Nếu Không Phải Là Em

Chương 54: Mồ chôn đàn ông 11




Cuối cùng chỉ còn lại hai mươi người trên phi thuyền cứu sinh, đám vệ sĩ nhanh chóng đóng cửa phi thuyền lại, cài đặt chế độ rời đi.

Đám người bên ngoài cố gắng gõ vào cửa phi thuyền. Sự tuyệt vọng trên gương mặt họ chiếu vào mắt Thời Sênh, mỗi biểu cảm đều như được ấn phím quay chậm, rõ nét lại sinh động.

Một bàn tay to lớn ấm áp che mắt cô bé lại, cảnh tượng phía trước tối đi, giọng nói dịu dàng của Lục Tư Nguyệt vang lên bên tai cô, “Bảo bối, đừng nhìn nữa con.”

...

Thời Sênh và mọi người dừng lại trên một tinh cầu, ở đây rất cằn cỗi, phi thuyền cứu sinh của họ vừa đáp xuống đã bị một đám người xông đến tranh cướp.

Không chỉ cướp đồ mà còn cướp người, nếu không có mấy người vệ sĩ thì chỉ e họ cũng đã gặp họa rồi.

Vệ sĩ cố gắng liên hệ với Thời Mộ, nhưng cơ sở vật chất ở đây quá kém, tín hiệu bị ngắt quãng liên tục, hoàn toàn không thể liên hệ được.

Thời Sênh không nhớ họ và đám vệ sĩ đã ở bao lâu trên tinh cầu này. Cô chỉ nhớ đám người trên tinh cầu đó đáng sợ thế nào. Rõ ràng vẫn là con người, nhưng lại không có tính người còn hơn cả mãnh thú. Thời Sênh tận mắt nhìn thấy họ giết chết một người...

Cảnh tượng sau đó cô bé không nhìn thấy, bởi vì Lục Tư Nguyệt đã che mắt cô bé lại.

Tinh cầu đó chẳng khác nào một cuộc chiến của các Atula*. Thời Sênh không thể tưởng tượng nổi, nếu bên cạnh mẹ con họ không có mấy người vệ sĩ mang theo vũ khí kia thì kết cục của họ ở đây sẽ là thế nào.

* Atula: Các thần ở đình miếu trong tín ngưỡng Ấn Độ, đặc biệt được nhắc đến nhiều trong Phật giáo. Atula là một loại quỷ thần hiếu chiến, bị coi là ác thần và luôn tranh đấu với trời Đế Thích không ngừng.

“Tiểu thư, ăn gì đó đi.” Một người vệ sĩ trắng trẻo đưa dịch dinh dưỡng cho Thời Sênh, “Có lẽ là không được ngon lắm, nhưng bây giờ chúng ta chỉ còn lại những thứ này, tiểu thư cố chịu.”

Thời Sênh đón lấy dịch dinh dưỡng, mỉm cười với người vệ sĩ, “Cảm ơn.”

Người vệ sĩ gãi đầu, quay người đi sắp xếp đồ đạc.

Thời Sênh mở dịch dinh dưỡng ra, cho Thời Oanh uống trước.

Thời Oanh không thích dịch dinh dưỡng lắm, từ nhỏ đến lớn cô bé chưa phải ăn dịch dinh dưỡng bao giờ. Cô bé vừa nếm thử liền nhíu mày, nhưng vẫn cố gắng nuốt xuống. Cô bé hiểu rằng, bây giờ không phải ở nhà, cô bé không thể bướng bỉnh.

“Chị, chị uống đi.” Thời Oanh đưa lại bình dịch dinh dưỡng còn hơn một nửa cho Thời Sênh, cái miệng nhỏ hơi méo, muốn khóc mà không dám khóc rất đáng thương.

“Em uống nữa đi.” Thời Sênh đẩy lại.

“Nhưng mà...” Khó uống lắm.

Thời Oanh cố nuốt ba chữ phía sau lại, lặng lẽ uống thêm một ngụm rồi đưa lại cho Thời Sênh.

Thời Sênh cũng không thích mùi vị này. Dù là trong ba năm Thời Mộ chưa quay về cô bé cũng không phải ăn thứ này bao giờ.

