Nếu Mùa Hạ Ấy Em Không Gặp Anh

Chương 1




Hoàng Thái Hậu rất tín nhiệm y thuật của Đỗ Văn Hạo. Nghĩ một lúc cuối cùng cũng gật đầu đồng ý. "Vậy được rồi, vì tốt cho ai gia nên ai gia sẽ thử vậy."

Đỗ Văn Hạo nắm chính xác căn nguyên chứng bệnh của Hoàng Thái Hậu nên đương nhiên sẽ không xảy ra sai sót. Sau đó Hoàng Thái Hậu đã làm theo những gì Đỗ Văn Hạo nói, dùng thuốc mà Đỗ Văn Hạo đã kê, từ đó chứng đau bụng kinh đã được trị khỏi, công thêm Đỗ Văn Hạo kê đơn điều dưỡng thanh tâm tiết dục, đương nhiên sẽ không được dùng nước lạnh tắm nữa, để tán lạnh tâm hoả. Đây là những chuyện sau này, còn những chuyện tiếp nữa thì không nhắc tới.

Đỗ Văn Hạo đang nói chuyện với Hoàng Thái Hậu thì Trường Công Chúa đến.

Quay về hoàng cung lại gặp Trường Công Chúa, nghĩ đến những chuyện hai người đã ôm nhau ngủ trong tuyết, Đỗ Văn Hạo có chút không yên tâm, nhìn thấy dáng vẻ Trường Công Chúa như không có chuyện gì, mình lại giống như một tên trộm nên cảm thấy có chút xấu hổ.

Trường Công Chúa nhìn thấy Đỗ Văn Hạo, vui mừng nói: "Ta tìm ngươi khắp nơi, nghe nói ngươi đến chỗ mẫu hậu nên ta tìm đến, quả nhiên là ngươi ở đây, tốt quá rồi."

Đỗ Văn Hạo cung kính nói: "Không biết Trường Công Chúa tìm vi thần có gì sai bảo?"

"Được rồi được rồi! Ở chỗ mẫu hậu ta ngươi không phải giả văn vẻ gì nữa."

"Ha ha, vậy Trường Công Chúa có gì muốn ta dốc sức làm vậy?"

"Ừ, như thế là được rồi. Ta tìm người đương nhiên là có chuyện, không chuyện ta tìm ngươi làm gì. Lời này sao thấy nói không được tự nhiên vậy nhỉ, thôi, ta tìm ngươi là vì bệnh của ta. Ta mấy ngày nay luôn cảm thấy nóng, ngươi xem rốt cuộc là sao?"

Hoàng Thái Hậu vừa nghe con gái bệnh vội ần cần hỏi: "Có phải là mấy ngày nay bão tuyết mà con lại mặc ít quần áo nên bị hàn phong rồi không?"

Trường Công Chúa thầm cười trong bụng, nếu như mẫu hậu biết mình đã từng bị rơi xuống hồ nước suýt chết chìm, lại gặp phải bão tuyết suýt đóng băng thì không biết sẽ lo đến mức nào nữa, liền xua tay nói: "Mẫu thân không cần lo lắng, con ngoài cảm thấy nóng người ra thì không có chỗ nào không khỏe cả. Này, để cho ngươi khám bệnh mà còn không mau khám xem." Đôi mắt hạnh nhân của Trường Công Chúa trừng lên nhìn Đỗ Văn Hạo.

Đỗ Văn Hạo cười khan mấy tiếng, hỏi: "Có chảy nước mũi, ho, nuốt nước bọt đau nhức, đau đầu không?"

"Những cái khác không có, chỉ có nóng người thôi! Không tin ngươi sờ thử xem!" Trường Công Chúa đưa tay ra nắm lấy tay Đỗ Văn Hạo đặt vào trán mình.

