Nếu Giây Phút Ấy Ta Không Gặp Nhau

Chương 30: Trứng ngỗng trời và gối tre




Tần Chiêu Dương thấy cô ngoan ngoãn bị mình ôm vào trong ngực, chỉ cảm thấy những thứ rượu mời lúc bữa trưa bây giờ tất cả mới dậy lên.

Bất quá ở đây người đến người đi, không chừng lát nữa còn gặp phải người nào đó, nếu đã muốn nói, vậy thì nhất định phải tìm được một nơi thích hợp. Không ngoài ý muốn chút nào, thuê phòng đơn giản nhất, nhanh gọn lại thuận tiện.

Tần Chiêu Dương bình thường khi có tiệc đều đến quán rượu này, cho nên đã sớm thuê một phòng VIP trên tầng cao nhất.

Anh bấm thang máy đang ở tầng trệt, nhìn bộ dáng cô đỏ bên tai cúi thấp đầu nhìn chòng chọc mũi chân mình, trong lòng mềm xẹp, đưa tay chậm rãi nắm lấy tay cô, nhẹ giọng giải thích, "Anh vừa mới uống rượu không có cách nào lái xe, trợ lý cũng đang thay anh đi xử lý công việc, hiện tại đi lên phòng trên lầu của anh là lựa chọn tốt nhất."

Kỳ thực Tô Hiểu Thần cũng không suy nghĩ gì nhiều, lúc còn nhỏ cùng nhau lớn lên, tình cảm hai bên lúc trước vẫn đơn thuần như lúc ban đầu, cô sẽ không nghĩ theo hướng khác, cũng biết anh sẽ không làm như vậy.

Chỉ có điều, lần đầu tiên thuê phòng, cô thật rất nghiêm túc xấu hổ.

Tần Chiêu Dương dùng thẻ mở cửa, dắt cô cùng đi vào, gắn thẻ mở cửa lên, các trang thiết bị trong phòng "Tích" một tiếng vận hành.

Rèm cửa trong phòng vẫn đóng, anh thuận tay mở đèn, dắt cô đến ghế sofa ngồi xuống. "Muốn đi ngủ trước hay bây giờ muốn cùng anh tâm sự một chút?"

Anh hỏi rất nghiêm túc.

Tô Hiểu Thần kỳ thực từ trong hành động của anh cũng đã đoán ra được câu trả lời không sai biệt lắm, nhất nhì bán hội cũng không vội, xoay xoay xung quanh, chỉ chỉ phòng ngủ chính, "Đi ngủ một giấc trước."

Tần Chiêu Dương lúc này cũng nghĩ như vậy, anh chậm rãi cởi áo vest ra, lại cởi hai cúc áo sơ mi trên cùng, lúc này mới đi theo cô vào phòng ngủ.

Anh tối hôm qua có tiệc, sau khi kết thúc cũng đã rất khuya, liền ngủ lại luôn ở phòng này.

Sáng sớm rời đi cũng không kêu phục vụ phòng, trong phòng ngủ vẫn duy trì tình trạng lúc anh đi.

Nghĩ muốn ngủ trưa, rèm cửa sổ cũng không đóng, cô kéo chăn ra liền nằm vào trong, vừa nghiêng đầu liền thấy Tần Chiêu Dương vừa cởi quần áo vừa đi tới, bị dọa tới mức mắt không chớp, "Anh làm gì thế!"

Tần Chiêu Dương liếc nhìn cô, vừa đưa tay mở điều hòa vừa trả lời: "Anh đi tắm, em ngủ trước."

"Ừm."

Anh bày tỏ rõ ràng anh không hề có ý tứ gì khác, Tô Hiểu Thần lập tức an tâm, vui vui vẻ vẻ cuộn chăn ngủ.

Cô tối hôm qua ngủ chập chờn, mới sáng sớm đã bị Tư Tư gọi dậy, sau khi ăn uống no đủ vô cùng thả lỏng mà dính đầu gối liền ngủ.

