Nếu Em Nở Rộ Gió Mát Sẽ Đến

Chương 59




Tôi tỉnh lại vì đói quá.

Mờ mịt mở mắt, xung quanh là một hơi hoàn toàn xa lạ, trần nhà có phần ố vàng, tủ đầu giường, giá sách và thậm chí cả ván giường cũng cũ kỹ đến rợn người…

Đây là đâu?

Tôi định chống tay ngồi dậy thì phát hiện tay mình đã bị còng chặt!!!

Tôi: “…”

Hít một hơi lạnh, tôi lặng lẽ nhớ lại sự việc trước khi mình mất ý thức. Tiền Chấn Tá lừa tôi nói xe nổ lốp, bảo tôi xuống xe, sau đó đánh thuốc mê tôi…

Vừa nghĩ tới Tiền Chấn Tá hắn ta liền xuất hiện ngay ở cửa phòng, mặt mũi lạnh lùng nhìn tôi.

“A!!!” Tôi sợ đến độ hét ầm ĩ, run rẩy cố ngồi thẳng người dậy, “Tiền Chấn Tá?! Anh định làm gì?!”

Khỉ thật, với cái tình huống trước mắt này, chẳng lẽ Tiền Chấn Tá yêu Lư Dĩ Sương đến cái độ biến thái muốn người mình yêu chết trên tay mình luôn?! Cứu tôi với, tôi tạo nghiệt gì rồi?! Cái tên Tiền Chấn Tá này bình thường nhìn chỉ có chút quái dị, không ngờ căn bản chính là biến thái!!!

Tiền Chấn Tá cũng chẳng để ý đến tôi, bước từng bước lại gần. Cả người tôi co rúm lại như con sâu: “Tiền, Tiền Chấn Tá, anh phải bình tĩnh! Giết người là phạm pháp đấy!”

Rốt cuộc Tiền Chấn Tá cũng mở miệng, giọng anh ta lạnh hơn bình thường rất nhiều: “Tôi không muốn giết cô.”

“Hả?” Xác định tính mạng an toàn, tôi run rẩy ngẩng đầu nhìn hắn ta.

“Mặc dù quả thật tôi rất muốn giết cô.” Giọng hắn ta càng lạnh hơn, giống như có thể kết thành băng vậy.

Tôi : “…”

Học cái gì không học, lại học cái kiểu ngừng lấy hơi rõ lâu của Lâm Hạo Hải…

“Cô có biết không, nếu là Dĩ Sương thật sẽ không gào thét như cô, chẳng ra dáng con gái gì cả.” Hắn ta lạnh lùng nhìn tôi.

“Chém gió, cho cô ta bị thằng cha biến thái như anh trói thế này thử xem có kêu to gọi nhỏ không…” Tôi phản kích một nửa, đột nhiên chột dạ. “Cái, cái gì mà Dĩ Sương thật, anh bị thần kinh à, tôi chính là Lư Dĩ Sương đây… còn thật thật giả giả cái gì.”

Tiền Chấn Tá cười lạnh: “Cô không phải Lư Dĩ Sương.”

“Tôi chính là Lư Dĩ Sương! Tôi không phải là Lư Dĩ Sương thì còn có thể là ai, anh có thể đưa tôi đi kiểm tra ADN, tôi…”

“Cô vẫn còn cố ngụy biện sao, Hạ Tiểu Mễ.” Tiền Chấn Tá lạnh lùng cắt ngang tràng giải thích của tôi.

Tôi: “… Anh, làm sao anh biết?!”

Biết chuyện này chỉ có hai người Lâm Hạo Hải và Tiền Chấn Hựu! Cả hai người đó đều không có khả năng nói cho tên Tiền Chấn Tá này biết mà?!

Tiền Chấn Tá: “Ngay từ ban đầu tôi đã thấy cô rất đáng ngờ.”

“Hả?”