Hoàng Thái Hậu yêu thương nhìn đứa con gái của mình. Từ khi cả nhà con rể bị trảm, chưa từng nhìn thấy nó nói chuyện vui vẻ đến thế, nhưng từ sau khi mang theo Đỗ Văn Hạo đi săn trở về thì đã thay đổi, con người phóng khoáng hơn nhiều, cũng thích cười nói. Bây giờ cho dù là bệnh nhưng động tác lời nói lại rất nhẹ nhõm, đó đương nhiên là do trong lòng thoải mái dẫn đến. Hoàng Thái Hậu bất giác thấy vui trong lòng.

Đỗ Văn Hạo chạm vào quả nhiên là thấy trán Trường Công Chúa nóng bỏng, không khỏi nhăn mày: "Nếu như đã là nóng lại không phải chứng cảm ngoài, điều này cho thấy không phải là biểu hiện, nếu đã không phải là biểu hiện sao lại tiếp tục nóng? Công Chúa nóng mấy hôm rồi?"

"Lần trước ở trong thôn nhỏ đã bắt đầu nóng rồi. Ban đầu ta tưởng là phong hàn chưa khỏi, rồi phong hàn đã được ngươi trị, nhưng cơn nóng vẫn không lui."

Hoàng Thái Hậu lo lắng hỏi: "Sao cơ? Lần đó con đi săn bị phong hàn sao? Sao không nói sớm?"

"Mẫu thân! Đừng lo, hắn đã sớm kê đơn điều trị, mới uống hai, ba thang đã khỏi rồi."

Hoàng Thái Hậu oán trách nói: "Cái đứa trẻ này! Nói năng gì mà chẳng có quy tắc vậy, cái gì mà "hắn", gọi ngài ấy là Đỗ đại nhân."

"Vâng, Đỗ đại nhân!" Trường Công Chúa che miệng cười hì hì nhìn Đỗ Văn Hạo: "Hắn còn nhỏ hơn con hai tuổi, rõ ràng là trẻ con, đại nhân cái gì chứ!"

Hoàng Thái Hậu quát lên: "Thật là càng lúc càng không có phép tắc. Mau xin lỗi Đỗ đại nhân đi."

Đỗ Văn Hạo cười nói: "Không sao, không sao! Vẫn là Trường Công Chúa nói đúng." Hắn quay đầu lại nhìn Trường Công Chúa nói: "Nghe những gì Trường Công Chúa nói vừa rồi, giọng cũng không khàn, vậy ăn uống và đại tiểu tiện thế nào?"

Trường Công Chúa trừng mắt lên: "Này! Sao lại hỏi ăn uống và đại tiểu tiện cùng nhau vậy, ngươi có ác tâm không vậy? Sau này ngươi có thể tách chúng ra hỏi không?"

"Xin lỗi! Ta đã quen thói này rồi."

"Ngươi đương nhiên là quen với y học rồi, nhưng cũng phải có mấy việc kiêng kị chứ? Ta với mẫu thân không phải là người bình thường, phải có cách chăm sóc khác chứ!"

"Ha ha, đúng đúng. Vậy Trường Công Chúa ăn uống như thế nào?"

"Không sao, có thể ăn có thể uống. Đại tiểu tiện cũng rất bình thường! Đều trách ngươi, ta cũng nói liền hai cái đó với nhau rồi." Trường Công Chúa dậm chân nói.

Đỗ Văn Hạo cười nói: "Vậy thì thật kì lạ, không giống như triệu chứng của cảm phong hàn, Công Chúa để ta xem mạch và lưỡi đi."

"Được."

Trường Công Chúa ngồi xuống ghế thái sư bên cạnh Đỗ Văn Hạo, đặt tay lên bàn trà. Đỗ Văn Hạo ngưng thần chẩn mạch, tự lẩm bẩm nói với mình: "Mạch đập chậm, số ngày nóng không giảm. Lại không có triệu chứng của cảm phong hàn như ho khan, nuốt đau nhức, mũi tắc... Chắc không phải là cảm phong hàn."