Lúc Tần Chiêu Dương tắm xong đi ra, cô đã nghiêng người ngủ thiếp đi.

Anh lau lau tóc ướt, sợ đánh thức cô, sang phòng kế bên sấy khô, lại thay một bộ quần áo ở nhà nhẹ nhàng thoải mái, lúc này mới trở về phòng.

Bên cạnh Tô Tiểu Thần để trống ra một chỗ rất lớn, anh liền thuận thế nằm lên đó, quay đầu nhìn cô một cái, cũng nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút.

Anh mấy ngày nay vô cùng bận rộn, khó có được một ngày rảnh rỗi cùng cô ngủ trưa như thế này, cảm giác thời gian dường như đang quay ngược về lúc bọn họ còn bé.

Người lớn hai nhà đều có rất ít thời gian chiếu cố đến giấc ngủ trưa của bọn họ, Tô Hiểu Thần cũng sẽ được gửi lại nhà anh, để cho thím Trương thuận tiện trông chừng.

Anh khi đó còn không muốn cùng một cô nhóc cùng ngủ, cũng không muốn người khác ngủ trên giường của mình, có lẽ là sợ Tô Hiểu Thần làm ra cái chuyện ngu xuẩn gì đó, lúc đầu chỉ cho cô ngủ trên cái giường nhỏ quý phi, tình cờ có một ngày anh tỉnh dậy sớm, nhìn thấy bộ dáng cô nhíu mày muốn xoay người nhưng lại bị gò bó, nhất thời động lòng trắc ẩn.

Hôm sau anh liền đồng ý cho cô leo lên giường của mình, nhưng anh lại không có một giấc ngủ trưa an ổn.

Tướng ngủ của cô không thực sự được tính là tốt, không phải là ngủ thì liền ôm anh, mà chính là nhấc chân trực tiếp đè anh.

Nhưng mỗi lần như thế, anh nhìn bộ dáng cô hít thở nhẹ nhàng chậm chạp, vẻ mặt ngủ an ổn, cũng không nỡ đánh thức cô.

Khi đó Tần Chiêu Dương còn không biết cái "không nỡ" kia đại biểu cho điều gì, nhưng bây giờ anh mới hiểu được, một khi đối với một người nhượng bộ, vậy cả đời này đều sẽ một mực nuông chiều chăm sóc người đó.

Tô Hiểu Thần đang ngủ cảm thấy có chút lạnh, nhích lại gần nguồn nhiệt dán sau lưng.

Cô khẽ động, anh liền tỉnh, thuận tay sờ qua, rất chuẩn xác giống như ngày xưa tìm được cánh tay cô đang để lộ ra ở ngoài chăn, đem nó bỏ vào trong chăn, lại ôm lấy chăn đem cả người cô bọc vào trong.

Làm xong những cái này, anh ngẩn ngơ nhận ra cái gì đó, khẽ vén chăn lên nhìn cô một cái, rất không khách khí đem cô ôm vào trong ngực.

Lúc Tô Hiểu Thần tỉnh lại sắc trời đã đen, cô vừa mở mắt đã nhìn thấy ngay mặt Tần Chiêu Dương gần sát ngay trước mắt, cô ngủ có phần mơ mơ màng màng, nhất thời không phản ứng kịp, vẫn giữ thói quen khi còn bé, tiến tới cọ cọ.

Cọ cọ xong mới phát giác được có gì đó không đúng, hơi nhích ra nhìn anh một cái, lúc này mới ý thức được chính mình cả người vô cùng chủ động quấn lấy anh!

Cô vừa định hủy đi chứng cứ phạm tội, tay khẽ động, lông mi anh liền run rẩy, mở mắt ra nhìn lại, "Ngủ một giấc cũng không được đàng hoàng."

Tô Hiểu Thần tiếp tục thu tay về, tiện thế lăn ra ngoài một vòng.

Bất quá cô hiển nhiên không biết mình ngủ bên mép giường, vừa rồi Tần Chiêu Dương lại quấn đến kéo cô vào trong, cô lăn một vòng như thế trực tiếp ngã sấp xuống sàn nhà, Tần Chiêu Dương đưa tay túm lấy cũng không kịp.

