Nếu Như Khổng Tước Không Xòe Đuôi

Chương 14: Ác nhân luôn cáo trạng trước




Thi khí cuồn cuộn, che cả trời, hóa thành một đám mây thi khí hình tròn lớn ngàn trượng, bốc lên cao không ngớt. Bên trong đám mây đó là đôi mắt màu nâu của lão thi lộ ra vẻ kính sợ, khi nhìn về phía Tiêu Thàn đã đầy ý kinh sợ, oán hận, chờ đợi đầy phức tạp.

- Người này là tộc tu sĩ có Mi Tâm Tộc Văn, lão tổ có cảm giác quen hắn, trước kia khi ta chưa chết đi, đã gặp loại tộc văn này rồi. Rốt cuộc đã gặp ở chỗ nào thì lão tổ đã không thể nhớ rõ.

Sắc mặt lão thi âm tình bất định, trong mắt lóe lên hung quang, một lát sau ánh mắt ngưng lại:

- Mặc kệ rốt cuộc kẻ này có thân phận thế nào, tất nhiên có liên quan đến lão tổ khi còn sống, chỉ cần bắt lại, nói không chừng sẽ có thu hoạch.

Sư huynh, sao Tiêu Thần này lại có thần thông như vậy?

Sắc mặt Hàn Nguyệt đạo nhân rắng bệch, mặt cắt không còn chút máu, lúc này ánh mắt nhìn về phía Tiêu Thần tràn đầy sợ hãi.

Trên trán Thương Khung đạo nhân toát đầy mồ hôi, trong lòng cảm thấy may mắn khi tông thăng chức hắn chủ động nhận thua, nếu không e rằng lúc này hắn đã sớm hóa thành cát bụi

- Thực lực của Tiêu Thần ta cũng không thể bì được, chúng ta mau chóng rời khỏi đây, để tránh gặp phải phiền toái.

Người này nói xong liền cùng Hàn Nguyệt đạo nhân ly khai khỏi đây.

Nhưng lúc này, một tiếng cười vang lên bên tai hai người:

- Hắc hắc, hai tiểu tử kia cần gì phải gấp gáp rời đi như vậy, hay là lưu lại đây tâm sự với lão tổ chút chuyện được không?

Tiếng người còn chưa dứt, một xác chết già hiện lên, thi khí bốc lên nồng nặc, cắt đứt thuấn di của hai người Hàn Nguyệt.

Bất Trụy hậu kỳ!

Hai người Thương Khung, Hàn Nguyệt đều cảm ứng được uy áp của lão thi này, trong lòng nhất thời âm thâm kêu khổ, nhưng sắc mặt cực kỳ kính cẩn, không dám biểu lộ chút dị sắc nào.

- Vãn bối là Thương Khung và Hàn Nguyệt của Ngự Đạo tông xin ra mắt tiền bối, không biết tiền bối có gì phân phó, nếu khả năng cho phép tất nhiên chúng vãn bối sẽ không từ chối.

Lão thi gật đầu, hiển nhiên cực kỳ vừa lòng với câu trả lời của hai người này, thản nhiên nói:

- Cũng không có gì khó, để lão tổ ta cuốn lấy đạo nhân kia, các ngươi hãy thừa cơ giết chết tu sĩ đang chữa thương kia, các ngươi làm được chứ?

Thượng Khung, Hàn Nguyệt nghe vậy sắc mặt khẽ biến, nhưng nếu lúc này cự tuyệt e rằng lão quỷ này sẽ ra tay giết chết hai người ở đây, còn nếu họ ra tay còn có một con đường sống, thậm chí có thể giết chết được Tiêu Thần, trả được mối thâm thù. Hai người hơi trầm ngâm sau đó cắn răng nói:

- Nếu tiền bối đã có lệnh, hai người vãn bối hiển nhiên nghe theo.

Lão thi vừa lòng gật đầu, thản nhiên nói:

- Hai người các ngươi theo ta tiến lên, chớ có sử dụng tiểu xảo nào, nếu không tuy thế gian này rất lớn, nhưng lão tổ vẫn sẽ moi tim gan hai ngươi ra nhắm rượu.

Sắc mặt Thượng Khung và Hàn Nguyệt trắng bệch, liên tục gật đầu đồng ý.

Đa Bảo đạo nhân ngẩng đầu lên, nhìn về phía chân trời, thi khí bốc lên, lão thi kia đang đạp hư không mà đến.

