Nếu Ốc Sên Có Tình Yêu

Chương 154: Nhận tổ quy tông [2] (18+)




Nhân cách chính cùng nhân cách phụ của Lăng Tân quả nhiên là hoàn toàn bất đồng, nhân cách chính lúc này đang lo lắng về hai người Trần Hạo Thao cùng Vĩ Thi Thi, mà nhân cách phụ lại đột nhiên sinh ra hứng thú đối với lực lượng của Đạt Vân Hi. Hơn nữa nhìn dáng vẻ của hắn rất giống như muốn lập tức tiến hành thí nghiệm. Đạt Vân Hi vừa cười vừa hỏi:

- Còn vị trí của hai người bọn họ thì sao? Họ đã sắp gặp mặt rồi?

Nhân cách phụ lập tức lộ ra biểu lộ khó xử, hiển nhiên ý định của nhân cách chủ hiện tại đang mâu thuẫn với suy nghĩ trước mắt của hắn. Giờ phút này nhân cách phụ đang thầm nghĩ muốn lập tức thí nghiệm về chuyển biến của ánh sáng tâm linh, ngoài ra bất kể là chuyện gì khác hắn cũng không hề cảm thấy hứng thú, nhưng nhân cách chính lại đang rất quan tâm đến hai thân nhân của mình. Tuy có thể sử dụng đồng thời hai nhân cách, nhưng vì phương thức suy nghĩ như vậy khiến hắn sinh ra chần chờ. Hiện tại Lăng Tân chính là đang tự mình mâu thuẫn với chính mình.

- Như vậy lập tức...

Lăng Tân mặt không biểu tình đang chuẩn bị nói chuyện, nhưng không ngờ nắm đấm của hắn lại đột nhiên tự động đánh vào trên mặt hắn một phát, khiến cho nước mắt cũng thiếu chút nữa chảy ra, sau đó hắn lớn tiếng mắng:

- Mẹ nó. Chẳng lẽ lực lượng còn trọng yếu hơn so với thân nhân của mình hay sao?...

-... Ngươi thật sự là thú vị đó, Lăng Tân tiên sinh. Ta còn chưa từng thấy có người chính mình chửi mình, lại còn động thủ đánh chính mình...

Đạt Vân Hi đứng cạnh nhìn thấy như vậy thật là có chút dở khóc dở cười. Nàng chỉ có thể vừa cười khúc khích vừa nói. Lăng Tân vuốt vuốt mũi một chút. Sau đó hắn mới lên tiếng:

- Quá mức lý trí có vẻ cũng không phải chuyện tốt, không phân định rõ ràng cái gì mới là thứ trọng yếu nhất, chỉ nghĩ đến lực lượng, bố cục, thực lực... Đi thôi, đến chỗ bọn họ.

Đạt Vân Hi cũng chỉ có thể mỉm cười dẫn hắn đi về một hướng khác, càng đi tới, đám đông càng lúc càng dày đặc, đây đã không phải là nơi cảnh sát phong tỏa, cho nên dĩ nhiên là có rất nhiều người đi đường. Mà những người đi đường này phần lớn đang thảo luận về việc phát sinh hỗn loạn tại Thượng Hải hôm nay. Có người nói là phần tử khủng bố tập kích, có người nói là toán cướp đối kháng với cảnh sát, thậm chí còn có người nói là giặc ngoại xâm. Tóm lại thảo luận đến mức hỗn loạn, ai cũng không biết tin tức chân thật đến cùng là như thế nào, chỉ là ai nấy đều bàng hoàng, thần thái mọi người đều mang vẻ khẩn trương. Đạt Vân Hi giờ phút này vẫn đang mặc một bộ y phục loang lổ vết máu, tuy không quá nhiều, nhưng cũng làm cho người xung quanh nhìn về phía nàng. Mà nàng cứ như vậy bình tĩnh nhìn về phía Lăng Tân, không còn cách nào khác Lăng Tân đành phải lại sử dụng Phong Thần bảng, xóa sạch vết máu trên quần áo của nàng. Thấy vậy, Đạt Vân Hi lập tức bắt đầu cười tươi... nàng nhìn quần áo của mình với dáng vẻ rất đắc ý.