“Lần đầu và lần thứ hai gặp mặt, cô đều phản ứng không giống với Lư Dĩ Sương.” Hắn ta lạnh lùng phân tích sai sót của tôi. “Lúc đầu tôi còn cho rằng vì chúng ta chưa gặp nhau năm năm, cô có thay đổi cũng không có gì kỳ quặc. Khiến tôi thấy bắt đầu hoài nghi là từ khi… nghe tin A Hựu theo đuổi cô.”

“…” Tôi âm thầm rơi lệ, Tiền Chấn Hựu cái đồ chết bầm chết giập chuyên đi hại người nhà cậu! Mợ cậu… à không, anh cậu!!!

Tiền Chấn Tá: “Sau khi cô đào hôn, A Hựu hoàn toàn chẳng có vẻ buồn rầu đau khổ gì, ngược lại khi nghe tin Hạ Tiểu Mễ chết rồi thì nó mới khổ sở, bởi vậy đương nhiên tôi xác định người nó thích là Hạ Tiểu Mễ. Mặc dù tôi không biết Hạ Tiểu Mễ là ai, thậm chí còn vì thế mà thầm trách A Hựu, cho rằng nó… Nếu từ đầu đã không thích Dĩ Sương thì việc gì phải theo đuổi em ấy, hại tôi còn vì nó mà từ bỏ. Nếu biết sự việc sẽ thành ra thế này thì từ đầu tôi đã không bỏ cuộc.”

Tôi: “Anh hai, anh đừng có hồi tưởng lại quá khứ nữa.”

Tiền Chấn Tá: “…”

Đột nhiên nhớ ra tình huống hiện tại, nếu để Tiền Chấn Tá nói càng nhiều thì tôi càng có thể sống lâu hơn một chút, thế là tôi lập tức đổi sang nịnh nọt: “Òa òa òa, anh cứ nói tiếp đi, tôi thích nghe lắm!”

Tiền Chấn Tá khinh thường: “Thật không hiểu nổi tại sao A Hựu lại thích cái dạng như cô!”

Tôi cũng không biết!

Tiền Chấn Tá: “Tôi rất hiểu tính cách A Hựu, nếu nó đã không thích Dĩ Sương, mà hai nhà Lư, Tiền đã bắt đầu hợp tác rồi thì sẽ không tiếp tục theo đuổi Lư Dĩ Sương nữa. Tôi đoán không sai, nó hoàn toàn không để ý đến Lâm Hạo Hải và Lư Dĩ Sương, nhưng một ngày, nó đột nhiên quay lại theo đuổi Lư Dĩ Sương. Việc này quá kỳ lạ, tuyệt đối không phải tác phong trước nay của em trai tôi.”

“Vậy, vậy cái lần gặp ở nhà hàng kia không phải tình cờ mà là do anh cố ý sắp xếp đúng không? Là để xem quan hệ giữa tôi và Lâm Hạo Hải rốt cuộc như thế nào?”

“Tôi sai người theo dõi A Hựu, biết nó và cô đang cùng đi ăn nên cũng đến đó.” Hắn ta lạnh lùng đáp, dường như hoàn toàn không thấy hành vi của mình có gì đó bất thường.

Tôi suýt nữa thì lườm hắn ta một cái. Tên Tiền Chấn Hựu kia, đến bị theo dõi cũng không biết, lại còn dám mời tôi đi ăn cơm!

Tiền Chấn Tá: “Kết quả, cái cảm giác không ổn kia lại càng mãnh liệt. Thói quen ăn uống của cô và Dĩ Sương không giống nhau. Bất kể ăn gì cô ấy đều ăn từ tốn từng miếng một, mà lúc ăn cơm thì không bao giờ nói chuyện. Cho dù có lúc rất không vừa ý thì cũng không công khai lườm nguýt A Hựu như cô.”

Tôi: “...”

Tôi lườm nguýt cũng có tội à! Tôi không tin cô nàng Lư Dĩ Sương đó không biết cái kỹ năng người người đều biết là lườm người khác đấy! Mà anh nói xem, trừ lườm nguýt ra thì tôi còn có cách gì để đối mặt với tình cảm nồng nàn của Tiền Chấn Hựu chứ?! Còn về dáng vẻ ăn uống… Oa oa oa, Lâm Hạo Hải cũng đâu có dạy tôi vấn đề này! Lúc ấy Tiền Chấn Tá, Tiền Chấn Hựu đều ngồi ngay bên cạnh, tôi căng thẳng muốn chết, mà đã căng thẳng thì chỉ có thể vùi đầu vào ăn, đương nhiên tốc độ ăn lại càng nhanh, càng khó coi!