Trường Công Chúa chen lời vào nói: "Đương nhiên là không phải. Vì thuốc ngươi kê cho ta uống mấy ngày rồi, nếu như phải thì sớm đã trị khỏi. Hơn nữa triệu chứng ho ác hàn lúc trước uống thuốc xong đã khỏi, nhưng tại sao chỉ có cơn nóng là không giảm?"

Đỗ Văn Hạo lắc đầu, trầm ngâm một lát, vỗ đùi cười nói: "Không sai, chắc là như vậy!"

"Cái gì mà như vậy? Ngươi tìm ra nguyên nhân rồi à?"

"Ừm, nguyên nhân này..." Đỗ Văn Hạo liếc nhìn Hoàng Thái Hậu và hắng nhẹ một tiếng: "Thực ra cũng không có gì, ta sẽ kê thuốc cho Công Chúa, người cứ uống như đã kê thì bảo đảm khỏi."

"Vậy sao?" Trường Công Chúa cũng nhìn Hoàng Thái Hậu như hiểu ra, gật gật đầu. "Vậy được rồi, ngươi mau kê đơn đi."

Đỗ Văn Hạo cầm bút kê một đơn Huyết Phủ Trục Ứ tăng giảm, đưa cho Trường Công Chúa. Trường Công Chúa nhân lấy đưa cho thị nữ đi theo mình mang đến ngự dược phòng, theo đơn mà bốc thuốc.

Hoàng Thái Hậu nhìn thấy bọn họ mải mê nói, hẳng giọng: "Chà! Ta chẳng quản các ngươi nữa!"

Trường Công Chúa cười hì hì, làm mặt xấu nói với Hoàng Thái Hậu: "Mẫu hậu, con vừa rồi đến chỗ Thái Hoàng Thái Hậu, người nói rất hối hận vì lúc đầu không giết chết ả hồ ly Trần Mỹ Nhân mà lại tống vào lãnh cung, làm cho ả không thôi dụ dỗ Hoàng Thượng, sớm biết thế đã giết luôn rồi. Mẫu hậu, người thấy thế nào?"

Hoàng Thái Hậu liếc mắt nhìn nàng: "Con quản việc này làm gì?"

"Hoàng tẩu trong lòng uất ức, mười mấy năm bị ức hiếp mà không làm gì được. Khi con chưa xuất giá cũng không ưa gì tính của Trần Mỹ Nhân, bây giờ lại nghe hoàng tẩu nói ả hại biết bao nhiêu người như vậy cũng cảm thấy đáng chết, không thể để ả sống dễ dàng như vậy được, nếu không có một ngày hoàng huynh hồi tâm chuyển ý, xá miễn tội của ả, thì lúc đó ả lại quay lại chỉnh chúng ta, chỉ sợ sẽ không nương tay.

Hoàng Thái Hậu thở dài: "Thế thì đã làm sao? Bây giờ không thể bắt ả đi giết được. Thái Hoàng Thái Hậu đã quyết định giam ả vào lãnh cung, bây giờ lại giết e rằng không hợp lý."

"Mọi người đúng là sợ trước sợ sau, vừa nãy con vừa đi tìm Thái Hoàng Thái Hậu, người cũng có ý này, con cũng cảm thấy buồn bực, chuyện này có gì mà không thoả đáng chứ!"

"Con thì hiểu cái gì! Thái Hoàng Thái Hậu có chủ kiến của mình!"

Trường Công Chúa hừ một tiếng rồi nói: "Mẫu hậu, con đã nghe thấy Thái Hoàng Thái Hậu nói nếu đột nhiên Trần Mỹ Nhân tự sát thì tốt. Trong lòng Thái Hoàng Thái Hậu rất hi vọng con hồ li tinh đó sớm chết để tránh hậu hoạ về sau."

"Tự sát? Nghe nói bệnh của ả rất nghiêm trọng, cũng rất tuyệt vọng, nhưng vẫn chưa đến mức tự sát."

"Chuyện này chưa chắc, có những người đang sống sờ sờ mà tự dưng lại chết, ai cũng không biết tại sao chết, ai dám bảo đảm Trần Mỹ Nhân này sống trường thọ cơ chứ? Nói không chừng có một ngày ả nghĩ không thông nên một treo sợ dây thừng thắt cổ tự tử ý chứ."

