Nếu Thời Gian Có Tên

Quyển 1 - Chương 17: Giai nhân lộ diện




Thiên Diệu hoàng triều.

Ngày 16 tháng 4.

Theo quan Khâm thiên giám luận định, thì đây là ngày đại cát cho nam tử kết hôn.

Hoàng cung giăng đèn kết hoa, chữ hỉ màu đỏ thiếp vàng được dán ở khắp nơi. Thảm đỏ trải dọc đường đi, giống như một đôi hỏa long loan duyên tiến bước.

Thái giám, cung nữ trang phục chỉnh tề xếp thành hàng đứng ở dọc hai bên đường đi dẫn thẳng đến cửa chính của hoàng cung.

Đội ngũ đón dâu đi tới cửa chính, thái giám, cung nữ đứng ở hai bên đường đón chào, tiếng vỗ tay như sấm.

Quan ở bộ Lễ cho người mang của hồi môn gồm kim sách, kim bảo, giao cho thái giám mang đến Kim Loan điện trưng bày.

Các nữ quan, cung nữ sắc mặt vui mừng, dẫn đường cho kiệu phu đem kiệu hoa nâng đến Phượng Nghi Các – tẩm cung của Hoàng Hậu, cùng Hoàng Thượng làm lễ bái đường, hành đại lễ.

Phượng Nghi Các.

Đèn lồng đỏ rực có dán chữ hỉ màu vàng treo trên cao, theo gió xuân lay động, giống như vì buổi lễ long trọng hôm nay mà hoan vũ.

Bọn cung nữ, thái giám hoặc là sắp hàng hoan nghênh, hoặc là bận rộn làm việc.

Vương công đại thần vui sướng đứng ở hai bên trái phải, nhóm nữ nhạc khẽ đặt ngón tay lướt nhẹ trên nhạc cụ, sáo đặt bên môi, diễn tấu.

Tiếng sáo trúc thanh thanh, rất là dễ nghe.

Vạn dặm không mây, bầu trời tươi sáng.

Ánh nắng nhu hòa ấm áp, Hiên Viên Đêm thân mặc long bào, tà áo theo gió lay động, chân đi giày thêu chỉ vàng, đầu đội vương miện vàng, lóe ra ánh sáng ngọc quang mang. Khuôn mặt tuấn mỹ mang vẻ hưng phấn vui sướng, hai tròng mắt thâm thúy như u đàm vẫn chăm chú nhìn về phía trước.

Đi bên cạnh hắn, Hoàng thái hậu mặc bộ cẩm bào nạm vàng, trên thân áo thêu một đóa hoa mẫu đơn, mái tóc cắm đôi kim thoa trên có đính bông hoa bằng vàng, trân châu làm nhụy. Dáng người đoan trang, khuôn mặt mang rạng ngời mang theo nụ cười mỉm dịu dàng.

Đám phi tần của Hiên Viên Đêm hận nghiến răng nghiến lợi khi bị một cái tiểu nha đầu đoạt đi ngôi vị Hoàng hậu. Hôm nay người nào người nấy, trang điểm xinh đẹp, phục trang diễm lệ. Bọn họ muốn cấp cho tiểu Hoàng hậu một cái hạ uy, bọn họ cũng không tin rằng một tiểu nha đầu lừa đảo có thể một tay che được trời.

Kiệu hoa sắc đỏ rực rỡ xuất hiện trong tầm mắt mọi người. Đám cung nữ, thái giám chậm rãi vây quanh. Khí thế như vậy, khiến cho đám phi tần tức giận âm thầm nghiến răng.

Dưới tay áo bào, Lâm Nhã Như nắm chặt đôi bàn tay, lòng bàn tay lưu lại mười đạo hồng ngân. Sự đau đớn từ lòng bàn tay truyền lại, nhưng mà cũng không đau bằng một nửa nỗi đau trong lòng nàng. Không nghĩ tới sai người ám sát lại không thành công, tiểu nha đầu kia mệnh thật là cứng rắn. Nhưng đừng tưởng rằng vào được cung rồi là xong, nàng sẽ hảo hảo chiêu đãi nàng.