Tiền Chấn Tá: “Nhưng… tôi có nghĩ thế nào cũng không nghĩ được cô lại là Hạ Tiểu Mễ. Tôi chỉ nghĩ, có phải Dĩ Sương đã xảy ra chuyện gì rồi nên mới thay đổi nhiều như thế.”

“Đúng đúng, thật ra… tôi gặp tai nạn giao thông nên bị mất một phần trí nhớ, tính cách cũng thay đổi không ít! Nhưng bản chất tôi vẫn là Lư Dĩ Sương mà!!!” Tôi vội vàng hắt nước theo mưa lấp liếm.

Tiền Chấn Tá lạnh lùng: “Câm miệng.”

Tôi: “…”

Tiền Chấn Tá: “Sau khi cô đi rồi, nhân lúc A Hựu không có mặt tôi đã lấy số cô từ điện thoại của nó. Cô đoán xem nó lưu tên cô là gì?”

“Chắc là Lư Dĩ Sương…”

“Không, là Dĩ Sương, nhưng còn có mở ngoặc, phiên âm tên Tiểu Mễ.” Tiền Chấn Tá khẽ nhấc khóe miệng.

Tôi: “…”

Cái gì gọi là “đồng đội ngu như heo”?! Tiền Chấn Hựu chính là tên đồng đội ngu như heo đó đấy!!! Không tìm mọi cách bán đứng đồng đội là không cam lòng hả???

Tôi đau khổ: “Đúng thế, thực ra tôi đang dùng di động của Tiểu Mễ.”

Tiền Chấn Tá: “…”

Rốt cuộc Tiền Chấn Tá cũng không thể bình tĩnh được nữa, hắn ta gào lên: “Cô đừng có thản nhiên như không thế! Điện thoại của Tiểu Mễ?! Cô định lừa ai thế hả?!”

Tôi: “…”

Anh phản ứng cũng mạnh ghê ấy nhể!

Không dám nói chuyện, tôi lại rúc vào một góc.

Tiền Chấn Tá hít sâu một hơi, xem ra đã bình tĩnh hơn nhiều, tiếp tục nói: “Tôi rất nhanh đã nhớ ngay đến Hạ Tiểu Mễ. Tiền Chấn Hựu chắc sợ người khác nghi ngờ nên vẫn lưu số cô với tên Dĩ Sương, có điều lại không nhịn được mà chú thích bên cạnh là Tiểu Mễ. Nhưng tôi… Lúc đó tôi cũng không nghi ngờ cô là Hạ Tiểu Mễ, bởi vì việc đó quá hoang đường. Tôi lấy được số cô rồi, việc đầu tiền làm là nhắn tin. Thật ra tin nhắn của cô chẳng có vấn đề gì, chẳng qua là tôi cố ý nói lần nào Dĩ Sương cũng thêm dấu câu… Cô chẳng những không phản bác mà còn ngoan ngoãn làm theo nữa.”

Tôi: “…”

Tiền Chấn Tá… Sao anh không chết quách đi cho đỡ chật đất…

Tiền Chấn Tá cười khẩy: “Cô có tật giật mình, bởi vậy mỗi lần tôi nói Dĩ Sương trước đây thế này thế kia, cô đều không hoài nghi gì đã lập tức làm theo. Thật ra Dĩ Sương hoàn toàn không có những thói quen đó.”

Tôi: “Nhưng anh dựa vào đâu mà nghi ngờ tôi?”

Tiền Chấn Tá: “Không, sau khi nhận được tin nhắn của cô, tôi mất ngủ cả đêm, ngày thứ hai dậy sớm đến trước nhà cô và Lâm Hạo Hải, sau đó tặng cô một món quà.”

