Nếu Mùa Hạ Ấy Em Không Gặp Anh

Chương 50




Khi Jack tới Khách sạn Herbert Park, bữa tiệc đã diễn ra được một lúc. Chỗ đó chật ních người, những tờ Colleen được bày trên dãy bàn thành từng chồng dày ụ, bóng loáng, và các cô gái đã cho vận hành một dây chuyền băng tải con người rất hiệu quả để tiếp đón các nhân vật tai to mặt lớn được chờ đợi.

Trạm dừng chân đầu tiên là Lisa, người bóng nhoáng và lung-linh- lóng-lánh, có lẽ chưa bao giờ trông xinh đẹp hơn lúc này. Rồi đến Ashling, lúng túng trong một chiếc váy và đi đôi guốc cao lênh khênh, đang kiểm tra giấy mời đối chiếu theo một danh sách. Mercedes, thon thả như rắn trong bộ đồ màu đen nhánh, đang gắn biển tên cho các vị khách vừa đến, rồi đến Trix, không diện gì nhiều nhặn cho lắm trên mình, đang hướng dẫn cho mọi người về phía phòng để áo khoác. Nhưng nam nữ thanh niên trẻ trung qua lại như mắc cửi cùng những chiếc khay chứa các loại cocktail trông-rất-người-lớn - không hề thấy một chiếc ô nào.

“Chào bà Tổng biên tập,” Jack dừng lại trước mặt Lisa.

“Xin chào, tôi là người chào khách đây!” Cô cười toe toét.

“Chà, vậy thì chào tôi đi’

Cô hôn lên má anh và thốt lên nhại theo phong cách sành điệu của dân tạp chí, “Cưng thân yêu, thật là tuyệt vời nhất trần đời[Nguyên văn là "tantabulous", một từ không có nghĩa được ghép lại từ "tantastic" và "fabu- lous", có nghĩa là "tuyệt vời.”]khi được gặp cưng! À ừm, chính xác thì cưng là ai nhỉ?”

Jack cười và đi tiếp sang chỗ Ashling, cô ngẩng lên khỏi tờ danh sách được in ra của mình. “Ô, xin chào,” cô thốt lên, đong đưa đến bất ngờ. “Devine. Jack. Không thấy ông trong danh sách của tôi. Ông là ai, một người tai to hay một ngưòi mặt lớn?”

“Cả hai đều không.” Anh khen chiếc váy liền thân màu đen của cô. “Trông đẹp đấy.” Nhưng thật ra ý anh là, “Trông khác quá.”

“Tôi hầu như không bao giờ mặc váy,” Ashling thừa nhận. “Và chưa gì tôi đã làm xước mất một đôi tất nịt rồi.”

“Thế vụ làm tóc của cô sao rồi?”

“Anh tự đánh giá đi.” Cô chếnh choáng xoay mộr vòng.

Ở những ngưòi phụ nữ khác một cái hất tóc bồng bềnh trông sẽ điệu đàng và đầy mưu mô; ở cô nó lại có một vẻ giản dị thật đáng yêu khiến anh thấy tim mình thắt lại.

“Còn tai cô thì sao?”

“Tai nào cơ?” Ashling tí tởn hỏi, rồi nâng ly cocktail champagne của mình lên. “Chúc sức khỏe! Không thấy đau nữa rồi. Nào, giờ thì làm ơn bước đi cho.”

***

Cả buổi tối hôm đó Lisa bận bịu nhận những lời chúc mừng. Bữa tiệc là một thắng lợi: tất cả mọi người đều đến. Một cuộc tìm kiếm kỹ lưỡng cũng chỉ khai quật được sáu trăm mười bốn nhân vật tai to mặt lớn Ireland, nhưng dưòng như là tất tật từng người một trong số đó đều có mặt. Những lời khen ngợi và tán tụng quần đảo khắp căn phòng như những trận cuồng phong mỗi lúc một mạnh hơn. Thật là không thể tin nổi!