-... Ngươi có rất nhiều tiền mà? Trực tiếp mua một bộ mới không được sao?

Lăng Tân có chút bất đắc dĩ hỏi, đồng thời hắn cũng đau lòng vì điểm nhân quả của chính mình, tiêu hao trong lần bố cục vừa rồi khiến hắn đã sắp tới tình trạng âm điểm nhân quả rồi. Vậy mà rõ ràng còn phải dùng điểm nhân quả làm biến mất những vết máu trên trang phục của Đạt Vân Hi, hắn thật sự là có chút phiền muộn. Đạt Vân Hi trừng lớn đôi mắt đẹp của mình, nàng trực tiếp nói:

- Sao có thể như vậy được? Ta không phản đối sinh hoạt xa hoa một chút. Nhưng mà khi không cần thiết lại lãng phí, ngươi không biết là rất đáng xấu hổ sao? Lăng Tân tiên sinh...

Lăng Tân cảm thấy có chút bó tay, một lúc lâu sau hắn mới ủy khuất mà nói một câu:

-... Vậy còn điểm nhân quả của ta thì thế nào? Không tính là lãng phí hay sao?

Đạt Vân Hi lại rất đương nhiên mà nói:

- Dĩ nhiên không tính là lãng phí rồi, những vết máu này chính là vì ngươi mới có. Không lẽ ngươi cho rằng tự ta có thể… làm những vết máu này dính lên như vậy sao ? Còn không phải đều là vì ngươi? Cho nên ngươi phải chịu trách nhiệm mới đúng...

Lăng Tân nhất thời cảm thấy đầu óc muốn nứt ra. Hiện tại bọn họ đang đi ngang qua khu vực phố xá sầm uất, Đạt Vân Hi vừa nói ra lời này liền khiến cho nhiều người xung quanh nhìn về phía hai người, mà Đạt Vân Hi dường như cũng phát hiện nghĩa khác trong câu nói của mình. Khuôn mặt xinh đẹp của nàng lập tức đỏ hồng lên vì xấu hổ, bộ dạng như vậy lại càng khiến cho người xung quanh thêm khẳng định phỏng đoán trong lòng, vì vậy tất cả mọi người đều dùng ánh mắt trách móc nhìn hướng về phía Lăng Tân…

-... Chúng ta đi nhanh lên một chút a.

Lăng Tân không dám đề cập chút nào đến điểm nhân quả nữa, chỉ kéo tay Đạt Vân Hi đi thật nhanh về phía trước, cho đến lúc đã cách đám người kia rất xa, Lăng Tân mới dở khóc dở cười nói:

- Xin ngươi luôn, sau này không nên nói ra những lời dễ gây hiểu lầm như vậy. Còn cả hai chữ tôn nghiêm thường treo trên miệng ngươi cũng thế…

- Hừ. Tóm lại lần này là ta không đúng. Lần sau sẽ không như vậy nữa.

Đạt Vân Hi vội vàng giãy ra khỏi tay Lăng Tân sau đó lập tức nói. Tiếp đó nàng lại bắt đầu không ngừng vỗ vỗ lên má, giống như muốn làm tan đi sắc đỏ trên mặt mình vậy. Hành động này khiến cho nàng lại càng giống như một đứa trẻ, cũng làm cho sự xấu hổ lúc nãy trong nội tâm Lăng Tân tiêu tán bớt, chỉ còn một cảm giác khó nói nên lời. Một lát sau Lăng Tân mới đột nhiên hỏi:

- Đúng rồi, quần áo của ngươi không bị rách, trên người cũng không có bất kỳ thương thế nào, làm sao có thể có nhiều vết máu như vậy dính vào chứ? Những vết máu đó là của Trần Hạo Thao sao?

- Không, là của ta.

