Nếu Như Yêu

Quyển 1 - Chương 2: Lớn hơn bánh bao thịt một chút




Sáng hôm sau, khi Nhã Văn còn đang say giấc nồng, Annie gọi đến thông báo sân bay Denpasar đã gỡ bỏ lệnh cấm, buổi trưa bọn họ sẽ bay đến Bali.

“Ờ…” Nhã Văn cúp máy, vứt di động sang một bên, sờ sờ giường mới phát hiện Nhã Quân không biết đã đi từ lúc nào chẳng hay.

Lăn lăn lộn lộn ngủ thêm một hồi, bị cơn đói cồn cào làm tỉnh dậy, cũng khó trách – tối qua hầu như cô chẳng bỏ bụng được cái gì. Nhã Văn vò đầu, quyết định mò tới nhà ăn kiểm tra xem còn chút gì sót lại không.

Kẹp dưới chiếc cốc súc miệng trong bồn rửa mặt có một tờ giấy, là Nhã Quân viết cho cô: Buổi trưa ở quầy bar.

Aizzz, cụt lủn năm chữ, rất phù hợp với phong cách của anh – tuyệt không dài dòng.

Nhã Văn đánh răng, cầm lấy khăn lau lau qua loa vài cái, đội mũ lưỡi trai để che giấu mái tóc ngắn ngủn lỉa chỉa toán loạn không ra hình hài cụ thể, vội vàng chạy tới nhà ăn. Giờ phút này, trong tâm trí cô chỉ toàn bánh sừng bò, súp hải sản, xúc xích nướng và vô vàn loại hoa quả đa dạng, phải chăng, được chuyên tâm làm một việc gì đó cũng là một loại hạnh phúc nhất định?

Hơn mười giờ sáng, không còn nhiều món để chọn lựa, các đầu bếp đều đang bận rộn chuẩn bị bữa trưa, Nhã Văn đành lấy chút ít bánh mì và nước trái cây, tìm một chỗ phóng tầm nhìn ra bể bơi an vị ngồi xuống. Nơi đây không có những nhà hàng tường kính như Cherating, mà bốn mặt đều thông thoáng rộng mở, chung quy là do khí hậu oi nồng đặc trưng của rừng mưa nhiệt đới nên khi ở Cherating, chỉ có khư khư bám trụ trong phòng điều hòa bạn mới có đủ cam đảm để nuốt trôi cơm, còn Bali tuy cũng nóng nực đấy, nhưng suốt năm đều cảm nhận được luồng gió biển mát mẻ thổi quanh đảo – quả thực, đây cũng chính là lý do khiến cho vùng đất này luôn luôn được yêu mến.

So với những hòn đảo Đông Nam Á khác, Bali càng làm du khách quyến luyến và hoài niệm nhiều hơn, khi máy bay chuẩn bị cất cánh, rời xa thắng cảnh xinh đẹp này, trong lòng mỗi người lữ hành đều âm ỉ tâm tình bứt rứt, muốn ngắm thêm một lần bức tranh ánh tà dương dần lặn khuất sau đường chân trời, và những tia nắng cuối cùng của ngày chiếu rọi xuống biển rộng.

Qua bữa điểm tâm vội vàng, Nhã Văn đi xuống quầy bar dưới lầu, mua một chai nước khoáng, xem tụi trẻ con chơi đùa trong bể bơi, rồi từ từ ngây ra.

Cô bỗng thấy bản thân thật quá ngốc nghếch, sao tự nhiên lại nổi giận với Nhã Quân, bởi vì vô duyên vô cớ mà trở nên ghen tuông sao?

Tuy nhiên, Nhã Văn cười khổ, cũng không hẳn là vô cớ, chỉ là cô có một loại… cảm giác như bị người ta phân ra làm trăm ngàn mảnh hỗn độn. Cảm giác này thật không tốt, nó làm cô muốn phát điên.

“Tâm trạng hôm nay tốt chứ?” Chàng trai tặng cô một ly Smile lại xuất hiện sau quầy bar, đang đem cả đống táo chất đầy ép thành nước.

