Nếu Em Nở Rộ Gió Mát Sẽ Đến

Chương 34




“Tiểu Mễ!” Sáng sớm ngày hôm sau tôi vừa xuống lầu đã bị gọi giật. Mặc dù hiện tại tôi là Lư Dĩ Sương nhưng dù sao cũng đã là Hạ Tiểu Mễ suốt hơn hai mươi năm, bây giờ nghe đến cái tên này sao có thể không có phản ứng được. Tôi nhìn xung quanh theo phản xạ, cuối cùng phát hiện Tiền Chấn Hựu đang ngồi trong xe, giơ tay ra vẫy vẫy tôi.

Tôi: “…”

Tôi bước vội tới đó, không thể tin được nhìn chằm chằm cậu ta: “Tiền Chấn Hựu?! Sao cậu lại tới đây?! Đây là nhà Lâm Hạo Hải mà!!!”

Tiền Chấn Hựu cười thoải mái: “Tớ đến đưa cậu đi làm.”

“Tớ có Lâm Hạo Hải đưa đi rồi!” Tôi chẳng hiểu ra sao. “Hơn nữa, cậu không phải đi làm sao?”

“Đưa cậu đến chỗ làm rồi tớ đi cũng được, đến muộn chút không sao.” Cậu ta vừa cười vừa giải thích, “Lên xe chứ?”

Tôi lắc đầu: “Không cần đâu, thật sự không cần.”

Tiền Chấn Hựu cũng không bắt ép, chỉ hiếu kỳ hỏi: “Sao chỉ có mình cậu xuống, Lâm Hạo Hải đâu?”

Tôi lắc lắc chùm chìa khóa trong tay: “Anh ta bảo trời nóng quá, kêu tớ xuống khởi động xe với mở điều hòa trước.”

Tiền Chấn Hựu: “…”

Tiền Chấn Hựu: “Sao anh ta lại đối xử với cậu như thế?! Sao anh ta lại có thể tùy tiện sai khiến cậu như thế?!”

Tôi bình tĩnh đáp: “Nếu không thì sao? Bây giờ tớ đang ở dưới hiên nhà người ta, chẳng lẽ tớ còn mong người ta hầu hạ tớ như hầu hạ mẹ già chắc? Tớ là thư ký kiêm giúp việc của Lâm Hạo Hải mà.”

Tiền Chấn Hựu không bình tĩnh được nữa: “Như thế sao được! Tiểu Mễ, cậu nghe lời tớ, cậu chỉ muốn tránh mặt nhà họ Lư và bạn bè trước đây của Lư Dĩ Sương để khỏi bị phát hiện thôi đúng không? Cậu ở bên Lâm Hạo Hải, chẳng bằng về lại bên tớ. Lâm Hạo Hải căn bản chẳng nhớ lúc trước Lư Dĩ Sương thích cái gì. Thế này đi, cậu cứ nói tính cách của cậu và Lâm Hạo Hải không hợp nhau, hoặc tìm lý do gì cũng được, tóm lại là chia tay với Lâm Hạo Hải, sau đó quay lại với tớ. Tớ có thể giúp cậu trốn tránh bên ngoài. Cho dù bây giờ cậu chưa chấp nhận tớ, nhưng tớ đồng ý làm đồng minh của cậu, những việc khác có thể để từ từ.”

Tôi: “…”

Cậu ta cũng thật bỏ công suy nghĩ, mới sáng sớm đã ra đòn mạnh thế…

“Không được.” Lâm Hạo Hải chẳng biết lúc nào đã xuống, mặt mày khó chịu đứng sau lưng tôi nhìn chằm chằm Tiền Chấn Hựu.

Tiền Chấn Hựu: “Tôi hỏi Hạ Tiểu Mễ, không hỏi anh.”

Nói rồi lại nhìn tôi đầy mong đợi: “Tiểu Mễ, cậu cân nhắc kỹ lời tớ nói nhé. Nếu chúng ta ở bên nhau, tớ có thể giúp cậu giả dạng cho giống Lư Dĩ Sương hơn. Mà ở bên tớ cậu lại càng tự do tự tại hơn.”