Và bất chấp những thảm họa đến tận cả lúc in, Colleen là một thành tựu chói lọi. Hơi thở hiện đại của nó thực sự toát lên từ những trang in bóng bẩy. Thậm chí, đúng vào phút chót, Lisa còn xoay sở xong cả mục thư của nhân vật nổi tiếng. Ban nhạc nam Laddz mới ra mắt đã thành công vang dội và Shane Dockery, ca sĩ chính của nhóm, anh chàng mà Lisa gặp suốt từ nhiều tháng trước trong buổi ra mắt của Monsoon, đã trở thành một thần tượng thực sự, người được các cô nàng mới lớn xúm đông xúm đỏ vây quanh như lũ khỉ trên khắp các bức tường nhà anh ra.

Shane nhớ ra Lisa. Làm sao anh ta có thể quên được người duy nhất tử tế với mình trong suốt những tháng lang bạt đó? Chỉ cần anh ta có thể tống cổ những cô nàng choai choai ra khỏi ngăn kéo bàn làm việc của mình là anh ta sẽ rất sẵn lòng viết lá thư. Và tất cả mọi người đều đồng ý rằng bài viết của anh ta có một vẻ tươi mới và tràn trề cảm xúc rất lôi cuốn mà những tay rocker cựu trào sẽ không thể nào bắt chước nổi.

Lisa không khỏi mỉm cười: những nụ cười rạng rỡ ngoác cả mang tai đúng nghĩa. Mới bốn tháng trước ai dám nghĩ rằng cô sẽ giành chiến thắng? Và rằng cô sẽ cảm thấy thật tuyệt vời về điều đó?

Thậm chí cả vấn đề quảng cáo cũng được giải quyết – bước ngoặt do những bức ảnh thời trang Frieda Kiely phong cách vô gia cư tạo ra. Văn phòng báo chí của tất cả các nhà thời trang danh tiếng đã nhận ra rằng Colleen không phải là một thứ giấy lộn tỉnh lẻ, mà là một thế lực đáng gờm. Họ đã không chỉ đăng ký những trang quảng cáo to uỵch và béo bở, mà trong thực tế họ còn yêu cầu cho đăng bộ sưu tập của mình trong những số ra sắp tới.

“Xin chào cô, Lisa.” Lisa quay lại và nhìn thấy Kathy, hàng xóm của cô, đang bưng một khay sushi.

“Ô, chào chị, Kathy.”

“Cám ơn cô đã giành cho tôi công việc này.”

"Có gì đâu mà.”

“Vấn đề là, một vài người đã hỏi là bánh ngọt nhân xúc xích đâu?” Lisa bật cười. “Nếu vậy thì họ không nên đến đây.”

“Chính tôi cũng đã thử cái thư sushi đó,” Kathy thừa nhận. “Và, cô biết không, nó không hề tệ chút nào.”

Marcus Valentine, trông thật rệu rã bệ rạc, lảo đảo đi qua. Như một cái máy, Lisa trao cho anh ta một nụ cười lóa mắt. Và Jasper French, trông thậm chí còn bệ rạc hơn, ngật ngưỡng phía sau anh ta. Và rồi đến Calvin Carter, nhân vật vừa bay từ New York sang chỉ để tham dự sự kiện này. Calvin rối rít hết bắt tay rất nồng nhiệt lại chuyển sang dùng tên riêng[Người châu Âu chi dùng tên riêng trong xưng hô khi đã thân mật.]

“Hết sảy, Lisa.” Ông ta trầm trồ ngắm đám đông đẹp đẽ. “Hết sảy. Được roài, Lisa, chúng ta đi phát biểu nào!”

Ông ta tót lên bục sân khấu nhỏ và mở đầu bằng một câu chào của Ireland mà ông ta đã bắt Ashling phải viết rõ ràng cách phát âm ra cho mình.

“Kade Meela Pall-che[Cách phát âm của câu "Cead mile failte", một câu chào bằng tiếng Gaelic cồ, nghĩa là "Một trăm nghìn lời chào mừng!"]” ông ta rống lên, câu này có vẻ được hưởng ứng nhiệt liệt, căn cứ vào những tràng cười vỡ bụng cất lên sau đó. Mặc dù, tất nhiên, xưa nay Calvin vẫn thấy thật khó mà phân biệt nổi giữa việc người ta cười với ông ta và việc người ta cười vào ông ta.

Sau đó ông ta có bài phát biểu về Dublin, về các tạp chí và về việc Colleen tuyệt vời ra làm sao.