Tô Hiểu Thần ngã đau, cũng cảm thấy chính mình mất mặt, ôm chăn ăn vạ không đứng lên.

Tần Chiêu Dương liền nằm nghiêng trên giường, cư cao lâm hạ nhìn cô, cũng thấy chính cô tự mình cảm thấy ngượng ngùng, ỉu xìu sờ sờ mũi, bò dậy.

Cả hai người ai cũng không muốn dời đi trận địa, lười ra cửa, cơm tối đơn giản liền kêu người đem lên lầu.

Tô Hiểu Thần đối với thức ăn của quán rượu này vẫn là vô cùng hài lòng, đặc biệt thích ăn nhất là tôm bóc vỏ, ngay cả nước canh vàng nhạt cũng không buông tha, chan với cơm ăn.

Tần Chiêu Dương buổi trưa uống rượu nhiều, dạ dày còn chút khó chịu, một chén cũng không ăn, nhìn cô ngốn nga ngốn nghiến không khỏi nhíu mày, "Anh buổi trưa bỏ đói em hay là không cho em ăn no?"

Tô Hiểu Thần trong miệng vẫn còn cơm, nhìn anh một cái, tiếp tục ăn.

Anh cũng chỉ cười, đem tôm bóc vỏ bỏ vào trong chén cho cô, lại gắp thêm thịt cá cho cô, "Nhanh ăn xong, anh có lời muốn nói với em."

Tô Hiểu Thần cảm thấy Tần Chiêu Dương ôn nhu như vậy ngay cả mẹ ruột anh cũng nhận không ra....

Cơm nước xong, cô mới cảm thấy được khẩn trương, ngồi trên sàn nhà trong phòng khách ôm chân bàn to không dám nhìn anh.

Tần Chiêu Dương thoạt đầu nhíu mày một cái, tựa hồ nhìn cô thần kinh căng thẳng không khỏi bất đắc dĩ, "Qua đây ngồi."

Tô Hiểu Thần dời cái mông một chút.

Tần Chiêu Dương: "..."

Được rồi, không thể yêu cầu cô quá nhiều.

Tần Chiêu Dương: "Em về sau tính thế nào? Vẫn là làm công việc nghiên cứu khảo sát?"

Anh hỏi cái này, Tô Hiểu Thần liền thả lỏng không ít, cô suy nghĩ một chút, "Em đã thông qua phỏng vấn của công ty quảng cáo Kha Thụy, ngày kia sẽ đi thực tập."

Anh đơn giản cũng theo cô ngồi trên sàn nhà, "Không làm nghiên cứu khảo sát?"

"Không." Cô cúi đầu, nhìn nhín ngón tay, thanh âm nhẹ nhàng, "Em muốn làm việc sớm một chút."

Tần Chiêu Dương như có điều suy nghĩ nhìn cô một cái, "Tại sao?"

Tô Hiểu Thần mới không cần nói cho anh, nhíu nhíu mày, cái mũi nhỏ nghiêng sang chỗ khác không trả lời.

Tần Chiêu Dương kiên nhẫn tràn đầy, cô xem tivi, anh liền chuyên tâm nhìn cô, cuối cùng, vẫn là cô phải đầu hàng trước, quay mặt lại đáng thương nhìn anh, "Chẳng lẽ việc này cũng muốn em chủ động sao?"

Tần Chiêu Dương trong lòng thầm cười, nghĩ chính cô nhóc rốt cuộc cũng phải trưởng thành, trên mặt lại bất động thanh sắc hỏi cô, "Cái gì?"

Tô Hiểu Thần giơ lên móng vuốt che mặt, nghĩ đùa giỡn lưu manh chính là muốn nhất cổ tác khí, sau đó thực dũng cảm trực tiếp nhào tới....

