Nếu Mùa Hạ Ấy Em Không Gặp Anh

Chương 16-2




Tiểu ngu ngốc Giang Minh Nhân kia mất tích rồi!

Lục tung cả Đài Bắc cũng không thấy người, Mạnh Mộng cùng La Hiểu Uy thay phiên nhau tìm người, đến một loạt nơi Giang Minh Nhân có thể đến, lại ngay cả cái bóng đều tìm không thấy.
Hết cách, các cô đành phải gọi điện thoại về nhà mẹ đẻ của Giang Minh Nhân ở Đài Nam.

“Không có…… Thực sự không có, Nhân Nhân không có về nhà, cũng không có gọi điện thoại cho chúng ta, dì cùng ba nó cũng thực phiền não, cả ngày ngồi nhà chờ điện thoại.”

Giang mẫu một bên nghe điện thoại, một bên nhìn nữ nhi tránh ở cạnh cửa đang điên cuồng ra dấu, trên mặt rõ ràng là chột dạ.

Giang Minh Nhân chắp lại hai tay, đem Giang mẫu giống như bồ tát sống không ngừng bái a bái, còn tề mi lộng nhãn (nháy mắt ra hiệu) khẩn cầu Giang mẫu ngàn vạn lần không thể tiết lộ hành tung của cô.

“Hảo, dì đã biết…… Nếu con bé có liên lạc, dì sẽ báo cho các cháu trước tiên. Ngượng ngùng, Nhân Nhân đứa nhỏ này luôn phiền toái các cháu, hại các cháu lo lắng…… Hảo, dì sẽ giữ liên lạc, gặp lại sau.”

Điện thoại vừa kết thúc, Giang Minh Nhân mới ngừng lặp lại động tác quỳ lạy buồn cười, thở một ngụm khí lớn ngồi phịch trên sofa, nhìn bồn Đa Nhục Vương Phi Lôi Thần Bạch Phúc Luân trên bàn kia .( Hạ : mụi không biết là cây gì luôn >.<) ( Tiếu : cây Đa Nhục chuong1 tỷ đã giải thích a~ )

Cô thật vô dụng, trước khi mất tích còn không quên mang theo tiểu Hoàng Tu.
Chậu cây Đa Nhục nàylà giống cây cực kì hiếm thấy, là loại cây anh yêu quý nhất, đêm tân hôn anh tự tay giao cho cô, nhưng cũng báo trước cho cô tương lai phải cùng chậu thực vật này từ từ trải qua đêm dài……

Cô luôn ôm tiểu Hoàng Tu tựa vào trên sofa, một người không phải lầm bầm lầu bầu thì là tự phát càu nhàu, chẳng khác kẻ ngốc là bao.

Muốn ném nó đi không để ý tới lại không nỡ, đã thành thói quen, mặc kệ đi đến nơi nào đều mang theo tiểu Hoàng Tu, bằng không trong lòng sẽ hoảng hốt, sẽ hỗn loạn, giống đứa trẻ bị mẹ bỏ rơi, chuyện gì cũng không thể làm.

“Con đứa nhỏ này cũng thật là, đều đã kết hôn, còn muốn làm cho chúng ta hai cái thân già này thay con lo lắng.” Giang mẫu bắt đầu toái toái mắng, không biết nữ nhi vì sao cố ý muốn trốn tránh bằng hữu, sống chết ở nhà mẹ đẻ không chịu về Đài Bắc.

“Mẹ, mẹ tạm tha con đi! Mẹ cùng ba đều đã niệm hơn nửa tháng, hai người không phiền nhưng lỗ tai con đều nhanh bị chai rồi.”

“Con cùng A Tu xảy ra chuyện gì? Cãi nhau? Con lại cùng nó cáu kỉnh?” Giang mẫu không nhịn được bắt đầu quan tâm vấn đề tình cảm của đôi trẻ.

“Không có.” Giang Minh Nhân yếu ớt phủ nhận.

Trốn về nhà ở Đài Nam đã hơn nửa tháng, mỗi ngày có cái gì vui?! Chính là nằm ngẩn người, hoàn toàn không dám nói với cha mẹ chuyện li hôn, có thể giấu giếm một ngày liền tốt một ngày, mười phần tính tình đà điểu.

Vạn nhất làm cho cha mẹ quan niệm bảo thủ lại cố chấp biết, nữ nhi bảo bối của họ lúc trước ầm ỹ muốn cưới chui cư nhiên duy trì hôn nhân không đến ba năm liền ly hôn, lại còn bị lão công hưu, đến lúc đó khẳng định sẽ là một hồi mưa gió, nói không chừng còn có thể bắt cô quỳ gối trước từ đường tự mình kiểm điểm!

Nhưng mà cô cũng không thể ở nhà cả đời, phải nghiêm túc lo lắng tính chuyện tương lai thôi……

Xem ra sau khi về trường làm xong giấy tờ, phải nghiêm túc tìm một phần công tác ổn định, hoặc là đem nhà cùng xe đứng tên cô bán quách đi, sau đó sẽ đem số tiền này đầu tư hoặc mở một cửa hàng thật tốt…… Mấy chuyện cấp bách này hẳn là phải hảo hảo nghĩ một chút.
Vừa nghĩ đến mấy chuyện phiền não rườm rà này, Giang Minh Nhân thật đau đầu, giống như bị ngàn vạn cây kim châm vào đầu.

“Thế nào vẫn chưa gọi về? Lâu như vậy không về nhà, A Tu hẳn là sẽ lo lắng đi?” Giang mẫu than thở lẩm bẩm.