Đạt Vân Hi quay mặt về hướng khác, không cho Lăng Tân nhìn thấy biểu lộ trên mặt của nàng. Tuy vậy nàng vẫn giải thích:

- Không biết Trần Hạo Thao cường hóa kỹ năng gì. Tuy làm ta bị thương, nhưng trên thân thể lại không có bất kỳ vết thương nào. Tất cả thương thế đều trong thân thể, cả quần áo cũng không bị phá rách, nhưng máu lại dính vào trang phục. Thật sự là một loại kỹ năng công kích kỳ diệu a.

Nói xong, nàng liền miêu tả lại tình huống lúc đối chiến với Trần Hạo Thao, cho đến lúc nàng bị nhốt trong không gian hắc ám, sau đó toàn bộ không gian hắc ám sụp đổ thành những mảnh vỡ, bản năng nàng lập tức nhận thấy nguy hiểm, tinh thần ấn ký mãnh liệt bộc phát, lúc này mới trong khi Trần Hạo Thao bị chấn nhiếp mà chạy trốn ra khỏi không gian hắc ám kia... Lăng Tân đang lắng nghe tình tiết một cách rất cẩn thận, Đạt Vân Hi lại bỗng nhiên không nói tiếp, hắn nhịn không được liền hỏi:

- Sau đó thì thế nào?

Đạt Vân Hi lại chỉ hướng về một lối đi xuống trước mặt hai người. Nàng mỉm cười nói với Lăng Tân:

- Sau đó nha... Ngươi muốn nghe chuyện tiếp tục chiến đấu như thế nào? Hay là muốn đi gặp hai người bọn họ đây? Bọn họ đang ở chỗ ga tàu điện ngầm phía dưới…

Lăng Tân chần chờ một chút liền đi về hướng ga tàu điện ngầm, vừa đi hắn còn vừa nói:

- Việc này quan trọng hơn một chút. Như vậy khi ta quay lại sẽ tiếp tục nghe ngươi nói…

-... Được rồi, ta sẽ chờ ở chỗ này.

Đạt Vân Hi mỉm cười nói. Nàng nhìn thân ảnh Lăng Tân càng lúc càng hướng xuống phía dưới, cho đến lúc hoàn toàn đi khỏi tầm mắt của mình mới thôi. Lúc này Đạt Vân Hi mới khẽ thở dài một tiếng, đồng thời trong mắt nàng cũng hiện lên vẻ cô đơn... không, hẳn là vẻ tịch mịch mới đúng... Lăng Tân lại không hề biết về những biểu hiện này của nàng. Giờ phút này hắn đã đi xuống, đang mua một vé tàu điện ngầm, sau đó men theo các cây cột ở ga tàu đi thẳng về phía trước. Sau một lúc lâu, hắn liền nhìn thấy hai người Vĩ Thi Thi và Trần Hạo Thao đang đứng chung một chỗ phía ngoài xa. Hai người bọn họ đều đang nhìn về phía khác, quay lưng về hướng hắn, cho nên khi Lăng Tân tới gần hai người cũng không phát hiện ra. Lăng Tân thấy vậy cũng không đến gần thêm nữa, chỉ dựa lưng vào cột đá đứng im không nhúc nhích, dùng cột đá ngăn cản ánh mắt của Trần Hạo Thao và Vĩ Thi Thi, sau đó vận hành nội lực toàn thân, tập trung nghe cuộc đối thoại.

-... Quả thực không có cách nào sao? Chúng ta có thể tác chiến cùng nhau, ta trợ giúp ngươi. Như vậy chúng ta sẽ có ba mảnh Phong Thần bảng. Nhất định có thể chiến thắng người đứng phía sau toàn bộ mọi chuyện mà ngươi nói!

Vĩ Thi Thi vẻ mặt lo lắng nhìn Trần Hạo Thao, nàng nói xong lời này liền muốn kéo kéo tay áo Trần Hạo Thao, chỉ là Trần Hạo Thao lại hơi lùi lại một chút, khiến cho phát kéo này của nàng rơi vào khoảng không.

