Nếu Giây Phút Ấy Ta Không Gặp Nhau

Chương 46: Tắm rửa




Cuối cùng Tô Hiểu Thần trong thanh âm lười biếng của Tần Chiêu Dương chậm rãi ngủ, thế cho nên cô quên luôn việc trước khi ngủ phải đi vào toilet để thay băng vệ sinh, dẫn đến việc phong thái giang sơn nhuộm máu một mảnh...

Ngày hôm sau cô bị cảm giác dính dính đánh thức, cả kinh thất sắc đi xử lý.

Tần Chiêu Dương thức dậy, đã nhìn thấy cô đang nhảy nhót ở trên ban công phơi khăn trải giường và quần lót.

Mấy hôm trước, Tô Hiểu Thần bắt chước dáng vẻ Harry Potter cưỡi chổi bay, nhất thời không tìm được chổi, liền dùng cây phơi đồ thay thế, lúc đang khoa tay múa chân lại một cước đạp nó thành hai khúc.

Thân hình cao lớn của Tần Chiêu Dương đưa tay lên là vừa vặn không hề gặp chút trở ngại nào là có thể treo đồ lên, đây là để phòng ngừa thảm kịch tương tự lại lần nữa phát sinh, anh vẫn luôn chấp nhận tự mình ra trận, tử thủ canh phòng nghiêm ngặt!

Lúc anh đi tới sau lưng Tô Hiểu Thần, cô vẫn không hề có chút cảm giác nào, anh thuận lợi lấy móc treo quần lót từ tay cô treo lên vững vàng.

Tô Hiểu Thần giật mình xoay người nhìn qua, lại liếc mắt nhìn thấy quần lót của mình đang tung bay trong gió, nhất thời có chút.... Thật xin lỗi.

Tần Chiêu Dương có chút hơi sáng tỏ nhìn cô một cái, thương tiếc thở dài một hơi, "Khăn trải giường mới đấy, lần đầu tiên vào máy giặt của nó lại vì chuyện này."

Tô Hiểu Thần thẹn quá hóa giận vội giơ tay lên che miệng của anh lại, vừa che vừa lớn tiếng nói: "Tần Chiêu Dương, anh đủ rồi nha!"

"Chưa đủ." Tần Chiêu Dương cầm tay cô kéo xuống dễ dàng, ngữ tốc thong thả giọng nói rõ ràng, "Em khiến cho nó làm sao đối mặt được với Giang Sơn phụ lão của nó đây hả?"

Tô Hiểu Thần mất đi động lực, lại bị trêu đùa, tức giận triệt để, đạp một cước không nặng không nhẹ xuống, còn hung hăng nghiền thêm mấy cái.

Tần Chiêu Dương nhất thời bị cô đạt được như ý, nhất thời buông lỏng cô ra, chỉ cảm thấy mu bàn chân bị dính phải nước nỏng bỏng, từng đợt đau đớn....

Chậc, thực sự là không tiếc hạ thủ! À, là hạ chân!

Loại tâm tình này của Tô Hiểu Thần vẫn còn mang đến tiệm bán đồ ăn sáng ở gần công ty, cô đi vào chọn chỗ trống ngồi xuống, vỗ bàn một cái, "Ông chủ, soái ca số 8 của các ông hôm nay có đến không? Tôi muốn gọi món!"

Ông chủ thò đầu ra khỏi cửa sổ nhìn nhìn cô, cười híp mắt trả lời: "Ra ngoài đưa đồ ăn rồi, số 7 có được không hả? Cũng là một tiểu soái ca nha!"

Tô Hiểu Thần nhìn sắc mặt Tần Chiêu Dương phía đối diện nhất thời đen lại, rất sảng khoái đồng ý!

Chỉ có điều khi nhìn đến tiểu soái ca số 7 cầm menu thẹn thùng xuất hiện, Tô Hiểu Thần chấn kinh....

Tiểu soái ca số 7 sờ sờ phao cứu sinh của chính mình, trên mặt lồi lõm không hoàn chỉnh, giờ phút này lại đang cười đến híp cả hai mắt lại, nhìn chằm chằm Tô Hiểu Thần.

Tần Chiêu Dương vốn còn đang mang một vẻ mặt đầy buồn rầu ấm ức, phút này đây khóe môi lại mỉm cười liếc nhìn Tô Hiểu Thần, cười đến không thể nào mà vui vẻ hơn nữa!

