Nếu Không Phải Là Em

Chương 57: Mồ chôn đàn ông (Kết) + Nữ nhân mê hồn án 1




Thời Sênh hiểu rõ rằng, chút sức lực đó của cô bé, kết quả của việc phản kháng sẽ không mang lại bất kỳ lợi ích gì.

“Nhớ lấy, nếu không cẩn thận bị lạc lại một mình, có người ức hiếp con, thì con không được nương tay.” Thời Mộ rất không muốn dạy cho con những thứ này, nhưng nếu không dạy thì con anh có lẽ sẽ càng chết nhanh hơn, “Đừng sợ, ở đây giết người không phải là phạm pháp, nếu không phải hắn chết thì là con chết. Ba không muốn nhìn thấy bảo bối của ba chết, cho nên con phải cầm dao cho vững, để đám người ức hiếp con phải chết.”

Lục Tư Nguyệt ngồi một bên, không ngăn Thời Mộ đang dạy Thời Sênh. Nơi này không có nhân quyền, chết rồi thì tùy tiện ném vào một chỗ chôn, không ai để ý đến.

Họ đã vào phải địa ngục.

...

Cùng với tiếng chuông đồng hồ cũ kỹ vang lên điểm 7 giờ, có người lần lượt trở về. Đa số đều là nam giới, cánh tay bị xích, nói một số ngôn ngữ Thời Sênh hoàn toàn xa lạ. Ai nấy mồ hôi đầm đìa. Họ trở về ký túc rõ ràng trở nên chật chội hơn, cũng càng nhiều thứ mùi khó ngửi hơn.

Những người này đến từ những thiên hà khác nhau, tinh cầu khác nhau. Họ biết ngôn ngữ thông dụng của liên hành tinh. Nhưng có những chuyện không muốn để cho người khác nghe thấy, họ sẽ dùng ngôn ngữ của tinh cầu của mình.

Càng lúc càng có nhiều người trở về, có người nhìn vào gia đình Thời Sênh chỉ trỏ. Thời Sênh không hiểu họ đang nói gì, nhưng từ biểu cảm trên gương mặt họ có thể nhìn ra rằng họ không hề có ý tốt.

Thời Sênh giơ tay ra nắm chặt lấy con dao ở hông, cơ thể dịch chuyển sang bên cạnh Thời Oanh.

Rất nhanh sau đó đã có người đi đến, chặn một góc lại, một gã đàn ông râu ria xồm xoàm vỗ mạnh lên giường, “Mới đến à?”

“Ừm.” Thời Mộ đứng lên, che chắn phía trước ba người phụ nữ, ngữ khí không hề có bất kỳ sự yếu ớt nào, “Có chuyện gì à?”

Lúc này nếu không thể trấn áp được những người này thì sau này những người này sẽ không ngừng ức hiếp họ.

“Ái chà, người anh em cũng lớn giọng ra phết đấy.” Gã râu ria cười kỳ quái, “Còn kéo cả gia đình đi nữa, phạm tội à?”

Thời Mộ lạnh mặt không nói gì, cơ bắp toàn thân căng cứng, chuẩn bị sẵn để ra tay.

Hai bên bỗng nhiên gồng mình lên, dường như đang so sánh xem ai có sức chịu đựng lớn hơn.

Gã râu ria đột nhiên phất tay, “Đánh nó cho tao.”

Mẹ kiếp, một đứa mới tới mà lại dám hống hách như vậy.

Hắn vừa hạ lệnh, mấy tên đứng sau bỗng ào lên người Thời Mộ. Thời Mộ nắm chặt nắm đấm xông lên đánh trước, hung hăng quật ngã xuống đất.

Những người này chỉ tấn công Thời Mộ, không hề có ý ra tay với ba người phụ nữ đứng sau Thời Mộ. Nhưng chúng đông, cộng lại cũng mười mấy người, Thời Mộ lại không giống như trước kia, nên nhanh chóng lâm vào thế yếu.

