Nếu Như Khổng Tước Không Xòe Đuôi

Chương 17: Dự tiệc




Vật này chính là Tiêu Thần tại Luyện Khí kỳ , liều chết đánh cược một lần dựa vào bảo vật diệt sát Liệt Diễm Tông - Minh Tiêu lão tổ mà đoạt được. Mặc dù không hiểu tại sao vật này lại ở trong tay một kim đan tu sĩ , nhưng công hiệu cũng có thể nói là nghịch thiên. Thọ nguyên của tu sĩ một khi hao tổn thì khôi phục cực kỳ khó khăn, dù sao thế gian này có thể bổ sung thọ nguyên bằng bảo vật, có thể nói là ít lại càng ít. Tiêu Thần tu đạo đến nay, mấy lần gặp phải tử cục mà không phải thân có huyết ngọc Long Nha Mễ thì sợ rằng giờ phút này đã sớm vẫn lạc. Có vật này trong tay thì mặc dù trong cơ thể sinh cơ toàn bộ tiêu tán cũng tự nhiên không sợ hãi. Đem huyết ngọc Long Nha Mễ lấy ra tất nhiên có thể giải quyết vấn đề này của Đa Bảo Đạo Nhân, nhưng mấu chốt là công hiệu vật này thực sự quá nghịch thiên. Nó cùng kim ấn chính là lá bài tẩy lớn nhất của Tiêu Thần, một khi bại lộ rất có khả năng dẫn phát vô tận sát kiếp nên Tiêu Thần phải vô cùng cẩn trọng.

- Thôi, Đa Bảo đạo nhân vì bảo vệ ta mới rơi vào tình trạng này, nếu Tiêu Thần ta bởi vì lo lắng bảo vật bại lộ mà không để ý thì ngày sau tất nhiên trong lòng sẽ bất an, chuyện như vậy ta làm không được.

Ánh mắt ngưng lại, Tiêu Thần trong lòng trong nháy mắt quyết định chủ ý.

- Đa Bảo sư huynh, sư đệ trong tay có một vật, không biết có thể tương trợ sư huynh không nhưng có thể nắm chắc thoát khỏi tử cục hôm nay.

Đang khi nói chuyện trên tay lật ra một huyết ngọc Long Nha Mễ, toàn thân đỏ sậm, ước chừng to cỡ nắm tay trẻ con.

Đa Bảo ánh mắt nhìn xuống, trên mặt tỏ ra vẻ kinh nghi rồi đem vật này cầm trong tay, một lúc sau ngẩng đầu lên và dùng ánh mắt gắt gao nhìn Tiêu Thần, gằn từng chữ :

- Huyết Ngọc Long Nha Mễ!

Lấy ra bảo vật khiến trong lòng Tiêu Thần ngược lại buông lỏng, nghe vậy cũng không phủ nhận gật đầu nói:

- Chính là vật này. Không biết có bảo vật này trong tay thì sư huynh có nắm chắc bức được thi độc ra không.

Đa Bảo sắc mặt khiếp sợ, một lúc lâu mới khôi phục vẻ bình thường. Ánh mắt nhìn Tiêu Thần thật sâu, tên tiểu tử này giấu diếm nhiều bí mật thật là kinh người, nói cái liền xuất ra thiên địa chí bảo huyết ngọc Long Nha Mễ. Lúc này Đa Bảo hơi trầm ngâm rồi chần chờ nói:

- Lão phu lúc trước chưa từng gặp qua huyết ngọc Long Nha Mễ, chẳng qua là tình cờ thấy ở trong một thượng cổ ngọc giản ghi lại, lúc này mới có thể nhận ra.

Nói tới chỗ này, Đa Bảo hơi chần chờ, trầm giọng nói:

- Tiêu Thần sư đệ, vật này có thật giống như ghi lại có thể ẩn chứa đại lượng sinh cơ, tu bổ thọ nguyên cho tu sĩ?

Tiêu Thần gật đầu

- Sư huynh lúc trước đã thấy qua Tiêu Thần thi triển Tịch Diệt chỉ, mỗi lần thi triển thần thông đều cần lấy thọ nguyên thúc dục, nếu không phải có huyết ngọc Long Nha Mễ bổ sung thọ nguyên hao tổn, Tiêu Thần khó có thể nào bình yên mà sống đến hôm nay.