Tô Hiểu Thần rất bi phẫn, trước khi đi còn nói với ông chủ: "Ông chủ à, cuộc đời này không phải cũng chỉ có tiền thôi đâu, ông phải có tầm nhìn lâu dài, xem nhiều soái ca mỹ nữ trên TV một chút, nâng cao năng lực thẩm mỹ một chút. Ông chủ mà giống như ông á, rất cần phải có trực giác nghệ sĩ bén nhạy."

Ông chủ ngay lập tức mang một biểu tình như tìm được tri kỷ, cao hứng bừng bừng, "Gần đây tôi vẫn luôn xem trích lời của Phượng tỷ, có một người nội hàm như vậy thực sự không nhiều lắm đâu!"

Khóe môi Tô Hiểu Thần giật giật, miễn cưỡng gật đầu đồng ý, "Đúng vậy, quan điểm của Phượng tỷ còn rất sắc bén nữa...."

Tần Chiêu Dương trả tiền xong đi tới, nhìn thấy cảnh này rất là dứt khoát khoanh tay đứng nhìn.

Sau khi Tô Hiểu Thần từ quán ăn sáng đi ra, đều muốn khóc, "Em cảm thấy mình bị tẩy não, Phượng tỷ mà ông chủ nói đến kia nhất định không cùng một loại với người mà em biết."

Bước chân Tần Chiêu Dương hơi dừng một chút, cong ngón tay gõ đầu cô một cái, "Được rồi, anh đi đến công ty đây, tối anh đến đón em."

Tô Hiểu Thần gật gật đầu, vẻ mặt bi phẫn chuẩn bị bay đi, Tần Chiêu Dương thuận lợi giữ lấy đai an toàn của túi đeo trên lưng cô kéo cô trở lại, trong ánh mắt đang khó hiểu không rõ nguyên do của cô, lấy một bình thủy từ chỗ ngồi phía sau nhét vào trong lòng cô, "Còn hơn nửa bình, sáng nay anh đã làm nóng qua cho em rồi, nhớ phải uống hết đấy."

Tô Hiểu Thần mở nắp ra ngửi ngửi, cũng không giống vị cay chua ngày hôm qua, còn có thể nghe ra một cỗ mùi vị ngọt ngào.

Mũi cô nóng lên, chỉ cảm thấy hơi nóng xông lên chop mũi có chút ẩm ướt, đóng kín nắp lại ôm ở trước ngực, vô cùng cao hứng đi vào công ty làm việc.

Chỉ có điều bầu không khí trong công ty.... Thực ra thì cũng không được tính là tốt lắm.

Cái miệng nhỏ của cô đang uống trà gừng đường mật, nghe các thành viên trong tổ chán ngán thất vọng lật lại từng vấn đề trong từng dự án một, buông mi không nói.

Nhưng lúc nghỉ ngơi giữa cuộc họp, tổ trưởng đột nhiên hỏi một câu: "Hiểu Thần, cô vào bằng cách nào?"

Tô Hiểu Thần đầu óc mơ hồ nhìn sang, còn có chút không rõ nguyên do, "Dạ?"

Tổ trưởng tựa hồ cũng cảm thấy lời này có chút không ổn, cười cười, xoay người đi vào phòng giải khát lấy nước.

Nhưng tâm tình của Tô Hiểu Thần lại rơi xuống thấp, lẳng lặng nhìn trên bản dự án còn dư lại đúng một bàn kế hoạch xuất thần.

Nửa thời gian cuộc họp sau, cô cũng không tiếp tục chỉ làm một thính giả nữa, cũng tham gia thảo luận, trao đổi quan điểm của mình, chỉ có điều, không biết có phải là do ảo giác của cô hay không, cô luôn cảm thấy các thành viên trong tổ có chút không thích mình.

Mỗi lần cô lên tiếng phát biểu, phía dưới đều là sự yên lặng, không phải lật tài liệu thì cũng là vẽ vẽ viết viết, nghiêm túc nhìn cô ước chừng chỉ có một mình tổ trưởng.

Đến giờ tan làm, tâm tình Tô Hiểu Thần không cao, đi tới trước xe mới nhớ tới còn để quên bình giữ nhiệt ở trong công ty, đem túi xách ném lại chỗ ngồi kế bên, vội vã chạy vào lấy.

