Nếu Giây Phút Ấy Ta Không Gặp Nhau

Chương 217: Tiểu Phi




Hai bên đều là những ngôi nhà một tầng xây bằng gỗ, trước nhà bày đủ loại hàng hóa. Nhóm người bán hàng rong đang lớn tiếng quảng cáo cho hàng hóa của mình.

Người qua người lại tấp nập trên đường, hơn một nửa là mặc quần áo bằng vải thô, ngẫu nhiên cũng có người mặc đồ bằng gấm lộng lẫy. Từ đó có thể thấy đây chỉ là một trấn nhỏ bình thường, không sầm uất như những trấn lớn.

Rất nhiều người khi nhìn thấy Ngải Thiển và Nguyệt Ca đều dừng chân do bị kinh ngạc. Thỉnh thoảng còn có tiếng bàn tán truyền tới.

Ngải Thiển biết bọn họ ngạc nhiên về Nguyệt Ca. Nơi nhỏ thế này lại có người có phong thái thần tiên xuất hiện, sao lại không kích động cho được? Hai chân bị tật, ngồi trên xe lăn thì sao? Không thể che lấp sự tao nhã trên người. mà mình, tuy xinh đẹp động lòng người, có vài phần sắc đẹp nhưng vẫn còn cách  mỹ nhân tuyệt thế rất xa. Quả là không dễ khiến người ta có cảm giác kinh ngạc.

Tuy người qua đường ngạc nhiên nhưng không ai dám đường đột tiến lên, chỉ nhìn từ xa. Thần tiên như thế bọn họ không thể khinh nhờn được.

Lại đi tiếp, trong hàng kiến trúc bằng gỗ một lầu liền xuất hiện một tửu lâu hai tầng tạo cảm giác đột ngột.  Trước tửu lâu có hai con sư tử bằng đá nửa ngồi rất oai phong. Hai bên cửa chính treo đèn lồng màu đỏ, ở giữa có ba chữ "Song Hồng lâu" thật lớn.

Sao lại có cái tên lạ như thế? Ngải Thiển ngẩng đầu nhìn, cảm thấy hoang mang.

"Vào xem là biết ngay thôi." Giọng nói trong như ngọc của Nguyệt Ca bỗng vang lên.

"Được." Nguyệt Ca nói lời này khiến đôi mắt sáng của Ngải Thiển cong lên thành hình trăng non. Nhưng nàng vừa đánh giá tửu lâu thì liền chần chừ. Trước cửa tửu lâu có bậc đá, muốn đi vào thì phải bước qua nó. Nhưng làm sao xe của Nguyệt Nguyệt lên được?

Ngải Thiển cúi đầu nhìn Nguyệt Ca, không biết nên nói thế nào. Bình thường đều dùng tiên pháp, nhưng giữa nhiều người phàmd✫đ✫L✫q✫đthế này thì không thể tùy tiện dùng được, nàng vẫn hiểu chuyện này. Với tính tình của Nguyệt Nguyệt, hắn cũng sẽ không khoe tài trước mặt đám đông như thế.

Tiểu nhị trong tiểu lâu đã thấy hai người đứng trước cửa, vắt khăn tay lên vai rồi vội vàng chạy ra, tươi cười đầy mặt. Khoảnh khắc thấy mặt Nguyệt Ca, đầu tiên hắn sửng sốt rồi khôi phục bình thường lập tức. Lăn lộn nhiều năm, dạng người nào chưa từng gặp? Định lực đã sớm được rèn luyện. Tiếp tục nở nụ cười, nhưng nụ cười lần này chân thành hơn rất nhiều. Hắn đến trước mặt Nguyệt Ca, niềm nở hỏi: "Khách quan muốn vào dùng bữa ạ?"

Nguyệt Ca hơi gật đầu.

Tiểu nhị nhìn xe lăn dưới người Nguyệt Ca, ý cười không giảm: "Có cần tiểu nhân giúp không ạ?"

"Không cần." Một từ hờ hững được nói ra, tan vào không khí.

Tiểu nhị sửng sốt, không nghĩ rằng nam nhân tựa như tiên này lại từ chối. Rõ ràng không thể đi lên thềm đá được, sao lại từ chối? Chẳng lẽ cảm thấy khó chịu? Cũng đúng, bị người khác chỉ thẳng ra khuyết tật của bản thân, ai mà vui vẻ cho nổi? Nghĩ như vậy, tiểu nhị lập tức toát mồ hôi, định mở miệng xin lỗi.

Nhưng Nguyệt Ca lại hơi nghiêng đầu, quay về sau nói với Ngải Thiển: "Nha đầu, đẩy ta vào."

Ặc?d✯đ✯L✯q✯đNgải Thiển cũng sửng sốt. Đẩy vào bằng cách nào? Giữa mịt mờ, nàng vẫn làm theo lời Nguyệt Ca, nhẹ nhàng đẩy xe lăn về phía thềm đá.

Nhất thời, tiểu nhị không biết phải làm sao, đứng ngẩn tại chỗ, nhìn theo bóng lưng bọn họ.

Ngải Thiển đẩy xe lăn đến trước thềm đá, đột nhiên phát hiện xe hơi nâng lên, nàng đẩy một cái nó liền từ từ đi lên theo bậc thềm, người ngoài không thể nhìn ra được nó đang hơi lơ lửng. Họ chỉ có thể nói kỹ thuật đẩy xe của Ngải Thiển rất tốt.

Ngải Thiển cười thầm, thì ra là thế. Nguyệt Nguyệt vẫn lặng lẽ dùng tiên pháp nhưng không để người phàm nhận ra.

Tiểu nhị thấy Nguyệt Ca lên thềm đá thuận lợi, vội vàng đuổi theo.

"Khách quan muốn ngồi ở đâu ạ? Trên lầu có nhã gian." Tiểu nhị khom người chạy tới trước mặt Nguyệt Ca, cười cười. Có thể lên được thềm đá thì hẳn là cũng có thể lên được nhã gian trên lầu.

"Không cần." Nguyệt Ca nhìn vị trí gần cửa sổ phía tay trái, "Chúng ta ngồi đó là được rồi."

Giọng nói này thực sự rất hay, như được tạo thành từ ngọc thượng đẳng. Được nghe giọng nói này đúng là một loại hưởng thụ.

Tiểu nhị không khỏi cảm thấy say mê, nhưng không quên nhanh tay lẹ chân, bước lên thu dọn vị trí mà Nguyệt Ca nhìn trúng.

Đến trước bàn,d✦đ✦L✦q✦đNgải Thiển kéo ghế ra, giúp Nguyệt Ca đẩy xe vào bàn. Kỳ lạ là tửu lâu lớn như thế nhưng không hề có người khách nào cả, chỉ có tiểu nhị đang tiếp đón bọn họ mà thôi.

Sau khi ngồi xuống, Ngải Thiển không khỏi chống cằm hỏi: "Tiểu ca, sao trong điếm không có khách vậy?"

"Này..." Tiểu nhị xoa đầu, ánh mắt lóe lên.

Chẳng lẽ trong này còn có huyền cơ? Ngải Thiển bỗng chốc thấy hứng thú, hai mắt lóe sáng, nhìn tiểu nhị.

_________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.