Dịch dinh dưỡng là thứ rất tốt, nhưng mùi vị thực sự là vô cùng khó nuốt. Công ty sản xuất đã cố gắng hết sức để điều chỉnh mùi vị cho ngon hơn nhưng bên trong chứa một lượng lớn các chất dinh dưỡng cần cho cơ thể con người, tổng hợp lại với nhau, mùi vị sao có thể thơm ngon được.

“Oanh Oanh, bảo bối.” Lục Tư Nguyệt mệt mỏi đi tới, “Tối nay chúng ta phải đi suốt đêm rồi, bây giờ các con tranh thủ nghỉ ngơi một lát đi.”

“Chúng ta phải đi đâu?” Thời Sênh hỏi.

“Vừa rồi Phi Ưng nói cách đây không xa có một căn cứ nhỏ, ở đó có thể có phi thuyền, chúng ta qua đó xem sao.” Lục Tư Nguyệt không hề che giấu, “Chúng ta phải đi gặp ba các con.”

Phi Ưng là đội trưởng đội vệ sĩ, vừa rồi họ đã rời đi rất lâu, chắc chắn là đã nghe ngóng được tin tức.

“Chúng ta sẽ gặp được ba sao?” Thời Oanh nắm tay áo Lục Tư Nguyệt, “Con nhớ ba quá.”

Sắc mặt Lục Tư Nguyệt không tốt lắm, nhưng cô không thể để lộ ra trước mặt các con được, cố gắng kiên cường nói, “Tất nhiên rồi, ba sẽ ở đó đợi chúng ta.”

Thời Mộ của cô lợi hại như vậy, chắc chắn sẽ không sao hết.

Trong lòng Lục Tư Nguyệt thầm tự cổ vũ bản thân. Cô còn có hai đứa con phải bảo vệ, cô phải phấn chấn lên.

Họ đợi ở đây đến lúc trời tối, Phi Ưng bảo tất cả vệ sĩ kiểm tra lại vũ khí, chắc chắn không có vấn đề gì, rồi dẫn mẹ con họ lên đường.

Điều kiện ở đây rất khắc nghiệt, rất ít nơi nhìn thấy cây, đa số đều là sỏi đá kỳ quái, mặt đất gồ ghề, rất khó đi.

Thời Oanh được Lục Tư Nguyệt bế, thỉnh thoảng cô lại quay đầu nhìn Thời Sênh đang đi theo phía sau, dường như đang chắc chắn xem Thời Sênh có bị rớt lại phía sau đội ngũ không, sau đó dứt khoát bảo Thời Sênh đi bên cạnh mình.

“Tiểu thư, để tôi cõng cô nhé?” Người vệ sĩ lúc trước đưa dịch dinh dưỡng cho cô đề nghị.

Phi Ưng đang dẫn đầu quay lại nhìn, không nói gì.

Trên gương mặt trẻ con của Thời Sênh thoáng chút đỏ ửng lên, cô bé thở dốc, lắc đầu, “Cảm ơn, tôi tự đi được.”

Người vệ sĩ cũng không cưỡng ép, Phi Ưng cũng quay đầu lại tiếp tục đi về phía trước.

Lúc ban ngày, rất dễ bị tấn công, buổi tối họ chỉ cần không đi đường lớn, đi vào những con đường nhỏ hẹp thì thường sẽ không bị đám người điên cuồng kia phát hiện.

Ban ngày họ nghỉ ngơi, buổi tối lên đường, cứ đi thế hai ngày liền, cuối cùng cũng đi đến được căn cứ Phi Ưng nói.

Đó là một căn cứ rất nhỏ, nhưng bên ngoài căn cứ có mấy chiếc phi thuyền đang đỗ, có chiếc đã bị hư hại, bên ngoài phủ một lớp gỉ.

Một chiếc phi thuyền có vẻ như là tốt nhất đang có người sửa chữa, chứng tỏ chiếc phi thuyền đó có thể cất cánh.

“Mọi người đợi ở đây.” Phi Ưng ra dấu tay cho người ở phía sau, “Cậu xuống dưới kiểm tra đi.”