Tôi do dự một chút mới nói: “Tớ thấy vẫn nên thôi đi. Tớ, tớ cảm thấy như bây giờ rất tốt. Cậu xem, vòng giao tiếp của Lâm Hạo Hải và Lư Dĩ Sương gần như hoàn toàn không trùng nhau, cậu thì không như thế. Đến lúc đó tớ còn phải ứng phó với bạn bè, người quen biết của Lư Dĩ Sương… Nghĩ đến đã thấy đau đầu rồi.”

Tiền Chấn Hựu còn định nói gì đó thì Lâm Hạo Hải đã kéo tôi lên xe của anh ta, lúc lái ngang qua Tiền Chấn Hựu còn lạnh lùng buông một câu: “Hăng hái ghê.”

Sắc mặt Tiền Chấn Hựu cũng chẳng khó coi, vẫn im lặng nhìn tôi. Sau khi Lâm Hạo Hải tăng tốc, khuôn mặt cậu ta chớp mắt đã lùi về sau. Tôi nhìn kính chiếu hậu, thấy xe cậu ta mãi vẫn ở chỗ cũ, không chuyển động khiến tôi vô cùng khó hiểu. Lúc đầu có lẽ tôi cũng giống như Tiền Chấn Hựu bây giờ, không biết bao nhiêu lần ngẩn người dõi theo bóng lưng Tiền Chấn Hựu, nhìn cậu ta rời đi mà bản thân chẳng có cách nào níu kéo, bởi vì tôi biết, có níu kéo cũng chẳng ích gì, người muốn đi rốt cuộc vẫn sẽ rời đi mà thôi. Aizzz, lịch sử tái diễn, tôi lại chẳng vui chút nào, tại sao mọi người đều không biết nắm giữ lúc cần nắm giữ, buông tay khi nên buông tay chứ…

Chắc thấy tôi thất thần, Lâm Hạo Hải hỏi: “Sao thế, không nỡ à?”

“Đương nhiên không phải… Không nỡ thì vừa rồi tôi đã lên xe cậu ta rồi. Tôi chỉ đang nghĩ, nếu cậu ta phát hiện mình thích tôi sớm hơn một chút, hoặc cậu ta nguyện vì tôi mà từ bỏ tất cả, vậy thì lúc này đã chẳng còn gì để do dự nữa rồi.” Tôi nhìn Lâm Hạo Hải một cái, “Có điều nếu như vậy thì cậu ta sẽ không kết hôn với Lư Dĩ Sương, tôi sẽ chẳng bị tai nạn để rồi nhập hồn vào thân xác Lư Dĩ Sương… cũng chẳng thể gặp được anh.”

Khóe miệng Lâm Hạo Hải cong lên: “Vậy tôi còn phải cảm ơn Tiền Chấn Hựu rồi.”

“Hả?” Tôi ngẩn ra, không hiểu ý Lâm Hạo Hải là gì.

Lâm Hạo Hải cũng chẳng giải thích, cứ im lặng lái xe, một lúc sau khi dừng lại thì chỗ đỗ lại không phải trước cửa tập đoàn Lâm thị. Tôi thắc mắc: “Anh muốn làm gì?”

“Mua đồ.” Lâm Hạo Hải kéo tôi xuống xe, thuận miệng giải thích: “Thật ra vừa rồi cô nhầm một chuyện, vòng giao tiếp của tôi và Lư Dĩ Sương cũng không phải hoàn toàn không trùng nhau. Thành phố A cũng chỉ đến thế, quanh đi quẩn lại chỉ có từng đó người.”

“Bởi vậy…?” Tôi ngờ ngợ nhìn anh ta.

Lâm Hạo Hải: “Tuần sau là sinh nhật tôi.”

Tôi: “!!!”

“Chuyện quan trọng như thế sao anh có thể dùng thái độ thản nhiên như ruồi lại còn báo trễ thế hả!!!” Tôi muốn khóc mà không có nước mắt, “Dựa theo thói quen của đám người giàu có thừa tiền chết tiệt mấy người thì nhất định sẽ tổ chức một bữa tiệc thật xa hoa hoành tráng đúng không?”

Lâm Hạo Hải nhíu mày: “Không, tôi không có thói quen đấy.”

Tôi thở phào một hơi.

