Nếu Ta Ngoảnh Lại Nhìn Nhau

Chương 33: Nếu như không gặp cậu ấy




Trên mặt Lão phu nhân hiện ra vẻ tán thành, hân hoan nói: “Mặc dù Liễu Vũ Tương không biết tự trọng, làm nhơ nhuốc nề nếp gia phong, nhưng Thẩm gia ta lại có được một người dâu tốt hiếm có như Cửu Dung, cứ làm theo lời Cửu Dung đi”.

Tôi lạnh nhạt nói: “Cảm tạ Lão phu nhân khen ngợi”, nói xong, đi đến trước mặt Liễu Vũ Tương. Minh Nguyệt Hân Nhi hét lớn: “Nhìn lầm cô rồi, Tiểu thiếu phu nhân”, côi cúi đầu không đoái hoài đến.

Tôi từ từ gỡ sợi thừng trói trên cổ tay Liễu Vũ Tương và Tiêu Tiếu, nói: “Nếu muốn trói, đương nhiên phải trói chắc một chút. Dây thừng nhỏ như vậy, nếu không mây đứt mất, chẳng phải là thất bại trong gang tấc ư?”. Tôi vừa nói vừa ném sợi dây trói tay hai người họ xuống đất, một lần nữa nhặt đầu dây thừng xù xì đã buộc đá tảng lên, trói vào tay hai người. Liễu Vũ Tương cúi đầu không nhìn tôi, tôi cũng không biết lúc này nàng đang nghĩ gì trong lòng. Ngược lại Tiêu Tiếu kia thì lại to tiếng mắng tôi “Ong vàng thì độc đằng châm, nhưng độc địa nhất là tâm đàn bà” này nọ.

Trói xong xuôi hai tay, tôi dùng sợ dây thừng to đó trói trên người họ. Sau khi trói mấy vòng, sợ không đủ chắc, còn thắt nút thật là chặt.

Liễu Vũ Tương nhìn tôi chằm chằm, hồi lâu sau mới lên tiếng: “Cô là Cửu Dung mà ta quen ngày thường đó ư?”.

Tôi cố ý cao giọng, lạnh lùng nói: “Đại thiếu phu nhân, là cô có lỗi với Thẩm gia trước, đừng trách tôi vô tình”. Thừa dịp lúc nói chuyện, tôi khẽ dựa vào người Liễu Vũ Tương, nhét một con dao tra trong vỏ vào ngực áo của nàng, sau đó lại khe khẽ nói một câu vào tai nàng. Là chuyện trong chớp mắt, sự chú ý của những người vây xem cũng không đặt tại đây, thế nên không ai nhìn thấy. Lúc trói người bán ong Tiêu Tiếu, tôi lại dùng cách ấy, nhét một con dao vào ngực áo y, đồng thời cũng nói những lời giống hệt. Tiêu Tiếu vốn đang mắng tôi xơi xơi, nét mặt bỗng trở nên kinh ngạc, tôi thấp giọng nói: “Mắng tiếp đi”. Y khựng lại một chút, mới bắt đầu mắng tiếp.

Nhưng chỉ bằng sự kinh ngạc trong nháy mắt của y, một kẻ nhanh trí như Thẩm Tề đã cảm thấy bất thường. Tôi lui vể, bẩm báo với Lão phu nhân: “Dây thừng đã trói xong, có thể tống bọn họ vào rọ lợn rồi”. Thẩm Tề đứng bên cạnh nói xen vào: “Lão phu nhân, tiểu tẩu tẩu dù sao cũng là phận nữ nhi yếu đuối, có lẽ trói không đủ chặt, cứ để con trở lên lần nữa xem xét lại. Nếu xảy ra điều gì sơ suất, đôi gian phu dâm phụ này không chết là chuyện nhỏ, làm nhục gia phong Thẩm gia mới là chuyện lớn”. Thường ngày thoạt trông Thẩm Tề có vẻ không lắm điều, đơn giản, không đóng góp ý kiến, nhưng một khi làm chuyện gì quả nhiên chắc chắn chặt chẽ, giọt nước không lọt, tàn nhẫn vô cùng, tuyệt đôi không đệ lại một con đường sống nào. Hơn nữa, hắn còn nói luôn mồm luôn miệng là vì Thẩm gia, quả thật là lợi hại hết sức, hạng phụ nữ như Mai Nhiêu Phi, Sầm Khê Huyền còn kém xa mới có thể sánh bằng hắn.

