Nếu Gặp Lại Nhau

Chương 51




Viên Hiếu Thương tận tình khuyên bảo: "Nhị ca, anh trăm ngàn đừng có dính vào, chúng ta tuy rằng tổn thất không nhỏ, nhưng chỉ cần phong đầu qua đi, không lâu nữa chúng ta có thể kiếm lại được tiền, nơi này là Bắc Cảng không phải không phải Tân Hải, hắn lần này vượt địa bàn đã khiến rất nhiều người bất mãn, hơn nữa lần này sự xuất hữu nhân, là bởi vì anh nhận xe của Kiều Mộng Viện, cho nên mới dẫn hắn tới, nếu không thì hắn cũng không tới Bắc Cảng đâu." Trong mắt Viên Hiếu Thương, chuyện lần này tất cả đều trách lão Nhị. Trương Dương là ai thì bọn họ đều biết, thằng ôn đó trước giờ luôn là hạng ngang tàng, hắn không đi chọc người ta là may rồi, lão Nhị không ngờ chủ động đi trêu chọc hắn, thế không phải là phạm tiện ư?

Viên Hiếu Binh nói: "Nhị ca, từ xưa đến nay, dân không đấu lại quan, lão Tứ nói đúng, ngay từ đầu chúng ta đã không chiếm lý rồi, anh không nhận cái xe đi thì cũng không đến nỗi rước họa vào thân."

Viên Hiếu Nông nói: "Tôi không nuốt trôi cục tức này! huynh đệ chúng ta có bao giờ bị người ta khi dễ như vậy đâu?"

Viên Hiếu Binh nói: "Lui một bước là gió êm sóng lặng, nhường ba phần là trời cao biển rộng, tiền tài là vật ngoài thật, có điều chuyện phát sinh hôm nay em vẫn cảm thấy có chút kỳ quái, chúng ta làm việc luôn luôn cẩn thận tin tức hắn sao biết được tin tức, hơn nữa căn cứ vào tình huống mà em tìm hiểu được, lúc ấy mục đích của Trương Dương rất rõ ràng, đến thẳng bến tàu số bảy, sau khi lên thuyền thì trực tiếp tìm được container số 32, đây không phải là trùng hợp chứ?"

Viên Hiếu Thương nói: "Em cũng thấy rất kỳ quái, khẳng định có người để lộ bí mật, vấn đề rất có thể xuất hiện trong nội bộ của chúng ta."

Viên Hiếu Nông tràn ngập sát khí nói: "Chỉ cần để tôi tìm ra là thằng nào thì tôi sẽ băm thây hắn làm vạn mảnh."

Viên Hiếu Thương nói: "Nhị ca, em cho rằng, chúng ta hiện tại phải lấy tĩnh chế động, không được làm gì cả, Trương Dương nầy rất khó đối phó, một khi bị hắn chú ý, không biết sẽ gặp có bao nhiêu phiền toái, hiện tại nếu Ma Cửu đã gánh tội, vụ án này đã kết thúc, tổn thất chúng ta cứ chịu!"

Viên Hiếu Binh nói: "Nếu có người bán đứng chúng ta, mục đích bán đứng bán đứng chúng ta là gì? Có thể nhận được lợi ích gì từ việc này?"

Viên Hiếu Thương nói: "Có hai loại khả năng, một loại là cừu gia, một loại là đối thủ cạnh tranh, chúng ta làm sinh ý này bao năm nay, không biết có bao nhiêu người thầm đỏ mắt."

Viên Hiếu Nông nói: "Có phải lão Đinh hay không, tôi nghe nói hắn và Trương Dương đi lại rất thân thiết!"

Viên Hiếu Thương nói: "Khó nói lắm, mọi người đều không sạch sẽ gì, nếu một nhà gặp chuyện không may, nhà khác cũng sẽ khó sống, đây là môi hở răng lạnh."

Viên Hiếu Binh nói: "Lòng người cách cái bụng, ai biết người khác nghĩ như thế nào? Nhìn thấy một khối thịt béo, có ai mà không muốn độc chiếm?"

Viên Hiếu Nông lại uống mấy ngụm: "Chuyện này sẽ không như vậy là xong đâu."

Viên Hiếu Thương nói: "Nhị ca!"

Viên Hiếu Nông nói: "Cậu yên tâm đi, tôi biết nên làm như thế nào, hiện tại găng như vậy, tôi cũng không phải là kẻ ngốc, không làm ra chuyện ngu ngốc đâu." Hắn uống xong bình rượu đó rồi đẩy sang một bên, lảo đảo đứng dậy: "Tôi đi trước, ngày mai là mùng một, anh em chúng ta tới chùa Tề Vân dâng hương, giải xui."

Viên Hiếu Binh nói: "Ý kiến hay!"