“Vâng.”

Người vệ sĩ đó một mình áp sát căn cứ, Thời Sênh và Phi Ưng ngồi phía sau phiến đá, nhìn bóng lưng người đó biến mất ở xa xăm.

Lần đợi này kéo dài hơn nửa ngày trời, người bảo vệ đó vẫn không đi ra, căn cứ này cũng không có động tĩnh gì. Mấy người bảo vệ đã bắt đầu nôn nóng, muốn phái người vào đó xem sao, nhưng Phi Ưng đã chặn lại.

Lại đợi hơn một giờ nữa vẫn không thấy người đi ra, Phi Ưng đồng ý cử người đi vào kiểm tra.

Người đi vào trong nhanh chóng đi ra ngoài, thần sắc hoang mang, liên tiếp lui lại phía sau, phía sau dường như có người đang xông ra đuổi theo họ.

“Chạy mau!”

Hắn hét lớn một tiếng, người phía sau đột nhiên tấn công, người đó không tìm được chỗ yểm hộ, liền lăn một vòng xuống đất, nhưng vẫn trúng đạn.

“Đi, đi, đi mau!” Phi ưng biết họ đã bị phát hiện rồi, lập tức bảo vệ Lục Tư Nguyệt và hai chị em Thời Sênh ở giữa rồi rút lui về phía sau. Hai người còn lại đi cứu người vệ sĩ kia.

Thế nhưng đám người đó đã sớm có sự chuẩn bị, chút sức chiến đấu của họ hoàn toàn không phải là đối thủ của đám người kia.

Khi Thời Sênh chạy vẫn nhìn về phía sau, nhìn thấy bóng lưng mấy người đó ngã xuống.

Đây không phải là lần đầu tiên Thời Sênh nhìn thấy người chết, nhưng lại là lần đầu tiên cô bé nhìn thấy một người đã ở bên mình một khoảng thời gian rất dài chết đi.

Trái tim Thời Sênh cũng đang run rẩy.

Trong đó có một người vệ sĩ trước đó vẫn còn khẽ khàng an ủi vỗ về cô bé, kể chuyện cười chọc cô bé vui vẻ, nhưng lúc này hắn ta đã ngã xuống dưới họng súng, vĩnh viễn ở lại nơi xa lạ này.

Khóe mắt Thời Sênh chua xót, nhưng không hề rơi lệ, cơ thể cô bé lảo đảo, nhưng đã được người vệ sĩ bên cạnh đỡ lấy. Người vệ sĩ không nói hai lời liền ôm cô bé chạy.

Tiếng súng áp sát, càng ngày càng gần...

Họ đã bị bao vây.

Đám vệ sĩ bảo vệ họ ở giữa. Sắc mặt Lục Tư Nguyệt trắng bệch ôm lấy Thời Oanh, tay còn lại kéo Thời Sênh vào trong lòng.

Trong đám người bao vây họ có một người đi từ giữa ra. Hắn cười nói: “Thời phu nhân, hai vị tiểu thư, phiền các người đi theo chúng tôi một chuyến.”

“Rốt cuộc các người là ai?” Lục Tư Nguyệt run rẩy chất vấn.

“Đến nơi rồi cô sẽ biết thôi.” Đối phương nhìn quét qua mấy người vệ sĩ, cuối cùng nhìn Phi Ưng, “Người anh em này, chúng tôi chỉ cần Thời phu nhân và hai vị thiên kim đây. Nếu các anh tự động rời đi thì chúng ta coi như nước sông không phạm nước giếng, thế nào?”

Phi Ưng hừ lạnh một tiếng, “Anh coi Phi Ưng tôi là loại người gì thế?”

Đối phương nhíu mày, dường như đã từng nghe nói đến cái tên này, “Thì ra là Phi Ưng danh tiếng lẫy lừng, đáng tiếc, đáng tiếc...”

Hắn nói liên tiếp mấy câu đáng tiếc, rồi giơ tay lên phất một cái, mấy người bao vây lấy họ lập tức giơ vũ khí lên nhắm chuẩn vào họ.

“Trừ mục tiêu ra, những người còn lại, giết!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.