Trong phòng làm việc còn có người, cô đẩy cửa phòng họp nhỏ lấy bình giữ nhiệt, lúc đi ra chợt nghe thấy bên ngoài có người nói: "Tổ trưởng của các cậu thực sự cứ như vậy mà hỏi? Quá sắc đi?"

"Đúng vậy, lúc đó cô ta cũng không có trả lời, mà lần trước người đưa điểm tâm đến cho cô ta không phải là thiếu đổng của công ty Tinh Quang sao? Lần trước tớ cùng tổ trưởng đi đến công ty Tinh Quang cũng có gặp qua."

Lạy hào quang của Thái tử gia ban tặng, đối với những cảnh tượng như vậy Tô Hiểu Thần thực sự cũng không xa lạ gì, lập tức hình thành hệ miễn dịch.

Cô lấy bình giữ nhiệt trong tay gõ lên cửa kính làm phát ra thanh âm thanh thúy, tiếng thảo luận bên ngoài ngừng lại, cô thuận thế mở cửa đi ra, cười dịu dàng, "Sư tỷ, thật ngại, chiều nay tôi lại ngây người không nghe rõ tổ trưởng đã hỏi gì."

Cô gái bị cô gọi một tiếng "Sư tỷ" nhất thời lúng túng, "Cũng không có việc gì, cô đừng để trong lòng..."

Tô Hiểu Thần làm ra một biểu tình bừng tỉnh đại ngộ, nhanh chóng đi ra khỏi cửa, lúc này mới nhẹ nhàng chậm chạp đáp: "Sư tỷ vào bằng cách nào thì tôi cũng vào bằng chính cách ấy, nhân viên phỏng vấn tên gọi là gì, đã hỏi những vấn đề gì, hiện tại tôi vẫn còn nhớ rất rõ ràng." Nói xong câu này, cô mới khoát khoát tay, "Sư tỷ, tôi đi trước nha."

Chờ đến khi cô đẩy cửa đi ra ngoài, đứng ở trước cửa hít thở thật sâu ba cái, lúc này mới bước nhanh xuống lầu.

Buổi tối, Tần Chiêu Dương phải về Đế Tước Thế Gia một chuyến, cô nghĩ nghĩ cũng đã rất lâu rồi mình chưa có trở về, liền đi về theo.

Hàn Tiêu Ly nhìn thấy cô trở lại cũng có chút ngoài ý muốn, "Tại sao về mà cũng không gọi điện thoại trước một tiếng?"

"Con về nhà của mình mà còn phải gọi điện thoại sao?" Tô Hiểu Thần nhỏ giọng lầm bầm, cúi xuống đổi giày.

Hàn Tiêu Ly không để ý đến tiểu tâm tình này của cô, xoay người đi vào bếp.

Tô Khiêm Thành về nhà trễ một chút, thấy trước cửa có thêm một đôi giày cũng biết là con gái đã về nhà. Đóng cửa lại, liền gọi tên cô mấy tiếng.

Tô Hiểu Thần đang lười biếng dựa trên ghế sofa xem vai chính của Tần Chiêu Dương đang được quảng cáo trên TV, nghe thấy thanh âm của ba liền mấy bước chạy tới, thò đầu ra. " Ba đã về rồi."

Tô Khiêm Thành thuận tay sờ sờ đầu cô, "Gần đây công việc thế nào rồi?"

Tô Hiểu Thần rất bất mãn, "Ba không phải là nên hỏi chất lượng tình trạng cuộc sống của con trước sao?!"

Tô Khiêm Thành liếc cô một cái, "Cũng mập thêm một vòng luôn rồi còn muốn ba hỏi sao?"

Tô Hiểu Thần: "..." Quả thực không thể vui mừng làm áo bông nhỏ tri kỷ của ba mà!

Tô Khiêm Thành không giống như Hàn Tiêu Ly, Hàn Tiêu Ly cả một đêm hỏi cô gần đây ăn gì, ăn có ngon không, có đồ ăn ngon mà không mang về không phải là con gái ruột....

Tô Khiêm Thành lại chú trọng hỏi chuyện công việc của cô, nhưng mà vừa hỏi cô cô lại kêu không biết, chẳng phải là cũng giống như những người đi làm cùng cô sao.

Cô không muốn nói nhiều, Tô Khiêm Thành cũng tôn trọng cô không hỏi thêm gì nữa, lại đổi đề tài hỏi: "Lần trước con nói đã dọn ra ngoài ở phải không? Dọn đi đâu vậy? Hôm nào ba đến nhìn qua một chút."