Khương Uyển Uyển dịu dàng cười, nhưng cặp mắt kia lại như phủ một lớp sương mù, khiến cho người ta xem không rõ tâm tư trong lòng của nàng.

Bạch Mị Nương mặc một chiếc áo khoác mỏng manh, lộ ra cảnh xuân phấn hồng. Một đóa lục sắc mẫu đơn thêu trước ngực, càng làm nổi bật da thịt ngọc ngà của nàng. Mị nhãn như tơ, phong tình vạn chủng. Trong ánh mắt có sự thay đổi, lại có mấy phần tâm cơ đang nảy mầm…

Kiệu hoa sắc màu đỏ thẫm như lửa, vành kiệu là các tua chỉ vàng, mành vải phủ kiệu thêu hình một con phượng hoàng nhìn rất sống động, theo gió phất phơ.

Kiệu hoa dừng ở phía trước Phượng Nghi Các, nữ quan xốc mành kiệu len đem tân nương nâng ra kiệu, lễ phục dưới ánh mặt trời rạng rỡ loang loáng, sặc sỡ loá mắt.

Hiên Viên Đêm khẽ nhếch môi mỉm cười. Bước chân trầm ổn từ từ đi đến kiệu hoa, cuối cùng đứng ở trước mặt Lãnh Loan Loan.

Đôi con ngươi thâm thúy như u đàm nhìn xuống Lãnh Loan Loan, thân cao chưa đến thắt lưng của mình kia, khăn uyên ương thêu hình long phượng che khuất khuôn mặt của nàng. Môi khẽ nhếch một cái, khóe miệng nở rộ nụ cười tà tứ. Không biết sắc mặt của tiểu nữ oa lúc này như thế nào? Là lạnh nhạt, hay vẫn lãnh lệ. Nhớ tới tiểu nữ oa cao ngạo kia cư nhiên trở thành tiểu tân nương của mình, trong lòng liền cảm thấy kỳ diệu lại chờ mong.

Bàn tay nhẹ nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm nhũn của nàng, hắn dìu nàng vào Phượng Nghi Các.

Khoảnh khắc Hiên Viên Đêm cầm tay của nàng, con ngươi thoáng hiện lên một tia không hiểu. Sau đó lại nháy mắt khôi phục bình tĩnh, tựa hồ chuyện nắm tay chỉ là việc bình thường.

Tương lai, có lẽ sẽ nhiều lần nắm tay như vậy. Hắn cùng với nàng sẽ có thời gian rất dài cùng một chỗ...

Hoàng thái hậu cười gật gật đầu, phân phó Hứa Mậu chuẩn bị bái đường, hành lễ.

Vương công đại thần, hậu cung phi tần hướng Phượng Nghi các chính điện tiến tới, chờ đợi chứng kiến hôn lễ đặc biệt này.

Hương thơm tràn ngập, tiếng nhạc thanh nhã.

Ba tiếng pháo nổ vang, giờ lành đã đến.

Hoàng thái hậu ngồi vào chính vị, Hứa mậu đứng ở một bên đảm đương MC.

“Nhất bái thiên địa .”

Hiên Viên Đêm nắm tay Lãnh Loan Loan mặt hướng ra phía ngoài, một cao một thấp đồng dạng cúi đầu, không có vẻ gì mất tự nhiên.

“Nhị bái Thái Hậu.”

Hai người lại hướng phía Hoàng thái hậu ngồi nhẹ nhàng cúi đầu, Hoàng thái hậu vừa lòng gật đầu.

“Vợ chồng giao bái.”

Lãnh Loan Loan cùng Hiên Viên Đêm nhẹ nhàng đối nhau cúi đầu, cảm xúc ấm áp lại vừa cứng rắn kia khiến cho nàng vô thức nhíu mày.

Bách quan cùng phi tần nhìn cảnh này, đều che miệng vụng trộm cười rộ lên.

Hiên Viên Đêm lạnh lùng hướng mọi người liếc mắt một cái, toàn bộ đám người sợ tới mức run lên. Mồ hôi lạnh theo lưng chảy xuống, vội vàng cúi đầu né tránh ánh mắt của hắn.