Lâm Hạo Hải tiếp: “Có điều tôi không tổ chức không có nghĩa là người khác sẽ không làm gì. Ngày đó nhất định sẽ có rất nhiều người tới chúc mừng, trong số đó cũng có một số người quen biết với Lư Dĩ Sương.”

“Vậy… vậy phải làm sao?” Tôi sững ra, sau đó đưa ý kiến, “Hay ngày đó tôi giả vờ bệnh trốn ở nhà không xuất hiện?”

“Cũng là một cách. Có điều ngày sinh nhật tôi mà cô không xuất hiện, hình như hơi kỳ quặc.” Lâm Hạo Hải suy nghĩ một lúc, bảo, “Bởi thế cô vẫn nên có mặt, sau đó nói thân thể không khỏe lắm rồi lánh đi. Chào hỏi là bắt buộc, nhưng ít nhất có thể tránh được việc nói chuyện thân mật.”

Tôi gật đầu: “Cũng được…”

“Bởi thế đưa cô đến đây mua y phục phù hợp với phong cách của Lư Dĩ Sương…” Lâm Hạo Hải nhìn có vẻ đau đầu, “Nói thật thì tôi chẳng nhớ bình thường Lư Dĩ Sương thích mặc trang phục gì. Cũng may tôi tìm thấy mấy nhãn hiệu bình thường cứ đến khi có việc cô ấy sẽ tới xem một vòng rồi đóng gói đồ mang về.”

Tôi gật đầu: “Được… Lát nữa tôi vào, sờ hết một lượt, còn anh có nhiệm vụ nói ‘Đóng gói’, sau đó tính tiền!”

Lâm Hạo Hải: “Không phải thế.”

Tôi: “…”

Lâm Hạo Hải đưa tôi vào khu mua sắm lớn nhất thành phố A, quả nhiên nhân viên nào vừa nhìn thấy tôi cũng cười tít mắt lên tiếng chào hỏi, cứ như tôi là thần tài vậy, còn hỏi tôi sao lâu thế mới quay lại. Tôi tận lực làm ra vẻ lịch sự, cười cười đáp lại mấy câu. Lâm Hạo Hải đi bên cạnh giả bộ trầm mặc, trầm mặc đủ rồi thì lên tiếng: “Đem hết mấy món đồ các cô thấy hợp với cô Lư ra đây.”

Ngừng một chút, lại bổ sung: “Cỡ của cô ấy các người đều biết rồi đấy.”

Mấy nhân viên đó chuyển ánh mắt từ người tôi sang người Lâm Hạo Hải. Đồ Lâm Hạo Hải mặc từ đầu đến chân đều đắt kinh người, lại cao to đẹp trai, lúc này mặt mũi lạnh lùng càng ngầu chết đi được, chưa kể còn nói một câu ý nghĩa tương đương với “Tôi trả tiền”, thật đúng là đốn tim thiếu nữ! Mấy cô nhân viên đó hoặc là dùng cặp mắt phát sáng nhìn Lâm Hạo Hải, hoặc dùng ánh mắt hóng hớt nhìn qua nhìn lại tôi và Lâm Hạo Hải, nhưng đồng thời cũng rất chuyên nghiệp dùng tốc độ nhanh nhất đem một đống quần áo đến cho tôi.

… Nói thật thì, tôi chẳng phân biệt được cái gọi là phong cách khác biệt của mấy nhãn hiệu này!

Có điều thử vài cái đều thấy Lâm Hạo Hải có vẻ rất vừa ý, mua không ít khiến nụ cười trên mặt mấy cô nhân viên kia lại càng rực rỡ, vốn liếng có bao nhiêu từ khen ngợi tán dương là đem ra dùng hết lên người tôi.

Nếu tôi vẫn còn đang ở trong thân thể Hạ Tiểu Mễ, nhất định sẽ thấy vô cùng buồn cười, nhưng bây giờ là thân thể Lư Dĩ Sương, chỉ cần đứng trước gương một chút thôi đã thấy quả không phụ mấy lời ca tụng kia.