“Và người phụ nữ đã biến tất cả những điều đó thành có thể...” ông ta chìa tay ra để giới thiệu Lisa. “Thưa quý vị, xin giớ thiệu với quý vị tổng biên tập của các tổng biên tập, Lisa Edwards!”

Trong khi cả căn phòng vỡ tung trong tiếng hoan hô say khướt, Lisa bước lên bục.

“Vỗ tay đi,” Ashling rít lên với Mercedes, “nếu không cậu sẽ bị sa thải đấy.”

Mercedes cười đen tối và vẫn tiếp tục khoanh tay. Ashling lo lắng nhìn cô ta, nhưng không thể trùng trình ở lại thêm được nữa. Cô đang làm nhiệm vụ cầm hoa. Cô cũng đang say bê bết[Nguyên văn là "trolleyed drunk" - tức là say đến nỗi (người khác) phải cho lên xe đẩy về nhà.]- một sự kết hợp giữa kiệt sức, thuốc giảm đau, và chất cồn, tất nhiên - và chỉ hy vọng cô có thể trụ vững trên đôi chân của mình đủ lâu để mang hoa bước lên cái bậc thang nhỏ kia.

Trong khi thực hiện bài phát biểu hấp dẫn của mình, ánh mắt rực sáng của Lisa luôn hướng về phía Jack - hay nếu sử dụng cái tên bí mật của cô dành cho anh, Lớp Kem trên Chiếc Bánh của Đêm nay. Anh đang đứng dựa vào tường, đôi tay khoanh lại, nụ cười nhẹ nhàng của anh như đang bọc lấy cô trong sự nồng nàn và càm kích vô bờ bến.

Cảm giác ngây ngất trong cô thậm chí còn lên cao hơn. Đêm nay mới thật là đêm. Kể từ lúc anh trở về từ New Orleans tất cả bọn họ đều quá bận rộn để có thể thư giãn, cô hầu như không có thời gian để tán tỉnh với anh. Nhưng sau đêm nay họ có thể nghỉ ngơi trên vành nguyệt quế của mình và cô hoàn toàn có ý định có được anh cùng nghỉ ngơi bên cạnh cô. Cô lia mắt qua khắp đám thính giả của mình với một nụ cười mơ hồ. Ashling ở chỗ quái nào thế nhỉ? A, cô ta kia rồi. Lisa ra hiệu gật đầu - đến lúc mang hoa lên.

***

Sau những màn phát biểu, phần tiệc tùng tăng tốc thêm vài nấc nữa. Calvin trông có vẻ khá hoảng hốt - ở New York họ đâu có uống như thế này. Và Jack đã biến đi đâu rồi không biết?

Jack, mệt bã ngưòi vì phải làm ra vẻ hồ hởi bắt tay, đã tìm được một chiếc ghế yên tĩnh trong một góc và thả người xuống đó đầy biết ơn. Trên bàn là mấy miếng sushi bị bỏ lại - thứ mà rõ ràng là ai đó đã quá hoang mang nên không thể nào ăn nổi.

Rồi, phá tan tành sự thư thái của anh, những cánh cửa xoay gần đó rầm rầm bật mở và, hoàn toàn ăn khớp với tiếng nhạc, Ashling nhún nhảy đi vào, tay cầm một chiếc cốc và một điếu thuốc lá. Cô là một người nhảy giỏi đến mức đáng ngạc nhiên, mỗi phần trên cơ thể cô đều chuyển động nhịp nhàng như một bao tải đầy những chú cún con. Rất có thể là bởi ví cô đang rất, rất say, anh nhận ra.

Cô tiến dần về phía Jack, lẳng chiếc túi xách của cô xuống với sức mạnh của hơi men, rồi chợt nhận ra điều gì đó trên đầu gối mình. “Báo động xước!” Cô thốt lên. “Đưa hộ tôi cái túi.” Cầm điếu thuốc vào miệng, mắt cô nheo lại vì khói, cô lục ra được một bình keo xịt tóc rồi hối hả và thành thạo xịt nó suốt từ giữa cẳng chân lên đến đùi.

Jack chăm chú nhìn, như bị thôi miên. “Keo xịt tóc thì có tác dụng gì?”

“Nó sẽ chặn vết xước lại." Miệng cô thực hiện một kiểu nhu động, giữ cho điếu thuốc chắc chắn một bên khóe miệng, trong khi cô vẫn vừa nói vừa thở ra cùng nó. Anh sững sờ kính phục.

