Nếu Như Harry Xem Qua Sh Đồng Nghiệp Văn

Chương 9




Thấy có người bước vào lương đình, Hiểu Nguyệt đành phải vội vàng ngồi dậy, dùng dáng vẻ thục nữ ngồi ngay ngắn đón khách, dù vẫn chưa thấy rõ mặt nhưng nghe thanh âm cũng đoán ra người này chính là Cách Lạc. Mặc dù Cách Lạc cũng có tham gia Du viên hội nhưng không biết tại sao hắn lại đến đây, phải biết rằng nơi này vốn rất yên tĩnh.

“Lạc hoàng tử, chào buổi tối”, Hiểu Nguyệt cũng không đứng dậy, vẫn ngồi đó dựa vào ánh sáng le lói của ngọn nến mà đánh giá Cách Lạc. Hắn hiện tại mặc một bộ trang phục trắng, nhưng dưới ánh nến lại hơi ngã sang màu vàng. “Lạc hoàng tử cảm thấy Du viên hội thế nào?”

“Tốt lắm”, Cách Lạc cười nhẹ đồng thời cũng ngồi xuống sóng vai cùng Hiệu Nguyệt, “Hoàng hậu nương nương không ngại Bổn vương cũng ngồi đây chứ?”

“Đương nhiên sẽ không”, Hiểu Nguyệt mỉm cười, hai tay đặt trên gối, “Lạc hoàng tử tại sao lại đến Thính Phong đình? Ngài không ngắm hoa sao?”

“Hoa”, Cách Lạc nhìn kỹ Hiểu Nguyệt, “Mẫu đơn mặc dù rất đẹp nhưng không phải loài hoa yêu thích của Bổn vương”.

Hiểu Nguyệt đối với cái nhìn chằm chằm của Cách Lạc cũng không thèm để ý, chỉ hơi nghiêng đầu, cũng không hỏi lại. Cách Lạc thích loài hoa nào không có ở đây cũng không phải việc của nàng, chỉ là đêm nay hội tụ rất nhiều tiểu thư khuê phòng, cư nhiên không có một đóa hoa nào lọt vào mắt Cách Lạc, không lẽ hắn đã có người yêu?

“Tiểu thư, tiểu thư, nô tì sẽ kể cho tiểu thư một chuyện lý thú lắm…”, Hồng Trù vừa cười vừa đi đến, nhưng thấy bên cạnh Hiểu Nguyệt còn một người vội im bặt.

“Lạc hoàng tử, ngài đừng để ý, có thể do trời quá tối, ánh sáng yếu nên Hồng Trù không nhìn thấy ngài”, Hiểu Nguyệt thay Hồng Trù giải vây, đồng thời nhẹ giọng nhắc, “Hồng Trù, mau tới bái kiến Lạc hoàng tử.”

“Hồng Trù xin thỉnh an Lạc hoàng tử”, Hồng Trù bưng trà, khụy chân hành lễ nói.

“Miễn lễ.”

“Lạc hoàng tử xin mời uống trà!”, Hồng trù chỉ cầm trong tay một ly trà đưa tới trước mặt Cách Lạc, sau đó vừa lại nói với Hiểu Nguyệt, “Tiểu thư, Hồng Trù sẽ mang chén khác cho người”

“Không…” Hiểu Nguyệt còn chưa nói tiếp từ ‘ dùng ’ Hồng Trù đã chạy đi ra ngoài. Nhìn Hồng Trù vội vã bỏ chạy, Hiểu Nguyệt không nhịn được nghiêng nhìn Cách Lạc, không lẽ Cách Lạc hắn giống như một con cọp ăn thịt người, Hồng Trù vừa thấy đã sợ hãi, nhân tiện trốn thoát?

“Hoàng hậu nương nương vì sao lại nhìn Bổn vương như vậy?”, Cách Lạc nhấp một ngụm trà, nhíu mày, “Ừm,…Hoàng hậu nương nương thường ngày hay uống loại trà này sao?”

“À…Bổn cung rất ít uống trà”, Hiểu Nguyệt hơi chần chừ nói, nàng không thương uống trà, mà nơi này cũng không có loại giải khác nào ngon miệng hơn, không có lựa chọn nào khác nên mỗi ngày dùng nước lọc thay thế. Có điều người ở đây hình như rất thích uống trà, trong cung từ Thái hậu cho đến cung nữ, thái giám đều là cao thủ phẩm trà. “Nếu Cách Lạc hoàng tử muốn uống trà ngon, Bổn cung có thể cho nha đầu chuẩn bị”.