Lúc trước khi tôi còn là Hạ Tiểu Mễ, đối với Lư Dĩ Sương tôi cũng chẳng thấy có gì đặc sắc. Đến khi trở thành cô ta rồi, tôi mới nhận ra hóa ra khác biệt giữa chúng tôi xa đến thế… Nhận biết này quả là khiến người ta thấy thất bại quá đỗi, mà Tiền Chấn Hựu chẳng biết mắt có vấn đề thế nào mà lại thích Hạ Tiểu Mễ cơ chứ… Quả đúng là vẫn chưa quen được.

Mua xong đồ cho tôi, Lâm Hạo Hải gọi điện thoại để lái xe đến chở đồ về nhà, còn bản thân thì đưa tôi về tập đoàn Lâm thị. Chắc anh ta còn nhiều việc phải làm, tôi đương nhiên cũng phải đi to. Đến tận giờ tan tầm Lâm Hạo Hải vẫn chưa xong việc liền bảo tôi về nhà trước, cũng tự giải quyết luôn bữa tối. Tôi đành xuống lầu một mình thì thấy lái xe đã đợi trước cửa tập đoàn Lâm thị. Ngay khi tôi chuẩn bị lên xe thì lại có người gọi giật.

… Đương nhiên, không cần nghĩ cũng biết là Tiền Chấn Hựu.

Tôi vô lực nhìn Tiền Chấn Hựu đang ngồi trong xe cười với mình, nói: “Cậu… sao cậu vẫn còn chưa bỏ cuộc?”

Tiền Chấn Hựu: “Ngày trước cậu theo đuổi tớ bốn năm, đến giờ đã thành công rồi đấy thôi. Tớ tin là mình cũng có thể theo đuổi cậu bốn năm, sau đó thành công có được cậu.”

Cậu ta căn bản là không chịu nghe!

Tôi đành lý luận về mặt đạo đức: “Là như thế à? Lúc đó cậu có bạn gái sao? Hả? Cậu mà có bạn gái tớ đã chẳng thèm theo đuổi cậu rồi! Làm người thứ ba là rất vô liêm sỉ! Cậu có hiểu không?! Bây giờ cậu nói mấy câu này nghe có vẻ tình cảm sâu nặng lắm, nhưng thực ra cũng chỉ là làm người thứ ba mà thôi!”

Bị tôi công kích ác ý như thế, Tiền Chấn Hựu cũng chẳng lay chuyển, chỉ nói: “Danh hoa mặc dù đã có chậu, nhưng vẫn có thể bưng cây khỏi chậu mà.”

Tôi: “…”

“Tôi không những là hoa nhà Lâm Hạo Hải mà còn là nhân viên dưới trướng anh ta nữa, hiểu chưa?!” Tôi phát điên.

Tiền Chấn Hựu mỉm cười: “Chỉ cần bưng được thì chậu nào cũng thế cả thôi.”

Tôi gục hoàn toàn.

Được rồi, cậu thắng, tôi uể oải: “Vậy bây giờ cậu muốn làm gì? Anh giai làm vườn chuyên bưng cây?”

Tiền Chấn Hựu: “Bây giờ đã đến giờ cơm, mời cậu đi ăn một bữa cũng không vấn đề chứ? Lâm Hạo Hải cũng đâu đi cùng cậu.”

Tôi kiên quyết từ chối: “Không được! Cậu thấy đấy, đây là lái xe Lâm Hạo Hải đã sắp xếp trước, tớ phải đi cùng chú ấy.”

Chú lái xe cũng rất thức thời gật đầu lia lịa. Tôi mở cửa chuẩn bị lên xe thì Tiền Chấn Hựu lại bước ra khỏi xe mình, nắm lấy tay tôi: “Tiểu Mễ…”

Tôi hoảng, lập tức “suỵt” một tiếng: “Gọi tớ Dĩ Sương!!!”

Chú lái xe: “…”

… Mợ, sao tôi nghe câu này cứ mờ ám thế nào ấy.

Tiền Chấn Hựu rất biết nghe lời: “Dĩ Sương, cậu đi ăn với tớ bữa cơm đi mà. Tớ đảm bảo sẽ rất nhanh, chỉ ăn cơm đơn thuần thôi, ăn xong là sẽ để hai người về ngay. Hơn nữa mấy ngày sau cũng sẽ không đến làm phiền cậu.”

Tôi nhìn cậu ta đầy khinh bỉ: “Cậu cũng biết hành vi mấy ngày này của mình gọi là ‘làm phiền’ à?”

