Nếu Gặp Lại Nhau

Chương 6




Cửa phòng vang lên tiếng gõ, Vu Tử Lương quay người lại nói: "Mời vào!"

Trương Dương từ bên ngoài bước vào, trong tay của hắn còn xách bữa ăn khuya: "Tôi từ bên ngoài về, mua chút đồ ăn khuya, thấy ông vẫn chưa nghỉ ngơi, cho nên mang tới cùng nhau ăn."

Vu Tử Lương buông bệnh lịch trong tay xuống, đi tới buồn rửa mặt rửa sạch tay, Trương Dương đặt bữa ăn khuya lên bàn làm việc.

Trương Dương cười nói: "Giáo thụ Vu chẳng những y thuật nhất lưu, khứu giác cũng nhất lưu."

Vu Tử Lương nói: "Tôi thích nhất ăn bánh gạch cua và canh cay của nhà bọn họ!"

Trương Dương mở hộp cơm ra, nói: "Rất khéo, hai thứ này tôi đều mua."

Vu Tử Lương ngồi xuống cầm, gắp bánh gạch cua lên ăn, khen: "Mùi vị thật thơm!"

Trương Dương nói: "Là ông bỏ ăn bỏ ngủ, quên ăn cơm nên giờ ăn cái gì cũng thấy ngon."

Vu Tử Lương nói: "Tôi đã đọc lại một lượt bệnh lịch trước đây của Tiết lão, Trương Dương à Trương Dương, cậu thật là có bản lĩnh, không ngờ có thể thu nhỏ khối u ở gan của ông ta lại nhỏ còn không tới hai ly, hơn nữa nhìn tình hình thì vẫn đang không ngừng thu nhỏ."

Trương Dương nói: "Chính xác mà nói thì không phải là u gan, sự trị liệu của tôi đã giết chết tổ chức ổ bệnh ở gan." Ngữ khí của hắn vô cùng bình tĩnh, giống như mình chỉ chữa khỏi bệnh ốm vặt vậy.

Trong mắt Vu Tử Lương, y thuật của Trương Dương có thể được xưng là kinh thế hãi tục quỷ phủ thần công, y nói khẽ: "Trương Dương, cậu có biết ý nghĩa của chuyện này hay không, là một đại sự có thể thay đổi lịch sử y học, bao nhiêu năm nay, trên hế giới có không biết bao nhiêu chuyên gia y học khổ sở tìm kiếm phương pháp khắc phục chứng ung thư, nhưng thủy chung không thể nào tìm được con đường chính xác, nhưng cậu làm được rồi. Trương Dương, vì sao không công bố tâm đắc của cậu cho công chúng, đây là một cống hiến rất lớn đối với toàn nhân loại."

Trương Dương cười cười lắc đầu: "Giáo thụ Vu, chúng ta quen nhau nhiều năm như vậy, rất nhiều chuyện của tôi ông đều hiểu rõ, y thuật của tôi liên quan rất lớn tới bản thân tôi, cho dù là tôi nói ra phương pháp của mình, người khác cũng không thể thành công, tôi trị liệu cho Tiết lão cần nội công, châm pháp, dược vật ba thứ kết hợp, thiếu một thứ cũng không được."

Vu Tử Lương nói: "Nhưng..."

Trương Dương nói: "Không nhưng gì cả, tôi có thể nói cho ông biết phương pháp trị liệu của tôi, nhưng ông nhất định phải giữ bí mật cho tôi, tôi chưa từng muốn làm bác sĩ, hứng thú của tôi căn bản không phải ở đây."

Vu Tử Lương nói: "Nhưng cậu rõ ràng chính là một bác sĩ giỏi, nếu cậu làm ngành y, có thể cứu được bao nhiêu mạng người!" Đây là chỗ mà y thủy chung không thể hiểu nổi Trương Dương.

Trương Dương mỉm cười nói: "Tôi vẫn đang chỉnh lý thể hội thể hội và tâm đắc y học của tôi thành sách, chờ sau khi tôi chỉnh lý xong rồi sẽ phụng hiến ra hết, coi như là tôi làm ra chút cống hiến cho quốc gia, cho toàn nhân loại đi, giáo thụ Vu, chuyện này là bí mật giữa hai chúng ta, ông nhất định không thể nói với người khác."

