Nếu Không Là Anh

Chương 26




Bọn họ nghĩ rằng hắn chính là một tên điên, chỉ có bản thân hắn mới biết hắn đang làm cái gì —— Hắc Bối Lão Lục.

“Tên điên đó vẫn còn ở bên ngoài sao?” Một người phụ nữ có khuôn mặt già yếu, thế nhưng lại mặc một bộ quần áo đỏ tươi, mỹ nhân dựa vào lan can lầu hai ở trà lâu, hỏi gã sai vặt đang vội tới châm thêm nước vào ấm trà. Trên lỗ của ấm trà, có mấy cái chấm hồng nho nhỏ, hoa văn ở phía trên cũng đã bị hoen ố không còn nhìn thấy rõ nữa, để lộ một màu xanh lam rất kém, vừa nhìn là biết đó là một bộ trà cụ rẻ tiền.

“Không có đi, dì Bạch à, hắn vẫn còn đang ngồi chồm hỗm ở ngoài cửa kìa!” Gã sai vặt nói. Tuy rằng lời nói rất cung kính, nhưng từ trên nét mặt, người phụ nữ này đã nhìn ra vẻ khinh miệt của gã sai vặt.

Nàng sống ở đây đã hình thành thói quen tâm tư bên trong và ngoài không giống nhau này, ai mà không nói nàng là một người phụ nữ trong lầu xanh chứ, nàng vốn cũng không phải là một người phụ nữ xinh đẹp, trong Đại Thành ở Trường Sa này, nàng vĩnh viễn không trở thành hoa khôi được, nàng cũng không muốn trở về làm vợ nhỏ để hầu hạ một người đàn ông ở vùng đất này. Mặc dù bản thân nàng cũng không đẹp, đồng thời nàng cũng là người đang nuôi một tên mặt trắng thư sinh, mong là ngày sau đề tên bảng vàng sẽ đưa kiệu tám người khiêng đến chuộc thân cho nàng, ảo tưởng một ngày nào đó chim trĩ sẽ hoá phượng hoàng.

Đáng tiếc, đầu năm nay, tên mặt trắng thư sinh kia lăn lộn so với chim trĩ còn thảm thương hơn, một lối thoát cũng không có, dù có tiền đồ cũng chỉ là đi làm lính chiến tranh, cực khổ, nuôi một người lính trong nhà lãng phí tiền thì không nói làm gì, mà còn hơi động một chút là chết ở tiền tuyến, đến lúc đó thậm chí không có kiệu lớn tám người khiêng đến, mà còn phải giúp đưa người chết vào quan tài nhập liệm.

“Chị nói xem, số tiền này của người điên kia là từ đâu mà có? Nhìn bộ dạng kia của hắn, điên điên khùng khùng, mỗi lần chơi cũng đều có tiền mà trả.” Bạch Di kéo kéo một người phụ nữ ngồi ở bên cạnh nói. Nàng là một người chị em của Bạch Di, mấy năm trước đã trải qua một cơn bạo bệnh, uống thuốc Đông y nên cơ thể béo mập không khác gì cái hồ lô. Hiện tại chỉ có thể ở lầu xanh bán một chút sắc tàn, cười làm lành với vài người để kiếm tiền. Hai người này cuộc sống không được tốt lắm, cho nên cuối cùng đành chán nản ở cùng với nhau.

“Hắn à, cái loại người điên như vậy, tiền này cũng không phải là hắn đi ăn trộm hay đoạt được, chị xem hắn hút thuốc phiện, nhất định là làm cái gì cũng không được. Ở trên giường mới có lên vài cái là đã thở hổn hển rồi, hàng không tốt.” Bạch Di nói, “Chỉ có điều tên này đúng là một kẻ đần độn, tôi nói cần bao nhiêu tiền hắn liền đưa bấy nhiêu, lúc trước tôi là vì mấy đồng bạc, coi như đến nắm lỗ mũi chó, không nghĩ tới hắn vậy mà lại quấn lấy tôi, còn nói muốn gom tiền giúp cho tôi hoàn lương. Tôi thì cũng biết thời thế, trước hết để cho hắn giúp tôi trả hết mấy khoảng tiền nợ còn lại của Bạch Nhãn Lang, hắn ta còn bao nhiêu thì tôi sẽ mượn thêm bấy nhiêu. Hắn vĩnh viễn sẽ không gom đủ được, vĩnh viễn phải kiếm tiền cho tôi.”

“Vậy mà hắn cũng không phát hiện ra sao?” Người phụ nữ béo ở bên cạnh nói.”Đúng là quá đần đi.”

“Loại đàn ông như vậy, hắn thực sự là quá ngu ngốc, giống như một tên điên. Hắn rơi vào tay lão nương đúng là đáng đời.” Bạch Di nhấp một ngụm trà.