“Nơi này chính là nhà của con, anh ta có cái gì phải lo lắng?” Giang Minh Nhân nhỏ giọng lải nhải.

Thực tế là cô căn bản không dám khởi động máy, sợ hãi khi mở máy sẽ tìm không thấy số di động của Triển Hoàng Tu trong một đống cuộc gọi nhỡ, cô nhất định sẽ suy sụp mà khóc lớn ngay tại chỗ.

Nhưng chính vì lá gan của cô nhỏ, nên cô không biết rằng trong di động có gần một trăm cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là số của Triển Hoàng Tu.

“Con đã là vợ người ta, nên thành thục một chút, không cần yêu cáu kỉnh giống trước kia, hơn nữa qua vài năm nữa sẽ làm mẹ, nên học độc lập một chút……”

“Mẹ, con còn trẻ, không nghĩ sẽ phải làm mẹ.” Cô cũng không muốn nhanh như vậy liền trở thành thiếu phụ mang thai ngồi nhà, lúc nào cũng lo lắng lão công sẽ thay lòng đổi dạ.
Bất quá chuyện băn khoăn này đại khái không cần thiết…… Cô ngay cả lão công đều không có thì làm sao có đứa nhỏ?

“Con cùng A Tu có tránh thai sao?” Giang mẫu không nhịn được quan tâm hỏi.

“Mẹ!” Giang Minh Nhân đỏ mặt, tổng cảm thấy bàn luận chuyện này trước mặt cha mẹ rất quái, hơn nữa lại ngượng ngùng.

“Mẹ đây là đang quan tâm con.”

“Loại chuyện này chúng con chính mình tự biết, mẹ không cần lo lắng a!” Trời mới biết hiện tại cô muốn sinh đứa nhỏ với ai? Giang Minh Nhân âm thầm cười khổ.

“Con đứa nhỏ này…… Đều làm vợ người ta rồi, loại chuyện này có cái gì thẹn thùng?” Giang mẫu cười mắng.

“Mẹ, con hỏi mẹ nga, lúc trước mẹ gả cho ba, có từng hối hận không?”

“Thế nào đột nhiên hỏi cái này?” Giang mẫu kinh ngạc.

“Liền…… Liền tò mò nha!” Giang Minh Nhân chột dạ nói.

Giang mẫu không chút nghi ngờ, bản thân bắt đầu hồi tưởng. “Lúc gả cho ba con, công việc của ông ấy còn chưa có ổn định, mỗi ngày đều phải cùng đối tác xã giao đến khuya, năm ngày ba bữa sẽ đi ra ngoài nói chuyện làm ăn, mẹ thực không có cảm giác an toàn, cảm thấy lão công tùy thời đều có thể vứt bỏ mình, hoặc là lão công căn bản không yêu mình, nên mới không thích về nhà, càng nghĩ càng sợ hãi, buổi tối đi ngủ thường thường một mình trốn trong chăn bông mà khóc.”Giang Minh Nhân bừng tỉnh đại ngộ.

“Thì ra mẹ cùng ba cũng có một đoạn như vậy nga……” Này đúng là cảm giác của cô nha! Thật không hổ là mẹ con, ngay cả cuộc sống hôn nhân đều giống nhau.

“Bất quá về sau mẹ dần dần nghĩ thông suốt, ba con cũng là vì mẹ cùng cục cưng trong bụng mà cố gắng làm việc, mẹ không nên nghi thần nghi quỷ, hai ngày ba bữa lại lấy chuyện nhỏ này ra cãi vã với ông ấy. Mẹ đã là vợ ông ấy, nên giúp ông ấy phân ưu giải lao, nên trở thành hậu thuẫn của ông ấy chứ không phải lại làm cho ông ấy thêm phiền lòng. Nghĩ thông suốt, trong lòng liền cảm thấy tốt hơn, tình cảm với ba con cũng càng ngày càng tốt, sẽ không lại vì chuyện lông gà vỏ tỏi mà cãi nhau.”

Nhắc tới chuyện cũ ngọt ngào, Giang mẫu trên mặt tràn đầy thẹn thùng nữ nhân, dường như lại nhớ tới tân hôn năm đó, ký ức hãy còn mới mẻ.

Giang Minh Nhân nghe xong, nội tâm tràn đầy hổ thẹn.

Là nha, Triển Hoàng Tu phải gánh vác cả một tập đoàn lớn, sở hữu sinh kế của biết bao nhiêu nhân viên cao thấp, lưng còn phải đeo kỳ vọng của cha, mỗi ngày bận rộn giống như con quay, căn bản không có thời gian rảnh rỗi.

Mà cô, mỗi ngày có ăn có mặc, sống trong hào trạch xinh đẹp, chuyện gì cũng không cần làm, chỉ cần tận tình ngồi mát ăn bát vàng là tốt rồi, lại còn mỗi ngày oán trách lão công cái này cái kia……

Cô thực sự không tốt mà!

Nhưng khi nhớ đến thái độ luôn muốn đem cô giấu đi của Triển Hoàng Tu, trong lòng cô lại bốc lên một trận chua xót.

Cô thực sự kém như vậy sao?

Làm cho anh sợ hãi để cô sáng tỏ như vậy, cũng không dám để cô bồi anh cùng nhau dự các đại trường hợp, giống như tình nhân trong bóng tối, hai người chỉ có thể trộm đến ám đi cùng nhau.

“Ai nha, đều đã đã trễ thế này, ba con cũng mau tan tầm, mẹ phải nhanh chút đi nấu cơm.”