- Đạo hữu này nếu tự tránh ra, lão tổ sẽ thả cho ngươi một con đường sống, nếu không chỉ có một con đường chết!

Lão thi mở miệng, thi khí bên ngoài cơ thể xộc lên tận trời, phát ra sát khí lạnh lẽo vô cùng.

Sắc mặt Đa Bảo trầm xuống, hắn đã ký khế ước với Tiêu Thần, lúc này nếu hắn không thể bảo vệ chu đáo sẽ bị khế ước cắn lại, kết cục cực kỳ bi thảm. Vô luận là cục diện như thế nào, hắn cũng khó có thể bỏ đi không để ý đến, lập tức cười lạnh:

- Chỉ là một cương thi linh thông nhỏ bé, lại dám cùng lão phu nói chuyện như vậy, thực là liều lĩnh. Người này có quan hệ rất sâu với lão phu, có ta ở đây, ngươi đừng hòng tạo ra thương tổn nào với hắn.

Lão thi nghe vậy sắc mặt nháy mắt trở nên cực kỳ khó coi, không nói câu nào nháy mắt ra tay khiến thi khí cuồn cuộn bốc lên không ngớt.

- Một khi đã vậy, lão tổ sẽ lưu ngươi lại đây!

Đa Bảo hừ nhẹ, đưa tay vào trong trữ vật giới lấy ra một món pháp bảo, phất tay tung ra. Vật ấy đón gió biến lớn hóa thành một vòng bảo hộ giống như thạch anh đem Tiêu Thần bảo vệ trong đó. Linh quang lóe ra, lưu quang tràn ngập các loại màu sắc, hiển nhiên không phải là vật bình thường. Làm xong việc này, Đa Bảo không chút yếu thế bước lên từng bước, khí thế bên ngoài cơ thể va chạm vào thi khí nồng đậm kia.

Ầm!

Hai người trong nháy mắt đã đánh thành một đoàn.

Nhưng giờ đây, ở phía xa xa nơi trời cao đã hiện lên thân ảnh hai người Hàn Nguyệt đang hướng Tiêu Thần mà tới.

Ầm!

Thần thông xuất ra nện xuống vòng bảo hộ kia kích thích ra dạo động như gợn sóng nhưng không thể nào phá hủy được, không chút thương tổn đến thân thể Tiêu Thần.

Nhưng màn này rơi vào trong mắt của những kẻ có ý định nhất thời đánh tan kiêng kỵ trong lòng.

- Xem ra Tiêu Thần đã bị thương nặng, hiện nay không thể ra tay. Lão phu nhất định lợi dụng cơ hội đem ngươi bắt lại, có khi lại nhận được cơ duyên cũng nên.

Đáy mắt Vô Tinh đạo nhân hiện lên vẻ nồng nhiệt, lúc này bước ra từng bước, thân ảnh nháy mắt xuất hiện giữa sân.

- Giết chết Tiêu Thần, hoàn thành khế ước lập tức rời khỏi đây, có văn kiện bảo vật kia, mấy trăm năm sau Chiến Liệt Thương ta tất nhiên có thể đứng trên đỉnh của thế gian.

Đáy mắt Chiến Liệt Thương lóe ra lệ mang, lúc này bước lên, đồng thời cùng hiện thân ảnh với Vô Tinh đạo nhân.

Ánh mắt hai người đối diện nhau, đều lộ ra ý kiêng kỵ.

- Liệt Thương đạo hữu, mặc kệ chúng ta có mục đích gì, chung quy hay đánh nát vòng bảo hộ này đã, sau đó chúng ta tranh đoạt gì cũng không muộn.

Ánh mắt Vô Tinh đạo nhân chớp lên, trầm giọng nói.

- Được! Truyện được dịch tại 4vn.eu

Chiến Liệt Thương thoáng chần chờ, rồi gật đầu đáp ứng.

Hai người đi sang hai bên, sắc mặt ngưng trọng, sau đó liền tung ra thần thông, đánh thẳng đến Tiêu Thần.

Ầm!