Trần Hạo Thao chăm chú nhìn về phía Vĩ Thi Thi rồi nói:

- Đây là mộng tưởng của ta, đây là tín niệm của ta. Ta cũng không có ý định cho ngươi tham dự, đã hiểu chưa? Thi Thi, ngươi không nên tham gia vào trong cuộc tranh đấu này, giao Phong thần bảng cho ta là được, hoặc là giao cho Lăng Tân cũng được. Tóm lại chuyện này không liên quan gì đến ngươi, hi vọng ngươi có thể tránh tham gia vào những việc không liên quan đến mình...

Vĩ Thi Thi đột nhiên trở nên kích động. Nàng lại lôi kéo tay áo Trần Hạo Thao nói:

- Tránh? Tránh như thế nào? Hạo thao, ta vẫn luôn luôn yêu ngươi, ngươi cũng đã biết từ lâu, nhưng tại sao ngươi không hồi đáp lại tình cảm của ta? Bởi vì Lăng Tân sao? Bởi vì hắn thích ta, cho nên ngươi lảng tránh tình cảm của ta đối với ngươi sao? Ngươi thật là ngu ngốc a, chúng ta sẽ cùng hắn nói rõ ràng, Lăng Tân không phải là người không hiểu đạo lý, hắn nhất định sẽ chúc phúc cho chúng ta mà…

Trần Hạo Thao lập tức nhíu mày, hắn nhìn tay áo mình một lúc lâu không nói gì. Sau đó mới lên tiếng:

- Thật xin lỗi, Thi Thi, có phải là ta đã làm gì đó khiến ngươi hiểu lầm? Ta chưa bao giờ yêu ngươi, chỉ có tình cảm ca ca đối với muội muội mà thôi. Ngươi cũng biết, ta xưa này đều xem ngươi như em gái của mình, mà tình cảm của ngươi đối với ta kỳ thật cũng chỉ là sùng bái đối với ca ca mà thôi...

- Sùng bái?

Vĩ Thi Thi nở nụ cười khổ, nàng lắc đầu nói:

- Sùng bái? Vì cái gì ta không sùng bái Lăng Tân, hắn còn thông minh hơn so với ngươi... Ta từ rất lâu về trước đã thích ngươi rồi, Lăng Tân, tính cách của hắn quá mơ hồ, luôn không rõ mình đang làm gì. Ngươi thì không như vậy, ngươi đã quyết định việc gì nhất định sẽ làm tới cùng, nhưng Lăng Tân lại khác, hắn không ngừng cảm thấy mê mang đối với sự tình do chính mình nhận định, không chắc chắn, giống như một đứa trẻ không bao giờ lớn lên…

Trần Hạo Thao nghiêm túc nhìn nàng một cái. Sau đó quay đầu nhìn về phía bên kia nói:

- Hắn là Lăng Tân... Là thân nhân duy nhất trên đời của chúng ta, ngươi nói hắn như vậy ta không cách nào đồng ý. Hắn sở dĩ còn không kiên định, là vì hắn còn chưa thực sự tìm được tín niệm đáng để hắn dùng tính mạng đến bảo vệ... Tín niệm hiệp khách của hắn quá to lớn quá bao la rồi, hắn chỉ là một cá nhân mà thôi, tín niệm lớn như vậy hắn không thể nào dung nạp được. Cho đến lúc hắn thực sự tìm được tín niệm đáng để phó thác tính mạng, hắn tuyệt đối sẽ trở thành một nam nhân đáng để làm chỗ dựa. Điều này ta tuyệt đối tin tưởng vững chắc, ngươi cũng có thể tin tưởng mới đúng...

- Ta mặc kệ tin hay không tin! Vì cái gì ta nhất định phải tin?...

Trong mắt Vĩ Thi Thi đã rưng rưng nước mắt. Nàng tiếp tục lôi kéo áo Trần Hạo Thao nói:

- Ta không yêu hắn, tại sao ta phải quan tâm hắn sẽ biến thành người như thế nào? Ta chính là ta, ta chỉ yêu ngươi, Hạo Thao! Ta chỉ yêu ngươi a, tại sao ngươi phải cố kỵ cảm thụ của Lăng Tân, nhưng lại để cho ta đau khổ chứ?

