Nếu Thanh Xuân Không Giữ Lại Được

Chương 1: Ô! Hoàng tử, à không, sói điên mới đúng




”Được rồi, mau đi thôi, dọc đường đi phải cẩn thận, đừng để té nữa, đưa đồ ăn xong thì trở về quét dọn sân sạch sẽ “ Lâm Tiểu Trúc sắp xếp xong liền đi vào phòng. Bệnh nhân kia là thân thích của Du giáo tập, hắn nhất định sẽ không về sớm, nàng cũng không sợ hắn trở về thấy sân bừa bãi.

Đi vào phòng, nàng nhanh chóng xắn tay áo, đeo tạp dề, lấy miếng cá chuối còn lại nhanh nhẹn cắt thành miếng rồi cuốn lại. Cá là món nàng thích nhất, canh cá cũng là món sở trường của nàng. Hơn nữa vừa rồi, khi Du giáo tập nấu cơm, nàng đã quan sát cẩn thận, làm theo cách của hắn chắc sẽ không vấn đề gì. Khó khăn duy nhất món này sẽ có hương vị khác so với Du giáo tập làm. Nhưng nếu vị giác của Viên Thiên Dã và Đường Viễn Ninh không quá mẫn cảm hoặc không thường ăn món này thì sẽ không sao.

“Lâm Tiểu Trúc, ngươi đây là. . .” Chu Ngọc Xuân và Ngô Thái Vân trở về, nhìn thấy Lâm Tiểu Trúc đang bận rộn trong phòng thì há hốc mồm. Các nàng không ngờ, biện pháp mà Lâm Tiểu Trúc nói là tự mình làm món cá chuối phiến. Mọi người chỉ mới ở trù nghệ ban học được vài ngày, còn chưa được đứng bếp. Hơn nữa các nguyên liệu nấu ăn này, khi trước ở trong núi cũng chưa từng gặp qua, mấy cái chai chai lọ lọ kia đựng gia vị gì cũng chưa biết, dù vừa rồi Lâm Tiểu Trúc đã thấy Du giáo tập nấu, dù nàng thông minh đến mức nào, nhưng sao có thể làm ra món ăn y như Du giáo tập được.

Các nàng đã không còn là tiểu nữ hài không hiểu gì khi mới vào sơn trang nữa. Tuy chỉ mới vào trù nghệ ban được vài ngày nhưng cũng biết làm được một món ăn, không chỉ có đao công mà cách xử lý nguyên liệu khi nấu ăn, độ lửa, gia vị. . . cho dù phương pháp và trình tự giống nhau nhưng chỉ cần sai sót một chút thôi là hương vị món ăn đã khác xa rồi. Sự khác biệt này giống như người am hiểu ẩm thực chưa chắc đã nấu ra món ăn ngon.

“Đồ ăn ở trong nồi, mau bưng lên đi “ Lâm Tiểu Trúc không ngẩng đầu nói.

“Tiểu Trúc. . .” Chu Ngọc Xuân cảm giác cách này không ổn, cứ tưởng Lâm Tiểu Trúc sẽ nghĩ được cách nào khác, nhưng nghĩ tới trận đấu buổi sáng, Lâm Tiểu Trúc đã biến chuyện không thể thành có thể, cho nên vội nuốt lời định nói lại, quyết định nghe theo lời Dương Vũ, tin tưởng Lâm Tiểu Trúc một lần.

Mấy món phụ liệu Du giáo tập dùng còn thừa rất nhiều, chuẩn bị cá xong, Lâm Tiểu Trúc cho các loại phụ liệu vào rồi bắc lên bếp, sau đó cho một ít măng mùa đông cùng nước vào, đun thêm một lát, đem mấy miếng cá chiên trong đầu, hơi biến đổi màu sắc liền ngừng. Sau đó đem măng mùa đông, nấm tuyết, gia vị. . . đổ lên miếng cá. Lúc này nàng không có bớt lửa mà còn bỏ thêm củi.

Chu Ngọc Xuân và Ngô Thái Vân nhìn Lâm Tiểu Trúc động tác lưu loát, đâu vào đó, không chút bối rối, vẻ mặt cũng khác nhau.

Chu Ngọc Xuân đương nhiên là vừa mừng vừa sợ, trong lòng cũng thấy yên tâm hơn, cảm giác có Lâm Tiểu Trúc ở đây, mình nhất định sẽ bình yên vượt qua một kiếp. Ngô Thái Vân nhìn bóng dáng tự tin, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của Lâm Tiểu Trúc, trong lòng rất phức tạp. Vừa hi vọng công tử phát hiện ra, nghiêm khắc trừng phạt Chu Ngọc Xuân và Lâm Tiểu Trúc, lại vừa sợ nếu chuyện bại lộ, mình sẽ bị liên lụy.

