Nếu Gặp Lại Nhau

Chương 33




Trương Dương cười lạnh một tiếng, ném Lục Xuân Minh xuống đất.

Lúc này phó bí thư thị ủy Tưởng Hồng Cương và Đinh Cao Sơn cùng nhau chạy tới, bọn họ nghe Đinh Lâm nói Trương Dương gặp chuyện phiền toái, cho nên lập tức tới ngay.

Thi Quang Minh nhìn thấy ngay cả phó bí thư thị ủy cũng tự mình đến, biết chuyện này phiền toái lớn rồi, Lục Xuân Minh vẫn nằm trên mặt đất rên rỉ gì đó, Thi Quang Minh tìm được cơ hội thấp giọng cảnh cáo hắn: "Anh nói ít thôi, vị đó là bí thư huyện ủy Tân Hải, bí thư Tưởng của thị ủy cũng tới rồi đó."

Trương Dương cũng không ngờ Tưởng Hồng Cương lại tự mình tới đây, hắn cười nói: "Bí thư Tưởng, chuyện nhỏ thôi mà, ngài tự mình tới đây làm gì, tôi có thể tự xử lý."

Tưởng Hồng Cương nhìn những người bị thương nằm trên mặt đất, có chút bất đắc dĩ thở dài: "Cậu xử lý như vậy à?"

Trương Dương nói: "Bằng hữu của tôi vừa tới Tân Hải, xe và ví tiền đều bị người ta đánh cắp, anh nói có tức hay không?"

Tưởng Hồng Cương nhìn thấy Kiều Mộng Viện hắn y không khỏi ngẩn ra, kéo Trương Dương sang một bên: "Vị kia có phải là con gái của bí thư Kiều không?" Khi Kiều Chấn Lương đảm nhiệm chức bí thư tỉnh ủy Bình Hải, Tưởng Hồng Cương từng đến nhà y bái phỏng, cho nên từng gặp mặt Kiều Mộng Viện một lần, Trương Dương cũng không giấu hắn, gật đầu.

Tưởng Hồng Cương hít một hơi lạnh, đám trộm này đúng là mù rồi, chẳng trách Trương Dương tức giận, trộm đồ của Kiều Mộng Viện, tạm thời không nhắc tới Kiều Chấn Lương có phải từ vị trí bí thư tỉnh ủy đi lên không, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, nội tình chính trị của Kiều gia há có phải là hạng như hắn có thể so sánh được? Nói một cách Không khách khí, Kiều Chấn Lương hiện tại dậm chân một cái là cả Bắc Cảng cũng phải rung chuyển. Lúc trước y còn lợi dụng chuyện khu khai phá Tân Hải chiếm dụng đất ruộng khiến cho đám cán bộ Bắc Cảng bọn họ mặt xám mày tro, nghĩ đến đây Tưởng Hồng Cương thầm kêu phiền toái rồi.

Thi Quang Minh nhìn thấy Tưởng Hồng Cương, không dám bước lên, bởi vì hắn bởi vì hắn cũng biết mình không đủ tư cách, hắn tới trước mặt Đinh Cao Sơn: "Đinh tổng..."

Đinh Cao Sơn không để ý đến hắn, nhân vật nhỏ như vậy y cũng sẽ không để vào mắt.

Thi Quang Minh lúng túng nói: "Đinh tổng, ngài đã quên rồi à, lần trước ở Lăng Hải Cư, chúng ta cùng nhau ăn cơm, cục trưởng Tô cũng có mặt." Cục trưởng Tô mà hắn nói là cục trưởng Tô Vinh Thiêm của phân cục cảng khu mới, là lão bằng hữu với Đinh Cao Sơn.

Chuyện Trên đời chính là khéo vậy đó, nhắc tới Tào Tháo là Tào Tháo đến, Thi Quang Minh vừa mới nhắc tới Tô Vinh Thiêm, Tô Vinh Thiêm cũng vừa hay ngồi xe tới, Tô Vinh Thiêm nhận được điện thoại của Đinh Lâm sớm nhất, nghe nói bí thư Trương Dương của Tân Hải đánh người ở đường Hải Phong, ý nghĩ đầu tiên trong đầu y là xong rồi, tên sát tinh này sao lại giết tới hạt khu của mình? Đinh Cao Sơn sợ to chuyện, vội vàng chạy tới hiện trường.

Nhìn thấy phó bí thư thị ủy Tưởng Hồng Cương cũng bị kinh động, Tô Vinh Thiêm không khỏi trán đổ mồ hôi, y trước tiên đi tới Tưởng Hồng Cương chào hỏi.