Hoàng Thái Hậu thở dài một tiếng: "Thôi đi! Nghe nói hoàng tẩu của con đã làm mù một mắt của ả, xương sườn bị đánh gẫy mấy chiếc. Bây giờ còn trọng bệnh không khỏi, đã mất quá nửa mạng, tha cho ả đi."

"Mẫu hậu! Người quá tốt rồi!" Trường Công Chúa cười như không cười nhìn Đỗ Văn Hạo, chỉ một ngón tay về hắn "Giống như hắn!"

Đỗ Văn Hạo vẫn lẳng lặng nghe, khi nghe thấy lời này thì ngượng ngùng cười.

Nói chuyện một lúc thì Đỗ Văn Hạo cáo từ rời tẩm cung Hoàng Thái Hậu.

Hắn vừa bước đi trước thì Trường Công Chúa chạy theo sau, kéo hắn sang một bên, thấp giọng nói: "Này! Ngươi nói chứng nóng hoài không thôi này là tại sao? Nhìn thấy ngươi lúc nãy úp úp mở mở nói với mẫu hậu ta, lẽ nào nguyên nhân còn không thể để mẫu hậu biết sao?"

"Đương nhiên là không thể!" Đỗ Văn Hạo nhìn trái nhìn phải cười quỷ quái nói: "Công Chúa muốn nói chuyện mình bị rơi xuống nước cho người nghe sao? Tiếp theo đó nói chuyện ta giúp Công Chúa thay quần áo?"

"Ngươi muốn chết hả!" Trường Công Chúa nghĩ lại lúc ở bên sông Đỗ Văn Hạo đã cởi sạch quần áo mình ra để hong khô và cho mình mặc quần áo hắn, thì lập tức xấu hổ lúng túng đưa tay lên cốc đầu hắn. Đỗ Văn Hạo lấy tay ấn đầu nàng xuống, thấp giọng nói: "Trường Công Chúa! Đây là hoàng cung, không phải là động tuyết trong núi! Để người ta nhìn thấy thì Trường Công chẳng sao, nhưng cái đầu của ta sợ là không giữ được!"

Trường Công Chúa trợn mắt nhìn hắn, hất tay ra: "Sợ rồi à? Sợ thì lúc đầu đừng làm nữa!"

"Cái gì mà đừng làm? Bà cô công chúa của tôi ơi, thật là có lòng tốt mà không được báo đáp! Giống như bài hát đoá hoa đó mà người hát ý!" Hắn làm cái giọng nữ xướng của Trường Công Chúa ngân nga: "Người bây giờ mang ân tình biến thành thù hận...! Công Chúa đúng là đỉển hình của lấy oán báo ân!"

"Hi hi hi, ngươi làm gì vậy? Ta chính là lấy oán báo ân đấy! Ngươi cắn ta đi!" Trường Công Chúa đưa tay lên trước mặt hắn.

Đỗ Văn Hạo liền nắm chặt lấy tay nàng, thấp giọng nói: "Người mà ép ta ta sẽ cắn thật đấy!"

"Xì!" Khuôn mặt xinh đẹp và đôi môi đỏ như thạch lựu của Trường Công Chúa xì nhẹ một tiếng, cười mà như không cười, nhìn xem xung quanh có người không, thấp giọng nói: "Lúc đó ở trên núi ngươi không dám làm gì, thế mà đến hoàng cung gan lại to lên thế à?"

Đỗ Văn Hạo không dám tiếp tục trêu chọc nàng nữa, vội vàng nghiêm mặt ho nhẹ một tiếng: "Trường Công Chúa, người liên tục nóng không giảm chính là vì lúc đó khi ngã xuống hồ bị va đập chấn thương, bên trong cơ thể máu tụ chưa tan, đình trệ tại kinh mạch, cho nên thuốc mà ta kê cho người lúc đó chỉ mới trị khỏi những triệu chứng của cảm phong hàn, duy chỉ có nóng sốt là chưa trị khỏi vì không đúng chứng bệnh."