Hơn nữa, Lâm Tiểu Trúc còn chưa học đã có thể nấu được mấy món của Du giáo tập, nàng còn có gì không làm được ? mình và ca ca chẳng phải sẽ không có ngày xuất đầu sao ?

“ Còn thất thần làm gì ? mau bưng đồ ăn lên đi “ Lâm Tiểu Trúc thấy hai người vẫn đứng yên ngơ ngác liền lên tiếng thúc giục.

“Nga nga.” Chu Ngọc Xuân tâm lý yên ổn cũng khôi phục lại sự linh động bình thường, đưa tay lấy gỏi ngó sen đưa cho Ngô Thái Vân “ mang đi đi “

Ngô Thái Vân trừng mắt nhìn nàng nhưng không dám không nhận, cẩn thận mang đi, Chu Ngọc Xuân cũng mang bí đỏ chưng trứng muốn đi theo nàng.

Dù các nàng đã tin tưởng Lâm Tiểu Trúc nhưng khi các nàng trở lại phòng bếp, thấy món cá chuối phiến y như món vừa rồi thì vẫn giật mình kinh hãi.

“Lâm Tiểu Trúc, hay là ngươi nếm thử, xem hương vị thế nào “ vì mong vạn vô nhất thất nên Chu Ngọc Xuân vẫn do dự, nói xong còn giải thích “ không phải ta không tin tay nghề của ngươi nhưng. . . cẩn tắc vô ưu, ngươi nói đúng không “

Ngô Thái Vân cũng nói: “Đúng vậy, đúng vậy. Nếu như không ngon, ta và Chu Ngọc Xuân sẽ chủ động nhận sai với công tử, nếu không thì đã làm sai còn ý đồ che giấu, tội sẽ càng thêm nặng a “

Chu Ngọc Xuân hung hăng trừng nàng.

Lâm Tiểu Trúc mỉm cười, không lên tiếng, cầm đũa gắp một miếng cá bỏ vào miệng

“Thế nào?” Chu Ngọc Xuân mắt mở to đầy chờ mong

Lâm Tiểu Trúc gật gật đầu: “Không sai.” Nói xong buông đũa, đặt thức ăn vào khay “ được rồi, không được chậm trễ nữa, chúng ta mau đi đi, còn ba món, vừa vặn mỗi người một món “

Chu Ngọc Xuân vẫn không tin “ ngươi xác thực không có vấn đề gì ? “ không phải nàng không tin Lâm Tiểu Trúc nhưng những lời vừa rồi của Ngô Thái Vân đã cảnh tỉnh nàng, nàng không thể không suy nghĩ.

Ngô Thái Vân trừng mắt với nàng “ ngươi là hảo tỷ muội của Lâm Tiểu Trúc, nàng lại đang giúp ngươi che giấu sai lầm, ngươi nhìn xem thái độ của mình đi ? không tin nàng sao ? nàng đứng đầu cuộc thi vị giác nha, nàng nói không sai thì là không sai, nàng lừa ngươi thì được gì chứ “

Tuy nàng hận Lâm Tiểu Trúc nhưng vẫn không thể không phục khả năng của nàng.

“ Đi thôi, có gì ta sẽ chịu trách nhiệm “. Mấy món vừa rồi Du giáo tập làm, đều cho nàng ăn thử một miếng. Nàng tin chắc món cá chuối phiến mình làm, hương vị sẽ không kém hơn so với Du giáo tập làm.

“ Tiểu Trúc, ta không phải có ý đó. . . “ Chu Ngọc Xuân có chút ngượng ngùng

“ Ta cũng không có nghĩ gì “ Lâm Tiểu Trúc mỉm cười an ủi “ ta cảm giác sẽ không có việc gì “

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Lâm Tiểu Trúc đã nói như vậy, Chu Ngọc Xuân dù chưa hẳn yên tâm nhưng cũng không nói thêm gì.

“ Mau đi thôi, đã chậm trễ lắm rồi, công tử trách tội thì không hay “ Ngô Thái Vân lên tiếng thúc giục.

