Nếu Như Khổng Tước Không Xòe Đuôi

Chương 36: Cơn giận lôi đình




- Tu sĩ nhân tộc này có tu vi mạnh mẽ, thân thể lại cường kiện, quả là rất khó đối phó.

Huyết Sát mở miệng, mặc dù trong lời nói vẫn mang vẻ cẩn thận nhưng ẩn sâu trong ánh mắt là vẻ vui mừng khôn tả.

Sau một lát, hắn nói tiếp:

- Hắc Thổ huynh, thân thể tên tu sĩ nhân tộc này có thể nhường cho ta không? Nếu Hắc Thổ huynh có thể nhường cho ta thì ta cũng sẽ toàn lực ra tay giúp huynh tìm được một thân thể thích hợp.

Hắc Sát nghe vậy thì con mắt liền sáng lên, suy nghĩ chốc lát rồi trầm giọng nói:

- Được, hi vọng Địa Hỏa huynh nói lời giữ lời.

- Đây là điều tất nhiên!

Huyết Sát mừng rỡ gật đầu liên tục.

Việc hai Thôn Sát bàn bạc làm sao có thể thoát khỏi tai mắt Tiêu Thần, nghe xong khiến sắc mặt hắn càng trở nên khó coi, khóe miệng nhếch lên vẻ cười lạnh,

- Muốn đoạt xá thân thể Tiêu mỗ thì cũng phải xem các ngươi có thực lực đó hay không! Nếu không làm được thì hãy để ta làm giúp, khiến các ngươi hình thần tiêu tán!

Thanh âm tuy bình tĩnh nhưng lại có ý tứ lành lẽo.

Huyết Sát ngẩng đầu lên cười lạnh,

- Tên nhân tộc tu sĩ kia, ở ngoại giới ngươi có thể chống lại bọn ta nhưng ở bên trong Huyền Sát giới này thì đã không còn là đối thủ của bọn ta nữa rồi. Hôm nay ta sẽ đem nguyên thần ngươi cắn nuốt, sau đó sẽ chiếm lấy thân thể ngươi, cuối cùng sẽ rời khỏi nơi này mà tiến vào Nhân gian giới!

Nói xong, yêu vật này liền ngửa đầu lên trời gầm thét, tiếng gầm cuồn cuộn, ở bên trong Huyền Sát giới này như được lực lượng nào đó thôi động làm tản mát ra tám phương bốn hướng. Ở trong phạm vi tiếng gầm này, vô số Huyền Sát thú nhất tề ngẩng đầu lên gầm lên như để cộng hưởng, đồng thời chúng liền thay đổi phương hướng lao thẳng tới nơi này.

Sắc mặt Tiêu Thần khẽ biến, theo âm thanh hạ xuống thì tròng mắt cũng lộ ra vẻ kiêng kỵ. Không ngờ Thôn Sát này lại có khả năng chỉ huy Huyền Sát thú tầm thường khác! Chỉ trong thời gian ngắn quanh đây đã có đến bẩy tám mươi đầu Huyền Sát thú. Hơn nữa có thể thấy âm thanh vẫn không ngừng được truyền đi xa khiến cho Huyền Sát thú không ngừng kéo tới. Thôn Sát có khả năng hấp thu Huyền Sát khí của Huyền Sát thú khi chết đi để tăng cường thực lực bản thân, giờ đây lại còn khả năng gọi về những Huyền Sát thú phổ thông để vây giết Tiêu Thần. Nếu Tiêu Thần ra tay chém giết thì hai con Thôn Sát lại có cơ hội gia tăng thực lực, nhưng nếu không làm gì thì sẽ bị bọn chúng toàn lực đánh trả. Bất kể có làm gì thì đối với Tiêu Thần cũng là cực kỳ bất lợi.

- Giết hắn! [color] Truyện được dịch tại 4vn.eu[/color]

Huyết Sát gầm thét, sát khí trong đôi mắt huyết sắc tràn ngập.