Trường Công Chúa kì lạ hỏi: "Bên trong có máu tụ có thể dẫn đến nóng sao?"

"Đúng vậy, máu tụ bên trong sẽ dẫn đến nhiệt, tương tự như ung nhọt bên ngoài gây ra. Máu bị đình trệ ở kinh mạch, máu tắc không thông nên dẫn tới nhiệt. Đơn thuốc mà ta kê cho công chúa chính là làm hoá giải máu tụ, nhiệt tự nhiên sẽ có thể biến mất."

"Ồ, y đạo cũng thật là phức tạp, cùng một chứng nóng mà lại có nhiều nguyên nhân khác nhau, cách trị cũng không giống. May mà ta không học y, nếu không đầu ta có nhớ đến nứt ra cũng chưa chắc đã nhớ được nhiều như vậy."

"Đúng vậy, học y rất khổ. Trường Công Chúa, ta phải đi xem Hoàng Thượng dậy chưa, nếu như hôm nay Hoàng Thượng nghị chính thì ta phải đợi để hầu hạ."

"Đi đi! Ta cũng phải đi rồi, ta đã đồng ý một chuyện với hoàng tẩu, phải đi chuẩn bị cho tốt." Nói rồi xoay người bước đi.

Đỗ Văn Hạo nhìn bóng hình xinh đẹp của nàng, trong đầu như có ý nghĩ gì đó, cuối cùng lại lắc đầu bước đến tẩm cung của Hoàng Thượng. Đi hỏi Ninh công công xem Hoàng Thượng có gì dặn dò không.

Hắn đang ở trong ngự hoa viên thì đột nhiên một lão thái bà từ trong bụi hoa chui ra, lẩm bẩm quỳ xuống dập đầu, làm cho Đỗ Văn Hạo giật cả mình. Thầm nghĩ tại sao một số cung nữ, thái giám này lại thích trốn trong bụi hoa rồi đột nhiên chui ra chặn mình, lẽ nào lại là một tần phi mà mình thị y có chỗ không tiện nên phái nô tài đến đây?"

Nhìn kĩ lại thì thấy đó chính là Trần bà, người thân của Trần Mỹ Nhân mà Hoàng Thái Hậu ban ơn cho đến chăm sóc Trần Mỹ Nhân khi bị giam vào lãnh cung.

Trần bà dập đầu nói: "Đỗ đại nhân, cầu xin người, hãy cứu nương nương nhà ta!"

Đỗ Văn Hạo ngạc nhiên hỏi: "Thuốc lần trước không có hiệu quả sao?"

"Có hiệu quả, thuốc Đỗ đại nhân kê rất hiệu quả, vết thương ngoài da của nương nương đã đỡ nhiều rồi, chỉ có điều nội xương trong xương cốt vẫn chưa thấy đỡ, bệnh ngày càng nghiêm trọng, thỉnh đại nhân hãy cứu nương nương."

Đỗ Văn Hạo thở dài, cứu người thì cứu đến cùng. Sau khi hỏi rõ tình hình bệnh thì thấy Trần bà đã mang sẵn giấy bút, liền nhấc bút kê đơn, cứ theo như vậy mà bốc thuốc.

Trần bà nghìn ân vạn tạ, đang định đi thì Đỗ Văn Hạo đột nhiên nhớ tới lời Trường Công Chúa lúc trước nói, lòng chợt dao động, trầm giọng nói: "Nương nương ngươi gần đây tính tình thế nào?"

Trần bà khom người nói: "Nhờ phúc đại nhân, đều là dùng thuốc của đại nhân mà thần chí nương nương đã minh mẫn hơn nhiều, nhưng cả ngày chỉ khóc."