Lúc này cả ba người đều cẩn thận mang thức ăn đến sân của Viên Thiên Dã, vừa vào sân đã thấy hắn và Đường Viễn Ninh đang ngồi ăn, cho thấy gã sai vặt kia đã không vấn đề gì nữa. Thấy Lâm Tiểu Trúc tiến vào, Viên Thiên Dã ngẩng đầu nhìn nàng một cái, tuy vẻ mặt hắn vẫn lạnh nhạt như cũ nhưng Lâm Tiểu Trúc không hiểu sao lại nhìn ra được ánh mắt hắn như muốn hỏi sao vừa rồi nàng không cùng đám người Chu Ngọc Xuân mang thức ăn lên.

Lâm Tiểu Trúc rũ mắt, mắt xem mũi, mũi nhìn tâm, cẩn thận đặt khay xuống, đem đồ ăn để lên bàn, nhẹ giọng nói “ cá chuối phiến “. Nói xong cầm khay lui ra, hồn nhiên như không thấy ánh mắt của Viên Thiên Dã.

Từ khi đến sơn trang, nàng luôn hết sức chú ý biểu tình trên mặt mình, không có luôn tươi cười ngọt ngào, biểu tình đáng yêu, thái độ thân thiết như đối với bất kỳ ai ở Hạ gia thôn. Ở nơi này, không phải đối mặt với đám con gái luôn ghen tỵ thì là các nam hài cùng lứa tuổi. Nếu nàng lại làm như vậy thì sẽ rước lấy chê bai và phiền toái không cần thiết. Hơn nữa ở trước mặt Viên Thiên Dã, nàng càng thêm chú ý, nếu không sẽ trở thành khoe khoang phong tao, ý đồ quyến rũ công tử. Dù là làm cho Viên Thiên Dã hiểu lầm hay người khác hiểu lầm cũng đều không tốt.

Hơn nữa, Lâm Tiểu Trúc trầm ổn, nội liễn càng thích hợp sinh tồn ở sơn trang hơn một Lâm Tiểu Trúc thiên chân khả ái. Nàng càng hi vọng có thể trở thành thuộc hạ hữu dụng của Viên Thiên Dã, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, đáp tạ ơn bồi dưỡng của hắn xong thì có thể thoát khỏi kiềm chế của hắn, sống cuộc đời tự do chứ không phải như Ngô Thái Vân hay Chu Nhị Ny, mong muốn trở thành nữ nhân của hắn.

Khi bưng thức ăn, Chu Ngọc Xuân cố ý cho món canh gà hầm linh chi, đợi Ngô Thái Vân rời khỏi, nàng mới mang vào. Nhìn thấy Đường công tử gắp một miếng cá chuối phiến cho vào miệng, còn khẽ gật đầu, như có chút tán thưởng, nàng mới thả được tảng đá trong lòng, khóe miệng không nhịn được ý cười, đặt món ăn lên bàn, báo tên xong liền vội lui ra, chạy theo Lâm Tiểu Trúc, ôm lấy nàng cười nói “ Tiểu Trúc, thật tốt quá, không có việc gì. Ta thấy Đường công tử ăn món kia, dường như còn rất thích “

“Hư.” Lâm Tiểu Trúc vội vỗ lưng nàng “Đi ra ngoài nói sau.”

Chu Ngọc Xuân thè lưỡi, cùng nhau rời đi.

“ Ăn rồi sao ? sao ngươi biết Đường công tử thích “ vừa ra khỏi cửa, Ngô Thái Vân đã nhịn không được mà hỏi. Công phu của Lâm Tiểu Trúc dường như quá thần kỳ, làm người ta có chút không tin

“ Đương nhiên là thật “ Chu Ngọc Xuân liếc mắt xem thường nàng “ làm sao mà biết ? thì là quan sát ngôn sắc, ngươi có hiểu không ? Đường công tử ăn xong khẽ gật đầu, trên mặt còn lộ vẻ tươi cười thì biết chắc là hắn thích “

Lâm Tiểu Trúc chỉ mỉm cười, không lên tiếng, cước bộ cũng không dừng lại

“Lâm Tiểu Trúc, ngươi làm như thế nào?” Ngô Thái Vân không so đo với Chu Ngọc Xuân, đuổi theo nàng, tò mò hỏi

Lâm Tiểu Trúc đang tính nói chuyện thì phía sau vang lên tiếng bước chân vội vã, ba người nhìn lại thì thấy Tô Tiểu Thư. Nàng nhìn ba người, vẻ mặt mang theo nghi hoặc “ nhị vị công tử bảo các ngươi đi vào “

Ba người biến sắc

“Tiểu Trúc.” Chu Ngọc Xuân sắc mặt trắng bệch, nhìn Lâm Tiểu Trúc giống như nàng là bùa hộ mệnh, có thể giúp nàng không bị trừng phạt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.