Nếu Giây Phút Ấy Ta Không Gặp Nhau

Chương 4: Canh gừng đường đỏ




Ánh trăng thành Minh Nguyệt kỳ thực không sáng tỏ.

Quầng sáng nhạt nhòa, mông lung mờ ảo.

Mang theo hơi lạnh nhu nhuyễn mà chảy trên da thịt.

Tịch mịch cứ như thế mà ngấm vào xương tủy.

Mi nhãn vô dạng. Tịch mịch chưa tan.

Tiêu Yến khẽ cười. Ánh trăng đọng nơi khóe môi, thanh thanh ưu thương.

Ngẩng đầu ngắm trăng.

Trăng của ai, đau cắt cõi lòng.

Ai của ai, tóc ướt sương trong.

Sơ ngộ Phượng Trường Ca năm ấy, Tiêu Yến mười tám tuổi.

Là độ tuổi niên thiếu phong lưu. Ninh Vương khi đó nhiệt huyết cuồn cuộn, sảng khoái bước giang hồ, tiêu diêu thiên nhai.

Bạch y như tuyết. Trường kiếm như ca.

Tiêu Yến cưỡi ngựa đi trong gió xuân.

Ven đường có rừng lê. Hoa mới nở, đóa đóa dải dải, trắng ngần như tuyết.

Tiêu Yến nhướng mày, mỉm cười ngâm nga:

“Vân mãn y thường nguyệt mãn thân. Khinh doanh quy bộ quá lưu trần.”

(Xiêm áo lả lướt như mây, ánh trăng soi khắp thân thể. Bước đi đẹp nhẹ nhàng như gió cuốn bụi bay.)[*]

Lúc đó, có một người thúc ngựa phi vọt qua, gấp rút như bị đuổi theo.

Nhưng nghe được tiếng y, người trên ngựa không cầm được quay lại nhìn một lần.

Rồi cười với y.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.