Trần Hạo Thao thở dài, hắn đẩy tay Vĩ Thi Thi đang nắm tay áo mình ra, sau đó mới lãnh đạm nói:

- Ta đã nói rất rõ ràng. Ta đối với ngươi chỉ là tình cảm ca ca dành cho muội muội. Đối với tình cảm ta xác định rất rõ ràng, cho dù thực hiện lý tưởng trong lòng là lý do sinh tồn của ta, cũng sẽ không vì vậy mà động thủ đối với thân nhân của mình. Nhưng bắt ta phải trái với lương tâm nói yêu ngươi, tha lỗi cho ta không thể làm theo... Thi Thi, nếu như ngươi bỏ lỡ Lăng Tân, ta tin ngươi nhất định sẽ hối hận...

Nói xong, Trần Hạo Thao liền bỏ đi về một hướng khác, bước chân không ngừng lại chút nào, không hề có một chút chần chờ. Vĩ Thi Thi rốt cục nhịn không được khóc nức lên, nàng chạy tới lại nắm lấy tay áo Trần Hạo Thao nói:

- Đừng đi, xin ngươi đừng đi. Ta thật sự yêu ngươi a, đã từ lâu như vậy đến nay vẫn một mực vùi dấu trong lòng, vì ta biết ngươi cố kỵ cảm thụ của Lăng Tân. Nhưng ngươi lại chưa từng cố kỵ cảm thụ của ta. Ta đem hai mảnh Phong thần bảng đều cho ngươi được không? Xin ngươi đừng đi a...

- Buông ra, Thi Thi...

Trần Hạo Thao lại thở dài một tiếng, hắn nặng nề nói:

- Ta không phải là Lăng Tân, không có bởi vì thích ngươi mà trở nên mờ mắt... Ngươi là nữ nhân rất có tâm kế. Thi Thi, lúc trước ngươi trách móc chúng ta, vì sao không nói chuyện Phong thần bảng cho ngươi? Ngươi sở dĩ muốn trách móc như vậy, chẳng qua là vì để che dấu việc ngươi cũng không có nói chuyện ngươi sở hữu Phong thần bảng cho chúng ta biết. Hơn nữa lợi dụng bố cục của chúng ta mà lấy được thêm một mảnh Phong Thần bảng. Chuyện thực tế là vậy, bởi vì ngươi trách mắng trước một bước, chúng ta do đó sẽ không có lời nào để nói. Ngươi cũng muốn lấy được Phong Thần bảng? Đã ngươi cũng muốn gia nhập vào trò chơi này, khuyến cáo lúc trước của ta coi như vô dụng, vậy thì cứ tham gia, bất quá ta muốn nói cho ngươi biết trước một điều... Người đứng phía sau không có đơn giản như ngươi tưởng tượng. Càng sử dụng Phong Thần bảng, ta cũng càng thêm cảm thấy kính sợ cùng hiếu kỳ với sự tồn tại của hắn, đó là điểm ngươi vĩnh viễn không cách nào hiểu được...

Trần Hạo Thao dùng sức thoát khỏi tay Vĩ Thi Thi. Hắn nhìn thật sâu vào mắt Vĩ Thi Thi mà nói:

- Tự giải quyết cho tốt, mặt khác khuyên ngươi một câu, không nên làm tổn thương Lăng Tân. Hắn là người tâm tư rất đơn thuần, sẽ không chịu đựng nổi tổn thương từ nữ nhân có tâm kế như ngươi... Đã không yêu hắn, vậy cứ trực tiếp cự tuyệt, tránh phiền phức lâu dài. Ngươi cũng tự giải quyết cho tốt, thân nhân của ta... Đến khi gặp lại, hi vọng chúng ta không phải là kẻ địch của nhau.

Nói xong, hắn xoay người rời đi, tốc độ cũng càng lúc càng nhanh, không cho Vĩ Thi Thi cơ hội kịp phản ứng, trực tiếp đi vào trong lối nhỏ biến mất không tung tích. Vĩ Thi Thi lập tức ngây ngốc đứng đó không ngừng rớt nước mắt, cho đến một lúc lâu sau mới thì thào nói:

- Tất nhiên, đều là vì Lăng Tân, đều là vì Lăng Tân, bởi vì ngươi không muốn làm hắn bị tổn thương, cho nên mới cự tuyệt tình cảm của ta... Lăng Tân, đều là vì ngươi, nếu như ngươi không tồn tại mà nói... Lăng Tân, ta hận ngươi!