Nhưng anh cũng không thể ngã xuống, mỗi lần bị đánh ngã, anh lại đứng lên đánh tiếp.

Gã râu ria không ra tay, hắn đứng nhìn một lúc. Khi Thời Mộ đã sắp không chống cự được nữa, hắn đột nhiên phất tay ra hiệu dừng lại, “Người anh em lợi hại đấy, xem ra cũng là nhân vật lớn, hôm nay đến đây thôi, đợi cậu trị thương khỏi rồi, tôi sẽ đánh với cậu.”

“Anh Hoành?”

Gã râu ria chặn người đang định nói lại, chỉ vào ký túc lộn xộn, “Thu dọn lại đi, lát nữa bầy quỷ hút máu người đến rồi, với lại chúng mày còn chưa ăn cơm đâu đấy.”

Thời Mộ chống người đứng dậy, đợi gã râu ria đưa một đám người lưỡng lự rời đi, anh mới ngã nhoài người xuống giường.

“Ba ơi.” Thời Sênh và Lục Tư Nguyệt vội tiến đến. Sự lo lắng trên gương mặt nhỏ nhắn của Thời Sênh không che giấu được.

Thời Mộ dường như muốn nói gì đó, nhưng không có sức, đầu nghiêng sang một bên hôn mê bất tỉnh.

Lục Tư Nguyệt đặt Thời Mộ lên giường, hỏi một người phụ nữ ở gần giường xem đi lấy nước ở đâu, người phụ nữ cười nhạo, “Ở đây muốn uống nước cũng khó khăn, lấy nước ở đâu ra chứ.”

Người phụ nữ da ngăm đen, khi cười lại khá đẹp. Cô ta nhìn chằm chằm lên Thời Mộ đang nằm trên giường, cuối cùng tụt xuống giường, lấy ở trong ngăn tủ bên cạnh ra một chiếc hộp thuốc không rõ nhãn hiệu gì ném cho Lục Tư Nguyệt, “Đắp thuốc cho hắn đi, đừng nghĩ đến chuyện kiếm nước nữa.”

“Cảm ơn.” Lục Tư Nguyệt cảm ơn.

Thuốc người phụ nữ kia đưa không biết là thuốc gì, nhưng rất có tác dụng, vết thương trên người Thời Mộ nhanh chóng ngừng chảy máu.

Lục Tư Nguyệt không dám dùng nhiều, nơi này vật tư khan hiếm, thuốc thang rất quý báu. Cô trả lại cho người phụ nữ kia. Người phụ nữ ở ngay cạnh họ, nằm trên giường nhìn họ.

Lục Tư Nguyệt nói mấy câu với cô ta. Người phụ nữ nhanh chóng nói chuyện với Lục Tư Nguyệt.

Từ chỗ người phụ nữ đó, Lục Tư Nguyệt nghe ngóng được ở ký túc này có hai đám người, một trong hai chính là do gã râu ria được gọi là anh Hoành mà họ chạm trán khi nãy cầm đầu, vừa rồi hắn đưa tới có một số người là ở ký túc khác. Trong ký túc này người của hắn không nhiều lắm.

Còn một đám khác là anh Cường còn chưa trở về, quá nửa số người trong ký túc này là người của hắn.

Hai người này cũng được coi như là đại ca lão làng ở đây, ai nấy đều có không ít đàn em.

Người ở bên trên cũng không biết xuất phát từ tâm lý gì mà lại sắp xếp hai người này ở cùng trong một ký túc. Tục ngữ nói một ngọn núi không chứa được hai con hổ, hai đám người này không có chuyện gì thì đánh nhau chơi.

