Nếu Gặp Lại Nhau

Chương 7




Vu Tử Lương vẫy tay với Trương Dương: "Đi nghỉ ngơi một chút đi."

Trương đại quan nhân móc di động ra, tuy rằng hắn chọn làm chuyện này vào cuối tuần, nhưng vẫn có không ít điện thoại, Trương Dương đầu tiên gọi lại cho cũng không, Hứa Song Kì vang lên từ đầu dây bên kia: "Bí thư Trương, anh đang ở đâu? Sao không nhấc máy!"

Trương Dương cười nói: "Tôi không phải đã nói rồi ư? Hai ngày nay tôi về quê ở Xuân Dương, có chuyện gì thì anh cứ xử lý."

Hứa Song Kì nói: "Bí thư Trương, tôi không dám ra chủ ý, từ sau khi chuyện khu bảo lưu thuế nhập khẩu được định ra đến nay, nhà đầu tư tới Tân Hải khảo sát nối liền không dứt, việc này cũng là anh tự mình đi bàn."

Trương Dương nói: "Chúng ta không phải có ban chiêu thương ư?"

Hứa Song Kì nói: "Chủ nhiệm ban chiêu thương Hồng Trường Thanh vẫn nghỉ bệnh, hiện tại ban chiêu thương chỉ là vật trang trí thôi."

Nhớ tới chuyện Hồng Trường Thanh hãm hại mình, Trương đại quan nhân lại thấy ngứa răng, món nợ này nên tính toán với nữ nhân này rồi.

Trương Dương biết Hứa Song Kì căn bản là đang từ chối trách nhiệm, hiện tại Hứa Song Kì tựa hồ được cao nhân chỉ điểm, bỏ đi thói quen đối nghịch chính diện với mình, biến thành tiêu cực lười biếng, tất cả chuyện mà hắn có thể đùn đẩy thì đều đùn đẩy, Trương đại quan nhân cũng mừng khi thấy hắn như vậy, anh tiêu cực lười biếng với tôi, tôi cũng không muốn để anh quản, hiện tại cho anh việc anh không làm, đợi tương lai anh muốn làm rồi thì tôi cũng không cho anh làm đâu.

Trương Dương nói với Hứa Song Kì: "Thế này đi, chờ tôi về Tân Hải sẽ xử lý việc này."

Trương Dương sau khi gác điện thoại thì gọi lại cho Thường Hải Tâm Thường Hải Tâm Thường Hải Tâm chỉ biết là hắn cùng Tiết lão tới Giang Thành, nhưng không biết mục đích Trương Dương lần này tới Giang Thành là để chữa bệnh cho Tiết lão, cô ta không nhịn được oán giận: "Gọi nhiều cú như vậy mà anh không nhấc, em còn tưởng rằng anh đã xảy ra chuyện gì."

Trương Dương nói: "Anh thì có thể xảy ra chuyện gì chứ? Vẫn ổn mà, chỉ là vứt điện thoại vào trong tủ, giờ mới nhớ ra."

Thường Hải Tâm nói: "Là cố ý không muốn nghe chứ gì?"

Trương Dương bật cười: "Lòng dạ hẹp hòi, thật sự là bỏ trong tủ mà."

Thường Hải Tâm nói: "Huyện lý của chúng ta đã có quy định rõ ràng, tất cả nhân viên công tác của chính phủ huyện và huyện ủy cần phải đảm bảo công cụ thông tin thống suốt hai tư trên hai tư, để bảo đảm có thể tùy thời liên hệ được, quy củ này hình như là anh định ra mà."

Trương Dương nói: "Tôi có thể định ra quy củ, đương nhiên anh cũng có thể sửa quy củ, anh là bí thư huyện ủy mà, ít nhất cũng có chút đặc quyền chứ."

Thường Hải Tâm nói: "Anh chắc là mũi hướng lên trời rồi phải không?"

Trương Dương nói: "Lỗ mũi hướng xuống, có điều cái đó thì nhớ em nên cả ngày cứ vểnh cả lên."

Thường Hải Tâm xấu hổ gắt: "Đang nói chính sự với anh mà, anh lại cứ ăn nói lung tung, đúng rồi, chuyện đó em đã nói với đại ca em rồi đó."

Trương Dương quan tâm nói: "Hắn nói thế nào?"

Thường Hải Tâm nói: "Anh ấy chẳng có chút phản ứng nào cả, chỉ nói hai ngày nữa sẽ đến Tân Hải bàn chuyện nhà máy với anh."