Hắn vừa lòng cười, nắm bàn tay mềm nhũn kia thực thoải mái.

“Kết thúc buổi lễ.” Hứa Mậu hô to, thanh âm vang khắp đại điện.

Hiên Viên Đêm nắm tay Lãnh Loan Loan, dẫn nàng hướng thượng điện bước tới, đứng ở trước mặt Hoàng thái hậu.

Hoàng thái hậu mỉm cười, cầm lấy đũa ngọc từ chiếc khay trên tay nữ quan. Nhẹ nhàng gỡ khăn uyên ương phủ trên đầu Lãnh Loan Loan xuống.

Chiếc khăn rớt xuống, hé ra khuôn mặt phấn điêu trác ngọc xuất hiện trước mắt nàng. Mặt mày như họa, mắt ngọc mày ngài. Thản nhiên, không có cảm xúc gì. Thân hình nhỏ nhắn lại tản ra hơi thở cao ngạo tôn quý.

Quả thật là chuyện diệu kì trong thiên hạ.

Trong đôi mắt ngọc lưu ly của Hoàng thái hậu hiện lên một tia tán thưởng, tiểu nữ oa này quả thật là khí thế bất phàm.

Lãnh Loan Loan ánh mắt dò xét, thân ảnh của Hoàng thái hậu chiếu vào đáy mắt nàng. Dịu dàng, cao quý, là những gì Thái Hậu cấp cho nàng ấn tượng. Chỉ là nàng thật sự là người như vậy sao? Hậu cung nữ tử ai không phải tâm cơ thâm trầm, mặt ngoài dịu dàng không nhất định là thật sự dịu dàng. Có lẽ ngày sau nhiều lần gặp mặt, mới có đáp án.

Ánh mắt đảo sang một bên, thấy Hiên Viên Đêm một thân hoàng bào, áo bào thêu Cửu Long phi vũ, uy nghiêm lẫm liệt. Trên khuôn mặt tuấn mỹ vô cùng ấy, nàng không nhìn thấy một tia không tự nhiên nào khi cùng với một cái tiểu nữ oa cao không đến thắt lưng hắn thành thân, chỉ thấy môi hắn cười cười, có vẻ tự mãn tự đắc.

Hiên Viên Đêm thấy Hoàng thái hậu ánh mắt vừa lòng, tâm tình không khỏi vui mừng.

Dẫn Lãnh Loan Loan hướng Hoàng thái hậu cúi đầu, sau đó hai người bước lên long ỷ phượng tòa, nhận bách quan cùng phi tần quỳ lạy.

“Hoàng Thượng vạn tuế vạn vạn tuế, Hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên thiên tuế.” Thanh âm vang dội vang vọng đại điện, giống như tiếng nhiễu lương quanh quẩn.

“Bình thân.” Hiên Viên Đêm khoát tay áo.

Mọi người đứng dậy, bách quan cúi đầu xuống không dám nhìn thẳng dung nhan của Hoàng hậu.

Đám phi tần cũng không giống nhau, người thì cúi đầu, người thì vụng trộm đánh giá Lãnh Loan loan. Chỉ thấy nàng mặc quần áo phượng y, đầu đội mũ phượng. Cả người cao sang rực rỡ, rất uy phong. Các nàng lại hận nghiến răng, hào quang rực rỡ từ hỉ bào mũ phượng làm ánh mắt của các nàng thấy chói lòa.

Hiên Viên Thiên đứng ở trong điện, ánh mắt từ từ dõi theo. Từ đầu đến cuối, hắn vẫn không nói một lời, sắc đỏ hỉ sự như trăm ngàn mũi kim đâm vào trái tim hắn. Đau đớn tới tận xương tủy, cả người tê rần, hắn muốn bỏ chạy…

Ánh mắt sáng như sao giờ mờ mịt vô hồn, hắn hốt hoảng làm theo động tác của mọi người cho đến khi hôn lễ chấm dứt.

Trái tim kia giờ như đã muốn mất đi, vẻ mặt vốn ôn nhu tươi cười trở nên đạm mạc.

Tiếng sáo trúc du dương càng khiến lòng hắn tê tái.

.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.