“Vừa vặn Bổn vương cũng không thích uống trà”, Cách Lạc cười khẽ “Không nghĩ tới Hoàng hậu nương nương và Bổn vương có cùng sở thích”.

“Ồ”, Hiều Nguyệt thuận miệng nói tiếp nhưng cũng không có kết câu, trong hoàng cung ngoài trừ cuộc sống tự do bị giới hạn, còn hạn chế tự do ngôn luận thậm chí nói chuyện với nhau cũng phải cẩn trọng. Hôm nay sự việc Lý thượng thư đi phía sau Hiểu Nguyệt làm cho nàng vẫn còn sợ hãi, nên hiện tại muốn an phận thủ thường. Cho dù không để cung quy trong mắt cũng không cần phải biết rõ đường có đao kiếm dưới chân mà vẫn bước đi. Nhưng Lạc hoàng tử cũng không giống như mọi người, hắn là khách quý của Phỉ Á quốc, nói thẳng ra là khách quý của Hoàng thượng, thành ra không thể đắc tội. Hiểu Nguyệt muốn im lặng không nói nhưng hình như vắng vẻ khách nhân, lại nghĩ đến chuyện bỏ đi lại cảm thấy không đúng lễ đãi khách. Trong lúc đang phiền não, Thanh Trúc đi lấy điểm tâm đã trở về. Được rồi, bây giờ xem như không còn là hai người ngồi một chỗ rồi, có người thứ ba ở đây dù có nhàn thoại đến khuya cũng không bị cho qua quá phận. “À, …Lạc hoàng tử, nghe nói phong cảnh Ly quốc rất đẹp, đáng tiếc bổn cung không có phúc phận không thể đến ngắm cảnh sông núi tươi đẹp ở đó. Lạc hoàng tử, hay là mời ngài giới thiệu với Bổn cung những thắng cảnh ở Ly quốc đi”. Hiểu Nguyệt suy nghĩ một chút để tìm đề tài nói chuyện, còn phải làm cho hắn chủ động nói còn mình chỉ im lặng lắng nghe.

“Hoàng hậu nương nương quá khen, dù Ly quốc rất đẹp nhưng Phỉ Á quốc cũng tuyệt mà. Bất quá…” Cách Lạc cười nói “Nếu như Hoàng hậu nương nương muốn nghe, Bổn Vương có thể kể cho Hoàng hậu nương nương một vài truyền thuyết của Ly quốc”.

“Được, được. Bổn cung nhất định rửa tai lắng nghe”, Hiểu Nguyệt mỉm cười nói, hắc hắc, Lạc hoàng tử thật là rất phối hợp theo ý mình.

————

“Hoàng thượng, đám man di kia không thế để lộng hành như vậy, vi thần đề nghị Hoàng thượng lập tức khởi binh chinh chiến”, Lý thượng thư vẻ mặt ngưng trọng, khom người hướng Đàm Văn Hạo nói.

“Trong triều hiện tại không có võ quan, Lý thượng thư chẳng lẽ muốn đem văn thần lãnh binh chinh chiến?”, Đồng thị lang thấp mi tra vấn.

“Tại sao lại không có? Thanh Long tướng quân không phải đang ở trong triều sao?”, Lý thượng thư hỏi ngược lại.

Đồng thị lang vừa nghe vốn định nói gì đó nhưng ngại Đỗ Khang Viễn đang ở đây nên không có kết câu. Đàm Văn Hạo lẳng lặng mà nghe, mặt không chút thay đổi, nhìn mấy vị đại thần vì thế sự tranh luận không ngớt.

“Kỳ thật có thể triệu Liễu tướng quân đang trấn thủ Thượng Dương hồi kinh, cho hắn đem quân xuất chinh”, Mã thượng thư hiến kế “trong triều không thế một ngày không tướng, nếu như Thanh Long tướng quân cũng đi, như vậy triều đình không an toàn”.

“Trong triều ngoại trừ Thanh Long tướng quân còn có các võ tướng khác nữa”, Đỗ Khang Viễn nhẹ nhàng nói “Thanh Long tướng quân mặc dù tuổi còn trẻ, nhưng văn võ toàn tài nếu như cho hắn đi đánh man di ở Tây Bắc, nhất định có thể toàn thắng”.