Tưởng Hồng Cương tức giận nói: "Làm cái gì vậy? Cảng khu Mới sao hỗn loạn thế?" Thế này chẳng khác nào trực tiếp mắng Tô Vinh Thiêm quản hạt bất lực.

Tô Vinh Thiêm vội vàng tỏ thái độ: "Bí thư Tưởng, ngài yên tâm, việc này tôi nhất định sẽ xử lý nghiêm túc!" Y vừa nói vừa nhìn về phía Đinh Cao Sơn một cách cầu trợ.

Đinh Cao Sơn và Tô Vinh Thiêm quan hệ không tồi, y cười nói: "Bí thư Tưởng, nơi này rất loạn, tôi thấy Tô cục tới rồi, chúng ta thôi thì đừng nhúng vào nữa."

Tưởng Hồng Cương gật đầu, quay sang nói với Kiều Mộng Viện: "Các cô yên tâm, bằng hữu của Trương Dương cũng là là bằng hữu của tôi, chuyện này tôi nhất định sẽ mau chóng cho hai cô một câu trả lời." Y cũng lo lắng ở hiện trường lâu thì ảnh hưởng không tốt, nói một tiếng với Trương Dương rồi lên xe rời đi.

Đinh Cao Sơn giới thiệu Tô Vinh Thiêm cho Trương Dương nói: "Vị này là Tô cục của cảng khu mới."

Tô Vinh Thiêm vươn tay về phía Trương Dương, nhiệt tình dào dạt nói: "Bí thư Trương, rất cao hứng khi được quen anh!"

Trương đại quan nhân bắt tay với tôi, nói: "Tôi hôm nay có chút không vui, bằng hữu của tôi vừa tới Bắc Cảng, vừa xuống xe thì bị người ta lột sạch."

Tô Vinh Thiêm nói: "Việc này cứ giao cho tôi xử lý, tôi nhất định sẽ mau chóng phá án!"

Trương Dương biết những công an này đối với những phần tử phạm pháp sống trong khu trực thuộc của mình thì trên cơ bản đều nắm rõ một số, chỉ cần họ muốn truy thì khả năng phá án là rất lớn. Nhưng Trương Dương đối với hiệu suất của những người này cũng hiểu ít nhiều, không cho bọn họ chút áp lực thì những người này sẽ không nghiêm túc làm việc.

Trương Dương nói: "Tô cục, mau một chút nhé, trong 24 tiếng đồng hồ có thể giải quyết vấn đề không?"

Tô Vinh Thiêm mặt lộ vẻ khó xử, y biết Trương Dương khó chơi, lần này có người trộm đồ của bạn hắn, nhìn tình hình thì thằng cha này nhất định sẽ không chịu để yên, Tô Vinh Thiêm không phải không muốn phá án, y cũng không muốn dính vào phiền toái, nhưng phá án trong 24 tiếng đồng hồ, y không nắm chắc. Tô Vinh Thiêm nói: "Bí thư Trương, tôi sẽ cố hết sức, tôi sẽ bảo bọn họ lập tức triển khai hành động..."

Trương Dương nói: "Tô cục, tôi tuy rằng không phải cảnh sát, nhưng có một số việc tôi cũng biết một chút, chuyện mất xe tôi tạm thời không nói, nhưng đi ăn cơm trong bị mất tài vật thì khách sạn này có phải nên gánh trách nhiệm không?"

Tô Vinh Thiêm cười nói: "Bí thư Trương, tôi lập tức sẽ ra lệnh để họ điều tra rõ chuyện này..." Trương Dương mỉm cười một tiếng, hắn xoay người bước tới chỗ ông chủ cửa hàng Lục Xuân Minh, Lục Xuân Minh lúc này đã hiểu rõ rốt cuộc xảy ra, đang ở đó hối hận tới đứt cả ruột, hắn nào có biết lại trêu phải một đại nhân vật, ngay cả phó bí thư thị ủy và cục trưởng phân cục đều tự mình tới đây, việc này nghiêm trọng rồi. Nhìn thấy Trương Dương bước về phía mình, Lục Xuân Minh sợ đến nỗi đầu cúi, chút uy phong vừa rồi đã sớm bị hắn ném tới lên chín tầng mây

Trương Dương nói: "Còn phải thanh toán nữa không?"

Lục Xuân Minh lắc đầu như đánh trống bỏi, hiện tại đánh chết hắn hắn cũng không dám tìm Trương Dương đòi tiền.