Nhã Văn nhanh chóng mỉm cười gật đầu, tỏ vẻ cảm tạ. Mặc dù anh ta chỉ thực hiện nghĩa vụ nhân viên, nhưng đối với thiện ý và sự ân cần săn sóc của anh chàng, cô thật sự rất biết ơn.

“Nghe Mai Lệ Sa kể, ngày xưa cô cũng từng làm việc ở G.O.?”

“Ừ,” Cô gãi má, không biết liệu có phải bị muỗi cắn hay không, “Năm năm trước công tác ở đây, lăn lộn tầm hai năm, rồi đi đến Bintan và Cherating.”

“Ồ wow…” Anh nhướng mi ngạc nhiên, “Vậy giờ không làm G.O. nữa à?”

“Không.”

“Sao thế?”

“Ừm…” Nhã Văn nghiêng đầu ngẫm nghĩ, “Con người tới một thời điểm nhất định sẽ muốn thay đổi, giống như bạn ghét cuộc sống văn phòng khô khan rườm rà nên đi đến nơi đây, ngược lại ở biển lâu, vui chơi đủ rồi thì sẽ đến lúc bạn muốn quay trở về thành thị.”

“Lần này là cùng ai tới?” Anh chàng rót nước ép táo vào cốc cho vài vị khách, bắt đầu pha chế đồ uống.

“Cùng…” Cô mở miệng, theo bản năng thốt lên, “Bạn trai…”

“Phải không, chúc hai người một kỳ nghỉ vui vẻ.”

“Cảm ơn.”

Nhã Văn gật gù, ừ, đúng vậy, anh không còn là anh trai của cô – hay chính xác hơn, không chỉ là anh trai. Tình cảm cô dành cho anh, đại khái là “Yêu”, nhưng “Yêu” kỳ thật có rất nhiều khía cạnh.

Đôi khi anh là một người anh cả cẩn thận chu đáo, thậm chí nếu cô có cố tình gây sự, cũng chỉ nhàn nhạt mỉm cười, xoa đầu mắng nhẹ “Đồ ngốc”. Có lúc anh là một người bạn thân hợp cạ, ở bên cô thời điểm hạnh phúc lẫn đau buồn, lắng nghe từng câu từng chữ cô nói, và cố gắng kể cho cô nghe những câu chuyện chân thật của chính mình để đáp lại. Thi thoảng anh chỉ như một đứa trẻ dỗi hờn, bị cô sơ sót lạnh nhạt liền bất chấp mọi thủ đoạn thu hút sự chú ý của cô, khi cô nhìn anh chăm chú, anh cũng nhìn lại, đôi mắt trong suốt dễ dàng đọc thấu hết thảy cơ hồ chẳng hề che giấu hay phòng bị.

Anh còn là… một người đàn ông vô cùng đặc biệt trong trái tim này, người yêu cô một cách toàn vẹn.

Cho nên, cô không thể gọi anh là anh trai được nữa.

“Anh ấy tới rồi kìa.” Nam nhân sau quầy bar mỉm cười bỏ một ít đá vào ly, chuyển cho mấy cậu choai choai tóc vàng đã chờ từ lâu, mấy cậu thanh niên nhận ly, phấn chấn cảm ơn, anh ta nhếch môi gật đầu.

Nhã Văn xoay người, trông thấy Nhã Quân từ hành lang gấp khúc bên kia – hai tay đút túi, cước bộ thong dong, vẻ mặt mang theo chút ý cười. Những năm gần đây, anh ngày càng trưởng thành hơn, không còn trầm mặc ít lời mà biết trực tiếp bày tỏ bản thân, có lẽ, anh là muốn biểu đạt rõ những suy nghĩ trong lòng. Nhã Quân chưa một lần truy hỏi cô có yêu mình không, nếu là trong quá khứ, chắc chắn anh sẽ dồn ép tới cùng, vì với anh chuyện đó rất quan trọng, nhưng hiện tại… không phải không còn quan trọng, chỉ có điều anh không muốn tìm được câu trả lời theo cách ấy, Thư Lộ nói, Nhã Quân hiểu rõ thế nào mới là yêu.