“Hoàng thượng, biện pháp này tuyệt đối không thể”, Đồng thị lang vội lớn tiếng ngăn cản.

“Tại sao không thể?”, Đỗ Khang Viên nghiêng người, nhướng mắt hỏi, “chẳng lẽ Đồng thị lang hoài nghi danh tiếng Thanh Long tướng quân chỉ là ảo thôi sao?”

“Việc này…” Đồng thị lang nhìn Đàm Văn Hạo bởi vì có chút khó nói, mà thật ra là không thể nói.

“Thần nghĩ rằng Đổ tể tướng đề nghị đúng lắm”, Lý thượng thư tiếng lên nói “Hoàng thượng, thần cho rằng Thanh Long tướng quân có thể khởi binh xuất chiến”.

“Hoàng thượng…” Đồng thị lang trừng mắt, chẳng lẽ Hoàng thượng không biết, bây giờ Thanh Long tướng quân chỉ có hư danh, không có thực quyền. Nếu như Hoàng thượng cho phép Thanh Long tướng quân mang binh xuất chinh, tức là đẹm binh quyền giao cho Thanh Long tướng quân Đỗ Tiên Dương, cũng chính là người của Đỗ giả. Chẳng lẽ Hoàng thượng không sợ người của Đỗ gia sau khi nắm giữ binh quyền càng thêm vô pháp vô thiên?

“Tốt lắm, các vị ái khanh có thể lui xuống”, Đàm Văn Hạo cắt lời Đồng Thị Lang, phất tay hướng ra ngoài, ý bảo các bá quan có thể lui xuống.

“Tuân lệnh, vi thần cáo lui”, Đồng thị lang cũng bất lực, đành phải theo những người khác đi thối lui.

Các cánh cửa được đóng trong nháy mắt, Đàm Văn Hạo hướng lên trần nhà nhẹ nhàng nói một câu: “Xuống đây đi”.

Vừa nói xong, hai bóng đen đột nhiên xuất hiện trong nội điện, “Tham kiến hoàng thượng”.

“Biên cương với Hồng quốc vấn đề thực sự nghiêm trọng như lời bọn họ nói?”, Đàm Văn Hạo không nêu đích danh, chỉ nhìn quân báo do khoái mã truyền tới.

“Gần đây Hồng quốc có hành động nhưng vẫn chưa tới mức động binh”, một hắc y nhân khom người trả lời.

“Hoàng đệ, đệ đối với việc này có ý kiến gì không?”, Đàm Văn Hạo nhíu mày, nói với trần nhà một lần nữa.

“Hoàng huynh”, Đàm Văn Bác bay xuống, đứng trước mặt Đàm Văn Hạo nhăn nhó “lại bị Hoàng huynh phát hiện rồi”.

“Chừng nào thì Đệ mới chịu tiến vào từ cửa chính hả?” Đàm Văn Hạo đối với vị hoàng đệ nhà mình bất lực, tựa hồ mỗi lần hắn vào Nội các đều đi bằng đường tà đạo.

“Hắc hắc!” Đàm Văn Bác không có trả lời, “Hoàng huynh đối với việc này đã có chính kiến, còn hỏi đệ làm gì?”

“Vậy sao đệ không chuồn mất, vào đây làm gì?”, Đàm Văn Hạo cười khẽ, cùng đệ đệ của mình nói chuyện hắn có vẻ thoải mái, “Nếu đệ muốn tiếp nhận cái cục diện rối rắm này, huynh ngay lập tức nguyện ý truyền ngôi cho đệ”.

“Đừng!” Đàm Văn Bác vội vàng khoát tay, “Tiểu đệ năng lực không đủ, việc sắp xếp lại giang sơn này chỉ có Hoàng huynh mới có thể làm tốt!”

“Phía bên Lạc hoàng tử, có ai tới tìm hắn không?”, Đàm Văn Hạo không tiếp tục nói với Đàm Văn Bác, ngược lại hỏi hắc y nhân.

“Sau giờ Ngọ, Lạc hoàng tử cũng không quay về hành cung mà đi dạo tại Ngự hoa viên, gặp được Hoàng hậu nương nương, hai người trò chuyện rất vui vẻ, sau đó hoàng hậu rời đi, Lạc hoàng tử đi theo tìm đến, nói là có khách quí cầu kiến…”

“Tốt lắm”, Đàm Văn Hạo hình như đoán được cái gì, cắt lời hắc y nhân, có chút buồn phiền phất tay bảo “Các ngươi lui ra đi! Hoàng đệ, đệ cũng có thể lui xuống”.