Trương Dương nói: "Anh không tính tiền tôi thì tôi cũng phải tính sổ với anh, anh nghe rõ cho tôi, họ bị tổn thất bao nhiêu thì anh phải đền bấy nhiêu, nếu không thì nhà hàng của anh cả đời này đừng hòng buôn bán nữa."

Lục Xuân Minh vẻ mặt cầu xin, nhưng hắn lại không dám nói lời nào, mình căn bản không đắc tổi nội với vị đại gia trước mắt, muốn trách thì tự trách mình có mắt như mù.

Đồn trưởng Đồn công an đường Hải Phong Thi Quang Minh lúc này vội vàng lập biên bản, Kiều Mộng Viện mất một chiếc Mercedes g320 màu đen, chiếc xe này là của đại ca Kiều Bằng Cử của cô ta, Kiều Bằng Cử sau khi xuất ngoại gây dựng sự nghiệp thì để chiếc xe này ở nhà, lần này Kiều Mộng Viện và Thì Duy lái xe tới đây, không ngờ vừa tới Bắc Cảng thì xe bị ăn cắp, chiếc xe này lúc trước cả độ lại và làm thủ tục giấy tờ tổng cộng tốm gần hai trăm vạn, Thi Quang Minh nghe nói tới giá của chiếc xe thì không khỏi hít một hơi lạnh, sau khi hắn tìm hiểu rõ thì đi tới trước mặt Tô Vinh Thiêm, nói khẽ: "Tô cục, chuyện này có vẻ phiền toái rồi."

Tô Vinh Thiêm nói: "Xe đắt tiền như vậy toàn bộ Bắc Cảng cũng tìm không ra mấy, không dễ dàng tiêu thụ đâu, mau sai người đi điều tra đi."

Thi Quang Minh nói: "Những người tham gia đánh nhau thì phải làm sao?"

Tô Vinh Thiêm lạnh lùng nhìn đám người ngã trái ngã phải, đang ngồi dưới đất rên rỉ đó: "Bắt Tất cả cho tôi!"

Trương Dương gọi điện thoại cho Chu Sơn Hổ tới, sau khi xe hắn tới, lập tức gọi Kiều Mộng Viện và Thì Duy lên xe, trước khi đi, hắn dặn Tô Vinh Thiêm: "Tô cục, chuyện này nhờ cả vào anh, tôi hy vọng phía cảnh sát sẽ mau chóng cho tôi một câu trả lời."

Tô Vinh Thiêm vẻ mặt tươi cười nói: "Nhất định, nhất định!"

Trương Dương cũng chẳng buồn nói nhiều với y, để ý thấy có phóng viên tới, hắn nhanh chóng lên xe rời khỏi hiện trường.

Tô Vinh Thiêm đợi cho Trương Dương đi rồi, cũng lên xe của mình, y nhanh chóng bấm số di động của Đinh Cao Sơn, Tô Vinh Thiêm tuy rằng biết Trương Dương khó chơi, nhưng y không hiểu lắm về Trương Dương, không biết nên ứng đối với hắn như thế nào, từ biểu hiện vừa rồi của Trương Dương cho thấy, thái độ của người này vô cùng cường ngạnh, rõ ràng đang bức bách mình trong thời gian ngắn phải phá án, Tô Vinh Thiêm ở giới cảnh sát dã lăn lộn nhiều năm như vậy, đương nhiên sẽ không dễ dàng hứa hẹn, nếu hắn nói trong bao nhiêu lâu sẽ phá án này, vạn nhất tới lúc đó không thực hiện được, há chẳng phải là để người khác chê cười ư, hắn đã lưu lại đường lui cho mình, cũng may Trương Dương không tiếp tục lằng nhằng, chắc hắn cũng nghĩ tới thân phận của bản thân, sợ tạo thành ảnh hưởng xã hội không tốt.

Đinh Cao Sơn không bất ngờ vì Tô Vinh Thiêm gọi, y vừa mới tiễn bước Tưởng Hồng Cương, lúc này vẫn chưa trở lại nhà mình, Đinh Cao Sơn nói: "Tô cục, chuyện giải quyết chưa?"

Tô Vinh Thiêm cười khổ nói: "Cao Sơn huynh, nào có dễ dàng như vậy, tôi đây không phải là gọi thỉnh giáo anh ư, tôi không hiểu về bí thư Trương, nhìn thấy hắn hôm nay vô cùng tức giận, thật ra loại chuyện này không ai muốn xảy ra cả, anh giúp tôi nói với hắn một tiếng, mọi người đều là bằng hữu, tôi nhất định sẽ gắng sức phá vụ án này, bảo hắn đừng nóng vội."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.