Giang mẫu trong say mê tỉnh lại, không phát hiện dị trạng của nữ nhi, một lòng chỉ vội vàng nấu cơm cho lão công thân ái ăn.

Giang Minh Nhân nằm trên sofa, tiếp tục làm kẻ vô dụng, trong đầu không ngừng suy nghĩ một chút loạn thất bát tao lại vô dụng ai oán.

“Nhân Nhân, hết nước tương rồi, con ra siêu thị đầu ngõ mua một chút.” Tiếng Giang mẫu nhờ vả truyền đến từ phòng bếp.

“Nga.” Tự biết đã làm sâu gạo lâu lắm, Giang Minh Nhân đành phải nhận thức bổn phận của mình

Cầm ví tiền ra khỏi nhà, Giang Minh Nhân lười biếng đi đến siêu thị.

Vào siêu thị, cô một bên tìm khu vực bày biện nước tương, một bên nhàn nhã đi dạo.

“Băng vệ sinh giảm giá…… áo lót cũng có chiết khấu.” Giang Minh Nhân bị đồ dùng phụ nữ hấp dẫn, không tự giác dừng bước, hết nhìn đông lại nhìn tây.

Sau khi mua thêm một ít đồ dùng hằng ngày, cô tiếp tục đi về phía trước, thấy bao cao su rực rỡ muôn màu, đang muốn nhanh chóng đi qua, khóe mắt lại phát hiện vật nhỏ thần kỳ.

“Que thử thai……” Không thể tưởng được hiện tại cửa hàng lớn thật là cái gì cần có đều có.
Thừa dịp bốn bề vắng lặng, cô làm bộ như không có việc gì đi đến quầy hàng bày đầy các loại que thử thai, một mặt tò mò ngắm nghía.

Đúng rồi, kinh nguyệt của cô thế nào còn chưa đến?

Chẳng lẽ là cô nhớ nhầm ngày? Hay là tháng này vừa khéo chậm?

Không có khả năng nha, kinh nguyệt của cô nhất định đúng giờ, không có khả năng sẽ tới trễ a……

Giang Minh Nhân đột nhiên bất động, giống như bị sét đánh trúng, cô hai mắt trừng lớn, hô hấp dồn dập, toàn thân cương cứng.

Không thể nào! Vừa rồi mẹ vừa nhắc tới chuyện tiểu hài tử, cô thật sẽ không may mắn như vậy, sau khi li hôn lại trúng thưởng đi?

Không có khả năng! Trên đời không có chuyện trùng hợp như vậy! Chuyện khoa trương thế này chỉ có thể xảy ra trong phim truyền hình, tuyệt đối không có khả năng xảy ra trên người cô!

Cũng không phải là diễn phim thần tượng, làm sao có thể chứ! Mua vé số cũng chưa chuẩn như vậy, loại “Vận may” này tuyệt đối sẽ không xảy ra trên người cô.

Đúng, tuyệt đối không có khả năng!

Giang Minh Nhân vỗ vỗ cái bụng bằng phẳng, sau đó cũng không quay đầu đi đến khu gia vị, cầm một lọ nước tương liền nhanh chóng đi đến quầy tính tiền, vẻ mặt lại có vẻ không yên lòng, thậm chí liên tiếp quay đầu nhìn về cái góc bày cái kia.

“Tiểu thư, xác định tính tiền sao?” Học sinh làm part-time tri kỷ hỏi.

“Ân, như vậy là đủ rồi.”

Giang Minh Nhân trấn định bản thân, ngàn vạn lần không thể hoảng, trên thế giới không có chuyện trùng hợp như vậy, vận khí của cô cũng tuyệt đối không có “tốt” như vậy……

“Chờ một chút!” Giang Minh Nhân đột nhiên hô to, khiến học sinh làm part-time sợ tới mức tim thiếu chút nữa là ngừng đập. “Tôi, tôi còn muốn đi lấy vài thứ.”

Cô hít sâu một hơi, sau đó quay lại cái góc kia, tùy tiện lấy một cái que thử thai, sau đó cúi đầu một lần nữa trở lại quầy tính tiền.

Đợi đến đêm khuya, Giang Minh Nhân giống như kẻ trộm, lén lút cầm que thử thai, trốn trong phòng tắm, bắt đầu nghiên cứu hướng dẫn sử dụng.

“Âm tính là chưa mang thai, dương tính là có mang thai…… Ngô, thật đơn giản dễ hiểu.”
Cô nghiêm túc đọc hướng dẫn sử dụng, sau đó hít sâu một hơi, bắt đầu tiến hành thí nghiệm vĩ đại, trong lòng liều mình cầu nguyện, ngàn vạn lần đừng là dương tính, ngàn vạn lần đừng là dương tính……

Năm phút sau –

“Không thể nào!” Trong phòng tắm truyền ra một tiếng hô the thé.

Giang Minh Nhân một tay bịt cái miệng nhỏ nhắn, một tay nắm chặt que thử thai, hai mắt trừng lớn, tròng mắt đều nhanh rớt xuống.

Dương tính…… Cư nhiên là dương tính!

Làm sao có thể là dương tính?

Làm sao có thể có loại chuyện này! Này, này thật sự là rất khoa trương…… Cô không tin!
Nhưng là, sự thật trong tay, muốn giả bộ không biết cũng không khả năng.

“Nhân Nhân, con ở phòng tắm làm cái gì?” Nghe được tiếng thét chói tai, Giang mẫu ở bên ngoài gõ cửa dồn dập. “Có phải hay không té ngã? Có hay không bị thương?”

