Nếu Như Ta Thuộc Về Nhau

Chương 7: Chơi thì cứ chơi thôi




Linh thức mở ra toàn bộ, không ngừng tìm kiếm, ngắn ngủn thời gian nửa ngày, hô hấp Mạnh Hạo càng thêm dồn dập. Bởi vì nửa ngày này, tiên thổ hắn sưu tập gộp lại cùng một chỗ, đã được một nắm to chừng nắm tay trẻ con rồi.

Cùng lúc đó, Mạnh Hạo cũng nhìn thấy không ít thân ảnh tu sĩ, cũng giống hắn, đều là đang điên cuồng tìm kiếm tiên thổ bị gió thổi lên. Thậm chí giữa những người này, cũng có tranh đoạt, nhưng tranh đoạt này chỉ là ra tay trong nháy mắt, liền lập tức tự tản ra. Dù sao có thời gian đánh nhau, không bằng đi phương hướng khác tìm kiếm.

- Tiên thổ là mấu chốt để ta đạt được đồ đằng thổ!

Tròng mắt Mạnh Hạo đỏ lên, nơi đi qua, chỉ cần nhìn thấy tiên thổ liền lập tức lấy đi, nếu có người cùng hắn tranh đoạt, Mạnh Hạo sẽ không chút do dự ra tay, trực tiếp đánh tan.

Tiếng nổ vang quanh quẩn, một lúc lâu sau, tay phải Mạnh Hạo hạ xuống, một quyền đánh về phía trước, trực tiếp đẩy lui một tu sĩ Tây Mạc Nguyên Anh sơ kỳ, sau đó một phát bắt được tiên thổ phía trước, xoay người rời đi.

Tu sĩ Nguyên Anh bị một kích đánh lui kia là một nam tử trung niên, gã nhìn thân ảnh Mạnh Hạo đi xa, trên mặt lộ ra sự kiêng kị. Mới vừa rồi một kích kia, lay động Nguyên Anh trong cơ thể gã, làm cho gã kinh hãi.

- Người này là ai...

Ba canh giờ sau, một chỗ giữa không trung, có ba thân ảnh đang chìm trong tiếng nổ vang, Mạnh Hạo ở trong đó, hai tay bấm niệm thần chú, vung ra phía ngoài. Lập tức biển lửa ngập trời, trùng kích khuếch tán, làm cho hai người khác không thể không lui, Mạnh Hạo vung lên tay áo, cuốn lấy nắm tiên thổ kia, khoảnh khắc đi xa.

Hai người kia nghiến răng nghiến lợi, nhưng kiêng kị trong lòng, làm cho bọn họ không dám đuổi theo, giờ phút này chỉ có thể dậm chân, xoay người đi phương hướng khác tìm kiếm.

Thời gian trôi qua, một ngày sau, Mạnh Hạo dĩ nhiên hoàn toàn đỏ mắt, số lượng tiên thổ mà hắn cướp đoạt được giờ phút này to khoảng đầu trẻ con, toàn bộ được đặt ở trong túi trữ vật. Hắn ở trên thiên không của mảnh đại lục này, không ngừng tìm kiếm, nhưng đã hai canh giờ trôi qua, hắn không nhìn thấy chút tiên thổ nào, nghĩ đến chắc là đều bị người lấy đi rồi.

- Bị lấy đi cũng tốt!

Trong mắt Mạnh Hạo lóe lên sát cơ, trong Tu Chân giới, cá lớn nuốt cá bé, tài nguyên tu hành muốn có, đương nhiên phải cướp đoạt, việc này Mạnh Hạo đã sớm quen tay hay làm rồi. Lúc này sau khi xuất hiện sát cơ thì thân mình hắn lập tức nhoáng lên một cái, bắt đầu tìm kiếm tu sĩ.

Một ngày sau, tiếng nổ vang ngập trời, giữa không trung một gương mặt cự đại tan vỡ khuếch tán, bên trong đống vỡ vụn này, một nam tử trung niên phun ra máu tươi, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ, y không chút do dự từ trong túi trữ vật lấy ra một nắm tiên thổ ném ra, xoay người rời đi.

Trong vụ khí quay cuồng, Mạnh Hạo đi ra, sau khi bắt được tiên thổ thì lập tức thay đổi phương hướng, tiếp tục bay nhanh.

Hai ngày sau, một lão giả tóc đỏ cùng hai tu sĩ Nguyên Anh bên người, đang mang theo vẻ dữ tợn, trực tiếp giết chết một người cùng bọn họ tranh đoạt tiên thổ. Vừa mới đem tiên thổ từ trong túi trữ vật của người này lấy đi, nội tâm đang sung sướng thì bỗng nhiên, ở bầu trời xa xăm, hồng vụ cuồn cuộn, một cái mặt nạ cự đại cuồn cuộn mà đến.

Khoảnh khắc nhìn thấy gương mặt này, tâm thần lão giả tóc đỏ oanh lên một tiếng, da đầu run lên. Lão liếc mắt một cái liền nhận ra, gương mặt này chính là tu sĩ khủng bố ngày đó cùng nhóm người mình chiến một trận, gần như là nghiền ép bảy người mình.