Gần trăm Huyền Sát thú bộc phát ra sự hung tàn trong nháy mắt, chồng chéo lên nhau, đem Huyền Sát khí nơi này trong nháy mắt thổi bay làm lộ ra không gian trong sáng trong vòng trăm trượng.

Ánh mắt Tiêu Thần bình tĩnh, chưa hề xuất hiện vẻ hoảng loạn, trong tiếng hừ lạnh liền ra tay. Dựa vào tốc độ di chuyển của thân thể mà tung hoành vô kỵ trong đám Huyền Sát thú. Tiêu Thần luôn cẩn thận đem Huyền Sát thú đẩy lui mà không lấy đi tính mạng của chúng. Nhưng Huyền Sát thú lại là do sát khí ngưng tụ mà thành chứ không phải dạng thực thể. Vì vậy nên chỉ cần đánh chúng không chết thì sau đó chúng cũng ngay lập tức quay lại đánh trả. Về phần Hắc Sát và Huyết Sát thì lại chạy quanh chiến trường, trong mắt hiển lộ sát ý, tìm thời điểm thuận lợi để phát động công kích

- Không thể nào cứ tiếp tục như vậy, nếu pháp lực hao tổn quá lớn thì hậu quả thật khó lường.

Tiêu Thần đánh tới thẳng mặt ba con Huyền Sát thú, ánh mắt đảo quanh tính toán, sau đó liền vung tay xuất ra trăm ngàn đạo phù văn cấm chế, trong nháy mắt dung nhập vào hư không không thấy gì nữa.

- Hư không thành lao, phong ấn!

Nếu không thể chém giết thì ta sẽ đem các ngươi phong ấn lại.

Tiêu Thần toàn lực ra tay, hư không trong nháy mắt trở thành nhà lao, đem phong ấn toàn bộ Huyền Sát thú bên trong. Mặc dù bọn chúng điên cuồng công kích bên trong, nhưng trong trong thời gian ngắn cũng tuyệt đối không thể nào phá vỡ nổi.

Tiêu Thần lật tay, lấy từ trong Trữ vật giới chỉ một bảo vật hình chữ nhật, bảo vật vừa rời khỏi tay liền hóa lớn lên thành ba trăm trượng. Thần quang màu đất bên ngoài gần như hóa thành thực chất, phát ra đại thế nặng như núi, giống như trấn thiên áp địa.

Tiểu Chuyên!

Ở bên trong Huyền Sát giới không thể vận dụng chiến lực của Bất Trụy cảnh giới. Lấy Tiểu Chuyên đã đạt tới Địa phẩm đạo khí, tuy không thể so sánh với Nguyên Anh đỉnh phong nhưng để xử lý việc trước mắt là cực kỳ ổn thỏa.

- Để ta trấn áp!

Tiểu Chuyên cảm nhận được ý niệm của Tiêu Thần, linh quang ngoài bản thể tăng vọt, uy năng nặng nề hướng xuống dưới mà nện xuống tạo thành tiếng ầm ầm.

Nhưng đối với Huyết Sát, việc bị Tiểu Chuyên đánh tới lại không thèm tránh né, ngược lại, trong đôi mắt màu huyết sắc lại hiện lên tia mỉa mai. Vào lúc này, bên trong Huyền Sát khí sau lưng Tiêu Thần lờ mờ có một đạo hư ảnh hiện lên, hình dáng lờ mờ nhỏ dẹp đang phiêu phù giữa không trung, ánh mắt chuyển động nhìn lên phía sau người Tiêu Thần, lộ ra vẻ tàn nhẫn dữ tợn.

Âm Sát!

Trong nháy mắt, một cỗ sóng tinh thần âm lãnh tàn bạo bộc phát từ cơ thể kia lao thẳng tới Tiêu Thần. Âm Sát này ẩn thân trong Huyền Sát khí nên cực kỳ khó phát hiện nên dĩ nhiên dám xuất thủ đánh lén, tu sĩ tầm thường nếu không có phòng bị sẽ bị thương nặng.

