Nếu Tình Yêu Chưa Từng Nói Dối

Chương 12: Kiếp hận oan cừu




Thương Hà viện trưởng có chút vui mừng cười nói: ” Tư thế của Bắc Nguyệt quận chúa thật oai hùng, rất có phong phạm trước kia của Huệ Văn Trưởng công chúa a!”

Quách viện sĩ lập tức cười đến nở hoa, người không biết còn tưởng viện trưởng đang khen hắn.

” Viện trưởng nói đúng lắm, Bắc Nguyệt quận chúa tuy còn nhỏ đã có thể cùng môn sinh đắc ý của Lôi viện sĩ sánh vai so đấu, chà chà, quả thật là có kỳ mẫu tất có kỳ nữ nha!”

Lôi viện sĩ vừa nghe xong sắc mặt lập tức trở nên âm trầm, vốn là muốn phản bác lại nhưng Quách viện sĩ cũng đâu phải hạng vừa, hắn mang Huệ Văn Trưởng công chúa ra làm tấm bia, Lôi viện sĩ chỉ đành ôm một bụng uất ức, âm thầm cầu khẩn Lâm Uyển Nghi thắng lợi, để hắn nở mày nở mặt một phen.

Lần trước Tiết Mộng đã làm hắn mất hết mặt mũi, nếu lần này Lâm Uyển Nghi còn thua trên tay Hoàng Bắc Nguyệt thêm lần nữa, vậy hắn không biết phải giấu cái mặt già này đi đâu đây.

Trên mã trường.

Lâm Uyển Nghi cùng Hoàng Bắc Nguyệt cơ hồ cùng lúc vượt qua hàng rào gỗ. Hai con ngựa sóng đôi hung hăng lao thẳng về phía trước. Trong thoáng chốc, ánh mặt trời gay gắt làm Lâm Uyển Nghi tựa hồ có chút hoa mắt. Nàng cảm giác con ngựa của Hoàng Bắc Nguyệt nhanh hơn nàng ra một cái đầu.

Sao có thể được? Đừng nói Hoàng Bắc Nguyệt chỉ là một nha đầu mười hai tuổi, từ nhỏ đến lớn đều là phế vật, cho dù nàng là thiên tài đi chăng nữa cũng không thể chạy nhanh hơn nàng. Con ngựa kia đã bị nàng hạ dược, theo lý thuyết thì hiện tại phải kiệt sức mới đúng, sao có thể vượt qua nàng được chứ?

Thớt ngựa xích hồng sắc sau khi đáp xuống đất quả thật đã vượt qua Lâm Uyển Nghi một cái đầu. Ngự thú thuật của Hoàng Bắc Nguyệt là số một số hai, con ngựa này dưới sự khống chế của nàng đương nhiên có thể tùy tâm sở dục, muốn đùa bỡn Lâm Uyển Nghi thế nào cũng được.

Sau khi vượt chướng ngại vật là tới lúc thi giương cung bắn tên, ai bắn tên vào hồng tâm trước mặt trước thì người đó liền thắng!

Ngay khi vừa rơi xuống đất, Hoàng Bắc Nguyệt đã nhanh chóng cầm cung tên lên, ổn định tốc độ ngựa, sau đó kéo dây cài tên.

” Hừ! Ngươi đừng hòng vượt qua ta!” Lâm Uyển Nghi không chịu yếu thế, ngựa của nàng được chọn lựa kỹ lưỡng, không phải thứ mà con ngựa trúng độc của Hoàng Bắc Nguyệt có thể so sánh được. Nàng lấy roi ra quật mấy phát lên lưng ngựa, con ngựa bị đau liền liều mạng phóng về phía trước, rất nhanh đã vượt qua Hoàng Bắc Nguyệt.

Lâm Uyển Nghi cầm lấy cung tên, nàng không hổ là được huấn luyện từ nhỏ, vừa kéo dây cung đã căng thành hình mãn nguyệt (trăng tròn), ánh mắt nheo lại nhắm chuẩn, một mũi tên theo đó bắn ra.

Tài bắn cung là thứ nàng đắc ý từ nhỏ đến lớn, Hoàng Bắc Nguyệt này làm sao có khả năng so sánh với nàng?

Mũi tên này nhất định có thể trúng!

Lâm Uyển Nghi tràn ngập tự tin, khóe môi cong lên, nhưng rất nhanh, nụ cười đã đông cứng trên mặt nàng. Một tiếng xé gió đột ngột vang lên, mũi tên nàng bắn ra đã bị một mũi tên khác từ phía sau bắn gãy làm đôi, rơi trên mặt đất, nhìn qua có chút thê lương.

Lâm Uyển Nghi trợn mắt há mồm, điều này làm sao có khả năng…

Đám người trên thính phòng cũng ngẩn ra nhưng sau đó dồn dập hô to.

” Hảo! Thật lợi hại!”

” Chuẩn! Thật chuẩn!”

Đừng nói Lâm Uyển Nghi miệng đắng lưỡi khô, đám người không hiểu biết bao nhiêu về Hoàng Bắc Nguyệt cũng không khác mấy, biểu tình người nào cũng như vừa bị ăn vài cái bạt tai vậy.

” Làm sao có khả năng? ” Tiêu Trọng Kỳ khẽ quát một tiếng, nhìn về phía Tiêu Viễn Trình: ” Phụ thân, đây thật sự là tên phế vật trong nhà chúng ta sao?”

Tiêu Viễn Trình sắc mặt cũng cực kỳ khiếp sợ, sau nửa ngày mới phục hồi tinh thần, có chút mơ hồ: ” Này, chuyện này…”

” Phụ thân, Tam muội học cưỡi ngựa bắn cung từ lúc nào vậy? Tại sao trước giờ con chưa từng nghe nói qua?” Trong thanh âm của Tiêu Vận tràn ngập ghen tuông. Nàng vốn muốn đến xem Hoàng Bắc Nguyệt bị xấu mặt, nhưng ai biết nàng ta vừa xuất hiện đã xuất sắc như vậy.

” Nha đầu kia thật sự là Hoàng Bắc Nguyệt ư?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.