“Cái, cái hộp nhạc đó hả?” Tôi nghi hoặc.

“Đúng thế, bên trong đặt máy nghe lén.” Tiền Chấn Tá cười lạnh tanh, “Sau đó tôi nghe được một đoạn đối thoại mà cả đời này chắc tôi cũng không bao giờ quên được.”

Hắn ta lấy một cây bút ghi âm ra, tiếng nói chuyện của tôi và Lâm Hạo Hải nghe rất rõ ràng.

“Oa oa oa oa, việc Tiền Chấn Tá thì hoàn toàn nằm ngoài dự liệu mà. Chắc có lẽ do khẩu vị hai anh em nhà anh ta giống nhau quá, đến cả nhà ăn cũng chọn cùng một cái, bởi thế nên anh ta mới nhìn thấy tôi và Tiền Chấn Hựu… Sau đó anh ta bảo muốn theo đuổi Lư Dĩ Sương lại từ đầu.Thật ra tôi cũng rất đau khổ mà, Chúa biết hôm qua tôi với Tiền Chấn Hựu kinh ngạc đến mức nào. Tiền Chấn Tá nói tràng giang đại hải mãi chả chịu thôi, lại còn thích hoài niệm quá khứ, mỗi một thói quen bé tí bé teo của Lư Dĩ Sương cũng nhớ rõ mồn một… Trời ạ, đều đã qua năm năm rồi! Tôi thật sự rất sợ mình lộ ra sơ hở gì.”

“Không sao, anh ta có nghi ngờ đến đâu thì cô cũng vẫn là Lư Dĩ Sương thôi.”

“Cũng đúng, ai mà đoán nổi cái chuyện linh hồn nhập xác này cơ chứ… Cho dù tôi có chủ động nói ra thì e cũng chẳng mấy người chịu tin.”

Tôi nghe thấy giọng mình, mặt đã biến dạng.

Tiền Chấn Tá mặt mày không chút biểu cảm nhìn tôi, sau đó tắt băng ghi âm, chậm rãi nói: “Linh hồn nhập xác. Đúng thế, nếu không phải tôi đã nghi ngờ sẵn, lại vô tình nghe được đoạn đối thoại này… thì cho dù có người nói thẳng với tôi, cô là Hạ Tiểu Mễ chứ không phải Lư Dĩ Sương, e là tôi cũng không tin đâu.”

Oa oa oa oa… Bởi vậy từ đầu đến cuối, vấn đề lớn nhất là ở tôi sao? Đều tại miệng tôi cả, nói rõ ràng hết ra thế để làm gì chứ…

Không đúng, nhẽ ra không được để cái hộp nhạc đó trên bàn. Đồ Tiền Chấn Tá tặng nhẽ ra phải vứt ngay vào thùng rác ven đường mới đúng!

Sự việc đã đến nước này, tôi chẳng còn cách nào chống đỡ, chỉ đành cúi đầu im lặng.

Tiền Chấn Tá: “Tôi cũng rất kinh ngạc, nhưng phải nhịn xuống. Tôi đánh tiếng thăm dò xem A Hựu có biết chuyện này không, lần nào tôi nhắc đến nó cũng có vẻ hốt hoảng, rõ ràng nó đã biết rồi, hơn nữa còn cố ý giấu tôi. Tôi thật không hiểu nổi cô có gì tốt đủ để khiến nó làm thế! Khiến nó che giấu chuyện Dĩ Sương đã mất tích!”

Tôi khóc lóc: “Tôi cũng đâu có biết…”

Tiền Chấn Tá chắc là tức xì khói: “Không biết, không biết, cô thì biết cái quái gì?! Tôi nhẫn nhịn mấy ngày, quả tình không biết phải làm sao mới được. Công bố cho mọi người? Căn bản là không thực tế, chẳng ai lại tin câu chuyện đó của tôi cả, cho dù là có băng ghi âm cũng thế! Tìm mấy người nói chuyện? Tính cách của tên Lâm Hạo Hải kia… Hơn nữa hắn ta còn giúp cô, đương nhiên là cũng thích cô rồi!”