Tiêu Thần cũng không quay đầu lại nhưng vẫn cẩn thận. Đến giờ quay đầu lại mới dùng ánh mắt lạnh lẽo sắc bén như đao nhìn tên Âm Sát kia. Công kích nguyên thần của Âm Sát kia cũng tan rã sau khi tiến vào cơ thể Tiêu Thần, hẳn là không tạo nên chút tổn thương nào. Âm Sát kia trở nên si ngốc, đôi mắt dại ra như không thể tin vào đều mình chứng kiến. Nó toàn lực ra tay công kích vào nguyên thần vậy mà chẳng tạo nên chút tổn thương nào đối với tên tu sĩ nhân tộc kia.

- Ngươi cuối cùng cũng chịu ra tay, Tiêu Thần đợi đã lâu rồi!

Thanh âm lành lạnh, hiện ra sát khí vô cùng.

Âm Sát hồi phục tinh thần liền quẫy đuôi chạy đi, muốn trốn vào trong Huyền Sát khí.

Nhưng giờ đã quá trễ.

Ánh mắt Tiêu Thần lạnh lùng, đánh về phía trước một chưởng.

Oanh!

Ở bên trong Huyền Sát giới này, Huyền Sát khí đột nhiên run lên khắp nơi, âm phong cũng không biết từ đâu sinh ra, gào thét liên tục phát ra khí tức chết chóc. Gió này cũng không quá mạnh mẽ nhưng lại có khí tức hung tàn, đủ để giết chết những ai dám xông vào trong đó.

Thần thông, Phong Khởi!

Âm phong khắp trời đem Âm Sát kia bao phủ vào bên trong khiến nó thét lên chói tai, điên cuồng lui về phía sau chạy trốn.

Mặt Tiêu Thần không chút thay đổi, một chưởng đánh xuống rồi quét ngang.

Bên trong Huyền Sát giới vốn tràn ngập khí tức hung sát, giờ đây như dung hợp cùng thần thông tạo thành từng áng mây màu đen nhánh, thật đáng sợ vô cùng. Mây lần này chính là do khí hung sát ngưng tụ mà thành, có thể ăn mòn thân thể, làm ô uế pháp bảo, tổn hại nguyên thần, âm độc vô cùng!

Thần thông, Vân Dũng!

Song chưởng đồng thời quét ngang ra, trong mây đen liền hiện ra màu huyết sắc, đồng thời huyết vũ vô tận cứ thế rơi xuống. Mưa huyết sắc lần này là tập hợp sát khí độc mà nên, mức độ âm độc càng mạnh mẽ hơn nữa.

Thần thông, Vũ Chí!

Phong Khởi, Vân Dũng, Vũ Chí! Tiêu Thần nắm giữ ba đại thần thông âm độc, giờ đây lại đang thi triển ở bên trong Huyền Sát giới khiến cho uy năng càng thêm mạnh mẽ.

Âm Sát bị âm phong rạch cắt, lệ vân ăn mòn, huyết vũ tan rã khiến cho hắn hét lên kinh sợ chói tai cùng sự oán độc vô cùng. Tu sĩ nhân tộc này xuất ra thần thông như nước chảy mây trôi chứng tỏ lúc trước đã sớm có chuẩn bị. Mà cũng trong lúc đó, trong mắt Huyết Sát kia cũng hiển lộ sự khiếp sợ muốn bỏ chạy, nhưng thân thể sớm đã bị trấn áp đông cứng không cách nào chạy trốn. Bản thể ba trăm trượng chủa Tiểu Chuyên rơi xuống, thần quang màu đất lay động không ngừng, bên trên bản thể như có hư ảnh một ngọn núi hùng vĩ, mạnh mẽ.

Oanh!

Huyết Sát liều chết phản kháng trước sự trấn áp của Tiểu Chuyên. Nhưng bản thể nó đã bị bao vây bởi thần quang màu đất, dù có phản kháng thế nào cũng không thể tránh thoát.