Trương Dương nghe Thường Hải Tâm nói như vậy, trong lòng đoán rằng khả năng Thường Hải Thiên không có bất kỳ hứng thú nào với sĩ đồ, không khỏi có chút mất mát, gần đây bên cạnh nổi lên nguy cơ thiếu nhân vân, theo sự xây dựng khu bảo lưu thuế nhập khẩu của Tân Hải, nhân tài trong tay thiếu hụt một cách rõ rệt, muốn để Tân Hải phát triển tốt, đầu tiên sẽ phải bắt tay vào giải quyết vấn đề này. Đối với thời đại hiện tại mà nói, nhân tài có nghĩa là tất cả.

Cú điện thoại cuối cùng của Trương Dương gọi cho Phó Trường Chinh, Phó Trường Chinh cũng nhắc tới chuyện hai ngày nay nhà đầu tư tới bái phỏng.

Trương Dương nói: "Cán bộ lãnh đạo huyện lý không chỉ có mình tôi, không thể việc gì cũng bắt tôi xử lý được chứ?"

Phó Trường Chinh cười khổ nói: "Bí thư Trương, ngài không hiểu rồi, lúc trước Tân Hải không có sức hấp dẫn gì, một năm khó lắm mới có được vài nhà đầu tư tới cửa, hiện tại khu bảo lưu thuế nhập khẩu được xác định đặt ở Tân Hải, tất cả nhà đầu tư nghe thấy tin tức đều chạy tới hỏi tình huống."

"Hỏi tình huống cũng không cần tôi tự mình ra mặt mà!"

Phó Trường Chinh nói: "Nhưng các vị đại nhân khác đều nói mình không phải người đứng đầu, chuyện khu chỉ có thể là bí thư Trương định đoạt."

Trương Dương không khỏi bật cười ha ha: "mẹ nó, một đám chó chết, muốn xoắn lại thành dây thừng thắt cổ tôi đây mà."

Phó Trường Chinh đã quen nghe thằng ôn này chửi bậy rồi, gã thở dài nói: "Bí thư Trương, tôi thấy ngài hay là trở về sớm một chút đi, nhà đầu tư hai ngày này tới đây liên tục, đây mới là ngày cuối tuần thôi đấy, nếu đợi tới ngày mai là thứ hai, kiểu gì cũng chật kín."

Trương đại quan nhân vốn muốn nhanh chóng trở về, nhưng nghe Phó Trường Chinh nói như vậy, ngược lại không muốn về, hắn cười nói: "Tôi thân thể không thoải mái, hai ngày nay nghỉ bệnh."

Phó Trường Chinh trợn trừng hai mắt lên, giọng nói của gã đầy vẻ khó hiểu: "Ngài muốn nghỉ ngơi ư, bí thư Trương ngài muốn nghỉ bệnh ư?" Phó Trường Chinh ngạc nhiên ở chỗ hắn Trương Dương khẳng định sẽ không sinh bệnh, trăm phần trăm là đang giả vờ bệnh, vì sao lại cứ chọn lúc Tân Hải bận nhất để nghỉ bệnh? Phó Trường Chinh nói: "Bí thư Trương, đây là nhà đầu tư đó, trước đây ngài không phải vẫn phát sầu vì chuyện đầu tư ư?"

Trương Dương nói: "Nhà có cây ngô đồng, chẳng lẽ còn lo không có phượng hoàng tới? Cậu cho rằng bọn họ không thấy tôi thì không đến đầu tư à? Nhà đầu tư tới đây không phải nhìn trúng mị lực cá nhân của tôi, người ta nhìn trúng có tiền để kiếm. Đám đó chơi trò tiêu cực trốn việc với tôi, tất cả mọi chuyện đều đẩy lên người tôi, không sao, tôi trước tiên nghỉ vài ngày đã, Trường Chinh, cậu cứ nói tôi bệnh rồi."

Trương Dương gác điện thoại, lại nhìn thấy Tiết Thế Luân đứng phía sau mỉm cười nhìn mình, y tới đã lâu rồi, bởi vì nhìn thấy Trương Dương gọi điện thoại cho nên không quấy nhiễu hắn.

Trương Dương cười nói: "Chú Tiết!"

Tiết Thế Luân gật đầu, y vui mừng cười nói: "Tôi vừa mới đi thăm lão gia tử, tỉnh rồi, trạng thái tinh thần cũng không tệ lắm, giờ thì ngủ rồi."