“Không, không có, chỉ là không cẩn thận vấp một cái, con không sao, mẹ trở về ngủ đi.” Giang Minh Nhân liền thanh âm đều đang run run, trong gương phản chiếu khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập mờ mịt cùng kích động.

Cho đến khi tiếng bước chân Giang mẫu đi xa, Giang Minh Nhân mới cả người vô lực ngồi xổm xuống, hai mắt vẫn gắt gao trừng que thử thai dương tính.

Ly hôn xong mới phát hiện chính mình mang thai, ông trời cũng thật thích trêu đùa cô đi?!
Cô nên làm cái gì bây giờ?

Tiểu baby mới là một cái tiểu phôi thai chưa thành hình, nhưng đã không có ba ba, chỉ còn có mẹ sống nương tựa lẫn nhau, thật đáng thương nga!Hơn nữa, cô thực sự còn chưa chuẩn bị tâm lý làm mẹ, cô rất khẩn trương cũng thật sợ hãi.

“Rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ……” Giang Minh Nhân vỗ về cái bụng bằng phẳng, biểu cảm càng thêm ai oán.

Không biết tại sao, trong lòng đột nhiên nhớ tới khi Giang mẫu nói chuyện ban sáng còn có biểu cảm ngọt ngào trên mặt lúc ấy, lại nghĩ đến bộ dáng chính mình mang thai cô đơn mà đáng thương, trong lòng nhất thời thật là khó chịu.
Hiện tại nhận sai còn có thể sao?

Vì tiểu baby mà cúi đầu trước đáng giá sao?Nhưng bụng là do hai người cùng nhau làm lớn, chung quy cũng không thể để cô một người gánh vác chuyện phiền não này đi? Hơn nữa ly hôn xong mới phát hiện đã có thai, đứa nhỏ này rốt cuộc là theo ai?

Chẳng lẽ còn muốn ra toà tranh quyền giám hộ? Trước mặt truyền thông trình diễn tiết mục vì tiểu hài tử màxé rách mặt?

Nếu, lúc trước cô không xúc động như vậy, không tùy hứng hồ nháo như vậy, không suy nghĩ kĩliền ký giấy thỏa thuận li hôn, hiện tại có phải hay không sẽ không đi đến bước này?

Nếu, lúc trước cô kéo tây trang của anh, giống cái người đàn bà chanh chua chất vấn anh rốt cuộc đang nghĩ cái gì, mắng to anh vì sao muốn đem cô giấu ở trong nhà, không cho người khác biết cô là thê tử của anh, có lẽ sẽ không có kết cục như bây giờ?

Nếu, chính là nói nếu…… Có nhiều lắm “nếu”, nhưng chuyện ly hôn trước mắt cô là thật, bao nhiêu “nếu” cũng không hữu dụng.

Đều do cô yếu đuối, không có dũng khí đem sợ hãi quanh quẩn dưới đáy lòng từ trước tới nay đều nói hết ra, hết thảy đều là cô gieo gió gặt bão, không trách được ai.

Giang Minh Nhân càng nghĩ càng khổ sở, thấp giọng nghẹn ngào đi ra……

Cô thực sự…… Thực sự rất nhớ anh…… Tưởng niệm cái nam nhân vô tình lạnh lùng kia, rất muốn rất muốn gặp lại anh.

Nhưng anh còn nguyện ý nhìn đến cô sao?

Có thể hay không vừa thấy cô liền xoay mặt ra chỗ khác, hay là lại đối cô lộ ra biểu cảm lạnh lùng không chút liên quan, liền ngay cả nhìn cũng không thèm liếc nhìn cô một cái?

Cô rất bất an, rất sợ hãi, không biết bây giờ phải làm sao với tiểu baby trong bụng, lúc này đây, bên người thế nhưng không có ai để dựa vào……
Cô thực sự…… Rất muốn thấy mặt anh.

“Tổng giám đốc, có cần tôi ngày mai liên hệ vài văn phòng thám tử trứ danh, nhờ bọn họ hỗ trợ tìm người?”

Tiền Hòa Bách một bên lái xe, một bên nhìn kính chiếu hậu trộm dò xét Triển Hoàng Tu ngồi ở phía sau.

Triển Hoàng Tu chỉ là cánh tay chống cái trán, không có trả lời, nhưng Tiền Hòa Bách biết, bình thường tổng giám đốc không có phủ quyết thì chính là ngầm đồng ý.

Lại nói anh có thể bảo trụ bát cơm hẳn là anh gặp may mắn, ngày đó anh chưa được sự cho phép của tổng giám đốc mà tự tiện đưa phu nhân đến bữa tiệc, làm hai người bọn họ thiếu chút nữa tranh cãi một trận ầm ĩ……

Chỉ là nhớ lại tình hình ngày hôm đó, Tiền Hòa Bách nhịn không được mà đánh cái rùng mình.
Không nghĩ nữa, vẫn là chuyên tâm lái xe, an an toàn toàn đem tổng giám đốc đưa về nhà quan trọng hơn.

Tổng giám đốc phu nhân đã mất tích một tháng, trong khoảng thời gian này, toàn bộ tập đoàn Hoàng Duệ đều bị áp suất thấp bao phủ, người người cảm thấy bất an.

Xem ra, tổng giám đốc thực sự thực yêu tổng giám đốc phu nhân…… Thực sự không hiểu vì sao tổng giám đốc phu nhân ba ngày hai buổi lại chọc tổng giám đốc phiền toái, hại tổng giám đốc đau đầu phiền lòng, làm cho người bên cạnh cũng bị liên luỵ?

