Nếu Tình Yêu Chưa Từng Nói Dối

Chương 31: Di nghiệp tìm hoa




Gia gia sắp ra tay, để xem Hoàng Bắc Nguyệt kia còn dám hung hãn nữa hay không?

Một đầu hắc báo toàn thân đen nhánh, bốn chân được bao bọc trong hỏa diễm chậm rãi từ trong rừng đi ra, trên lưng nó, một vị lão nhân tóc bạc uy nghiêm đang ngồi, hai mắt khép hờ, rất có phong phạm cao thủ.

Tiêu Khải Nguyên chỉ mới đột phá đẳng cấp Bát Tinh Triệu hoán sư không lâu, triệu hoán thú của hắn là Liệt Hỏa Báo, Linh thú cấp 12, Hỏa thuộc tính. Hình thể của nó mặc dù không lớn nhưng lại rất giỏi về tốc độ, lực công kích phi thường kinh người.

Vì vậy, cho dù là một tên Cửu Tinh Triệu hoán sư chỉ cần xui xẻo đụng phải Tiêu Khải Nguyên cũng chỉ có thể chịu thua thiệt. Cung yến lần trước, vị Cửu Tinh Triệu hoán sư Tư Mã Quy Yến cũng không dám trêu chọc đến lão hồ ly Tiêu gia này.

Tiêu Vận vừa nhìn thấy lão đã lập tức từ trên lưng Thiên Tuyết Miêu nhảy xuống, bụm lấy lỗ tai đang bị thương đi tới bên cạnh Tiêu Khải Nguyên.

” Gia gia, nha đầu kia không chịu đi ra, không biết đang trốn ở nơi nào. Ta bị nàng ám toán, thực là hèn hạ!”

Tiêu Khải Nguyên hơi gật đầu, từ trong ống tay áo lấy một viên đan dược ra đưa cho nàng, trầm giọng nói: ” Hòa tan trong nước rồi thoa lên vết thương, như thế sẽ không để lại sẹo.”

“Cảm ơn gia gia!” Tiêu Vận lập tức vui vẻ tiếp nhận. Nữ hài tử chú trọng nhất chính là vẻ bề ngoài, cho dù trên lỗ tai chỉ có một chút tỳ vết thì nàng cũng không thể tiếp thụ được.

” Ngươi lui xuống trước đi, chuyện ở đây giao cho ta.”

” Vâng, gia gia!” Tiêu Vận từ nhỏ đã luôn nghe theo Tiêu Khải Nguyên, chưa bao giờ dám trái lời hắn. Mặc dù nàng rất muốn trông thấy cảnh Hoàng Bắc Nguyệt bị gia gia giáo huấn một phen, nhưng…việc này cũng không cần vội vã nha.

Tiêu Vận mang theo Thiên Tuyết Miêu nhanh chóng ly khai.

Tiêu Khải Nguyên cưỡi Liệt Hỏa Báo, chậm rãi đi về phía trước mấy bước, đôi mắt khép hờ hơi mở ra, âm thanh già nua nhưng uy nghiêm: ” Bắc Nguyệt, đi ra đi.”

” Ta cho rằng lão gia tử không tới, còn đang định đi về đây này.” Hoàng Bắc Nguyệt chậm rãi từ sau một gốc cây đi ra, đem hòn đá trong tay ném đi, nhàn nhạt cười, ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Tiêu Khải Nguyên một cái.

Tiêu Khải Nguyên nói: ” Ngươi phải gọi ta một tiếng gia gia mới phải.”

” Vậy sao? Ta nhớ khi ta còn bé lão gia tử từng nói qua ta không phải người của Tiêu gia, không được phép xưng hô ngài là “gia gia” như các ca ca tỷ tỷ nga.” Trong con ngươi trong suốt lóe lên quang mang lạnh lẽo.

” Sự việc đã lâu như vậy mà ngươi vẫn còn nhớ sao?” Tiêu Khải Nguyên cũng không tức giận, vẫn chậm rãi nói chuyện.

” Bắc Nguyệt đương nhiên không dám quên, sỉ nhục của hôm trước, ưu sầu của hôm nay, khúc mắc của ngày mai, hết thảy mọi thứ ta đều sẽ không quên!”

Tiêu Khải Nguyên ngẩng đầu lên, cuối cùng cũng chịu mở mắt ra, tỉ mỉ đánh giá Hoàng Bắc Nguyệt. Nha đầu này chỉ mới mười hai tuổi, nhưng trên người nàng lại tỏa ra khí chất cao quý thanh lãnh, giống như đúc Huệ Văn Trưởng công chúa năm đó!

Từ buổi cung yến kia hắn đã cảm thấy nha đầu này không còn giống với lúc trước, sự việc hôm nay trên tỉ thí trường đã hoàn toàn xác thực ý nghĩ trong lòng hắn.

Hoàng Bắc Nguyệt đã không còn là một đứa nhỏ nhút nhát, không nên thân nữa. Trận chiến ngày hôm nay, nàng tư thế oai hùng, cao cao tại thượng, chỉ riêng phần khí thế kia cũng đủ vượt qua tất cả các cao thủ a!

Thực lực nàng sử dụng để đối phó Lâm Tử Thành e rằng đã là cấp bậc Hoàng Kim chiến sĩ. Cấp bậc này, ngay cả hắn cũng phải chú trọng một chút.

Dù sao nàng cũng chỉ mới mười hai tuổi thôi a!

“ Bắc Nguyệt, trên đại lục này, người có thực lực, có tài năng mới được người coi trọng. Trước đây ngươi là một phế vật, đương nhiên sẽ không có ai coi trọng ngươi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.