Tiền Chấn Hựu dùng ánh mắt sáng lấp lánh lấp lánh nhìn tôi, cực kỳ kiên quyết: “Đi, Dĩ Sương.”

Aizzz, ăn một bữa cơm mà tránh được cậu ta mấy ngày, không cần đau đầu vì sợ Lâm Hạo Hải tức giận… cũng xem như có lợi rồi. Hơn nữa một bữa ăn thì mất bao nhiêu thời gian chứ, đến lúc đó thần không biết, quỷ không hay…

Tôi cúi đầu thương lượng với chú lái xe: “Chú ơi, mấy lời vừa rồi chú cũng nghe thấy rồi đấy, cháu là vì sếp chúng ta cả! Chú đừng nói với sếp nhé, cháu ăn rất nhanh thôi, chú không nói, cháu không nói, sếp nhất định sẽ không biết đâu.”

Chú lái xe do dự nhìn tôi: “Để tôi đi cùng hai người đến nhà hàng đi. Tôi ở bên ngoài đợi cô, sau đó sẽ đưa cô về nhà.”

Tôi giơ ngón cái: “Ý kiến hay!”

Thế là tôi lên xe của Tiền Chấn Hựu, chú lái xe theo sau. Tiền Chấn Hựu đưa tôi đến một nhà hàng trông đã thấy thuộc đẳng cấp cao, vô cùng thuần thục gọi đồ ăn, còn thuận miệng gọi luôn cho tôi.

Tôi: “Sao cậu biết tớ thích ăn gì?”

“Thật ra trí nhớ của tớ rất tốt… Chỉ là lúc trước mãi vẫn chưa có cơ hội mời cậu đi ăn thôi. Hơn nữa tớ cũng không muốn cậu biết tớ nhớ cậu thích ăn gì.” Cậu ta cười cười, “Lúc học đại học, có lúc lịch học quá dày, tớ cũng thi thoảng ăn ở căng tin, lần nào cậu cũng cố ý đứng xếp hàng sau tớ, đến khi tớ gọi món xong hết rồi, đương nhiên có thể nghe được cậu chọn món nào.”

Tôi trề môi: “Làm cao cũng có trình độ ghê ấy chứ!”

Tiền Chấn Hựu cười cười: “Tớ sẽ xem đây là khen ngợi.”

“Tùy cậu thôi.” Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, buồn chán vô cùng, trong lòng lại nghĩ nếu người đối diện là Lâm Hạo Hải thì tốt biết mấy… Thật sự hiện tại tôi không muốn ngồi đối diện với Tiền Chấn Hựu như thế này, đặc biệt là khi Tiền Chấn Hựu cứ mở miệng ra là “năm đó”, “lúc trước”, “khi cậu theo đuổi tớ”…

Tôi cũng không cho đó là quãng thời gian đen tối cần giấu giếm gì, nói thật, thích Tiền Chấn Hựu hay thích bất cứ ai đều chẳng là chuyện khiến bản thân mất mặt bao giờ. Thích, là cảm giác rất đẹp, cho dù đối phương xảy ra vấn đề, nhiều lúc cũng không nhất thiết phải chọn lãng quên. Nhưng tôi biết trong lòng Tiền Chấn Hựu nghĩ gì, cậu ta cố ý nhắc đi nhắc lại việc năm đó, một mặt là muốn chứng minh lúc đó cậu ta cũng rất thích tôi, ví như chuyện biết tôi thích ăn gì, biết những tật xấu be bé của tôi. Mặt khác, là hy vọng tôi nhớ lại bản thân đã từng thích cậu ta, nhớ đến tháng ngày theo đuổi cậu ta khổ sở ra sao, thế mới dễ dàng “nối lại tình xưa”.

Nhưng tôi lại chẳng thể nói thật với Tiền Chấn Hựu rằng, cậu ta không cần phải làm thế, tôi chưa bao giờ quên những tháng ngày mình thích cậu ta, thậm chí bất cứ lúc nào cũng có thể hồi tưởng lại, mà vừa hồi tưởng, lại thấy thật buồn cười.