Tiền Hòa Bách đem xe chạy vào đại trạch xa hoa, không nhịn được lại nhìn kính chiếu hậu liếc mắt một cái, vẻ mặt tổng giám đốc vẫn là u ám lạnh lẽo, so với khí thế đàm phán trên thương trường còn làm cho người ta sợ hãi hơn.

“Tổng giám đốc, chủ tịch Triển gọi điện tới, ông ấy nói có một chút chuyện muốn cùng ngài giáp mặt nói chuyện.”

“Tôi biết.” Triển Hoàng Tu đáp lại cực lãnh, phảng phất người được đề cập trong lời nói cùng chính mình không chút nào liên quan.

“Có cần tôi giúp ngài cùng chủ tịch an bài thời gian gặp mặt hay không……”

“Không cần.”

Ách…… Khẩu khí tổng giám đốc không được tốt lắm, đây là ý tứ xử lý lạnh sao? Nhưng là thái độ chủ tịch Triển trong điện thoại có vẻ hổn hển, tựa hồ đã cùng tổng giám đốc cãi nhau một trận, lại ầm ỹ chưa ra kết quả.

“Vậy tổng giám đốc……” Tiền Hòa Bách dừng xe xong, không nhịn được run lẩy bẩy.

“Chuyện này tôi chính mình sẽ xử lý.” Triển Hoàng Tu bài ra bộ dáng không muốn tiếp tục bàn luận.

“Vâng.” Tiền Hòa Bách thực thức thời nhanh chóng ngậm miệng.

chương 6.2

“Trở về đi!” Triển Hoàng Tu nhàn nhạt nói, ôm lấy công văn tư liệu chưa xử lý xong xuống xe.
Đèn trong vườn chiếu lại đây, làm thân hình thon dài cao lớn của anh kéo thành một đạo bóng đen thật cô đơn, bước chân luôn luôn tự tin cùng tao nhã, lúc này cũng có chút lực bất tòng tâm.

Đã một tháng…… Không có tiểu thê tử bên người, thế nhưng đã một tháng.

Không có cô, căn nhà như là mất đi sinh mệnh, trống rỗng cùng u ám; Không có cô, anh ngay cả hô hấp đều cảm thấy thực khó khăn, thế giới xung quanh chỉ còn lại hai màu trắng đen, mất hết tất cả sắc thái vốn có.

Không có cô, anh thực sự biến thành một cái máy kiếm tiền chỉ biết đi lại, lúc ăn cơm không có cô ở bên tai ồn ào cái này ăn ngon, cái kia không thể ăn, thức ăn dù hương vị có ngon đến đâu với anh cũng thật nhạt nhẽo.

Ban đêm thời điểm đi vào giấc ngủ không có nhiệt độ cơ thể của cô làm bạn, anh chính là lẳng lặng mà nằm, thân thể dường như mất đi tri giác, không biết lạnh nóng ra sao.

Anh thực buồn bực bản thân, vì sao lại chọn thời điểm cha chạy đến quấy rối mà cùng cô hờn dỗi? Càng giận chính mình, cư nhiên lại ở trước mặt mọi người đối xử lạnh nhạt với cô.

Điều làm anh phẫn nộ nhất là, cha mua chuộc người giúp việc trong nhà không biết đã bao lâu, không chỉ giám thị cuộc sống vợ chồng của bọn họ từng li từng tí, còn tự tiện lấy đi giấy thỏa thuận li hôn Giang Minh Nhân nhất thời tức giận mà ký tên.

Không chỉ như thế, cha còn tìm người bắt chước chữ ký của anh, hơn nữa khắc ấn con dấu của anh, sau đó ký tên và đóng dấu lên giấy thỏa thuận li hôn — đơn giản là cha anh rất rõ ràng, đứa con duy nhất do một tay mình bồi dưỡng, tuyệt đối không có khả năng sẽ tố cáo ông ngụy tạo văn thư (giả mạo giấy tờ).

Anh biết phụ thân luôn rất bất mãn về cuộc hôn nhân của anh, thân là con trai độc nhất, anh từ nhỏ đã bị đưa ra nước ngoài học tập, còn chưa hiểu chuyện đã bị tôi luyện thành một tiểu đại nhân trưởng thành hiểu chuyện, anh rất ít khi ngỗ nghịch cãi lời cha, cũng luôn làm hết phận sự của người nối nghiệp tập đoàn, không làm các loại hành vi hoang đường.

Cha huấn luyện anh thành một cái máy kiếm tiền lạnh như băng, anh không có dị nghị, đem thanh xuân cùng sinh mệnh đều kính dâng hết thảy cho tập đoàn Hoàng Duệ, anh cũng không có dị nghị, điều kiện duy nhất chính là quyền tự chủ trong hôn nhân, không chấp nhận một cuộc hôn nhân kinh tế.

Bởi vì anh đã gặp qua rất nhiều cuộc hôn nhân không có sinh mệnh, cha mẹ anh là ví dụ tốt nhất, lúc anh còn nhỏ đã ở riêng, tuy rằng ở cùng một mái nhà, cũng đều có cuộc sống riêng, chỉ có các trường hợp trọng yếu mới có thể tay dắt tay xuất sắc biểu diễn một màn thân mật.
Anh không cần loại hôn nhân đã chết như vậy, anh muốn tìm một nữ nhân mà mình thật tình muốn bảo hộ, anh muốn tạo nên một cuộc hôn nhân có sinh mệnh có huyết nhục, tìm được căn xương sườn trên người anh bị rơi mất kia, đem cô khảm vào trên người mình, làm nên một sinh mệnh hoàn chỉnh.