Nói xong, nàng ngồi xổm xuống vùi đầu khóc lớn không dứt, khiến cho rất nhiều người cách đó không xa đều nhìn lại. Trong lúc nhất thời toàn bộ ga tàu điện ngầm ngoại trừ tiếng nhạc, cũng chỉ còn lại có tiếng khóc của Vĩ Thi Thi.

Lăng Tân yên lặng dựa vào cột đá, trong lòng chua chát, một loại cảm giác mất mát khó có thể hình dung tràn đầy tại trong nội tâm, thật sự là muốn cũng không lý giải nổi, tâm tình rối loạn, khiến cho hắn nhịn không được muốn hét lớn lên. Nhưng mà Vĩ Thi Thi đang ở ngay phía sau, hắn chỉ có thể cố gắng nhẫn nhịn, cả người dựa vào cột đá, toàn thân vô lực đứng đó.

- Ồ, nguyên lai vẫn là cuộc tình tay ba, chuyện tình như vậy thực sự là rất máu chó à nha.

Bỗng nhiên một âm thanh truyền tới từ một cột đá khác. Lăng Tân mãnh liệt nhìn lại, liền thấy Đạt Vân Hi đứng đó nháy nháy mắt. Đạt Vân Hi có một đôi mắt vô cùng xinh đẹp, phảng phất giống như trân châu đen, nàng gian xảo chỉ chỉ cái miệng nhỏ nhắn của chính mình, lúc trước nàng nói chuyện vậy mà không hề mở miệng, chỉ là dùng ma lực chấn động không khí bên cạnh tai Lăng Tân, cho nên Lăng Tân nghe được, mà người xung quanh lại hoàn toàn không nghe được bất kỳ âm thanh gì. Lăng Tân bất đắc dĩ khoát khoát tay, ý bảo nàng không nên quấy rối. Bởi vì hắn vẫn chưa thật sự vận dụng nội lực thuần thục, hơn nữa trình độ cũng không cường đại đến mức có thể chấn động không khí. Cho nên hiện tại chỉ có Đạt Vân Hi có thể nói chuyện, hắn ngay cả hét một tiếng cũng không làm được.

- Ồ? Ngươi khóc sao? Thật sự là ngốc mà. Không ngờ Lăng Tân tiên sinh lại thực sự là người ngây thơ như vậy, rõ ràng vì yêu mà khóc.

Đạt Vân Hi bỗng ngạc nhiên chỉ về hướng mắt Lăng Tân mà nói. Lăng Tân cũng vô ý thức sờ về phía mắt của mình, chợt phát hiện bên khóe mắt một mảng ướt át, hắn ngay cả mình đã khóc lúc nào cũng không biết... Đoán chừng là khi biết rõ hình tượng của mình trong lòng người khác, đoán chừng là khi biết nàng là nữ nhân có tâm kế như vậy, đoán chừng là khi biết đồng bọn từ nhỏ đều không đơn thuần như mình, mà bản thân lại không hề phát hiện ra... Hóa ra thực sự chỉ có bản thân là người đơn thuần, hóa ra thế giới này không hề giống như mình mong muốn. Hắn căn bản là ngay cả người bên cạnh mình cũng không hiểu, nhân tâm thật phức tạp...

Một lúc lâu sau, Vĩ Thi Thi thút thít nỉ non rốt cục chậm rãi rời đi, mà đầu của nàng một mực cúi xuống, người ngoài cho dù như thế nào cũng không nhìn thấy nét mặt của nàng. Chỉ là hai tay của nàng nắm lại vô cùng chặt, giống như là trong nội tâm đang nảy sinh ác độc...

- Chúng ta cũng đi thôi... Đạt Vân Hi, ta quả thực là người đơn thuần như vậy sao?