Thích một người, dùng hết tâm hết sức theo đuổi cậu ta, vừa buồn cười lại vừa ngây thơ, sao tôi có thể dễ dàng quên đi bốn năm đó được. Không cần cậu ta nhắc tôi cũng có thể nhớ rất rõ ràng, nhưng nhớ thì làm được gì…

Cậu ta nhắc mãi, nhắc mãi, ngược lại càng khiến tôi thấy bất đắc dĩ.

Khó khăn lắm mới chịu được đến lúc đồ ăn được đưa lên, tôi chỉ vùi đầu cắm mặt vào ăn. Tiền Chấn Hựu buồn cười, cất tiếng khuyên bảo: “Cậu đói lắm à? Ăn chậm thôi, nghẹn bây giờ.”

Tôi: “Tớ sợ Lâm Hạo Hải phát hiện ra.”

Tiền Chấn Hựu sững ra: “Cậu rất để ý đến Lâm Hạo Hải sao?”

“Đúng thế, bây giờ anh ta đang nuôi tớ, đang giúp tớ mà. Vừa là chủ nợ lại vừa là cấp trên của tớ, còn có thể miễn cưỡng tính là một nửa bạn bè của tớ nữa.”

Tôi gật đầu tỏ vẻ đương nhiên.

Tiền Chấn Hựu đặt dao dĩa xuống, chăm chú nhìn tôi: “Dĩ Sương, không, Tiểu Mễ, cậu… không phải cậu đã thích Lâm Hạo Hải rồi chứ?”

Tí nữa thì tôi nghẹn miếng thịt.

Tôi vừa ho lụ khụ vừa vỗ ngực: “Cậu, cậu… khụ… nói linh tinh gì thế!”

Tiền Chấn Hựu: “Cậu và Lâm Hạo Hải vốn không quen biết, cậu căn bản không cần phải ở cùng với anh ta. Cho dù lúc trước cậu hoảng quá không còn đường nào khác mới để anh ta giúp, thì bây giờ cũng đâu cần phải ở cùng anh ta nữa. Lâm Hạo Hải đúng là người rất có bản lĩnh, nhưng tâm tư anh ta quá thâm trầm, ở bên anh ta chẳng có gì tốt cả đâu… Đặc biệt là khi đến bản thân cậu cũng không biết vì sao anh ta lại giúp cậu.”

Tôi chẳng để ý: “Anh ta cũng không hại tớ, tớ muốn biết nhiều thế làm gì chứ? Có lẽ là do cha mẹ anh ta ép cưới, lấy tớ là bia đỡ đạn chăng?”

Mắt Tiền Chấn Hựu vụt sáng: “Không sai, cha mẹ của Lâm Hạo Hải… thật ra rất khủng bố.”

Tôi: “…”

“Tớ biết, tớ gặp bọn họ rồi.” Tôi lười nhác nói.

Tiền Chấn Hựu kinh ngạc: “Sau đó thì sao? Theo tớ biết thì hai người đó đều không thích Lư Dĩ Sương.”

“Không sai, dù thế nào cũng không thích…” Tôi nghĩ một lúc, lại tiếp, “Có điều đến cuối cùng họ cũng đồng ý tiếp nhận tớ rồi.”

“Là sao?”

“Mẹ Lâm Hạo Hải bảo tớ gọi bác ấy là ‘mẹ’, cậu nghĩ là sao?” Tôi chớp chớp mắt nhìn Tiền Chấn Hựu.

Tiền Chấn Hựu giống như bị sét đánh, cả người cứng đờ tại chỗ như hóa đá.

Tôi cười cười: “Thật ra… nói thật lòng, cảm ơn cậu đã quan tâm, cũng cảm ơn cậu đã ‘thích’ tớ, nhưng tớ cảm thấy tớ với Lâm Hạo Hải bây giờ rất tốt. Ở bên cậu nhất định sẽ thấy kỳ quặc hơn ở bên anh ấy. Có thể cậu nói đúng, tâm tư anh ấy quá thâm trầm, tớ cũng tự thấy mình chẳng hiểu anh ấy rốt cuộc đang nghĩ gì cả, nhưng có những lúc, không hiểu mới là hạnh phúc. Ít nhất Lâm Hạo Hải khiến tớ thấy thoải mái, mặc dù con người anh ta ấy mà, có lúc thích trêu chọc đùa dai…”

Tiền Chấn Hựu: “…”

Tiền Chấn Hựu đau khổ thốt một câu: “Xem ra cậu đúng là rất thích Lâm Hạo Hải.”