Người này chính là Giang Minh Nhân, tiểu thê tử của anh.

Từ lần đầu tiên nhìn thấy cô, anh liền động lòng vì cô, vì tuổi trẻ và tinh thần phấn chấn của cô, hoạt bát sáng sủa, như là một đóa hoa hồng xán lạn vĩnh viễn không bao giờ héo rũ, càng giống ánh mặt trời ấm áp, chiếu sáng sinh mệnh lạnh như băng của anh.

Anh thật sự rất yêu cô, nhưng lại không biết nên thế nào kể ra tấm lòng tràn đầy tình yêu, chỉ có thể sủng cô, dỗ cô, chỉ cần cô vui vẻ, cái gì cũng theo cô.

Nhưng anh rất rõ ràng, ánh mắt hà khắc của ngoại giới cùng với tâm tính nịnh hót của xã hội thượng lưu, ắt sẽ làm cô trở thành tiêu điểm để mọi người xoi mói, trở thành đề tài chế nhạo lúc trà dư tửu hậu.

Chim sẻ biến thành phượng hoàng vĩnh viễn là câu chuyện đồng thoại mọi người trăm nghe không ngấy, đương nhiên cũng sẽ có rất nhiều người khó nén tâm tính ghen tị, khẳng định sẽ dùng ngôn ngữ vừa khắc nghiệt vừa chua xót để công kích.

Từ nhỏ sinh trưởng trong giới thượng lưu, anh rất hiểu người trong giới này, bọn họ tán gẫu chuyện phiếm với nhau nhìn như lễ phép khách khí, thực chất chính là dùng ngôn ngữ ác độc đàm luận cô.

Có thể nghĩ, một đồn mười, mười đồn trăm, bọn họ sẽ dùng mọi biện pháp bịa đặt thành các phiên bản khác nhau, suy đoán bối cảnh cuộc hôn nhân này.

Nguyên nhân vì việc này quá mức rõ ràng, anh sợ cô sẽ bị tổn thương, không hy vọng cô phải chịu loại soi mói cùng bình luận vô vị này, càng lo lắng cô sẽ vì vậy mà chịu đả kích lớn hoặc lưu lại bóng ma trong lòng, khiến cho tình cảm vợ chồng bọn họ bị ảnh hưởng mà biến hoá theo chiều hướng xấu, cho nên anh mới nghĩ hết cách đem cô giấu đi, không cho đại chúng có cơ hội săm soi xem xét cô, cũng không làm cho cô phải cả ngày sống trong sợ hãi bị đội chó săn truy đuổi.

Không muốn cô hiểu rõ mọi chuyên, là phương thức anh bảo hộ cô, đem cô giấu đi, lại là biểu hiện anh quá yêu cô.

Triển Hoàng Tu không biết, loại thái độ này lại làm cho Giang Minh Nhân hiểu lầm.

Bọn họ đều có nỗi sầu riêng, cũng đều có bất an. Hai người bọn họ, một người không giỏi bộc lộ cảm xúc, một người khuyết thiếu dũng khí mà không dám thẳng thắn với nhau, cho nên liên tiếp tạo thành vô số hiểu lầm.

Triển Hoàng Tu không dự đoán được, cha anh thế nhưng sẽ chọn thời điểm mẫn cảm này mà nhảy ra làm rối, thậm chí không tiếc ngụy tạo văn thư để chia rẽ bọn họ.

Anh chưa từng phẫn nộ như vậy, sau khi làm cô xoay người chạy đi, anh nhặt lên túi da bên chân, mở ra liền thấy rõ ràng chồng tài liệu kia, phẫn nộ của anh đối với cha tựa như một phen liệt hỏa hừng hực, tới bây giờ chưa hề tiêu giảm nửa phần bán hào.

Không cần đối chất nhau, cũng không cần hỏi, anh có thể đoán được cha làm cái chuyện tốt gì với tiểu thê tử của anh; Mà lúc đó anh cái gì cũng không biết, còn bày ra tư thái lạnh lùng như vậy với cô, khiến cô càng thêm tin tưởng giấy thoả thuận li hôn có chữ ký và con dấu của anh là thật.

Một khắc cô xoay người chạy đi kia, trên mặt lộ ra thần sắc yếu ớt lại đau thương đến nay vẫn khắc thật sâu trong tâm trí của anh, thường thường hiện lên trước mắt, khiển trách lương tâm của anh.

Anh có thể nào thương tổn cô như vậy? Cô nhất định thực đau lòng, rất khổ sở, mới có thể trốn đi, không cho bất luận kẻ nào tìm được cô.

Vừa nghĩ đến đây, Triển Hoàng Tu liền đối chính mình tràn ngập tức giận, chỉ có thể liên tục không ngừng công tác đến mất ăn mất ngủ trừng phạt chính mình.

Ngắn ngủi một tháng, thể trọng của anh đã tụt hơn 3 kg, gương mặt tuấn mỹ có vẻ gầy hơn, thân thể lại ốm đi thấy rõ.

Anh mỗi ngày trở về ngôi nhà không có tiểu thê tử, cảm giác chính mình là một cái xác không hồn, chỉ có thể đối với ngôi nhà lớn trống rỗng này nếm thử một mình cô tịch.

Hôm nay cũng không ngoại lệ, anh đẩy ra cửa lớn, đứng ở cửa vào, ánh sáng mờ nhạt ấm áp của ngọn đèn trong phòng khách phối hợp với thanh âm nấu nướng của a di giúp việc ở phòng bếp, hết thảy đều có vẻ không còn ý nghĩa.