Người phụ nữ kết thúc bằng câu nói đó, “Anh Hoành ngoài lúc có nhu cầu sẽ tìm phụ nữ ra thì những lúc khác không thích phụ nữ lắm. Nhưng anh Cường thì cực thích phụ nữ. Ở trong ký túc này của chúng ta chưa có người phụ nữ nào chưa từng phải ngủ với hắn. Còn cả quản lý ở đây cũng là một tên háo sắc, cô phải cẩn thận đấy.”

Người phụ nữ có lẽ thấy Lục Tư Nguyệt dung mạo cũng khá, cho nên nhắc nhở một câu.

Lục Tư Nguyệt đương nhiên là xinh đẹp, nếu không sẽ không sinh ra được cô con gái như Thời Sênh. Nghe xong lời người phụ nữ, Lục Tư Nguyệt lập tức tìm đồ bôi lên mặt, che đi dung nhan, lại hỏi người phụ nữ để đổi quần áo.

Người phụ nữ thấy Lục Tư Nguyệt thông minh như vậy, liền hào phóng cho mượn quần áo, còn tìm hai bộ quần áo trẻ con cho Thời Sênh và Thời Oanh mặc.

Rất nhanh sau đó người được gọi là anh Cường kia đã trở về. Hắn nghe nói có người mới đến, còn có cả phụ nữ liền lập tức đến xem.

Lục Tư Nguyệt vì để không bị người này nhắm trúng cho nên đã tốn rất nhiều công sức, mặt che không lộ chút nào, quần áo rộng rãi che đi dáng người, ở căn nhà tạm này ánh sáng không tốt, anh Cường chỉ liếc nhìn một cái đã cảm thấy không ra làm sao, phất tay một cái chụp lấy người phụ nữ đứng đó không xa.

Ký túc này vốn đã không lớn, khi làm chuyện đó âm thanh phát ra khiến cả ký túc đều nghe thấy rõ.

Lục Tư Nguyệt bịt tai Thời Sênh và Thời Oanh lại, bảo vệ bên cạnh Thời Mộ, cả người đều không nén được run rẩy lẩy bẩy.

Cô cứ ngỡ mình đã thoát được một kiếp nạn. Nhưng anh Cường kia làm xong không biết tại sao lại nghĩ đến cô, liền ôm người phụ nữ kia đi đến, chỉ vào Lục Tư Nguyệt, “Cô, đến đây.”

Lục Tư Nguyệt không nhúc nhích.

Người phụ nữ lúc trước nói chuyện với Lục Tư Nguyệt liếc nhìn cô mấy cái, cuối cùng đứng dậy, “Anh Cường, cô ta mới đến còn chưa hiểu quy tắc, hôm nay để em hầu hạ anh, để ngày mai em dạy dỗ cô ta quy tắc rồi tặng cho anh sau có được không?”

Anh Cường đẩy người phụ nữ kia ra, không hề nể tình, đi lên trước chụp lấy Lục Tư Nguyệt, “Cô tưởng cô bôi bùn lên mặt thì ông đây không biết là cô xinh đẹp à?”

Lục Tư Nguyệt vô thức nhìn về phía người phụ nữ lúc trước bị anh Cường ôm.

Người phụ nữ run rẩy, trên mặt lộ ra vẻ áy náy, thế nhưng chớp mắt đã không thấy đâu, chỉ còn lại cảm giác thấy may mắn vì mình sắp thoát khỏi móng vuốt của ác ma.

Cô ta chính là người phụ nữ xinh đẹp nhất trong ký túc này, nhưng điều này không hề khiến cô ta kiêu ngạo, phụ nữ càng đẹp thì càng khó sống ở đây.

Những cô gái xinh đẹp gì đó có thể khiến các lão đại khom lưng vì mình đều chỉ là trong tiểu thuyết, ở đây vốn không thể có điều đó. Hằng ngày cô ta đều bị giày vò không biết bao nhiêu lần.

Vốn không cần phải đi ra ngoài làm việc, nhưng cô ta thà đi ra ngoài làm việc còn hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.