Hai tu sĩ Bất Trụy hậu kỳ đồng thời ra tay khiến vòng bảo hộ kia nhất thời rung lên kịch liệt. Tuy bảo vật này mạnh mẽ nhưng tuyệt đối không thể ngăn cản được hai người ra tay cùng một lúc. Mà cùng lúc này, Đao Bảo đang giao chiến với lão thi liền kêu lên một tiếng đau đớn, khóe miệng chảy máu, sắc mặt tái nhợt đi. Pháp bảo bao lấy Tiêu Thần kia là do Đa Bảo đạo nhân dùng tâm thần tế luyện bảo vật, uy lực phòng ngự cực kỳ mạnh mẽ, lúc này bị công phá, hiển nhiên cũng bị thương theo.

Phía đối diện, lão thi thấy thế liền cười lạnh hắc hắc, cơ hội như vậy tự nhiên sẽ không bỏ qua. Năm ngón tay mở ra, gào thét chụp đến đỉnh đầu Đa Bảo đạo nhân, sát khí hiện rất rõ.

Đối mặt với đòn nguy hiểm, sắc mặt Đa Bảo tái nhợt, nhưng đôi mắt vẫn trầm ổn như trước, hiển nhiên không hề hoang mang. Lúc này đưa tay vào trữ vật giới, lấy ra một tờ bùa, trên mặt biểu lộ ý đau đớn, chợt cắn răng đem kích thích, vứt tới lão thi kia.

Sau khi bùa rời khỏi tay, nháy mắt bốc cháy hóa ra một hư ảnh, khuôn mặt mơ hồ, nhưng xem hình thể đúng là Đa Bảo đạo nhân. Hư ảnh nháy mắt xuất hiện, uy áp ầm ầm bùng nổ, nháy mắt đỡ lấy thần thông của lão thi, giao chiến với nó. Tuy chỉ là một hư ảnh, nhưng khi đối địch với lão thi, trong thời gian này không hề bị rơi vào thế hạ phong.

Đa Bảo đạo nhân có cơ hội bứt ra, bước ra từng bước xuyên vào trong vòng bảo hộ, xuất hiện bên cạnh Tiêu Thần, phất tay áo, pháp lực trong cơ thể cuồn cuộn dung nhập vào trong vòng bảo hộ. Cùng với pháp lực dung nhập vào, vòng bảo hộ sắp hỏng bỗng trở nên thuyên giảm.

Vô Cực Tử cước đạp hư không, nhăn mày lại, sau đó chậm rãi lắc đầu. Cục diện lần này hắn không muốn bỏ đá xuống giếng cũng không muốn ra tay ngăn cản, vì hắn mà Cấm Thiên tông tạo đại địch, chỉ có khoanh tay đứng nhìn.

- Tiêu Thần này là hạng người có vận khí lớn, sát kiếp hôm nay tất nhiên sẽ không chết.

Chẳng biết tại sao, trong lòng Vô Cực Tử cực kỳ tin tưởng Tiêu Thần.

Ầm!

Hư không truyền đến tiếng nổ, lão thi kia đã giết chết phân thân của Đa Bảo đạo nhân rồi sắc mặt trầm xuống đạp hư không mà tới, đột nhiên phất tay áo, thi khí cuồn cuộn trở thành quỷ trảo, đánh xuống vòng bảo hộ kia.

Ba tu sĩ Bất Trụy hậu kỳ cùng ra tay, sắc mặt Đa Bảo đạo nhân nháy mắt trắng bệch, lúc này lại cắn răng xuất ra thêm một vật nữa chính là một bức tượng bằng gỗ, hình một nam tử trung niên sắc mặt lãnh đạm, cầm trong tay tam xích thanh phong.

- Kiếm Tiên khôi lỗi của ta!

Trong lòng Đa Bảo bi thảm, dương tay ném ra ngoài.

Sau khi Khôi Lỗi thoát ly khỏi vòng bảo hộ, hình thể nhanh chóng lớn lên hóa thành một kiếm tu lãnh mạc, không nói một lời bay thẳng đến Chiến Liệt Thương.

Kiếm lên, chém xuống.

Một kiếm quang ngưng tụ ra lớn tầm ba thước, nhìn khá tầm thường, nhưng sắc mặt Chiến Liệt Thương đại biến, nhanh chóng tránh ra rồi đột nhiên đánh ra một chưởng, khí sát lục ngưng tụ giữa không trung thành màu trắng hướng mũi kiếm kia đánh xuống.