Hai huynh đệ nhìn Viên Hiếu Nông rời đi, sau khi cửa phòng đóng lại, cơ hồ đồng thời thở dài.

Viên Hiếu Binh nói: "Lão Tứ, lần này cậu tổng cộng tổn thất bao nhiêu?"

Viên Hiếu Thương lắc đầu nói: "Không nhắc nữa, tiền có thể kiếm lại, không gì quan trọng bằng tình cảm huynh đệ."

Viên Hiếu Binh ôm vai hắn vỗ vỗ, nói: "Sau khi chuyện này bình ổn, chúng ta khuyên nhủ lão Nhị, hắn không thích hợp làm nghề này."

Viên Hiếu Thương nói: "Anh khuyên được hắn ư?"

Viên Hiếu Binh nói: "Tầm mắt của lão Nhị quá thiển cận, cho dù là cái lợi nhỏ như cái định cũng sẽ khiến hắn động lòng, cậu nói không sai, hắn chính là ý thức nông dân cá thể, nếu cứ để hắn làm tiếp như vậy, huynh đệ chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ bị hắn hại chết."

Viên Hiếu Thương nói: "Tìm đại ca thương lượng đi, với tính tình của lão Nhị căn bản sẽ không nghe chúng ta."

Trương Dương nhìn đồng hồ, hắn gọi điện thoại cho Kiều Mộng Viện.

Giọng nói của Kiều Mộng Việnlộ ra vẻ vô cùng khoái trá: "Bí thư Trương, anh xong việc chưa?"

Trương Dương thở dài nói: "Đành chịu thôi, người trong quan trường, thân bất do kỷ." Hắn nghe thấy đầu kia điện thoại truyền đến tiếng cười, không khỏi cười nói: "Làm gì vậy? Hình như rất náo nhiệt!"

"À, đựng lửa trại ở bờ biển, mấy người chúng tôi cùng nhau ăn đồ nướng. Tương hoa quả đến rồi, đang liên tục hỏi anh ở đâu! Đúng rồi, còn có mấy bằng hữu mà anh không ngờ nữa cơ."

Trương Dương nói: "Vậy tôi tới đây!"

Kiều Mộng Viện mỉm cười nói: "Để tôi bảo Mạch Kỳ Nhi phái du thuyền tới tiếp anh."

Trương Dương cười nói: "Không cần phải phiền toái như vậy, trước mười giờ ở cảng có cano, tôi tự thuê thuyền tới."

Kiều Mộng Viện nói: "Được, tôi sẽ không nói với họ, đợi anh tới khiến họ bất ngờ."

Trương Dương lái xe tới bến tàu, du thuyền tới Bạch đảo đã ngừng chở khách, có điều mỗi tối đều có cano tư nhân đi lại, sau mười giờ thì tất cả thuyền mới ngừng đi, Trương Dương đỗ xe việt dã ở bãi đỗ xe, lập tức liền có thuyền lão đại tới đón, sau khi mặc cả giá, đối phương lái ca nô đưa hắn tới Bạch đảo.

Từ bến tàu đến Bạch đảo mất mười lăm phút đồng hồ, tối hôm đó thời tiết rất tốt, trăng rất sáng, gió êm sóng lặng,.

Thuyền lão đại nói với Trương Dương, quá bảy giờ thì rất ít người tới Bạch đảo, về phần vịnh Thất Thải thì là lãnh địa tư nhân, thuyền từ ngoài tới không vào được.

Trương Dương cười nói: "Không sao, anh cứ đi đi, bạn tôi đã ở đó chờ."

Thuyền lão đại nói: "Vịnh Thất Thải cũng không phải là địa phương của người thường, ông chủ Tiêu Quốc Thành của nơi đó là người giàu nhất Bắc Cảng, tập đoàn Hoa Quang và Dịch gia liên tỏa tất cả là của hắn, đúng rồi còn có Bạch đảo Long Ngâm các, Quan Để số 1, nghe nói hắn có tới cả mấy tỷ, xếp rất cao trong nước." Hắn nói xong nhìn nhìn Trương Dương: "Anh à bằng hữu của hắn ư?"

Trương Dương cười cười không nói gì, trên bãi biển không biết là ai đốt lửa, từng làn khói bốc lên cao, trên trời trong nháy mắt xuất hiện thế giới đèn đuốc rực rỡ, ánh mắt Trương Dương bị thế giới sáng rực trước mắt hấp dẫn.

Thuyền lão đại điều khiển ca nô, một con thuyền đánh cá đi qua bên cạnh, tốc độ bỗng nhiên chậm lại, Trương Dương quay đầu lại, bỗng nhiên nhìn thấy trên chiếc thuyền bên cạnh lóe lên ánh sáng, hắn vô thức cúi người xuống, nghe thấy một tiếng rít, bay xượt qua phía trên người hắn.