Vu Tử Lương biết Trương Dương tâm ý đã quyết, hắn bất kể là như thế nào cũng không chịu quay về làm bác sĩ, chỉ đành cảm thán một tiếng, vẻ mất mát hiện ra rất rõ. Y nhớ tới chuyện ngày mai trị liệu cho Tiết lão, nói khẽ: "Trị liệu ngày mai liệu có mạo hiểm gì không?"

Trương Dương nói: "Bất kỳ chuyện gì cũng đều có mạo hiểm, có điều tôi sẽ cố gắng giảm sự mạo hiểm xuống thấp nhất." Hắn nhìn ra áp lực của Vu Tử Lương, áp lực này khẳng định đến từ chính thân phận siêu nhiên của Tiết lão. Trương Dương nói: "Ngại quá, trước khi trước đó không nói thân phận thực sự của Tiết lão với ông."

Vu Tử Lương cười nói: "Tôi có thể hiểu mà, nhất cử nhất động của Tiết lão đều bị rất nhiều người để ý, có lẽ là yêu cầu của ông ta, không muốn để nhiều người biết bệnh tình chân thực, để tránh dẫn tới hỗn loạn." Y nhìn thẳng vào hai mắt Trương Dương: "Tôi tin cậu nhất định sẽ thành công!"

Tiết lão lẳng lặng nằm trong phòng bệnh khuẩn, vẻ mặt của ông ta rất an tường, bác sĩ gây tê ngồi ở đầu giường phẫu thuật, Vu Tử Lương mỉm cười nói: "Chuẩn bị tốt chưa?"

Tiết lão cười nói: "Trên vai phải của tôi có một nốt rồi đen, thuận tiện giúp tôi cắt luôn nhé!" Mắt ông ta tìm kiếm vị trí của Trương Dương, phát hiện Trương Dương ngồi ở trong góc, nhắm mắt điều tức, giống như tất cả những gì ở đây không liên quan gì tới hắn, Tiết lão biết Trương Dương đang vận công điều tức, để chuẩn bị cho trị liệu sắp bắt đầu.

Bác sĩ gây tê bắt đầu thao tác, sau khi Tiết lão tiến vào trạng thái hôn mê, Vu Tử Lương tự mình thao tác, lựa chọn hai tĩnh mạch đối xứng bên sườn của Tiết lão, một bên lấy máu, một bên truyền máu, loại pháp này mấu chốt là ở chỗ tốc độ lấy máu và tốc độ truyền máu phải bảo trì sự nhất trí một cách nghiêm khắc, tốc độ không thể quá nhanh cũng không thể quá chậm, cứ mỗi 20-30 phút lượng máu hút ra và đưa phải phải đúng 500 hào.

Người ta tới tuổi già rồi, khí huyết đều kém, theo cách nói của Tây y, cơ chế tạo máu của người già đã không ngừng thoái hóa, Tiết lão thân mang chứng ung thư, trước khi Trương Dương trị liệu cho ông ta, đã xuất hiện triệu chứng máu lan, thông qua trị liệu thay máu, có thể thay đổi đại bộ phận máu bị cảm nhiễm, giảm nhẹ chứng trạng của Tiết lão, phòng bệnh tình chuyển biến xấu và bệnh biến chứng hình thành. Lượng máu thay bình thường chắc là gấp hai lần dung lượng máu trong cơ thể, sau khi Trương Dương tham thảo với Vu Tử Lương bọn họ bọn họ quyết định lớn mật chọn dùng lượng máu gấp ba, nguồn máu thay đều rất mới, nguồn máu do Tiết Thế Luân phụ trách, tất cả máu dùng để thay đều không vượt quá một ngày, người hiến máu trước đó đã được kiểm tra sức khỏe kỹ càng, tất nhiên là vì chuyện này Tiết Thế Luân cũng phải bỏ không ít tiền.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, đợt trị liệu này cực kỳ dài, sau bốn tiếng đồng hồ, Trương Dương tới bên cạnh Tiết lão, hắn dùng kim châm đâm vào mấy chỗ huyệt đạo trước ngực Tiết lão, sau đó cầm lấy đoạn tơ ở đuôi châm, nội lực theo sợi tơ rót vào trong kinh mạch của Tiết lão, thay mãu cũng là lúc thân thể yếu đuối nhất, sự khống chế nặng nhẹ của nội lực cực kỳ quan trọng, nếu chỉ hơi không cẩn thận là có thể làm tâm mạch của Tiết lão bị twhowng, mất nhiều hơn được.