“Được rồi”, Đàm Văn Bác gật đầu, biết Đàm Văn Hạo bị triều chính phiền não, xoay người đi, đột nhiên nhớ tới điều gì, ngừng bước cất tiếng nói “Hoàng huynh, Đỗ Hiểu Nguyệt mặc dù là người của Đỗ gia nhưng nàng cũng là thê tử của huynh. Bây giờ, Hiểu Nguyệt không có nắm giữ hậu cung thực quyền, mà Đỗ Khang Viễn cũng không quan tâm đến nữ nhi này, còn nàng cũng không biết tranh sủng nếu không nàng cũng không có tiến cung lâu như vậy mà huynh vẫn chưa… Bởi vậy, nàng sẽ không đối với chúng ta có gì uy hiếp, nên thần đệ cho rằng Hoàng huynh có thể đối đãi Đỗ Hiểu Nguyệt công bằng. Còn nếu như Hoàng huynh thật sự không thể chấp nhận nàng, nhân tiện thả nàng ra cung đi, chung quy so với việc nàng chết già trong cung vẫn tốt hơn nhiều lắm”.

“Hoàng đệ vì sao lại nói như vậy?”, Đàm Văn Hạo khóe miệng hơi mỉm cười, nhất mi hỏi “Đỗ Hiểu Nguyệt đã làm gì cho đệ mà đệ tự nhiên giúp nàng nói chuyện? Nếu như Trẫm nhớ không nhầm hôm này là ngày đầu tiên đệ thấy nàng! Tại sao mới thấy một lần mà đệ biết nàng không tranh sủng? Hay là hôm nay nàng đã nói gì đó với đệ, Hoàng đệ bị lời đường mật của nàng thuyết phục?”

Đàm Văn bác bị Đàm Văn Hạo chất vấn chỉ cười yếu ớt, nhẹ nhàng nói một câu “thì ra Hoàng thượng cũng chú ý tới việc nàng đi sau, cùng Thần đệ nói chuyện! Bất quá, cho dù hôm nay nàng đã nói gì với Thần đệ, nhưng có người chỉ cần liếc mắt một cái cũng biết nàng là loại người gì! Nếu như Hoàng huynh vô tình, có thể cấp nàng cho Thần đệ không?”

“Nàng là Hoàng tẩu của đệ”, Đàm Văn Hạo sắc mặt không đổi, chỉ là giọng nói mạnh lên thêm “Đệ cũng biết, nàng tiến cung chỉ là kế hoãn binh”.

“Nhưng người nhà của nàng không thèm để ý đến việc nàng có được sủng ái hay không!”, Đàm Văn Bác ngưng cười, lớn tiếng nói “Huynh không nhìn thấy sao, trong mắt hắn nữ nhi này có hay không cũng không quan hệ. Người như vậy để trong cung cũng dư thừa, không bằng cấp cho Thần đệ đi”.

“Vì sao Đệ đối với nàng cố chấp như vậy?”, Đàm Văn Hạo khóe miệng khẽ cười, nhẹ giọng hỏi. “Đệ thấy nàng như vậy, mặt mũi bình thường, cầm kỳ thi họa cái gì cũng không biết, còn xem gió trăng tiểu thuyết, phụ nữ như vậy có điểm nào tốt chứ?”

“Haha, Hoàng huynh, từ nhỏ đến lớn chúng ta thưởng thức đồ vật đều không giống nhau”, Đàm Văn Bác yếu cười yếu ớt “Đệ biết Hoàng huynh thích đóa mẫu đơn như Lý Thiên Nhu, nhưng Thần đệ chỉ thích loài hoa dại. Cuộc sống cùng hoàn cảnh của Đỗ Hiểu Nguyệt từ nhỏ đã làm nên con người nàng hôm nay, nàng chính là một đóa hoa dại rất phi thường. Còn nữa, Hoàng huynh, lúc đầu huynh muốn đệ ở lại trong triều đã đáp ứng cho đệ ba điều kiện. Vậy bây giờ Đệ muốn người phụ nữ này, Đỗ Hiểu Nguyệt, cứ tính là điều kiện thứ nhất đi”.

“Đệ! Cho dù đệ muốn, bây giờ cũng không phải lúc, việc này tính sau”, Đàm Văn Hạo sắc mặt không tốt “Tốt lắm, đệ có thể đi”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.