Tuy nhiên, dù cho vận đổi sao rời, qua bao năm tháng, Nhã Quân vẫn là bất biến, vẫn mang ánh mắt trong suốt, bình tĩnh mà cố chấp ấy, dường như sẽ không bao giờ dao động vì bất cứ điều gì.

Đợi đến khi Nhã Văn định thần lại, Nhã Quân đã ở trước mặt cô, cô cúi đầu, thấy bàn chân anh thòi hẳn ra ngoài đôi dép lê, ngón cái to đùng… bộ dạng đến là vụng về.

Nhưng mà, cô thích.

“Đói à?” Anh nhìn cô, vẻ mặt cực kỳ dịu dàng.

Nhã Văn lắc lắc, cũng nhìn anh.

“Nếu em kêu đói, anh cũng chẳng có đồ cho em ăn.” Nhã Quân vuốt ve gò má bị muỗi cắn tứ tung, không nhịn nổi bật cười.

“Vậy còn hỏi.” Cô ngứa ngáy, gãi hai cái, bị anh bắt lấy, ý bảo không nên gãi mạnh như thế.

“Chỉ muốn biết những suy nghĩ của em mà thôi.” Anh dùng ngón trỏ dính một ít nước miếng của mình lau lên những nơi bị muỗi đốt.

“Gì chứ…” Nhã Văn hơi đỏ mặt.

“Giúp không bị ngứa đó, đồ ngốc.” Nhã Quân cười rộ, ngăn cô đưa tay sờ lên mặt.

Mặt Nhã Văn càng đỏ tợn, cúi gằm, chăm chăm ngắm nghía ngón chân kỳ quặc của anh.

Nhã Văn vẫn thường mơ mộng, được người ta yêu nhất định là một chuyện rất hạnh phúc, nhưng khoảnh khắc này cô bỗng cảm thấy, yêu một người, cũng là chuyện hạnh phúc không kém.



“Nhã Văn!” Annie từ trên xe du lịch nhảy xuống, quơ quơ hai tay.

Nhã Văn nở nụ cười, tràng cảnh đoàn tụ với Annie hệt như trong tưởng tượng của cô. Bọn họ cao hứng nắm tay đối phương, tỉ mỉ quan sát khuôn mặt nhau, sau mừng rỡ phát hiện ai cũng đều thay đổi chút ít, một sự thay đổi theo chiều hướng tốt lành.

Nhã Văn thắc mắc tình huống ngoài sân bay, Annie tập tức cặn kẽ mô tả, các cô gái chìm đắm trong cuộc hội ngộ tuyệt vời, không mảy may để ý tới hai người đàn ông biểu tình cứng ngắc trên xe. Hay đúng hơn, một người cụt hứng, một người mờ mịt.

“Cái câu ‘Một bà thím bằng năm trăm con vịt’ là để chỉ hai cô đấy.” Bách Liệt kéo rương hành lý, bất đắc dĩ nhìn họ.

Bọn họ không ngần ngại lườm anh xéo mắt, tiếp tục thảo luận rôm rả, thẳng đến khi một người cao lớn đeo kính râm đứng sau lưng Annie, mới ngừng tán dóc.

“Ừ…” Annie mất tự nhiên chỉ chỉ, “Tôi nghĩ cần giới thiệu một chút, vị này là ông xã tôi, tên ‘Khổng Diệc Tuân’.”

Nhã Văn từng xem chương trình đàm thoại của anh ta, trong suy nghĩ của cô, mặc dù là đại minh tinh nhưng anh rất nhẹ nhàng chu đáo, nhưng khi người thật đột ngột ở trước mặt, cô liền không tự chủ mà ngây ngốc, ngôi sao vẫn là ngôi sao a, khí chất thật không như dân đen, thậm chí làm cô có đôi phần… sợ hãi.

“Xin chào,” Khổng Diệc Tuân tháo kính râm, thật bất ngờ, khuôn mặt anh lập tức trở nên ấm áp, giống hệt như trong TV, “Annie thường nhắc tới em, nói em là một người bạn vô cùng quan trọng, đã giúp đỡ cô ấy rất nhiều.”