"Đổi lại là người khác thì gặp phải nạn này chắc đã phát điên rồi." Đỗ Văn Hạo nhìn trước nhìn sau rồi thấp giọng nói: "Thực ra, điên nhiều lúc cũng không phải là chuyện xấu, không ai lại đề phòng một kẻ điên cả, cho nên có lúc kẻ điên người lại còn sống lâu hơn người bình thường đấy!"

Trần bà ngẩn ra nhìn Đỗ Văn Hạo, như đã giác ngộ ra, lập tức khuôn mặt trở nên thê lương, chân mềm nhũn quỳ xuống, dập đầu nói: "Lão nô hiểu rồi! Lão nô thay nương nương tạ ơn cứu mạng của đại nhân!"

Đỗ Văn Hạo thấp giọng nói: "Lần trước ta nợ nương nương các người một tội, bây giờ coi như trả lại."

"Vâng, trở về lão nô sẽ bẩm báo với nương nương."

Đỗ Văn Hạo gật gật đầu. Nhìn quần áo bà ta sờn bạc thấy có chút không đành lòng, liền lấy từ trong áo ra một tờ ngân phiếu nhét vào tay Trần bà.

Trần bà ngẩn ra, nghẹn ngào nói: "Đỗ đại nhân, lão nô không thể nhận tiền của ngài được, ngài đã giúp quá nhiều rồi."

"Có tiền thì có thể giỡn thần đuổi quỷ, có tiền luôn tốt. Tiền của nương nương của các ngươi đều đã bị mất sạch, giữ lại một chút tiền này đề phòng vạn nhất, ít nhất cũng có thể..."

"..., nương nương và ngươi có thể thêm một chút thức ăn, sinh bệnh thì phải chăm sóc bản thân hơn."

Trần bà vừa khóc hu hu vừa dập đầu cảm tạ, tay cầm tiền cẩn thận cất vào trong áo. Đưa tay áo lên lau dòng nước mắt, nói: "Quần áo không phải là nương nương và lão nô không muốn lấy mà là những thứ ấy căn bản không thể mang vào cung, ở cổng cung bị thị vệ canh gác không cho mang vào, sớm biết như vậy thì lão nô đã khuyên ngăn nương nương không làm ra những chuyện thương thiên hại ký đó, báo ứng mà, báo ứng...đều là ông trời trừng phạt chúng ta."

Đỗ Văn Hạo không nghĩ rằng thị vệ hoàng cũng cũng sẽ dậu đổ bìm leo, ức hiếp hai người đàn bà yếu đuối trói gà không chặt như vậy, Đỗ Văn Hạo thở dài nói: "Được rồi, ngươi cứ về trước đi, có thời gian ta sẽ nói với thị vệ canh cổng."

Trần bà vội vàng nói: "Đỗ đại nhân, ngài đừng làm vậy, hôm qua lão nô nghe thấy một cung nữ trong cung nói nương nương của họ gần đây bảo người canh gác bên lão nô rất nghiêm, ngài đừng đi nói nữa, tránh để liên luỵ, còn về nương nương nhà ta thì...ôi...chỉ có nghe theo mệnh trời thôi, hi vọng ông trời thấy được nương nương đã biết hối hận nhận sai mà tha cho một con đường sống."

Tuyết rơi không ngừng, gió lạnh thổi tới, quần áo kín từ đầu tới chân, y phục mà Đỗ Văn Hạo mặc rất ấm áp mà có lúc còn bất giác rùng mình, lại nhìn Trần bà mặc quần áo mỏng manh, lạnh đến mức môi tím tái, thấy thật đáng thương.

"Được rồi, ngươi về chăm sóc tốt cho nương nương, những chuyện khác để sau hãy nói đi."

Sau khi Trần bà đi, Đỗ Văn Hạo tìm đến Ninh công công bên cạnh Hoàng Thượng, biết rằng Hoàng Thượng đêm qua ngủ muộn cho nên chưa dậy, cả ngày hôm nay cũng không sắp xếp chuyện nghị chính nên hắn không cần đi theo thị y.

Đỗ Văn Hạo vui mừng vì có thời gian rảnh, liền lên kiệu trở về Ngũ Vị Đường.