Trương Dương cho rằng y vẫn không yên lòng với tình huống của Tiết lão, lại tặng một viên thuốc an thần cho y, nói: "Yên tâm đi, Tiết lão nghỉ ngơi một chút sẽ khỏe thôi."

Tiết Thế Luân: "Nói không lời nào cảm tạ hết được, cậu và Vĩ Đồng là huynh muội kết bái, trong mắt tôi, cậu chẳng khác gì con cái tôi, người nhà thì không cần phải nói lời khách khí mãi."

Trương đại quan nhân nghĩ thầm lão Tiết chiếm tiện nghi của mình rồi, nhưng cân nhắc một chút, người ta nói cũng đúng.

Tiết Thế Luân nói: "Cùng nhau ăn cơm chiều đi, tôi thấy lão gia tử ngủ chắc không nhanh đâu."

Trương Dương nói: "Chú cũng thức một ngày một đêm rồi, không đi nghỉ ngơi một chút à?"

Tiết Thế Luân nói: "Thói quen mà, tôi bình thường mỗi ngày ngủ không quá năm tiếng đồng hồ."

Trương Dương nói: "Đối diện có nhà hàng Sa Oa ngư không tồi, chúng ta đi thử."

Tiết Thế Luân gật đầu, cùng Trương Dương tới đối diện bệnh viện, y hỏi Vu Tử Lương, Trương Dương nói với y Vu Tử Lương đã về nhà nghỉ ngơi rồi.

Tiết Thế Luân thở dài nói: "Chuyện lần này thật sự tạo áp lực rất lớn cho giáo thụ Vu."

Trương Dương cười nói: "Thật ra tôi cũng có áp lực!"

Tiết Thế Luân gọi một chai Thanh Giang Đặc Cung, Trương Dương cầm lấy bình rượu rót cho y, Tiết Thế Luân cầm chén rượu lên chạm với Trương Dương, nhấp một ngụm rượu rồi nói: "Thật ra trong lòng tôi hiểu rất rõ, bất kể là ai cũng không tránh khỏi đến lúc phải già đi."

Trương Dương gật đầu, uống một ngụm rượu, nhiệt độ của men mang tới một chút ấm áp cho huyết mạch của hắn, thần kinh đang căng ra của Trương Dương cũng dần dần được thả lỏng, tuy rằng hắn ngoài mặt thản nhiên như không, nhưng trong quá trình trị liệu cho Tiết lão cũng phải chịu áp lực cực lớn, bất kỳ chuyện gì cũng tồn tại mạo hiểm, trị liệu cho Tiết lão thì lại không được phép có sơ xuất.

Tiết Thế Luân nói: "Lần này lão gia tử sinh bệnh đã khiến tôi rất xúc động, trước đây tôi bỏ phần lớn tinh lực của mình vào sự nghiệp, ít quan tâm tới người nhà, khi biết bệnh tình của lão gia tử, tôi vô cùng áy náy, nếu không thể cứu được ông ấy, ngày tháng còn lại của tôi sẽ sống trong dằn vặt, cho nên cậu cứu lại tính mạng của lão gia tử, đồng thời cũng cho tôi một cơ hội để bồi thường, cám ơn!"

Những lời này của Tiết Thế Luân nói rất cảm động, ánh mắt y rất chân thành tha thiết, không tìm thấy một chút thành phần dối trá nào trong đó.

Trương Dương cười nói: "Chú vừa rồi còn nói chúng ta là người một nhà, không cần phải nói lời khách khí cơ mà."

Tiết Thế Luân bật cười: "Là tôi không đúng, được, không nhắc tới nữa, đúng rồi, mấy ngày nay cậu bận chữ bệnh cho lão gia tử, có phải ảnh hưởng tới công tác không?"

Trương Dương nói: "Thật ra trái đất không có tôi thì cũng vẫn quay."

Tiết Thế Luân nói: "Sau khi cậu tới Tân Hải đã mang đến không ít thay đổi cho Tân Hải, khu bảo lưu thuế nhập khẩu đặt ở Tân Hải, đây chính là đại sự oanh động Bình Hải."

Trương Dương nói: "Chú Tiết cũng quan tâm tới chuyện này ư? Chú có hứng thú đến Tân Hải đầu tư không?"

Tiết Thế Luân mỉm cười lắc đầu: "Từ khi tôi quyết định theo kinh thương, tôi đã quyết tâm không dính líu gì tới sinh ý trong nước, chỉ là con bé Vĩ Đồng không chịu nghe lời tôi."

Trương Dương nói: "Vì tị hiềm ư?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.