Tôi: “… Cậu nhìn ở đâu ra thế?! Đừng có tùy tiện đưa ra kết luận như vậy có được không?! Tớ giết cậu bây giờ!”

“Ha ha, Dĩ Sương, em trở nên hoạt bát hơn trước nhiều rồi.” Đằng sau tôi đột nhiên vang lên một giọng nam mang ý cười hơi quen thuộc, mà sắc mặt Tiền Chấn Hựu trước mắt tôi cũng biến đổi. Nhất thời tôi có dự cảm không tốt, vội quay đầu, chẳng ngờ lại thấy người đã lâu không gặp – Tiền Chấn Tá.

Sắc mặt Tiền Chấn Hựu rất không tốt: “Anh, sao anh lại ở đây?”

“Anh với bạn vào đây ăn cơm, vừa vào đã thấy Dĩ Sương đang hô to gọi nhỏ rồi.” Hắn ta cười một cái, ngồi luôn xuống chiếc ghế bên cạnh tôi, “Nếu không phiền… anh cũng ngồi đây luôn nhé?”

Tôi đáp ngay: “Ơ, tôi sắp ăn xong rồi, tôi về trước đã. Lâm Hạo Hải không thích tôi về muộn đâu.”

Tiền Chấn Tá nghi hoặc: “Nhưng hôm nay chẳng phải Lâm Hạo Hải có hẹn ăn tối ở ngoài sao? Yên tâm đi, anh ta chắc phải muộn lắm mới về, không phát hiện ra em về muộn đâu.”

Tôi: “…”

Anh điều tra rõ thế! Quá đáng sợ!!!

Tiền Chấn Tá gọi phục vụ lại, chọn món xong lại bảo: “A Hựu, anh nghe nói, chú bắt đầu theo đuổi Lư Dĩ Sương lại rồi? Vốn anh còn không tin… chẳng ngờ là thật.”

Tiền Chấn Hựu cũng xem như “ảnh đế” có cấp bậc, lập tức đổi mặt, nói đầy kiên định: “Vâng. Chỉ cần Lư Dĩ Sương chưa cưới Lâm Hạo Hải thì em vẫn còn cơ hội… Em hy vọng có thể khiến Lư Dĩ Sương hồi tâm chuyển ý.”

Tiền Chấn Tá nhìn Tiền Chấn Hựu, thở dài một hơi: “A Hạo, có lúc anh rất ngưỡng mộ nghị lực và tinh thần bất chấp tất cả của chú… Về mặt này, anh thua chú quá xa rồi.”

Tiền Chấn Hựu cười cười: “Trước giờ em vẫn luôn thích Dĩ Sương, em cũng hy vọng sẽ có ngày Dĩ Sương quay đầu lại nhìn mình.”

“Nhưng mà…” Tiền Chấn Tá đột nhiên nhíu mày, “Sao anh cứ cảm thấy khi Dĩ Sương trốn khỏi hôn lễ em chẳng đau khổ mấy… Ngược lại khi nghe tên cô gái tên Xuân Tiểu Mễ khi chết rồi, em còn bỏ ăn mất mấy ngày.”

“Là Hạ Tiểu Mễ.” Mặt tôi đen sì, vô thức đính chính.

Anh mới là Xuân Tiểu Mễ… Cái đồ Đông Chấn Tá nhà anh…

Tiền Chấn Tá hơi ngẩn ra, hỏi tôi: “Dĩ Sương cũng biết cô gái đó?”

“Ừm, có nghe nói, là cô gái thích Tiền Chấn Hựu ấy mà… Aizzz, thế sự vô thường.” Tôi giả vờ lim dim mắt cảm thán.

Tiền Chấn Hựu: “Dĩ Sương trốn khỏi hôn lễ còn có thể tìm về được, nhưng Tiểu Mễ chết rồi, sinh mệnh đã hoàn toàn biến mất, đương nhiên em phải đau khổ.”

Lời giải thích này cũng xem như hợp tình hợp lý, Tiền Chấn Tá gật gù dường như đồng ý.