Da đầu Tô Hiểu Thần nhất thời một trận tê dại, "Chính là ở trung tâm thành phố, cùng một người quen biết rất rõ ở chung, ba không cần lo cho con."

Tô Khiêm Thành dường như có cảm giác, quay đầu lại nhìn cô một cái, "Ở cùng với ai?"

Tô Hiểu Thần phản xạ có điều kiện nói dối, "Tư Tư."

"Con bé kia ấy hả." Tô Khiêm Thành thở dài rất ưu sầu, "Hai đứa các con chỉ có một chút tâm tư, sao mà hai đứa thiếu đầu óc lại đi ở chung với nhau chứ hả, thảo nào ăn đến mập ra, nhất định là ba bữa đều đi ăn cơm bụi ở ngoài chứ gì."

Tô Hiểu Thần bị nghẹn lại phải đấm ngực, ho khan, thật lâu mới chậm rãi quay qua, rưng rưng lên án, "Con phải nói cho Tư Tư biết, ba cư nhiên lại nhìn bạn bè của con như vậy."

Tô Khiêm Thành nhíu mày, không thèm để ý chút nào, "Ừ, nói cả ngày, vậy cụ thể thì cái địa chỉ là ở chỗ nào?"

Tô Hiểu Thần không dám nói, chỉ sợ Tô Khiêm Thành nhất thời cao hứng đi kiểm tra, trịnh trọng gắp cho ông một con tôm, "Ba, con cảm thấy ba đã nói nhiều rồi, con đi thực tập không phải mang tâm trạng được chừng nào hay chừng nấy. Con thực sự là muốn tích cực tiến thủ, cố gắng làm người, ra sức thực hiện chế độ khoan hồng của xã hội...."

Tô Khiêm Thành lẳng lặng nghe, nhưng trong lòng lại âm thầm suy nghĩ, thế cho nên những lời thao thao bất tuyệt của cô đều không nghe vào, chờ đến khi cô thật vất vả nghỉ lấy hơi, liền ngắt lời nói: "Hiểu Thần, con đã gặp qua bạn gái của Chiêu Dương chưa? Nghe nói sắp tới sẽ mang về để gặp trưởng bối, nếu con biết thì thuận tiện kêu người qua đây cho ba gặp một chút."

Tô Hiểu Thần: "Phốc...."

Chờ đến khi ăn cơm xong, cô vội vã lên lầu, Tần Chiêu Dương tựa hồ đã lên lầu một lúc rồi, đang đưa lưng về phía cửa sổ xem tin tức giải trí.

Cô đi tới gõ gõ cửa sổ, không cần gõ đến mấy cái anh đã quay đầu lại, chậm rãi đi tới mở cửa sổ cho cô.

Tiếng TV trong phòng truyền tới rất rõ ràng, "Theo như Tri Ái Nhân tiết lộ, gần đây Tần Noãn Dương đã hẹn gặp đạo diễn và nhân viên của đoàn làm phim, lúc này đây cũng lén lút gặp mặt người đàn ông này...."

Tô Hiểu Thần lập tức tò mò, phất phất tay ra hiệu cho Tần Chiêu Dương tránh ra một chút, "Để cho em xem một chút."

Tần Chiêu Dương mang khuôn mặt buồn bực lại đi lên chặn trước mặt, "Nhà em không có TV sao, nhất định phải qua đây xem của anh hả."

Tô Hiểu Thần trợn mắt há mồm, bá quyền của Thái tử gia cũng bắt đầu lấn sang chuyện nên xem TV nhà ai rồi hay sao....

Không biết là biểu tình ngây ngốc không kịp phản ứng của cô lại lấy được cảm tình của Tần Chiêu Dương, sắc mặt anh hơi hòa hoãn lại một chút, "Có việc gì sao?"

Tô Hiểu Thần lúc này mới nhớ tới nguyên nhân chính mình sang đây tìm anh, "Ba em nói là khi nào anh mang bạn gái tới thì mang qua cho ba em gặp một chút."

Tần Chiêu Dương chậm rãi nheo mắt lại, "Em không nói cho ba em biết là chú đã gặp người đó suốt hai mươi mấy năm rồi sao?"

Tô Hiểu Thần vội vã lắc đầu, "Em không dám."

Tháiđộ thành khẩn thẳng thắn của cô như vậy lại khiến cho Tần Chiêu Dương á khẩukhông trả lời được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.