“Này anh hai, lời này không thể nói bừa đâu nhé, Lâm Hạo Hải không thích tôi!” Tôi vội vàng giải thích.

“Câm miệng!” Tiền Chấn Tá phát điên, “Sau đó vừa hay đến sinh nhật Lâm Hạo Hải, tôi vẫn không nhịn được mà tới tham gia. Ở đó cô làm cái quái gì thế hả? Nếu là Dĩ Sương trước đây, cho dù tuổi còn nhỏ thì vẫn luôn rực rỡ lóa mắt, còn cô thì sao? Chỉ biết trốn trong góc cắm đầu ăn!”

Tôi: “…”

Mợ nó chứ, Lư Dĩ Sương không cần ănuống! Lư Dĩ Sương có thể thành tiên luôn rồi!!!

“Nếu không ăn thì lại rúc vào bên cạnh Lâm Hạo Hải, mặt mày đầy vẻ bất lực, tôi thật không thể chịu đựng được Dĩ Sương như thế!” Hắn ta gào rú, “Từ lúc biết cô là Lư Dĩ Sương tôi đã chuẩn bị sẵn thuốc mê và khăn tay, nghĩ nhất định sẽ có ngày phải dùng đến, chẳng qua là không nghĩ ngày đó lại đến sớm thế. Tôi vẫn luôn âm thầm để ý đến cô, ngay khi phát hiện cô rời đi tôi đã đuổi theo ngay, thấy cô có vẻ muốn bắt xe liền biết cơ hội đã tới, bèn nói muốn đưa cô đi. Cô có biết không, thật ra tôi vẫn còn cho cô một cơ hội, tôi hỏi cô có biết lái xe không, kết quả cô lại nói không mang bằng… Cô không biết Lư Dĩ Sương từ nhỏ vì tai nạn xe nên rất ghét ngồi ở hàng ghế trước, hơn nữa cô ấy đi đâu cũng có người đưa kẻ đón, cần gì phải tự mình học lái xe!”

Tôi: “…”

“Cô trở thành Lư Dĩ Sương, lại vẫn sống theo cách của mình, không để ý đến việc những hành vi và cử chỉ của cô hoàn toàn không xứng với thân phận lá ngọc cành vàng của Dĩ Sương. Thậm chí cô còn không thèm đi tìm hiểu Lư Dĩ Sương trước đây là người như thế nào.” Giọng Tiền Chấn Tá nghe có vẻ vô cùng đau khổ, “Mà chính vì điểm này mới khiến tôi đưa ra quyết định cuối cùng.”

Hắn ta dựa vào gần tôi, lạnh lùng nói: “Tôi nói xong rồi, đến lượt cô.”

Tôi ngẩn ra: “Hả? Tôi, tôi không có gì để nói… Chuyện đó, anh nói không sai, mặc dù tôi có ý định giả vờ làm Lư Dĩ Sương nhưng cũng không tỉ mẩn từng chi tiết một như thế. Anh nói cái gì mà làm tổn hại danh tiếng của Lư Dĩ Sương… Tôi, tôi đã rất cố gắng không quá nổi bật trước đám đông. Tôi chẳng phải cành vàng lá ngọc, thiên kim tiểu thư gì, cũng chẳng phải nữ hoàng tiệc tùng, càng không phải gái đẹp nhà giàu, bởi vậy cái cô nàng Lư Dĩ Sương mà anh nói, tôi quả thật làm không nổi.”

Ngừng một chút, tôi lại dè dặt lên tiếng: “Nhưng mà, người anh thích là Lư Dĩ Sương như thế sao? Rực rỡ xinh đẹp, giống như công chúa hay nữ hoàng, nhưng đó chắc là biểu hiện bên ngoài của cô ấy thôi chứ? Tình cảm của anh đối với Lư Dĩ Sương chính là vì những điểm đó thôi sao? Những thứ khác chẳng để ý đến chút nào?”

Đó là loại thích quái quỷ gì vậy…

Tiền Chấn Tá quả nhiên bị chọc tức: “Tôi nói những phần giấu kín bên trong của cô ấy, cô hiểu được chắc?! Câm miệng lại!”