Anh thậm chí đã không còn cảm thấy đói, mỗi ngày chỉ ăn một bát cơm, còn lại đều dựa vào lượng lớn cà phê đen để nâng cao tinh thần.

Anh đi vào phòng trong, đem tài liệu ném lên sofa, cởi ra áo vét màu đen, tháo xuống cà vạt trói buộc gáy cả một ngày, đi đến bên cạnh cửa sổ, sắc mặt âm trầm ngắm nhìn một chậu xương rồng.

Phòng bếp liên tục truyền ra tiếng thái rau có quy luật, còn có thanh âm sôi sùng sục canh nóng cùng thịt bò trong lò nướng, mùi hương từng đợt thổi đến, trêu chọc khứu giác cùng vị giác.

Triển Hoàng Tu càng nghe càng phiền, rõ ràng đã phân phó a di giúp việc không cần chuẩn bị bữa tối, còn phải rời đi trước khi anh về nhà, vì sao a di giúp việc chính là không hiểu mệnh lệnh của anh?

Anh hai tay đút vào túi quần, xoay người đi hướng phòng bếp, một khắc trước khi bước vào phòng bếp, lại nghe thấy một tiếng hô đau rất nhỏ.

“Nóng quá!”

Triển Hoàng Tu sửng sốt, bước chân không tự giác dừng lại, đứng yên ở cửa phòng bếp, ánh mắt thâm u dừng trên bóng lưng nhỏ bé đang bận rộn kia.

Tiểu thê tử mất tích đằng đẵng một tháng, giờ khắc này đang đứng ở trong phòng bếp, tóc dài buống xuống trước ngực, trên người mặc tạp dề trắng tinh, một tay cầm dao thái, một tay ấn củ hành tây, cố gắng nhịn xuống cảm giác cay nồng, không cho nước mắt rơi xuống.

Cô cắt quá mức chuyên chú, hoàn toàn không phát hiện ánh mắt nóng rực phía sau.

Đây là lần đầu tiên trong đời Giang Minh Nhân xuống bếp, cũng là thành quả nghiệm thu từ cuộc đặc huấn hơn nửa tháng của Giang mẫu, từ đi chợ chọn lựa nguyên liệu nấu ăn đến rửa rau, thái rau, hạ nồi đun nấu, mọi thứ xuất đều do chính tay mình làm.

Cô làm một đống tự kiểm điểm, buổi tối khi mất ngủ thì úp mặt vào tường sám hối, tính ra từ lúc kết hôn đến ly hôn, cô hình như chưa làm tròn nghĩa vụ của một người vợ.

Kết quả càng nghĩ càng vã mồ hôi, quyết định trước bắt đầu từ điều cơ bản nhất – nấu nướng, theo giúp đỡ Giang mẫu ở phòng bếp, học tập như thế nào vì lão công thân ái mà đun nấu ra bữa ăn tốt nhất mỹ vị nhất.

Có lẽ anh sẽ không cảm kích, thậm chí là khinh thường mà không thèm nhìn đến, nhưng ít nhất trước khi hai người triệt để kết thúc, cô muốn tự tay vì anh xuống bếp, nấu một bữa tối tràn ngập yêu thương cùng quan tâm.

Cho dù không thể vãn hồi, cho dù hết thảy vất vả chỉ đổi lấy thành quả cuối cùng là sự lạnh nhạt của anh, cô vẫn như cũ tự nguyện làm, hơn nữa lấy việc này để giảm bớt nội tâm áy náy.
Bất quá…… Này hành tây cũng quá sặc đi? Hại cô nước mắt như là không cần bàn trước liền liều mình chảy ra, ánh mắt cũng khó mà mở ra được, vừa rồi lúc nêm nếm canh còn không cẩn thận bị bỏng lưỡi.

Giang Minh Nhân một bên cắt, một bên lau quệt nước mắt trên mặt, phát hiện thịt bò đã chín, cô buông dao thái, dự tính nếm thử một chút hương vị.

Đang lúc cô phải đi đến bếp lò, một đôi cánh tay ấm áp lại đột nhiên từ phía sau ôm lấy thắt lưng của cô, cường ngạnh đem cô cuốn vào một khối ôm ấp quen thuộc.

Cô kinh ngạc sửng sốt, còn chưa có mở miệng, bên tai tức khắc truyền đến tiếng nói khàn khàn đầy nhớ nhung của Triển Hoàng Tu.

“Nhân Nhân, thực xin lỗi, tất cả đều là anh sai, em mất hứng có thể đánh anh mắng anh, không cho em lại rời khỏi tầm mắt của anh lần nữa.”

Anh không chút do dự mở miệng xin lỗi, đơn giản là tôn nghiêm đàn ông đứng trước tình yêu đều trở nên nhỏ bé yếu ớt, không có cô, chính là đánh mất ý nghĩa để sống, cho dù có được hết thảy cũng chẳng khác gì người chết.

“Hoàng……” Cô dùng giọng mũi dày đặc hô một tiếng, tuyến lệ bị hành tây kích thích qua, hai mắt lại bắt đầu nổi lên sương mù.

“Không cần lại rời anh đi.” Anh buộc chặt hai cánh tay, như là muốn chặt chẽ chứng minh cô trong lòng không phải ảo ảnh.

“Em không có rời đi…… Em tưởng anh không cần em.” Giang Minh Nhân khóc thút thít nghẹn ngào nói.