Đương nhiên tôi không thể để gian kế của hắn thành hiện thực được. Tôi hùng hùng hổ hổ nói: “Tam đệ, đệ nói thế là có ý gì? Nghi ngờ tôi cố ý nới lỏng dây trói cho đôi gian phu dâm phụ, làm chuyện bôi nhọ gia phong của Thẩm gia sao? Lãnh Cửu Dung tôi dành cả tấm lòng hết sức chân thành cho Thẩm gia, ông trời có thể chứng giám, Lão phu nhân cũng biết. Tuy rằng tôi chỉ là tiểu thiếp của Thẩm gia, nhưng bị người khác hoài nghi thế này, sau này tôi làm sao sống yên được ở Thẩm gia? Uy tín của tướng công tôi đặt ở chỗ nào?”.

Thẩm Tề không giận, mỉm cười nói: “Đệ chỉ lo dây thừng trói không đủ chặt, tiểu tẩu tẩu lại nghĩ đi đâu thế. Thái độ làm người của tiểu tẩu tẩu ngay thằng nhất, chẳng lẽ đệ còn không biết ư?”.

Thẩm Tề quả nhiên lợi hại, một câu này của hắn làm tôi hết đường phản bác. Nếu tôi còn tiếp tục tranh cãi thì chỉ chứng tỏ là có điều trí trá. Tôi trăm tính nghìn tính, lại tính sót nước này, việc sắp thành lại bại, chẳng lẽ muốn cướp đi tính mạng Liễu Vũ Tương và người nuôi ong vô tội kia?

Quả nhiên, Lão phu nhân cũng nói: “Cửu Dung chớ nghĩ nhiều. Tính tình của con, ta rõ nhất. Có điều để Tề Nhi siết chặt dây thừng thêm chút cũng tốt. Các con đều vì Thẩm gia, ta ghi nhớ là được rồi”.

Lão phu nhân đã nói vậy, tôi càng không còn gì để phản đối. Đành phải cúi đầu nói “Vâng” rồi lui sang một bên. Trong lòng tôi cũng căng thẳng vô cùng. Với sự khôn khóe của Thẩm Tề, không lý nào không phát hiện ra hành động của tôi. Bởi làm vậy mà tôi bị nạn là chuyện nhỏ, nhưng hai người Liễu Vũ Tương và Tiêu Tiếu rất có thể sẽ mất mạng.

Cũng đúng lúc này, Thẩm Tề mỉm cười đang chuẩn bị bước về phía Liễu Vũ Tương và Tiêu Tiếu thì nha hoàn của Băng Nhi là Bảo Bảo bất chợt thở hồng hộc chạy tới. Bảo Bảo thở không ra hơi, hô to: “Lão phu nhân, không xong rồi! Việc lớn không ổn rồi! Đại công tử… Đại công tử…”.

Lão phu nhân nghe vậy liền tái mặt, vội nói: “Hồng Nhi… Hồng Nhi làm sao thế?”. Tôi cũng vô cớ căng thẳng theo, chẳng lẽ có kẻ thừa cơ hội này hại Thẩm Hồng sao?

Bảo Bảo mặt buồn như đưa đám nói: “Đại công tử hôn mê bất tỉnh, hơi thở yếu ớt, thoạt nhìn… thoạt nhìn tựa như… nô tỳ tìm quanh không thấy người giúp đỡ, đành phải đến tìm Lão phu nhân. Xin Lão phu nhân mau phái người đi mời đại phu, nhanh chóng quay về khám cho Đại công tử đi. Nô tỳ sợ…”, cô bé vừa nói vừa bật khóc.

Lão phu nhân nhất thời quýnh lên. Bà biết xưa nay Bảo Bảo là nha hoàn cực kỳ đáng tin, nếu không phải tình hình Thẩm Hồng nguy cấp, chắc chắn cô bé sẽ không luống cuống như vậy.