Mấy ngày trước Đỗ Văn Hạo cùng Trường Công Chúa đi săn nên Ngũ Vị Đường có rất nhiều bệnh án mà Diêm Diệu Thủ và Hàm Đầu không chữa được đành lưu lại chờ hắn về xử lý.

Những bệnh nhân này đều đã có địa chỉ liên lạc. Nghe nói Đỗ Văn Hạo rảnh rỗi một ngày ngồi chẩn trị, Diêm Diệu Thủ lập tức phái người đi gọi những người bệnh đó đến, Đỗ Văn Hạo để Diêm Diệu Thủ và Hàm Đầu, Bàng Vũ Cầm và Tuyết Phi Nhi cùng quan sát mình trị bệnh để nâng cao y thuật. Bận rộn cả một ngày, đến chiều tối khi châm đèn lên mới chưa xong tất cả.

Đóng cửa tiệm thuốc, ăn xong bữa cơm tối, Đỗ Văn Hạo liền đến rừng trúc hậu viên.

Mỗi ngày vào lúc này thì Lâm Thanh Đại thường luyện công ở rừng trúc phía sau Ngũ Vị Đường, Anh Tử cũng đi cùng. Nơi có Anh Tử đương nhiên sẽ chú hổ nhỏ Tiểu Khả.

Mấy tháng nay Tiểu Khả đã lớn không ít, đứng cũng đã ôm tới eo Đỗ Văn Hạo, có lẽ là vì luôn ăn chay, Đỗ Văn Hạo luôn cảm thấy giữa trán Tiểu Khả đã bớt đi một luồng sát khí, hoặc có thể nói là bá khí. Hắn vẫn luôn muốn thả hổ về rừng, ngoài bản tính hoang dã ngang bướng của hổ vẫn còn chưa nuôi dưỡng được thì chủ yếu là Anh Tử không nỡ rời xa nó.

Anh Tử bình thường biết chủ tớ rõ ràng, đối với những lời Đỗ Văn Hạo nói không dám không nghe, nhưng duy chỉ có bảo thả Tiểu Khả thì nàng liền ôm nó chạy đi.

Nói cho cùng thì cũng là do thời gian dài quá, nuôi dưỡng nó từ khi chỉ như con mèo trở thành một con mãnh hổ, ai nói không có tình cảm thì là giả.

Lúc này, Tiểu Khả đang nằm dài người trên bãi cỏ, ánh mắt lấp lánh nhìn Đỗ Văn Hạo, cái đuôi phe phẩy như cây roi mà vẫn chưa đứng dậy.

Đỗ Văn Hạo thấy Lâm Thanh Đại mặc một chiếc áo ngắn, eo buộc đai trắng, đang luyện kiếm thuật, rất có khí khái, khuôn mặt trắng hồng làm người ta phải động lòng.

Lâm Thanh Đại nhìn Đỗ Văn Hạo bước tới thì vui mừng hỏi: "Văn Hạo, sao lại tới đây?"

Đỗ Văn Hạo cười nói: "Ta đến tìm nàng để nói chuyện."

Lâm Thanh Đại liếc liếc mắt: "Thiếp thấy không giống, dáng vẻ của chàng hình như là có tâm sự.

"Nàng thật thông minh!" Đỗ Văn Hạo mỉm cười, đi tới phía Tiểu Khả bên cạnh, đang định ngồi xuống ghế đá.

"Đừng ngồi chỗ đó! Bệnh của chàng vẫn chưa khỏi, cẩn thận nhiễm lạnh. Trong rừng trúc này rất lạnh, dù sao thiếp cũng luyện xong rồi, chúng ta quay về phòng nói chuyện đi, sớm nay Cầm Nhi đã mang bánh táo chua và bánh đậu xanh đến chỗ ta cũng với ít rượu mai, kêu người chuẩn bị chút đồ nhắm, chàng thấy thế nào?"