Hai thứ va vào nhau vô thanh vô thức làm không gian trong phạm vi trăm dặm hóa thành bột mịn. Hai người Hàn Nguyệt thở ra máu, tuy cùng là Bất Trụy tu sĩ nhưng cùng đẳng cấp hậu kỳ giao đấu, ảnh hưởng của nó cũng khiến hai người kia hoàn toàn bị thương nặng. Chỉ là một khôi lỗi thôi nhưng uy lực không kém gì tu sĩ Bất Trụy hậu kỳ, rất lợi hại, chẳng trách Đa Bảo đạo nhân tiếc như bị cắt da cắt thịt vậy.

Nhưng mà khôi lỗi cũng không phải là tu sĩ, mặc dù uy lực mạnh mẽ, nhưng không thể giao chiến kéo dài, chỉ sau một lát Kiếm Tiên khôi lỗi bởi vì hao tổn năng lượng gần như không còn đành ầm ầm tự bạo. Tuy rằng khiến cho Chiến Liệt Thương hơi có vẻ chật vật, nhưng chưa thể làm bị thương được. Sau đó người này tiếp tục vây công, cục diện lại trở nên nguy hiểm lần nữa.

- Phân thân phù của ta, kiếm tiên khôi lỗi của ta, lão phu đã thu thập nhiều năm chẳng nhẽ hôm nay lại tiêu hao hết. Tiêu Thần chết tiệt, nếu hôm nay không chết, ngày sau nhất định phải đưa bảo vật cho ta.

Lão gào rít như cắt thịt, lão đưa tay lấy ra một lá bùa nữa, trong lòng không ngừng rỷ máu.

- Lúc trước vì để có Phong Tuyệt phù, lão phu mạo hiểm tiến vào trong di chỉ của Thượng Cổ Phù tông, cửu tử nhất sinh mới lấy được nó, không nghĩ đến lại phải tiêu hao nó lần này.

Cắn răng đem Phong Tuyệt phù tế ra, lại có một tầng bảo hộ hơi mỏng bao quanh hai người Tiêu Thần, Đa Bảo. Vật ấy tuy nhìn cực kỳ bình thường, nhưng có thể tạm thời ngăn cản cả ba tu sĩ Bất Trụy hậu kỳ liên thủ, đủ thấy uy lực mạnh mẽ đến nhường nào.

- Thiên Vẫn ngọc giản, chí bảo của thượng cổ Thiên Vẫn tông, niêm phong bên trong một kích có thể đối chiến với Bất Trụy hậu kỳ!

- Thất Sát bí kết, tu sĩ thượng cổ Ngạ Quỷ đạo lấy hàng ngàn sinh linh nguyên thần mà luyện chế thành, không tin các ngươi còn sống!

- Vạn hồn chung của lão phu!

- Lưu dịch thần giáp vệ!

. . . . .

Đa Bảo đạo nhân tung ra đều là vật phi phàm, đám bảo vật này mà để ra thế giới bên ngoài, đều khiến cho vô số tu sĩ điên cuồng tranh đoạt, thậm chí có thể tạo ra một trận tinh phong huyết vũ. Chỉ hắn dùng cả đời để thu thập, nhưng lúc này vì cản ba người kia, cũng đã nhanh chóng bị mất gần như không còn.

Săc mặt Đa Bảo đạo nhân trắng bệch, một phần nguyên nhân là do thương thế, nhưng chính xác hơn là vì đau lòng. Người này rất thích thu thập pháp bảo ở thế gian, dùng để làm niềm vui. Đạo hiệu là Đa Bảo, hôm nay hắn trơ mắt nhìn nhưng vật được cất giữ không ngừng thuyên giảm, hiển nhiên còn khó chịu hơn bị giết!

- Tiêu Thần chết tiệt, hôm nay lão phu vì bảo vệ ngươi mà sắp táng gia bại sản rùi, đây là món pháp bảo cuối cùng, ngươi còn không tỉnh lại thì lão phu cho dù phải chịu khế ước cắn lại biến thành thái giám, cũng nhất định rời đi!

Đa Bảo đạo nhân nghiến răng nghiến lợi nói, tay cầm một quả hạch đào màu tím ngọc thạch đột nhiên tung ra khiến nháy mắt bùng nổ vô tận điện mang, ngưng tụ lại thành môt tia sét màu tím, bắn thẳng vào lão thi kia.

Ngay lúc bảo vật nháy mắt ra tay, thân thể Đa Bảo đạo nhân cứng đờ, sau đó một âm thanh thản nhiên truyền đến:

- Sư huynh, xem ra hôm nay không có cơ hội cho huynh rời đi rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.