Từ lúc Tiêu Thần đem phong ấn phần lớn Huyền Sát thú đến khi xuất ra ba thần thông giết chết Âm Sát, cùng với Tiểu Chuyên trấn áp Huyết Sát cũng chỉ là thực hiện trong giây lát. Tình hình trước mắt biến chuyển nhanh chóng, trừ Hắc Sát ra thì hai Thôn Sát kia đã rơi vào hiểm cảnh. Cẩn thận tính toán, ra tay mau lẹ thì mới có được thành quả trước mắt.

Đối với việc Âm Sát đang đau khổ chống đỡ, Tiêu Thần mặt không đổi sắc đánh ra một chưởng.

Thần thông, Phúc Thủ!

Âm phong, lệ vân, huyết vũ trong nháy mắt liền quay cuồng kịch liệt, ngưng tụ thành một bàn tay huyết sắc, màu sắc so tương tự với Huyền Sát khí, từ trên trời hạ xuống.

Âm Sát vạn phần sợ hãi, thét lên chói tai lộ vẻ tuyệt vọng.

Oanh!

Chưởng xuống, Âm Sát kia không thể chống cự, thân thể bị chấn thành phấn vụn, chỉ còn một đoàn ô quang đột nhiên xuất hiện rồi hoảng hốt hướng ra ngoài chạy trốn.

Hừ!

Tiêu Thần hừ lạnh, bàn tay mở ra đem ô quang kia giam cầm trong nháy mắt. Ánh mắt Tiêu Thần ngưng lại khi nhìn thấy rõ bản thể của ô quang, trong lòng như có sóng dậy. Ô quang sau đó hiện ra thành thứ giống như tồn tại của tu sĩ Nguyên Anh, nhưng thứ này toàn thân đen nhánh, ngoài thân hiện đầy lân giáp, miệng có răng nanh, nhìn vào thật không khác gì Ma Anh bình thường. Giờ đây, trong mắt Ma Anh đang thể hiện sự hoảng sợ vô cùng.

Tiêu Thần cau mày, đem Ma Anh kia nhiếp đến bên cạnh, dùng phòng ấn trấn áp đưa vào hộp ngọc, sau đó dán lên mấy tấm phù rồi đưa vào túi trữ vật. Xoay người nhìn Hắc Sát, hiện tại Âm Sát bị bắt, Huyết Sát bị trấn áp, chỉ còn mình hắn bình yên vô sự. Giờ này, bị ánh mắt Tiêu Thần nhìn đến, Hắc Sát liền thét lên chói tai, đồng thời thân ảnh phóng vào trong Huyền Sát khí điên cuồng chạy trốn.

Ánh mắt Tiêu Thần lóe lên, cũng không vội mà đuổi giết, bước ra một bước đã đến bên người Huyết Sát, sau khi chần chờ đôi chút liền ra tay đem đánh chết rồi lại đem Ma Anh phong ấn tiếp lại.

Ba con Thôn Sát thì hai bị bắt, một chạy trốn. Ánh mắt Tiêu Thần chợt lóe, ống tay áo vung lên đem hư không cấm giải trừ, lực không gian hung hãn nhất thời đem đám Huyền Sát Thú toàn bộ giết chết hầu như không còn, chỉ còn lại hơn trăm huyền châu rơi trên mặt đất. Tiêu Thần vung tay đem thu vào trong túi trữ vật, ánh mắt thản nhiên nhìn phương hướng Hắc Sát kia chạy trốn, chân bước ra hướng theo hướng hắn ta bỏ chạy.

- Nếu trên người ngươi còn để lại ấn kỹ của Tiêu mỗ thì bất kể ngươi chạy đến nơi nào cũng không thể thoát khỏi cảm ứng của ta. Hôm nay ta sẽ theo ngươi đi vào chỗ sâu trong Huyền Sát giới xem rốt cục là đã xảy ra dị biến gì.

Khóe mắt Tiêu Thần như có lãnh mang, thân ảnh lao về phía trước mà đi, đảo mắt đã không thấy đâu nữa.

......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.