Đa Bảo sắc mặt kích động, gật đầu lia lịa,

- Nếu vật này mà không có công hiệu như vậy thì lão phu thật khó tránh khỏi sát kiếp lần này.

Nói xong, ánh mắt hắn nhìn Tiêu Thần thật sâu ,

- Sư đệ không tiếc bại lộ nghịch thiên bảo vật cứu trị lão phu, Đa Bảo trong lòng vô cùng cảm kích. Chuyện hôm nay ngươi biết ta biết, lão phu thề tuyệt đối sẽ không để người thứ ba biết tới.

Nói xong nhắm mắt, cầm trong tay huyết ngọc Long Nha Mễ, chuẩn bị thi triển bí pháp bức thi độc ra.

Tiêu Thần nghe được Đa Bảo trong miệng kêu là "Sư đệ ", trên mặt nhất thời lộ ra vẻ hài lòng, kết quả như vậy hắn dĩ nhiên muốn thấy.

Nửa tháng sau.

Độn quang chợt lóe, hai đạo nhân ảnh từ sơn động bay ra, chân đạp hư không mà đứng.

Hai người này, chính là Tiêu Thần cùng Đa Bảo. Trải qua mười mấy ngày tu dưỡng thì thương thế trong cơ thể cũng đã miễn cưỡng khôi phục.

Sư đệ, lão phu lần này có thể nói trong họa có phúc. Huyết ngọc Long Nha Mễ kia không chỉ bổ sung sinh cơ mà sau khi luyện hóa lão phu còn như có điều ngộ ra. Lần này trực tiếp trở về núi bế quan tu luyện nên chẳng biết lúc nào mới có thể đi ra ngoài, ta và ngươi tạm thời từ biệt, hẹn ngày sau gặp lại.

Sắc mặt Đa Bảo hồng nhuận, lấy tu vi nửa tháng luyện hóa mấy chục viên huyết ngọc Long Nha Mễ đã giúp thọ nguyên khôi phục.

Tiêu Thần cười khẽ, chắp tay nói:

- Tu vi sư huynh , Tiêu Thần khó có thể sánh bằng, ta mặc dù có năng lực chiến Bất Trụy, nhưng cuối cùng cũng chưa có đạt tới Bất Trụycảnh giới. Luyện hóa huyết ngọc Long Nha Mễ không ít nhưng lại chỉ có thể cho rằng bổ sung sinh cơ, rèn luyện thân thể còn đối với cảnh giới này không có nửa điểm trợ giúp. Hôm nay từ biệt, sư huynh cứ an tâm rời đi, nếu có rảnh rỗi sư đệ nhất định tới Bích Không sơn thăm huynh.

Đa Bảo nghe vậy cười ha ha,

- Tiểu tử ngươi chớ có

không biết đủ, là song anh tu sĩ nhưng chiến lực lại đạt tới Bất Trụy. Hơn nữa ngươi lại có nhiều lá bài tẩy chưa lật như vậy thì những tu sĩ Bất Trụy hậu kỳ bình thường cũng không dám trêu chọc. Nhiều cơ duyên như vậy thật khiến bao người phải ghen tỵ.

Nói tới chỗ này, Đa Bảo khẽ nhíu mày,

- Theo sư đệ nói, lần này tới Trung Châu là vì tìm kiếm sư muội sao. Nếu kẻ mang sư muội ngươi đi là một tên Bất Trụy thì ta nghĩ sư đệ có lẽ nên tới Trung Châu đông vực một chuyến.

Cơ gia một trong những Thượng Cổ gia tộc, từ trước đến giờ luôn âm thầm bí ẩn, có lẽ chuyện này cùng bọn có liên quan.

Tiêu Thần nghe vậy liền vui mừng, thầm mắng mình ngu dốt. Ban đầu đến Cấm Thiên Tông tham gia tông môn tấn chức, hắn nên liên tưởng hai người có quan hệ theo hướng đó.

- Đa tạ sư huynh chỉ điểm, sau khi rời nơi này tiểu đệ sẽ đi thẳng tới Đông vực một chuyến. Nếu có thể tìm được Nguyệt Vũ thì tất nhiên sẽ mang nàng cùng nhau tới Bích Không sơn thăm sư huynh.