“Không, không đâu… Hẳn Annie giúp đỡ em mới đúng…” Hai má Nhã Văn bất giác nóng bừng.

“A Văn, để họ cất hành lý đã.” Nhã Quân từ hành lang đi tới, gật đầu chào hỏi Annie và Khổng Diệc Tuân, nhưng đối với Bách Liệt lại vươn tay vỗ nhẹ một cái.

“Chào anh.” Annie trộm ngó Nhã Quân, rồi liếc Nhã Văn, không biết nên giới thiệu như thế nào.

Ngược lại hai anh chàng rất tự nhiên trao đổi tên, giống như tân sinh viên báo cáo, thoáng cái đã trở nên quen thuộc.

Làm xong thủ tục nhận phòng, cánh đàn ông xách va ly đi trước, Nhã Văn chợt nhớ ra cái gì kéo Annie thì thầm: “Được rồi, chồng cậu và Bách Liệt… cuối cùng thế nào?”

Annie bất dắc dĩ khoát tay: “Mình cho rằng… rất bình thường.”

“Bình thường?” Nhã Văn gãi gãi chỗ muỗi đốt, “Cụ thể ra sao?”

“Ờ thì… anh ấy không thích nói chuyện với Bách Liệt cho lắm.”

Hai cô nàng đồng thời vẽ ra trong tâm trí hình ảnh Khổng Diệc Tuân gặp Tưởng Bách Liệt, tính cách bá đạo giống nhau, mặt thối nghêm nghị giống nhau, không hẹn mà cùng quay sang chỗ khác, trên đỉnh đầu viết “Thủy hỏa bất dung” bốn chữ to đùng – quả thực… rất hại não đúng không?

Nhưng khi dùng cơm tối, Nhã Văn lại cảm thấy quan hệ giữa Khổng Diệc Tuân và Bách Liệt cũng không be bét như mình đoán, chí ít lúc Bách Liệt yêu cầu anh ta lọ muối, anh ta cũng không đưa lại lọ tiêu.

Dưới ánh đèn nhàn nhạt, Khổng Diệc Tuân có chút lạ lẫm so với trên màn ảnh, anh đeo một cặp kính đặc biệt dùng cho những con mọt sách, tóc tai lòa xòa hỗn độn, nếu không biết trước anh là ai, e rằng Nhã Văn cũng không thể nhận ra. Tuy nhiên, Nhã Văn nhủ thầm, đúng là minh tinh, khí chất thật khác người.

“Nếu em muốn chữ ký anh sẽ cho em.” Khổng Diệc Tuân bỗng lên tiếng.

“A?...”

“Em không thích chữ ký à?” Vẻ mặt anh hơi hơi thất vọng, “Mới rồi anh thấy ánh mắt em rất giống fan hâm mộ.”

“…” Nhã Văn chớp chớp mi, trộm nhòm qua vẻ nghi ngờ rõ mồn một của Nhã Quân, ho nhẹ một tiếng, “Không, không phải ạ, em chẳng qua cảm thấy… trang phục của anh không giống ngôi sao chút nào.”

Khổng Diệc Tuân và Annie nhìn nhau cười cười, anh vén tóc rủ ra đằng sau tai: “Làm sao là nghề nghiệp của anh, thực tế anh vẫn là một người đàn ông như bao đàn ông khác, nghe chuyện hài thì cười, ngứa đầu thì gãi, đắc ý vênh váo thì bắt chéo hai chân – những lúc không làm việc, anh chỉ là kẻ bình thường thôi. ”

Nghe được những lời này, ai nấy đều không khỏi cười rộ lên, kể cả Bách Liệt không quá đỗi thân thiết cùng bàn. Nhã Văn vui vẻ nghĩ, anh rất thẳng thắn, một người bộc trực như vậy rất dễ gây thiện cảm cho mọi người.

“À đúng rồi, sao hôm qua hai người lại gặp được Bách Liệt?” Nhã Văn hỏi Annie.