Kết quả hắn ta lại nói: “Có điều… tại sao ban đầu chú chấp nhận chuyện Dĩ Sương và Lâm Hạo Hải yêu nhau, bây giờ lại quyết định muốn theo đuổi Dĩ Sương lần nữa?”

“Bởi vì…” Tiền Chấn Hựu nhìn Tiền Chấn Tá, “Em phát hiện mình không quên được Dĩ Sương.”

Tiền Chấn Tá gật đầu: “Thế à. Vậy thì A Hựu, anh nói cho chú biết, lần này anh sẽ không nhường chú đâu.”

Tôi: “?!”

Tiền Chấn Hựu cũng sững ra: “Anh, ý anh là sao… “

Tiền Chấn Tá: “Lần trước anh đã vì hai người mà ra nước ngoài, không ngờ chú lại không biết giữ Dĩ Sương. Về sau anh trở về, hy vọng thấy Dĩ Sương hạnh phúc, cho dù là ở bên Lâm Hạo Hải cũng được, anh không muốn làm ảnh hưởng đến cuộc sống của cô ấy. Nhưng… chẳng ngờ chú lại bắt đầu theo đuổi Dĩ Sương. Nếu đã có chú làm phiền trước rồi, vậy thêm anh cũng chẳng khác mấy.”

Tiền Chấn Tá quay đầu, mỉm cười với tôi: “Dĩ Sương, anh cũng sẽ bắt đầu theo đuổi em.”

Tôi: “…”

Tiền Chấn Hựu: “…”

Tôi trợn mắt há mồm, Tiền Chấn Hựu cũng kinh ngạc đứng hình. Rất lâu sau tôi mới hoàn hồn, trừng mắt nhìn Tiền Chấn Hựu một cái: Xem cậu làm ra chuyện tốt gì kia!

Tiền Chấn Hựu nhìn lại tôi với ánh mắt vô tội.

Trời ạ, một tên Tiền Chấn Hựu đã đủ phiền rồi, giờ lại còn thêm Tiền Chấn T… Đặc biệt là cái tên Tiền Chấn Tá này còn không biết nội tình. Nếu anh ta học theo Tiền Chấn Hựu, mặt dày đeo bám không thôi, chỉ hận sao một ngày hai mươi tư tiếng không bám dính bên người tôi, thì sẽ có ngày việc tôi không phải Lư Dĩ Sương sẽ lộ ra mất!

Tôi sắp phát điên đến nơi rồi, quay sang nói với Tiền Chấn Tá bằng bộ mặt đẫm nước mắt: “Đừng mà. Hai anh em các người thật phiền phức, có thôi đi không! Tôi nói cho hai người biết, có theo đuổi tôi cũng vô ích, có dùng thủ đoạn gì cũng chẳng có tác dụng đâu, tôi chỉ thích Lâm Hạo Hải thôi!”

Tiền Chấn Hựu câm nín nhìn tôi, dường như chẳng biết nói gì. Tiền Chấn Tá thì ngược lại, cười khẩy chẳng để tâm: “Vậy thì cứ đợi xem.”

Tôi muốn khóc mà không có nước mắt, chỉ có thể không ngừng đá vào chân Tiền Chấn Hựu để phát tiết phẫn nộ. Tiền Chấn Hựu chắc cũng thấy áy náy nên chẳng nói tiếng nào, đến cả nét mặt cũng chẳng thay đổi, quả là biết nhẫn nhịn.

Tiền Chấn Tá động tác nho nhã, gọn gàng ăn sạch đồ ăn trên bàn, lau miệng xong quay sang cười với tôi: “Dĩ Sương, mặc dù anh biết những lời anh nói vừa rồi khiến em không vui, nhưng… em có thể đừng đá anh nữa được không? Chân anh hình như sắp sưng lên rồi.”

Tôi: “…”

Hóa ra nãy giờ tôi đá nhầm người?!

Anh nói sớm tí thì chết à!!!

Trước mặt là Tiền Chấn Hựu, bên cạnh là Tiền Chấn Tá, tôi thấy mình sắp phát điên đến nơi, trong lòng ngoài dòng sông nước mắt ra thì chỉ còn năm chữ: “Lâm Hạo Hải cứu tôi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.