Trong lúc nhìn cô cất bình xịt trở lại vào trong túi xách, anh chợt đinh ninh vơi một ý nghĩ chắc chắn chắn rằng anh có thể phó thác cho cô cả cuộc đời mình.

Cô chợt thốt lên một tiếng thất thanh, như thể cô vừa nghĩ ra điều gì đó vĩ đại, rồi lục lọi trở lại vào trong túi xách và, vừa gập người cười ngặt nghẽo, vừa lôi ra một chai thủy tinh nhỏ. vẫn trong cơn cười rũ rượi, cô xịt nó lên cổ tay mình, rồi chìa ra về phía Jack. “Anh đoán được không? Ngưòi tôi toàn mùi nước tiểu.”

Cái cách cô cưòi gập cả bụng xuống cho thấy là cô nghĩ chuyện này thật điên rồ và anh nhận ra mình cũng đang cười theo, mặc dù anh vẫn chưa hiểu buồn cười ở chỗ nào.

Cô khoe ra cái chai nước hoa Oui. “Oui, wee, hiểu chưa? Quà tặng miễn phí của tối nay đấy. Kể cũng tiếc là phải đến cuối buổi nó mới được phát ra, nếu không chúng ta đã có thể đi khăp nơi và nói với tất cả mọi người ‘Người anh toàn mùi nước tiểu'... Ê, nhìn này,” cô nhận ra điều gì đó. “Anh cắn móng tay của mình.” Cô cầm bàn tay của anh lên và kiểm tra.

“Ừm, ừ,” anh thú thật, lạ sao.

“Không biết nữa.” Anh muốn nghĩ ra một lý do gì đó nhưng dường như là không thể.

“Anh lo nghĩ quá nhiều.” Động lòng thương hại, cô vuốt ve phần thịt mềm dưới những móng tay nham nhở của anh. “Này,” bất chợt cô nhìn anh với vẻ nài nỉ. “Anh còn điếu thuốc lá nào không? Jasper French thó mất của tôi rồi.”

“Tôi cứ tưởng cô sẽ có một bao dự phòng mà.” Anh đang cố lấy giọng bỡn cợt, nhưng có cảm giác miệng anh lúng búng cứng đờ, như thể anh vừa mới ở chỗ nha sĩ về.

“Tôi có, nhưng anh ta cũng thó nốt rồi”

Phía bên kia phòng Jack nhận ra Lisa đang giơ cốc của cô lên với anh. Tất cả những gì liên quan đến ngôn ngữ cơ thể cô là một lời mời gọi. Trong lúc sờ soạng tìm thuốc lá, đầu anh có cảm giác như đấy ứ những cục bông gòn và anh không thể nào suy nghĩ một cách rạch ròi. Lisa quả là xinh đẹp. Cô lại còn vừa thông minh vừa thời trang và anh vô cùng khâm phục tầm nhìn cũng như nghị lực của cô. Hơn thế nữa, anh thực sự thích cô. Chắc chắn là anh có thích - chẳng phải anh đã hôn cô rồi còn gì? Cho dù anh vẫn không thể chắc chắn là chính xác thì mọi chuyện đã xảy ra như thế nào.

Lisa có những kế hoạch dành cho anh đêm nay, nhưng với sự quả quyết lạnh lùng đến bất ngờ anh biết là mình không muốn chiều theo chúng. Tại sao không? Chăng lẽ bởi vì Lisa đã có chồng? Bởi vì họ làm việc cùng nhau? Bỏi vì anh vẫn chưa dứt được chuyện với Mai? Hay có lẽ nào là bởi vì anh chưa dứt được chuyện với Dee. Nhưng không phải là vì bất kỳ lý do nào trong số này. Mà là bởi vì Ashling. Người phụ nữ vẫn được biết đến như là Cô Gỡ rối.

Chuyện quái gở gì đang xảy ra với anh thế này? Liệu có thể là lệch múi giờ không nhỉ? anh hoang mang nghĩ. Nhưng anh đã về được mười hai ngày rồi, không thể là vì lệch múi giò được.

Hừm, chỉ có đúng một kết luận khác mà anh có thể suy ra. Một kết luận duy nhất, không thể nào tránh được. Anh đang bị suy nhược thần kinh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.