“Là ở phòng giao dịch,” Annie ăn một bát mỳ udon, bỗng chỉ chỉ Bách Liệt bảo, “Sau đó, anh chàng vấp phải một tình cảnh đến là tếu.”

“?”

Bách Liệt nhăn mày, muốn ngăn cô nhưng không còn kịp: “Sau bữa tối, cái chú cùng phòng với anh ta mang theo một cô gái trở về…”

“Vậy chắc khó xử lắm…” Nhã Văn nhìn Bách Liệt, có phần khoái chí nói.

“Nên tôi ở chỗ Annie qua đêm.” Bách Liệt nhún nhún vai.

“A…” Thế thì còn xấu hổ hơn chứ gì nữa?

“Rốt cuộc tối đó mình nằm sô pha, nhường giường cho hai bọn họ.” Annie nghiêm túc ăn hết bát udon, không quên uống sạch canh, hoàn toàn chẳng phát hiện biểu tình Khổng Diệc Tuân đã trở nên cứng ngắc từ bao giờ.

“Ớ giống chúng ta lần trước ở Kuantan nhỉ…” Nhã Văn quay sang Nhã Quân, thấy khuôn mặt của anh cũng đờ ra.

“Ờ,” Bách Liệt cố cắt miếng bít tết, “Tóm lại, tôi đã ngủ với đàn ông của cả hai cô.”

“Tưởng Bách Liệt!” Hai khuôn mặt đang nhăn nhó đồng thời nhe răng trợn mắt lườn anh, khiến anh vô thức rụt vai rùng mình.

Về đến phòng, Nhã Văn đổ gục xuống giường, chậm chạp xoay người, trông theo Nhã Quân đang nhặt y phục cô vứt bừa bãi trên mặt đất.

“Anh nói xem, quan hệ giữa Khổng Diệc Tuân và Bách Liệt có hơi lạ lùng phải không?” Cô kéo tay chống đầu, yên lặng quan sát anh.

“Ừ,” Anh gật, “Đó là lẽ dĩ nhiên.”

“Còn anh?”

“?”

“Anh và Bách Liệt hình như không có khúc mắc gì.”

“Em không nhìn thấy đó…” Nhã Quân cười khổ, “Hơn nữa, quan hệ giữa anh và Bách Liệt không giống giữa hắn và Khổng Diệc Tuân.”

“Có chi mà giống với khác,” Nhã Văn cười xấu xa, “Hai anh đều ngủ với Bách Liệt đấy thôi.”

“Bùi Nhã Văn…” Anh buông quần áo trong tay, nhướn mi lườm cô.

“Giỡn chơi, giỡn chơi ấy mà.” Nhã Văn vội cầu xin tha thứ, “Bách Liệt là bằng hữu của em và Annie, cho nên anh, Khổng Diệc Tuân đối với anh ấy hẳn phải như nhau mới đúng – đều là những người có dục vọng chiếm hữu rất lớn.”

“…” Nhã Quân đảo mắt, ý chừng muốn nói cô thật nhàm chán.

“Không phải sao,” Cô ngồi dậy, “Khó nghe một chút chính là đàn ông tâm lý hẹp hòi đố kỵ.”

“Bùi Nhã Văn, “Anh cười rũ, “Vậy hành vi của em hôm qua cũng được giải thích thành phụ nữ hẹp hòi đố kỵ à?”

Nhã Văn bĩu môi, làm nũng: “Không hẳn, ghen tỵ là thiên tính của đàn bà.”

Nhã Quân cười bỏ quần áo xuống ghế sô pha, đi tới ngồi cạnh giường: “Anh cảm thấy thiên tính của đàn bà là hai mặt.”

“?”

“Đối với đàn ông yêu cầu rất cao, đối với mình yêu cầu lại thấp.”

“Anh có bất mãn?” Nhã Văn nhảy dựng từ phía sau lưng ôm cổ anh, giả vờ tức giận chất vấn.

“Không,” Anh cũng giả vờ sợ hãi trả lời, “Loại thiên tính này thực… Đáng yêu.”

Cô đến bên tai anh thì thầm: “Rốt cuộc anh và Khổng Diệc Tuân khác biệt chỗ nào?”