-... Ừm. Lăng Tân tiên sinh là một người rất đơn thuần nha.

- Vậy sao?

Một hỏi một đáp, hai người lập tức trầm mặc. Cho đến một lát sau Đạt Vân Hi mới chậm rãi mở miệng nói.

-... Bất quá đơn thuần vẫn tốt hơn. Lăng Tân tiên sinh, không nên vì một nữ nhân mà trở nên phức tạp, Lăng Tân tiên sinh vĩnh viễn đơn thuần như vậy mới tốt, cho đến lúc gặp nữ hài khác thích ngươi đơn thuần như vậy mới thôi. Ta nghĩ nàng nhất định sẽ bảo vệ tốt sự đơn thuần của Lăng Tân tiên sinh. Nhất định.

-... Có lẽ. Tương lai... tương lai sẽ không ai biết được.


(Hết quyển hai)


- Mẹ nó, Sở Hiên, ngươi điên rồi sao? Ngươi đã có Phong Thần bảng, muốn trở lại Chủ Thần không gian là chuyện rất đơn giản, tại sao còn muốn kéo toàn bộ thế giới Luân Hồi vào đến vị diện này? Ngươi thật sự điên rồi!

- Bọn họ không có cổng không gian trường lực AT giống như của ta, cho nên chỉ có thể dùng goblin glider dần bay tới, ước chừng còn hơn một giờ nữa mới có thể đến, hay là trước tiên cứ nói về kế hoạch của ngươi đi, ta rất ngạc nhiên với kế hoạch ngươi đề xuất, cũng muốn biết... ngươi đến cùng còn chênh lệch đến mức nào so với đội trưởng?...

- Thánh Quang Khí, ánh sáng tâm linh của ta, thời cổ đại thường bị con người cho là thiên sứ sinh mạng thể...

- Lăng Tân đã là thành viên Trung Châu Đội, chuyện hắn không muốn làm, các ngươi không nên vọng tưởng dùng võ lực bắt buộc hắn phải làm, cứ như vậy đi, chuyện này dừng tại đây...

- Đạt Vân Hi! Đã tỉnh lại sao? Nhanh lên, chữa trị thương thế cho ba người các ngươi!

- Cùng đi, sau trận chiến đấu này... ta sẽ nói cho ngươi biết tất cả, chỉ cần ngươi có thể tiếp nhận ta, Anna, ta thề, chúng ta sẽ nắm tay nhau, vĩnh viễn không bao giờ buông, bên cạnh nhau đến khi già, chết cùng một chỗ, lời thề này muôn đời muôn kiếp không thay đổi!

- Cửu tiễn xạ nhật... Chỉ có thể phát huy được một thành uy lực, nhưng cũng đủ để kích phá hành tinh nhỏ như Nguyệt cầu rồi...

- Chịu đựng a, Lý Cương Lôi, ngươi còn phải báo thù, ngươi còn phải tiếp tục sống sót! Làm thế nào có thể chịu thua gien của bản thân như vậy chứ? Ngươi là trí giả do ta thiết lập a, ngươi là đồng bọn của ta!

- Tại đây xưng tên, theo tập tục tộc của ta, người có giác ngộ chết trận có quyền biết rõ tên của đối thủ. Ta là Kỳ Lân chi Vương, Hỏa kỳ lân - Tát Khắc Duy Nhĩ Đặc. Hôm nay, ta nguyện hy sinh! Hy vọng của Kỳ lân tộc chúng ta... tuyệt đối không thể bị ngươi hủy diệt!

Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, triệu hồi tứ thần, vạn thú tề tụ! Lập! Hồng Hoang vạn thú trận!

- Tát Khắc Duy Nhĩ Đặc! La Cam Đạo! Nhanh lên phá hủy tượng Phật kia! Nhất định phải cứu Trịnh Xá ra! Nếu không chúng ta nhất định sẽ phải chết! Ta còn có thể giam cầm hắn năm giây!

Vishnu! cảm giác làm thương tổn đồng bọn của ta thật thoải mái sao? Hồng Hoang...Khai thiên tích địa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.