Đỗ Văn Hạo lập tức lấy lại tinh thần, vỗ vỗ vào cái mông có tính đàn hồi của Tiểu Khả, người ta vẫn nói mông lão hổ không thể sờ tới, nhưng Tiểu Khả ở đây Đỗ Văn Hạo vẫn có thể tuỳ ý chạm vào, đó cũng cho thấy một cảm giác vừa lòng: "Được rồi, có rượu uống đương nhiên là chuyện tốt, thời tiết như thế này đúng là hợp để uống rượu. Bếp lò, rượu, món ngon, còn có cả mỹ nhân Thanh Đại nàng ở bên, thật còn gì bằng."

Đỗ Văn Hạo vừa nghĩ đến rượu thì có chút hí hửng, thấy Lâm Thanh Đại yêu kiều tỏ vẻ mặt hờn dỗi thì vội vàng không nói nữa, giả vờ nhìn đang làm bộ thân thiết với Tiểu Khả, trong lòng lại có chút ngại.

Lâm Thanh Đại chuyển đề tài: "Chàng gần đây bận nhưng cũng cần để ý đến Cầm Nhi, ta thấy cô ấy gần đây thần sắc không tốt lắm, sớm nay khi đưa bánh cho ta còn nói bụng hơi đau, chàng không thể không để ý tới được. Cô ấy đang mang thai đấy."

Đỗ Văn Hạo vội vàng nói: "Nàng ấy vừa mới nói với ta rồi, chắc là hôm qua ăn nhiều bánh táo chua quá, bụng có chút không chịu được, ta đã xem rồi, không có vấn đề gì cả. Ha ha, nói đến chuyện này nàng còn lo lắng hơn cả ta đấy."

Hai người từ từ đi ra khỏi rừng trúc, Anh Tử dắt theo Tiểu Khả đi phía sau. Lâm Thanh Đại nói: "Sao thiếp lại không lo lắng chứ, thiếp cũng muốn làm cô cô rồi."

"Cô cô? Nàng không làm được rồi, đợi hiếu kì của nàng đủ thì phải làm dì của đứa trẻ chứ." Đỗ Văn Hạo trêu đùa nói.

Lâm Thanh Đại mặt đỏ lên, lườm hắn một cái: "Nhìn chàng xem, chẳng có lúc nào là nghiêm chỉnh cả."

"Thế ta bây giờ không nghiêm chỉnh sao?" Đỗ Văn Hạo làm bộ muốn hôn nàng.

"Chàng điên rồi!" Lâm Thanh Đại sắng giọng: "Anh Tử đang ở phía sau kìa!"

Trở về nhà, Lâm Thanh Đại để Đỗ Văn Hạo vào trong phòng mình ngồi, rồi dặn Anh Tử đi vào bếp chuẩn bị ít đồ nhắm rượu, còn mình thì đích thân đi lấy rượu mai.

Đỗ Văn Hạo đứng ở hành lang, thấy đám người làm thuê đang bận rộn làm việc. Hôm nay trời nắng đẹp, đám người làm đều đem thuốc ra phơi, giờ đang thu gom thuốc lại.

Nhìn một lúc mới đẩy cửa vào phòng Lâm Thanh Đại. Lâu lắm rồi không đến đây, thấy rất nhiều dây mây ở dưới đất, giống như là đang bện cái gì đó. Đỗ Văn Hạo một mình ngồi thấy vô vị, lại ra ngoài hành lang đứng nhìn những người làm đang cười đùa trong sân thu thuốc.

"Tại sao lại đứng bên ngoài thế, phòng của thiếp có sói hay có hổ à?" Lâm Thanh Đại bê một vò rượu mai trở về, thấy Đỗ Văn Hạo đang đứng bên ngoài liền trêu ghẹo nói.

"Trong phòng nàng để nhiều dây mây để làm gì?"

Vào trong phòng, Đỗ Văn Hạo ngồi bên cửa sổ, một chậu hoa thuỷ tiên đang nở, toả mùi hương thơm nhè nhẹ, thật là dễ chịu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.