Nếu nói thay máu là quá trình thuần hóa máu tầng thứ nhất, nội lực của Trương Dương chính là thuần hóa tầng thứ hai và tầng thứ ba, quá trình này cực kỳ dài dòng, đối với tinh thần và ý chí của mỗi người đều là sự dày vò cực lớn, đối với Trương Dương cũng như vậy.

Vu Tử Lương từng thời từng khắc chú ý giám hộ chỉ số sinh lý trên máy, đến bây giờ tất cả vẫn bình thường, y nhìn sang Trương Dương, liền thấy Trương Dương nhắm mắt đứng đó, hai tay tóm đầu tơ, đỉnh đầu lờ mờ có sương trắng bốc lên, theo tiến trình của thời gian, sương trắng trên đỉnh đầu Trương Dương càng ngày càng đậm, khuôn mặt hắn bị phủ bên trong sương, như ảo như thật.

Đây là một quá trình trị liệu quá trình trị liệu cực kỳ dài, suốt một ngày một đêm, hai tổ nhân viên chữa bệnh thay phiên tiến hành giám hộ thao tác, người vất vả nhất phải kể tới Trương Dương, hắn trong quá trình này thủy chung canh giữ ở bên cạnh Tiết lão, dùng nội lực của bản thân để hộ giá sinh mệnh của Tiết lão.

Tiết Thế Luân thì không rời khỏi phòng quan sát trong hơn ba mươi tiếng đồng hồ, qua cửa kính từng thời từng khắc chú ý tình huống trị liệu của cha.

Khi trị liệu thay máu kết thúc thì đã là hoàng hôn ngày hôm sau, Vu Tử Lương một thân mệt mỏi rời khỏi phòng phẫu thuật, Trương Dương đi bên cạnh y thì tinh thần vẫn phấn chấn như thường, sau khi tu tập đại thừa quyết, năng lực khôi phục của hắn lại tăng cường thêm một bậc, tuy rằng khi trị liệu cho Tiết lão hao tổn không ít nội lực, nhưng đại thừa quyết giúp hắn bổ sung trong khoảng thời gian ngắn.

Tiết Thế Luân bước nhanh ra đón, khẩn trương nói: "Sao rồi? Cha tôi sao rồi?"

Vu Tử Lương vui mừng nói: "Chỉ số sinh lý của Tiết lão ổn định, trị liệu thay máu lần này vô cùng thành công."

Tiết Thế Luân tuy rằng kinh hỉ, nhưng y cũng không quên biểu đạt lòng biết ơn với Trương Dương và Vu Tử Lương.

Trương Dương cười nói: "Tiết lão không có việc gì là tốt rồi, chuyện chiếu cố ông ấy tiếp theo thì giao cho chú, nhân lúc này ở cùng ông ấy nhiều hơn nhé.”

Trương Dương và Vu Tử Lương đi tơi sân, Vu Tử Lương thở phào nhẹ nhõm, ba mươi sáu tiếng đồng hồ này là ba mươi sáu tiếng đồng hồ y sống trong áp lực cực lớn, trong đời y chưa từng phải sống trong khẩn trương như vậy.

Trương Dương có thể cảm nhận được áp lực của Vu Tử Lương không khỏi cười nói: "Có phải có cảm giác như trút được gánh nặng ngàn cân không?"

Vu Tử Lương cười khổ lắc đầu: "Về sau nếu lại có loại chuyện này thì tôi bất kể là như thế nào cũng sẽ không tiếp chiêu đâu, rất dày vò tâm lý."

Trương Dương cười cười ôm vai Vu Tử Lương: "Tôi mời ông ăn cơm chúc mừng."

Vu Tử Lương nói: "Mệt mỏi lắm rồi, hai ngày đêm chưa về nhà, tôi hiện tại chỉ muốn về nhà ngủ một giấc." Tuy rằng y chưa bao giờ hoài nghi y thuật thần kỳ của Trương Dương, nhưng thân phận đặc thù của Tiết lão khiến y trong hai ngày này phải chịu đựng áp lực cực lớn, loại áp lực này y chưa bao giờ phải chịu đựng từ lúc làm ngành y tới nay, may mà Tiết lão bình an vô sự, nếu vạn nhất xảy ra sơ xuất gì, sự anh minh nửa đời của mình chỉ sợ cũng sẽ đi toong. Vu Tử Lương nhìn Trương Dương vẫn mỉm cười, không thể không bội phục năng lực chịu đựng tâm lý siêu cường của thằng ôn này, tố chất tâm lý của người trong quan trường đúng là không phải tầm thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.