“Đơn giản, Annie từng thích Bách Liệt, em thì không, chỉ một điểm ấy thôi, anh nghĩ quan hệ của Khổng Diệc Tuân và Tưởng Bách Liệt có phần giống… anh và Lâm Thúc Bồi.” Nhã Quân cố tình dừng một chút, quay lại liếc cô, “Xui xẻo thay Tưởng Bách Liệt vô tội.”

Cô kinh ngạc nhìn anh, chỉ cần hơi cúi đầu là có thể hôn anh…

“Tuy nhiên, tất cả cũng chỉ là quá khứ, hơn nữa căn bản Bách Liệt và Annie không có gì.”

“Anh và Dư Mẫn cũng là quá khứ, đồng thời cũng không xảy ra chuyện gì – sao em còn bận lòng?”

Nhã Văn ngắm khuôn mặt đầy ý cười của Nhã Quân, dường như có thể lý giải đôi phần tâm trạng Khổng Diệc Tuân, hay như lời anh ta đã nói, anh ta chỉ là một kẻ bình thường, vì cô gái mình yêu mà ăn giấm chua, mặc dù rất khó để tìm rõ rốt cuộc giấm chua này là loại gì.

“Thế thì…” Cô vừa định nêu vấn đề đã bị Nhã Quân ngăn cản.

“… Em đừng thì thầm hai bên tai anh, làm anh mất tập trung.” Anh nắm cằm cô, bất thình lình hôn lên.

Có lẽ tư thế này hơi khó khăn, một lát sau anh buông cô ra, dịu dàng cười cười: “Tiếp tục hỏi đi, nhưng đừng thổi hơi vào lỗ tai, anh không nhịn được đâu…”

“Ừm…” Nhã Văn dán mắt vào anh, trong đầu toàn là nụ hôn kia, “Em quên mất muốn hỏi gì rồi…”

Nhã Quân bật cười, tiến sát lại cô, ngón tay mơn man xương quai từ từ di chuyển đến ngực, gần như biết tỏng những điều cô định hỏi: “Lần đầu thấy Lâm Thúc Bồi nắm tay em, anh đố kỵ phát điên, nhưng khuôn mặt ngây thơ nhỏ nhắn của em chỉ lúng túng cười, cực kỳ vô tâm mà gọi ‘Anh hai’…”

“Em… Đấy là nịnh nọt anh..” Cô hèn nhát lí nhí.

“Để anh không mách cha già?”

“Ừ…” Giọng cô run rẩy khi ngón tay anh lướt qua điểm nhạy cảm.

“Em không nghĩ tới người thực sự tức giận mới là anh sao?”

“Ừ…”

“Bùi Nhã Văn…” Nhã Quân dùng một ngữ điệu vô cùng dịu dàng gọi tên cô.

“A?…” Nhã Văn chăm chăm dõi theo bờ môi anh, theo ngón ngay đang nhẹ nhàng đụng chạm, đầu óc trống rỗng.

Anh mỉm cười, bỗng nhiên bảo: “Anh cần đi tắm.”

Sau đó, anh nhếch khóe miệng đứng lên, hai giây tiếp, toàn bộ người – kể cả ngón tay kia – đều biến mất trong phòng tắm.

Nhã Quân vừa huýt sáo vừa cởi đồ, mở vòi sen, thử nhiệt độ nước, rồi đứng dưới vòi sen mím môi thật chặt, bộ dạng muốn cười lại không dám cười. Tiểu nha đầu nhất định là vẫn ngây ngốc một chỗ, không biết nêm làm gì. Phải chăng cô cho rằng, anh chắc chắn sẽ nhào tới, bắt đầu…

Nhịn không nổi cười thành tiếng: Nhưng làm cô thất vọng mất thôi – liệu có thất vọng không nhỉ?

Đột ngột, cửa phòng bị mở toang, còn chưa kịp trông rõ, một thân thể mềm mại đã ép sát, ôm chầm lấy anh.

Nhã Quân sửng sốt: Người này… học đâu ra cái kiểu chủ động như thế vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.