Nếu Thời Gian Có Tên

Quyển 1 - Chương 16: Oan gia ngõ hẹp




Chữ hỉ màu đỏ, giấy dán tường màu đỏ, đèn lồng màu đỏ, đâu đâu cũng toàn là một màu lửa đỏ...

Sắc màu đỏ thẫm tô điểm thêm cho căn phòng, xinh đẹp mà vui mừng.

Tắm rửa xong cũng đã được một canh giờ, Lãnh Loan Loan mặc bộ quần áo lót ngồi ở trước gương đồng, mặt gương mông lung phản chiếu khuôn mặt phấn điêu trác ngọc của nàng. Không vui không buồn, bình tĩnh như mặt nước tĩnh lặng.

Khuôn mặt tuy còn mang vẻ non nớt, nhưng lại sắp phải làm chuyện trọng yếu thứ hai trong đời của thiếu nữ, đó là thành thân.

Bàn tay nhỏ mềm mại vỗ lên má, nếu ở hiện đại, có lẽ mình còn có thể cảm nhận được hương vị làm tân nương. Nhưng giờ phút này, nàng cảm thấy bất quá chỉ là một trò chơi.

Đúng vậy, trò chơi.

Một trò chơi mới bắt đầu, tựa như sóng triều từ từ dâng cao, chính là thỏa mãn sự hứng thú cho cuộc sống nhàm chán của nàng.

“Tiểu thư, có nữ quan trong cung đến.” Ngâm Cầm chạy vào phòng nói, đi theo sau nàng là vài cung nữ đã đứng tuổi.

“Tham kiến Hoàng hậu nương nương.”

Nhóm nữ quan dáng vẻ vui mừng, hướng Lãnh Loan Loan hành lễ.

“Các ngươi đứng lên đi.” Lãnh Loan Loan thản nhiên nói.

“Tạ ơn nương nương.” Đám cung nữ liền đứng lên.

“Nương nương, đoàn sứ giả đón dâu sắp đến. Để cho chúng nô tỳ giúp ngài thay lễ phục đi.” Nữ quan cầm đầu nhóm cung nữ nói, nàng chính là người đã tới đây vào ngày đưa lễ hỏi.

“Ân.” Lãnh Loan Loan gật gật đầu.

Nghe được nàng trả lời, nhóm nữ quan tiếp nhận bộ Hoàng hậu lễ phục từ tay Ngâm Cầm. Bắt đầu giúp Lãnh Loan Loan mặc vào, sau đó giúp nàng vấn tóc, trang điểm...

Ngâm Cầm đứng ở một bên nhìn, xem tiểu thư nhà nàng xinh đẹp động lòng người. Nàng lớn lên nhất định là tuyệt sắc mỹ nữ khuynh quốc, khuynh thành. Khó trách Hoàng Thượng vội vã đem nàng vào cung, lập làm Hoàng hậu.

Một lát sau, nhóm nữ quan giúp Lãnh Loan Loan trang điểm xong.

Gương đồng phản chiếu ra dung nhan của tiểu nữ tử còn mang nét trẻ con, đoan chính thanh nhã có một không hai. Đầu đội mũ phượng, trên gắn ngọc phỉ thúy, có hình chín long bốn phượng, mười hai đóa hoa lớn nhỏ, hoa lệ rực rỡ. Một thân màu hồng lễ phục, kim tú phượng văn, khăn quàng vai, váy dài màu hồng. Thắt lưng màu vàng, chân đi tú hài nạm vàng, đeo khuyên tai ngọc, vòng trang sức cũng là ngọc phỉ thúy.

Sặc sỡ loá mắt, diễm lệ vô cùng.

Đám nha hoàn ở Lãnh phủ đều trợn mắt há hốc mồm nhìn, vừa kinh ngạc lại vừa hâm mộ.

“Tiểu thư, thật là xinh đẹp.” Ngâm Cầm hai tay ôm má, ánh mắt mở to nhìn.

“Phải gọi là nương nương .” Nữ quan trưởng cười nói.

“Nga, phải rồi. Hoàng hậu nương nương thật xinh đẹp.” Ngâm Cầm hi hi cười.