“Anh không có không cần em, là lỗi của anh, anh không nên hờn dỗi với em, để em chịu ủy khuất.” Triển Hoàng Tu sâu kín thở dài, sau đó cúi người hôn gáy cô, hai tay khóa thật chặt, sợ cô sẽ lại ra đi không lời từ biệt.

“Nhưng là…… Anh đã ký tên vào giấy thoả thuận li hôn……”

“Kia không phải anh, là cha anh tìm người bắt chước chữ kí của anh, cho dù muốn anh buông tha tất cả, anh cũng sẽ không cho em rời đi.”

“Cha vì sao muốn làm như vậy?” Giang Minh Nhân không tin, đơn giản là ngày đó ở tiệc từ thiện, gương mặt lạnh nhạt của anh như đối đãi với người xa lạ còn khắc sâu trong tâm cô.

“Ông ấy hy vọng anh ly hôn, sau đó dựa theo an bài của ông tiến hành một cuộc hôn nhân kinh tế, làm cho tập đoàn Hoàng Duệ có thể mở rộng làm ăn.” Triển Hoàng Tu không còn trầm mặc ít lời, vì cởi bỏ khúc mắc cùng hiểu lầm giữa hai người, anh giải thích kỹ càng tỉ mỉ cẩn thận, chỉ sợ cô không tin.

“Thật vậy chăng? Anh thực sự không gạt em?” Cô rất sợ hãi đây chỉ là ảo tưởng của bản thân, càng sợ hãi một khi xoay người, anh lập tức liền biến mất không thấy.

“Anh yêu em, anh không thể không có em.”

Triển Hoàng Tu thản nhiên không hề do dự thấp giọng thông báo, sau đó đem tiểu thê tử vui đến phát khóc trong lòng quay lại đối mặt chính mình, một đôi mắt sâu thẳm gắt gao khóa lại khuôn mặt nhỏ nhắn đang khóc sướt mướt của cô.

“Nhưng mà…… Vì sao anh có vẻ rất sợ người khác biết em là vợ của anh, vì sao ngày đó muốn làm bộ như không biết em? Thái độ này làm cho em cảm thấy chính mình rất tệ, hình như là một sự sỉ nhục làm anh mất mặt.”

Thì ra, nội tâm cô bất an là vì thế.

Triển Hoàng Tu thở dài một hơi, càng thêm buồn bực chính mình biểu đạt vụng về, làm hại tiểu thê tử thân ái đem chính mình nghĩ đến không chịu nổi như vậy.

“Nhân Nhân, là lỗi của anh, anh không nói rõ ràng, làm em hiểu lầm.”

“Hiểu lầm?” Cô khóc thút thít ngẩng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, nhìn đôi mắt tràn ngập trìu mến vô hạn của anh.

“Anh làm như vậy, là vì không muốn cho em bị thương, không muốn để bát quái truyền thông nhàm chán này bình luận em, không muốn cho em sống trong ánh mắt xem xét của ngoại giới, anh muốn cho em cuộc sống tự do tự tại, chứ không phải mỗi ngày chú ý đại chúng đối đãi em thế nào, hoặc là suy đoán hôn nhân chúng ta ra sao.”

Triển Hoàng Tu thấm thía giải thích, đem nội tâm chân thực nhất của mình cùng suy nghĩ khát vọng thủ hộ cô, không chút nào giữ lại toàn bộ nói ra.

Giang Minh Nhân nghe được liền sửng sốt, mới bừng tỉnh đại ngộ.

Thì ra (convert: nguyên lai) nguyên nhân chân chính anh mọi cách không muốn để cho cô sáng tỏ là xuất phát từ yêu, anh dùng hết tâm cơ cùng biện pháp để bảo hộ cô, mà cô lại nghi thần nghi quỷ tưởng anh ghét bỏ chính mình.

Liền nói mấy câu đơn giản như vậy, cô lại ngại cho mặt mũi mỏng manh cùng với lòng tràn đầy tự ti, mà thủy chung không dám mở miệng hỏi, chính mình miên man suy nghĩ, hiểu lầm cái này lại hiểu lầm cái kia……

Cô thật là một người vợ không tốt…… Cô thực sự rất hổ thẹn, thực xin lỗi lão công yêu thương của cô.

“Em cũng có sai…… Em rất tùy hứng, liền thích cố tình gây sự, anh mỗi ngày đi làm mệt như vậy, em lại còn không săn sóc…… Em thật là cái đại ngu ngốc!”

Giang Minh Nhân vừa khóc vừa nhận sai, hai tay gắt gao bấu chặt hai tay lão công, thân mình mềm mại vùi vào trong lòng anh, triệt để bày tỏ ủy khuất cùng tưởng niệm lâu nay.

“Nhân Nhân, đừng khóc.” Anh ôn nhu dỗ, đem thân mình mềm mại đồng dạng tưởng niệm đã lâu ôm chặt, bù đắp lại hư không to lớn cùng tịch mịch trong khoảng thời gian này.

“Hoàng, em không muốn ly hôn với anh, em rất yêu anh.” Cô rất thương anh, thực sự rất thương anh.

Triển Hoàng Tu nở nụ cười, sau đó cúi đầu, nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn khóc đến đỏ bừng , rất ôn nhu hôn trụ cái miệng nhỏ nhắn đang khóc nức nở của cô, một tay nâng lên eo mảnh khảnh , làm cho cô gần sát thân hình tràn ngập khát vọng mãnh liệt của anh.

Thịt bò trong lò còn đang sôi, mùi hương lan chầm chậm trong không khí, khiêu khích khứu giác cùng vị giác bọn họ, hai người lại hồn nhiên đã quên đói, chính là khẩn thiết hôn nhau……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.