Lão phu nhân nói với tộc trưởng: “Nhốt Liễu Vũ Tương và gã nuôi ong vào rọ lợn, ném xuống giữa sông. Người của Thẩm gia ta phải về cho chóng”. Tộc trưởng vội theo lời hạ lệnh.

Thẩm Tề nói: “Lão phu nhân, việc kiểm tra dây thường…”.

Lão phu nhân trách mắng: “Khốn kiếp! Mạng của đại ca ngươi quan trọng hay kiểm tra dây thừng quan trọng?”.

Thẩm Tề không nói gì, nhưng cực kỳ không cam lòng. Hắn đi ra phía trước, nói: “Để ta nhốt”.

Liễu Vũ Tương đột ngột ngẩng đầu lên, lạnh lung nói: “Nam nữ thụ thụ bất thân. Tự ta đi vào. Không ai được chạm vào ta”. Tiêu Tiếu nọ cũng ưỡn ngực lên, bắt chước nói: “Ta cũng tự đi vào, không ai được chạm vào ta. Ai mà biết Tam công tử nhà họ Thẩm ngươi có sở thích luyến đồng hay không. Tiêu Tiếu ta anh tuấn sảng khoái, cây ngọc đón gió, tác phong nhẹ nhàng, phong thái dịu dàng, trên trời hiếm có, dưới đất vô song dường này…”. Y càng nói càng đắc ý, cũng không để ý đến cách dùng từ của bản thân, hình như không phải trong lúc xúc động do sắp chết. Tôi không khỏi lắc đầu: Ngươi đó, quả nhiên là cùng một khuôn đúc ra với Minh Nguyệt Hân Nhi. Lão phu nhân cũng thật là hồ đồ, dù Liễu Vũ Tương không có mắt cũng không thể nhắm trúng một người ngốc nghếch như thế được.

Rọ lợn ước chừng cao nửa người, sau khi hai người chui vào, đã có mấy người lấy khóa sắt ra khóa rọ lại. Tiếp theo, mấy hán tử cường tráng đi ra, lấy dây chão trói thêm một vòng rọ đã buộc dây thường. Sau đó, bọn họ hợp lực nâng tảng đá và cái rọ lên, trong sự trầm trồ khen ngợi của người xem, tuần tự ném Liễu Vũ Tương và Tiêu Tiếu xuống giữa sông.

Tuy rằng đã động tay động chân từ trước, song khi Liễu Vũ Tương bị những con sống trên sông Bạch Lãng bao phủ, trong lòng tôi vẫn rất căng thẳng.

Sau khi tạo thành trùng trùng những lớp sống cực đại, chẳng mấy chốc mặt sông đã khôi phục lại trạng thái vốn có. Người xem thì vẫn còn đắm chìm trong cơn hưng phấn, kêu la không ngừng.

Lão phu nhân quát: “Người của Thẩm gia lập tức trở về. Tề Nhu, ngươi và Khánh thúc đi mời đại phu, càng nhanh càng tốt. Nếu Hồng Nhu có gì bất trắc, ta sẽ hỏi tội hai người”. Thẩm Tề và Khánh thúc rời đi rất mau mắn. Chúng tôi thì theo Lão phu nhân hồi phủ. Trong lòng tôi bất an tột cùng, chẳng lẽ chỉ trong thời gian một buổi sáng, Thẩm Hồng đã gặp phải điều gì rồi hay sao? Hay đây vốn là một cái bẫy, do cả đám người Thẩm Tề sau khi trừ bỏ Liễu Vũ Tương thì tính toán trừ bỏ tôi. Nếu là như vậy, bọn chúng xuống tay thật đúng là quá nhanh. Lão phu nhân sẽ tin sao…

Trong lòng đang bốn bể sóng dậy, tôi lại thấy Bảo Bảo đưa về mình một ánh mắt xoa dịu, cô vé còn gật đầu nhè nhẹ nữa.

Trong chớp mắt, mọi nỗi băn khoăn của tôi đều được gỡ bỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.