- Huyết Diện lão quái!

Hai tu sĩ bên cạnh lão sau khi nhìn thấy mặt nạ trong hồng vụ cuồn cuộn trên thiên không, thì nhất thời thất thanh kinh hô. Hai người sắc mặt đại biến, xoay người bỏ chạy.

Mấy ngày này, xưng hô Huyết Diện lão quái cũng đã truyền ra khắp mảnh đại lục này rồi. Người có xưng hô thế này là một tu sĩ khủng bố, mang theo mặt nạ huyết sắc, tu vi kinh người, cướp đoạt tiên thổ. Mấy ngày này tu sĩ bị người này cướp đoạt, đã có không ít, làm cho rất nhiều người, không dám lại dừng lại ở mảnh đại lục này nữa, đều lần lượt rời đi.

Những người lưu lại ai nấy đều cực kì cẩn thận, nhìn thấy huyết diện, lập tức bỏ chạy.

Ba người này không chút do dự, nháy mắt chia làm ba phương hướng, nhanh chóng bỏ chạy. Một lát sau, hai người trong số đó, ở trong tiếng nổ vang phun ra máu tươi, từng người đều lập tức lấy ra tiên thổ ném đi. Trong lòng bọn họ biết rõ sở thích của Huyết Diện lão quái này, chỉ cần tiên thổ, ném tiên thổ ra không giết người, nếu phản kháng đến cùng, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

- Chết tiệt... Sớm biết như vậy, lúc trước khi có chút thu hoạch liền rời đi rồi. Huyết Diện lão quái chết tiệt này!

Hai tu sĩ này bị cướp đoạt tiên thổ, liên tục thở dài, không có cam lòng, nhưng lại không có cách nào, giờ phút này lần lượt nổi lên ý tưởng rời khỏi mảnh đại lục này.

Vài ngày sau, mảnh đại lục chỗ Mạnh Hạo đã không có... bất kỳ tu sĩ nào nữa, chỉ còn lại có chính hắn. Mấy ngày này, hắn gần như đoạt lấy tiên thổ của hơn phân nửa tu sĩ ở chỗ này. Giờ phút này trong túi trữ vật, tiên thổ đã lớn chừng đầu người, có thể nói khủng bố.

Mạnh Hạo sau khi thử cảm ngộ thì có thu hoạch, nhưng rõ ràng còn chưa đủ!

Nhưng tu sĩ nơi đây đã sớm đào tẩu rồi, Mạnh Hạo lại tìm thêm mấy ngày, cũng đều không tìm được. Vì thế khi một tảng đá lớn trăm trượng gào thét mà đến, thì hắn thuấn di bước lên trên tảng đá này, khoanh chân ngồi xuống, theo tảng đá này, phá vỡ hư vô tối đen của mảnh đại lục này, rời khỏi nơi này, đi đại lục được hình thành từ Tiên Kiều thạch kế tiếp.

Hắn không biết, xưng hô Huyết Diện lão quái này, đã sớm theo những tu sĩ rời đi, truyền khắp toàn bộ khu vực chung quanh đây. Gần như toàn bộ tu sĩ Tây Mạc tiến đến đều biết đều hiểu, có một cái Huyết Diện lão quái như vậy tồn tại.

Theo hòn đá dung nhập hư vô, tất cả bốn phía lại trở thành tối đen thì Mạnh Hạo khoanh chân ngồi ở trên hòn đá, hai mắt hơi hơi chớp động.

- Gặp không ít người, nhưng không có một ai bên người giống như có tồn tại vị yêu nữ Chỉ Hương kia... Nhưng mà ta chưa nhìn thấy Triệu U Lan, không biết người này ở nơi nào.

Mạnh Hạo trầm tư suy nghĩ, lấy ra ngọc giản bản đồ, nhìn nhìn một lát, xác định nơi tảng đá kia muốn đi, là một Tiên Kiều thạch lớn nhất gần đây trong ngọc giản bản đồ này.

- Khư Kiều giới rất lớn, mỗi Tiên Kiều thạch đều là một thế giới, xem chừng chắc phải có ít nhất mấy vạn giới tồn tại, mà tu sĩ Tây Mạc ở nơi này chỉ có thể thăm dò mười mấy thế giới mà thôi.

Vài ngày sau, hư vô càng trở nên băng hàn, cho dù có pháp bảo ngự hàn, Mạnh Hạo cũng vẫn phải không ngừng vận chuyển Bất Diệt Hỏa, mới có thể giữ vững thanh tỉnh. Hắn đang nhìn hư vô, nhìn mảnh màu đen mênh mông vô bờ kia, bỗng nhiên hai mắt Mạnh Hạo co rụt lại.

Hắn nhìn thấy trong hư vô tối đen phía trước có một nam tử trung niên mặc trường bào màu xanh, cõng một thanh kiếm, trong tay cầm một bầu rượu. Chỉ là thân thể này ở bên trong hư vô, cất bước mà đi, chốc chốc lại uống rượu trong bầu, vẻ mặt xuống dốc, mang theo phiền muộn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.