Lãnh Loan Loan mím môi, nghe các nàng nói chuyện.

“Đoàng đoàng đoàng…”

Ngoài phòng truyền đến một trận tiếng pháo, đinh tai nhức óc.

“Đoàn đón dâu đến rồi.”

Nữ quan nói xong, liền phủ lên trên đầu Lãnh Loan Loan tấm khăn uyên ương có thêu hình long phượng.

Nơi cửa lớn Lãnh phủ, Lãnh Bùi Xa đã dẫn mọi người trong phủ quỳ xuống nghinh đón đội đón dâu.

Sứ giả đón dâu cao giọng tuyên chiếu, tiếng chiêng trống vang trời. Cẩm Y vệ kiệu phu đem lễ dư, long đình của Hoàng hậu mang vào tiền viện, sau lại được thái giám mang tới hậu viện trước khuê phòng của Loan Loan, rồi lại phải theo Khâm thiên giám quan chỉ định “Nơi nào may mắn” thì đặt xuống.

Lãnh Loan Loan theo sự hướng dẫn của nữ quan liền quỳ lạy kim sách, kim bảo, sau đó trở lại trong phòng chờ đợi giờ lành.

Giờ lành đến, Lãnh Loan Loan được nữ quan nâng đi ra.

Lãnh Bùi Xa đỡ lấy Lãnh Loan Loan từ trong tay nữ quan, trong đôi mắt đã thoáng hồng. Hắn không nghĩ tới nhanh như vậy đã phải tự tay đem nữ nhi gả đi, trong tâm hắn bao cảm xúc ngổn ngang.

Theo quy củ nữ tử lấy chồng, hắn dặn dò nói:

“Là phụ thân của ngươi, phụ thân chỉ có một câu: Mọi việc phải cẩn thận, lòng người khó đoán. Nhớ kỹ.”

Lãnh Loan Loan gật gật đầu, bái biệt hắn. Nữ quan dìu nàng vào kiệu hoa.

Kiệu hoa khởi giá, đoàn đón dâu chiêng trống rập rồn, chậm rãi hướng phía Hoàng cung mà đi.

Lãnh Bùi Xa nhìn theo đoàn đón dâu đi xa dần, mới thu liễm thần sắc. Vào bên trong phủ tiếp đón tân khách, trong phủ hỉ yến bắt đầu...

Hai bên ven đường, dân chúng tụ tập đông nghịt cả biển người, vô cùng huyên náo. Đám dân chúng hướng mắt mong ngóng nghênh đón Hoàng hậu. Hai bên Ngự Lâm quân người người tay cầm binh khí hợp thành một giới tuyến, mọi người cũng chỉ có thể nhìn sắc hồng lướt qua trước mắt.

Trong một gian phòng ở tầng hai của đệ nhất tửu lâu tại Diệu thành, cửa sổ được mở rộng, nam tử đứng bên cửa sổ, mái tóc đen dài theo gió tung bay. Mặt quan như ngọc, mắt sáng như sao. Nhưng giờ đây ánh mắt thất thần, ảm đạm thất sắc.

Năm ngày trước, hắn ở Đàm thành nhận được trong cung thánh chỉ. Giống như bị lôi đình sét đánh, đem dáng vẻ vốn luôn nho nhã mỉm cười của hắn tê phá thành từng mảnh nhỏ. Lòng hắn đau đớn không thể nói lên lời. Không nghĩ tới mới ngắn ngủn nửa tháng chia lìa, nàng liền đã trở thành hoàng tẩu của hắn. Tâm hắn rối loạn, hô hấp hít thở không thông. Có lẽ là ở đầu tiên gặp lại, tâm hắn liền đã mất đi phương hướng. Rõ ràng thân hình bé nhỏ kia, khuôn mặt phấn điêu trác ngọc còn mang tính trẻ con kia. Bề ngoài nàng cố tình tỏ ra lạnh lùng lãnh lệ, nhưng có hay không đằng sau vẻ lạnh lùng đó ẩn giấu sự đau lòng? Hắn vẫn muốn biết. Nàng tựa như một khối nam châm hấp dẫn hắn thăm dò, ai ngờ càng ngày tiếp xúc cùng nàng lại càng bị nàng hấp dẫn. Không thể khống chế bản thân, biết rõ nàng chỉ là đứa nhỏ mới có chín tuổi lại vẫn gửi tâm ở chỗ nàng như cũ. Ngày ấy nàng ngẫu nhiên lộ ra bi thương, hốc mắt còn nhòa nước mắt, giống như một cú đánh thật mạnh vào trong lòng hắn. Hắn đau lòng, không yên, muốn làm biến mất tất cả ưu thương của nàng…’