Tần Chiêu Dương nhìn Tô Hiểu Thần nội tâm đang vạn phần đấu tranh gần ngay trước mắt, rất trong sáng hỏi một câu: "Trên mặt anh có gì sao?"

Tô Hiểu Thần quyết tâm cắn răng một cái, cúi đầu, liền một ngụm cắn.

Môi dưới Tần Chiêu Dương bị răng cô nặng nề cắn một phát, đau đến nhíu mày, ngay sau đó lại thả lỏng ra, rất nhanh nắm quyền chủ động, ôm cô, đè lưng cô xuống áp sát thật chặt mình.

Trước kia luôn nghĩ Tô Hiểu Thần giống như tờ giấy trắng, anh một mực hết nhịn lại nhẫn, chưa từng hôn cô.

Những thứ tốt đẹp nếu như đã từng hưởng qua, đã biết mùi vị của nó như thế nào, sẽ rất khó từ bỏ.

Nhưng hôm nay khác, anh sau này đều sẽ ở bên cô, vậy sớm ăn cô vào bụng mới là tốt nhất.

Thân thể trong ngực mềm mại, anh ôm vào trong ngực, tràn đầy đều là rung động dạt dào, anh cũng khắc chế không nổi chính mình nữa, môi dùng sức, hôn càng ngày càng mãnh liệt, nhưng thủy chung cũng không tiến hơn một bước nữa.

Tô Hiểu Thần chỉ cảm thấy nóng mặt kinh khủng, bị anh ôm vào trong ngực, toàn thân đều run.

Những hình ảnh tưởng tượng thật lâu, đến bây giờ cũng đã thực sự thành hiện thực, nhưng lại có chút không giống như trong tưởng tượng. Cô cũng không biết mình là làm sao, cả người đều có chút như nhũn ra, bị anh khống chế trong ngực, không thể động đậy một chút nào.

Tần Chiêu Dương nếm được hương vị, cũng không hề nóng vội, hơi hởi buông cô ra, trán đặt lên trán của cô.

Tô Hiểu Thần hai mắt sáng ngời trong suốt một mảnh, cứ như vậy chăm chú nhìn anh, còn mang theo một chút thẹn thùng của con gái, anh nhất thời không nhịn được, lại tiếp tục hôn cô.

Anh thực sự không muốn buông cô ra, cứ như vậy ôm một hồi, một hồi lâu lắng xuống, lúc này mới lại là một bộ dáng chính nhân quân tử nghiêm chỉnh, nhìn ánh mắt cô còn mang theo ý cười nồng đậm.

"Tô Hiểu Thần, chúng ta ở chung một chỗ có được không?"

Tô Hiểu Thần không lên tiếng.

Hai người đối với tình cảm của nhau trong thời khắc này đều là hiểu trong lòng mà không nói, Tô Hiểu Thần cảm thấy thật thần kỳ, tình cảm của bọn họ cũng không vì bốn năm xa cách mà có bất kỳ thay đổi nào.

Anh ngày càng trở nên mạnh mẽ, cô cũng đang cố gắng trưởng thành.

Bởi vì không biết đối phương bên kia sẽ biến thành bộ dáng gì, cho nên luôn cố gắng hết sức, sau đó gặp nhau, liền phát hiện hai bên mặc dù có chút bất đồng, nhưng thủy chung vẫn là cái bộ dáng trước đây.

Cô suy nghĩ suốt bốn năm cũng không suy nghĩ được thông suốt sự tình, bây giờ đột nhiên hiểu.

Cô kéo cổ áo anh, không nhẹ không nặng kéo một chút, "Vậy anh nói cho em biết, vì sao chúng ta phải ở chung một chỗ?"

Tần Chiêu Dương nhíu mày, cúi đầu nhìn môi đỏ mọng trơn bóng nước của cô, bị anh hôn hơi sung lên, anh đột nhiên nở nụ cười, quét một chút cái chóp mũi của cô, "Em không đáp ứng anh, là muốn đêm nay không trở về?"

TôHiểu Thần một trái tim thiếu nữ nhất thời tan thành mây khói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.