“Vậy là hắn vẫn còn cho chị tiền, buổi tối chị vẫn còn hầu hạ hắn sao?” Người phụ nữ béo bên cạnh có chút chán ghét nghiêng ngả nói.

“Tôi khinh, tưởng hắn đẹp lắm sao! Chị không biết đâu, người này vừa thối lại vừa bẩn, tôi đây đâu phải người nào cũng có thể tuỳ tiện phục vụ được.” Bạch Di nói rằng, “Lão nương dù gì, cũng không thể tìm tới người điên. Tôi đã từng nghĩ, cho dù có hoàn lương quay về ở với một người như hắn thì cũng không có bao nhiêu thời gian nữa, cho dù tiền này là hắn ăn trộm hay đoạt được, sớm muộn gì cũng sẽ bị người ta đánh chết. Hắn có thể sống được bao lâu chứ, trước hết lão nương cứ hưởng thụ bao lâu được thì cứ hưởng. Ông trời phù hộ cho hắn chết muộn một chút, kế sách này có thể thuận lợi thực hiện mà không bị người khác phá hỏng.”

“Nói cũng phải.” Người phụ nữ béo kia nói, để lộ ra vẻ mặt hâm mộ, “Được rồi, nhắc tới Bạch Nhãn Lang, sao dạo gần đây hắn không tìm tới chị gây khó dễ vậy, lần trước hắn tới đây đã đánh chị rất là thê thảm nha!”

“Tôi cũng không biết nữa, mấy tên súc sinh này cũng có rất nhiều kẻ thù địch, cứ cho là chúng trốn kẻ thù đi.” Bạch Di nói, “Con nhóc kia đang nuôi Vương Bát Đản (con rùa đen), trước đây lão nương đã từng phục vụ hắn vài lần, bây giờ lại trở mặt không nhìn mặt nhau nữa, thiếu nợ hắn có mấy đồng bạc thì đã động tay động chân với tôi. Cho nên, với đàn ông mà nói cho dù mẹ hắn thì cũng không phải là thứ tốt nhất.”

Nói xong Bạch Di liền nở nụ cười, hình như cảm thấy suy nghĩ của mình rất buồn cười, người phụ nữ béo kia cười xoà đố kỵ. Gã sai vặt ở bên cạnh nghe thấy, chán ghét len lén xì một cái đầy khinh miệt, rồi đi xuống  dưới lầu.

Hắn chạy xuống lầu dưới. Thấy tên điên bẩn thỉu kia vẫn đang ngồi ở cửa quán trà. Ôm một thanh đao phơi nắng. Ông chủ quán nháy mắt ra hiệu cho gã sai vặt, gã đến cầm một bầu rượu lên, một khối thuốc phiện sống và một cái đĩa đậu phộng, đi tới trước mặt người đầu tóc rối bù kia, đem mọi thứ đặt xuống một lượt.

Người điên lấy ra một mảnh thuốc phiện, gã sai vặt giúp hắn nhét thuốc vào rồi đốt lên. Hắn hít một hơi thật sâu. Quay sang gã sai vặt gật đầu. Gã sai vặt cung kính nói: “Hắc Bối Lục gia, ngài có cần gì nữa, xin cứ việc phân phó ạ.”

Hắc Bối Lão Lục uống một hớp rượu, từ trên người móc ra một khối bạc đưa tới, gã sai vặt lập tức lắc đầu, nói: “Không dám không dám.”

Hắc Bối Lão Lục nắm lấy tay gã, đem khối bạc nhét vào trong, dùng giọng nói khàn khàn trầm thấp nói rằng: “Cầm, Lục gia ta chỉ thiếu mạng người, không nợ tiền người.”

Gã sai vặt không thể làm gì khác nên đành nhận lấy khối bạc, Hắc Bối Lão Lục xoay người, lại vừa hít một hơi thuốc phiện đầy thoả mãn, thấy ở một góc phố xa xa có một vài người giống như thủ hạ của Bạch Nhãn Lang, bọn họ ở trên lầu phía đối diện chỉ trỏ.

Thấy Hắc Bối Lão Lục nhìn lên, những người đó ngay lập tức bật người nấp vào phía sau tường.

Hắc Bối Lão Lục sờ sờ đao, nhắm hai mắt lại. Ánh sáng mặt trời buổi trưa chiếu lên người hắn, cho dù y phục có rách nát cỡ nào cũng không làm cho hắn cảm thấy lạnh. Hắn lại một lần nữa hung hăng hít vào một hơi thuốc phiện, cảm giác mê muội lan đi khắp toàn thân, thời khắc này hắn cảm thấy thoả mãn không gì sánh được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.