Tôi: “…”

Đừng có coi thường trí thông minh của tôi chứ…

“Vậy tôi ngậm miệng luôn đây…” Tôi yếu ớt nói.

“Không, cô nói cho tôi biết, tại sao cô lại trở thành Lư Dĩ Sương?!”

“Ơ, thật ra anh cũng biết đấy, Hạ Tiểu Mễ, là cái thân thể của tôi, trên đường đi đến dự hôn lễ của Tiền Chấn Hựu và Lư Dĩ Sương thì bị xe đâm nên qua đời… Sau đó tôi cũng không biết tại sao, tỉnh lại thì đã trở thành Lư Dĩ Sương rồi. Sau đó là bỏ trốn khỏi hôn lễ với gì gì đó không cần phải kể nữa…” Tôi dè dặt nói, chỉ sợ nói từ nào không đúng lại chọc hắn ta phát điên thì khổ.

Tiền Chấn Tá: “Tại sao lại như thế?!”

“Anh hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai!” Tôi đáp cực kỳ vô tội, “Tôi thật sự không biết đã xảy ra chuyện gì! Nói thật lòng, mặc dù điểm nào của Lư Dĩ Sương đều tốt hơn tôi nhưng tôi vẫn muốn làm chính mình hơn!”

Tiền Chấn Tá cũng chẳng thèm để ý đến tôi, một người vùi đầu lầm bầm: “Tại sao thân thể Lư Dĩ Sương lại bị một linh hồn như thế này làm ô uế chứ?”

Tôi: “…”

Tiền Chấn Tá thất thần đứng lên, bước về bên trái mấy bước, lại đi qua bên phải vài bước, nhìn rất có dáng thần kinh, sau đó hắn ta dừng chân: “Vậy linh hồn Lư Dĩ Sương hiện giờ ở đâu?”

“Tôi cũng không biết mà!” Tôi đau khổ đáp: “Nếu biết tôi và Lâm Hạo Hải đã nghĩ biện pháp đổi trở về rồi. Chúng tôi vẫn đang tìm kiếm đây.”

Tiền Chấn Tá gào lên: “Đều tại cô, nếu không phải vì cô xảy ra tai nạn thì linh hồn cô sao lại đẩy linh hồn Lư Dĩ Sương đi được! Cô muốn chết sao không chết xa chút?!”

Tôi: “…”

Được rồi, tôi nhịn T_T

Tiền Chấn Tá càng nói càng kích động, hai tay thò ra muốn bóp cổ tôi. Tôi giật nảy mình, theo phản xạ nhắm mắt lại, sau đó đợi nửa ngày vẫn chẳng cảm thấy gì.

Tôi cẩn thận mở mắt ra, lại thấy Tiền Chấn Tá đứng trước mặt mình, sắc mặt cực kỳ đau khổ, lại giống như đang đấu tranh quyết liệt lắm, hai bàn tay chỉ vòng lấy cổ tôi nhưng lại không dùng chút lực nào, cứ giữ nguyên như thế.

Tôi: “…”

Hắn ta định làm gì thế? Có ý gì vậy?

Tiền Chấn Tá từ từ thu tay lại, đau khổ nói: “Tôi không thể làm thếcô… Mặc dù cô là Hạ Tiểu Mễ nhưng đây là thân thể của Dĩ Sương. Tôi không thể làm hại Dĩ Sương!”

Cảm tạ trời đất!

“Dĩ Sương, anh với em đã năm năm chưa gặp… Anh nghĩ lần này trở về sẽ được gặp em, chẳng ngờ người anh gặp lại không phải em.” Tiền Chấn Tá đột nhiên lẩm bẩm một tràng, vô cùng đáng sợ. Tôi đang định nhích người trốn sang góc khác thì hắn ta lại ôm lấy tôi, chân thành nói: “Dĩ Sương, em yên tâm, anh nhất định sẽ tìm thấy ‘em’ thật sự!”

Oa oa oa oa, đáng sợ quá… Lâm Hạo Hải!!! Anh mau tới cứu tôi đi!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.