Ánh mắt nhìn theo đoàn đón dâu đi xa dần, chỉ còn lại những tấm lụa đỏ bay trong gió. Xinh đẹp như thế, tựa như một vũ đạo tuyệt mỹ.

Nếu ngày đó hắn không có đi Đàm thành, có hay không kết cục hiện tại sẽ khác?

Trong lòng tự hỏi chính mình, nhưng mà hết thảy đều là vô ích, sự thật đã muốn ở trước mắt.

Kiệu hoa đã muốn đi xa, chỉ còn lại sắc hồng giống như còn phiêu đãng ở trước mắt.

Thôi, nếu đây là vận mệnh. Như vậy xin để cho hắn canh giữ ở bên nàng. Dù nàng giờ đã là chị dâu của hắn, hắn cũng sẽ vĩnh viễn bảo hộ nàng, thủ hộ nàng...

Ánh mắt lóe ra sự kiên định quang mang, tay áo tung bay, màu trắng thân ảnh biến mất ở bên cửa sổ.

Hắn cũng phải tới hoàng cung để tham gia tiệc cưới, cười, so với khóc càng khó coi.

Hắn không biết rằng ở phòng bên, còn có người vẫn nhìn theo đoàn đón dâu.

Người nọ mặc bộ Nguyệt Nha trường bào, thắt lưng ngọc đái. Tóc đen dài bó cao, búi tóc được cắm một chiếc trâm bằng trúc. Hai vai giộng, vài sợi tóc lơ thơ buông xuống. Khuôn mặt được che bởi một chiếc mặt nạ màu vàng. Để lộ ra một đôi đồng tử màu tín. Mâu quang sâu thẳm, chính là yên lặng chăm chú nhìn theo đoàn đón dâu chậm rãi đi xa dần.

Mỗi một tiếng chiêng tiếng trống tựa hồ đều vang lên bên tai hắn, thanh âm tiếng chiêng trống xa dần, đem theo nàng đi hướng về nơi có mái cong ngọc lưu ly, ngói xanh tường cao trong hoàng cung.

Nàng lãnh lệ, cao ngạo có thể bị bức tường cao này trói buộc sao?

Hắn lắc đầu, tiểu nữ oa kia xem việc lập gia đình như một trò chơi, như thế nào bị quản chế. Cho dù có, hắn cũng sẽ không cho phép. Nữ oa kia giống như một đoa tuyết liên nở rỗ trên đỉnh tuyết sơn, ngạo nghễ nhìn xuống khắp thiên hạ.

Mắt thấy kiệu hoa đi xa, dần dần biến thành một cái điểm nhỏ màu đỏ.

Đôi con ngươi màu tím lóe lóe, thực tiếc nuối không thể chứng kiến đại hôn lễ của nàng. Càng tiếc nuối là không biết bộ dạng thường ngày của Hoàng Thượng đến tột cùng là như thế nào? Liệu có xứng đôi với nàng hay không? Liệu có đáng giá để nàng buông tha cho hết thẩy, cùng hắn hắn ngoạn một hồi trò chơi?

Ánh mắt xa xăm, đem tâm tư nhìn theo bóng kiệu hoa đã đi xa.

Cũng là cái bóng của nàng, như thế nào có thể cách nàng quá xa đâu? Môi khẽ nhếch một cái, có lẽ hắn có biện pháp đi xem đại hôn lễ!

Tay áo tung bay, thân ảnh cũng theo biến mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.