Đa Bảo cười gật đầu chắp tay nói:

- Như vậy ta và đệ hãy chia tay ở đây đi, huynh đi trước’

Nói xong, Đa Bảo xoay người một bước bước ra, thi triển thuấn di nhanh chóng đi xa. Dù sao đối với tu chân giả, hơn nữa như Đa Bảo chính là tu sĩ đỉnh phong sống đã lâu, việc ly biệt như vậy sớm đã thành thói quen nên tự nhiên ít đi rất nhiều thương cảm khi ly biệt.

Đợi Đa Bảo đi xa thì Tiêu Thần mới ngửng đầu lên, ánh mắt ôn nhuận như sao xa biển rộng không thể dò xét.

- Đông vực sao? truyện được dịch tại 4vn.eu

Sau khi Tiêu Thần thở dài một tiếng liền chậm rãi ngẩng đầu lên, chỉ cần bước ra một bước mà thân ảnh đã không thấy đâu nữa. Trước lúc đi tìm Nguyệt Vũ, hắn còn có một ít chuyện cần phải xử lý – chính là đem tai họa ẩn dấu kia diệt trừ tận gốc.

……

Cách tám trăm dặm ngoài Phong Nguyên thành có một ngọn núi nhỏ vô danh, cỏ cây xanh mướt cùng suối nước khiến phong cảnh thêm thơ mộng đẹp tuyệt trần. Nhưng trân quý nhất là dưới ngọn núi có một đoạn linh mach nhỏ tồn tại, tuy phẩm chất không cao lại nhỏ nhưng cũng chính vì vậy nên không có tông môn nào tới chiếm và dần dần trở thành nơi lý tưởng cho tán tu trú ngụ.

Lâu dần nơi này đã đổi tên thành Tán Tu lĩnh.

Bởi vì ngọn núi không lớn, cộng thêm linh khí tương đối mỏng manh nên phàm là tán tu có tu vi mạnh mẽ đều phần lớn không muốn đặt chân đến chỗ này. Người có tu vi cao nhất trên núi cũng chỉ là một gã Kim Đan hậu kỳ tu sĩ.

Ngày đó, một đạo độn quang từ Phong Nguyên thành gào thét mà đến. Độn quang thu liễm dừng lại dưới chân núi Tán Tu lĩnh, lộ ra trong đó một gã tu sĩ trẻ tuổi sắc mặt mơ hồ trắng bệch, đi lại vội vã hướng trên núi đi lên.

Dọc đường gặp được tu sĩ quen biết thì người này cũng hờ hững, trong đầu buồn bực mà đi. Độn quang lóe lên chạy thẳng tới chỗ ở khiến cho mấy tu sĩ trên đường ngơ mặt nhìn nhau khó hiểu. Dù sao một tháng trước nơi đây mới đến mười mấy tên tu sĩ trẻ tuổi, trước giờ điều rất hữu lễ, chẳng lẽ người này có chuyện gì xảy ra hay sao?

Đi về phía trước mà tiến vào núi nhỏ, lát sau tu sĩ trẻ tuổi này đi tới một nơi trong sơn cốc rồi phất tay đánh ra mấy đạo pháp quyết mở ra cốc khẩu cấm chế, lúc này mới cất bước bước vào trong đó.

Sơn cốc không lớn, chỉ khoảng mười trượng, đứng ở đó là một tòa trúc lâu làm chỗ ở. Giờ này đang có mười mấy tên tu sĩ trẻ tuổi khổ tu pháp thuật, khi nhìn thấy có người đến liền rối rít kính cẩn thi lễ,

- Bái kiến Bành trưởng lão.

Nếu là đổi lại lúc trước, khi nhìn thấy những đệ tử này kính cẩn thi lễ trong lòng Bành Bân không khỏi có chút đắc ý sau đó làm ra bộ dạng trưởng bối. Nhưng hôm nay hắn thật sự không để ý những thứ này mà vội vã khoát tay đi vào trong trúc lâu, đi tới tầng ba thấy một gã tu sĩ đang nhắm mắt tu luyện. Sau khi thấy Bành Bân bước vào thì mở hai mắt ra, khẽ nhíu mày.

- Tham kiến Quản sư huynh.

Bành Bân nhìn người nọ, kính cẩn khom lưng thi lễ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.