Lập tức nhìn thấy từng đạo hoả tuyến điên cuồng phóng tới ca nô, tốc độ phản ứng của thuyền lão đại không kém gì Trương Dương, hắn mặc kệ ca nô của mình, tung mình nhảy vào trong nước, ca nô bị bắn thủng lỗ chỗ, Trương Dương trước khi hỏa lực hoàn toàn bao trùm ca nô cũng nhảy xuống, khoảnh khắc xuống dưới nước, cảm thấy đùi giống như bị muỗi, hắn ý thức được mình đã trúng đạn, vội vàng lặn sâu xuống nước, từng viên đạn bắn vào trong nước, Trương Dương lúc này mới nhớ tới những lời mà thần bí nhân nhắc nhở mình, điều hắn hiện tại có thể làm chỉ là tận khả năng lặn xuống phía dưới, tránh thoát khỏi tầm bắn của đạn.

Ca nô bị hỏa lực điên cuồng bắn cho thủng lỗ chỗ như tổ ong, cuối cùng bình xăng bắt lửa nổ tung, mặt biển giống như dấy lên một quả cầu lửa cực lớn.

Chiếc thuyền đánh cá đó tiếp tục bắn thêm khoảng ba phút rồi lái đi.

Trương đại quan nhân không ngờ trong nước lại phát sinh loại hành vi mưu sát cán bộ quốc gia trắng trợn như vậy, thằng ôn này phân biệt phương hướng, lặn về phía Bạch đảo, sau khi bơi được một đoạn thì mới chậm rãi trồi lên mặt nước, ca nô bị cháy đã hoàn toàn biến mất trên mặt biển, còn thuyền đánh cá tấn công hắn thì đã trở thành một điểm đen nhỏ xíu, không lâu sau liền hoàn toàn biến mất.

Trương Dương hít một hơi, cảm thấy đùi phải trở nên càng lúc càng đau, đây là do nước biển ngấm vào vết thương, nơi này cách Bạch đảo cũng không xa, Trương Dương phong bế huyệt đạo của mình, tránh cho vết thương tiếp tục chảy máu, sau đó chịu đựng đau đớn bơi về phía Bạch đảo.

Vết thương ở chân dù sao cũng tạo thành ảnh hưởng tới hành động của hắn, đoạn khoảng cách không xa này, Trương Dương bơi ước chừng một giờ mới đến được bờ cát, di động của hắn dính nước đã không thể sử dụng, cũng may tính năng chống nước của đồng hồ rất tốt, nhìn thời gian thì đã là mười một giờ rồi, Trương Dương xé quần, dưới ánh đèn đường buộc lại vết thương, ở phần sườn đùi có một vết đạn nhìn thấy ghê người, viên đạn vẫn kẹt ở bên trong, nhưng chắc không không có thương tổn tới xương cốt của hắn, Trương Dương cắn chặt răng, khập khiễng đi về phía trạm điện thoại công cộng cách đó không xa, từ trong túi quần móc ra mấy đồng xu bỏ vào.

Khi Tiêu Mân Hồng và Kiều Mộng Viện cùng nhau tới trạm điện thoại công cộng đón Trương Dương, nhìn thấy hắn ướt sũng đứng đó, đều lắp bắp kinh hãi, bởi vì mất máu không ít, hơn nữa phủ dưới ánh trăng, sắc mặt Trương Dương lộ ra vẻ tái nhợt, hắn cười cười khập khiễng đi tới trước xe, mở cửa xe ngồi vào.

Kiều Mộng Viện kinh hô: "Anh sao thế?"

Trương Dương nói: "Không sao, bị muỗi đốt." Hắn hỏi mượn Tiêu Mân Hồng di động để liên lạc với Trình Diễm Đông.

Trải qua Trương Dương kể lại chuyện vừa rồi với Trình Diễm Đông, Kiều Mộng Viện và Tiêu Mân Hồng cũng hiểu được chân tướng của chuyện này. Trương Dương bảo Trình Diễm Đông lập tức liên hệ với phương diện tương quan, tiến hành điều tra hải vực nơi mình gặp chuyện, xem xem có tìm được thuyền lão đại chở mình không. Bởi vì chuyện phát sinh quá đột nhiên, Trương Dương không thể nhớ được đặc điểm cụ thể của thuyền đánh cá tập kích bọn họ, nếu tìm được thuyền lão đại đó, có lẽ có thể tìm được một số manh mối. Trương Dương không quên nhắc nhở Trình Diễm Đông, trước khi phát hiện manh mối đừng tiết lộ chuyện mình bị tập kích ra ngoài, chỉ nói là tai nạn thuyền bè.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.