Nếu Em Nở Rộ Gió Mát Sẽ Đến

Chương 28




[Đây là chuyện gì?

Công lực của nàng, cho dù dùng tới tám phần lực cũng không thể đánh xuyên qua yết hầu như thế! Huống chi hôm qua nàng cũng chỉ dùng ba phần lực, hù dọa một chút mà thôi. Là ai dùng ám khí của nàng đem giết chết người? ! Lại còn đả thương ở cùng một vị trí!

Hàn Dự Trần cười ha ha:

“Đa tạ Cù lão thay tại hạ làm sáng tỏ tội danh, cả hai đều trúng ám khí, Cương Châm cùng Thiết đạn châu, tại hạ không có thói quen dùng vũ khí, huống chi trên thân tại hạ cũng không mang này ám khí này. La tiên sinh, chỉ sợ ngươi sai lầm rồi!”

La Nhuận Sinh thấy Cù Tinh trầm ngâm không nói lời nào, không khỏi tức giận, đáy mắt như hóa đỏ, lạnh lùng nói:

“Nhất định là thằng nhó này! Cho dù Cù lão che chở ngươi, Lão Tử hôm nay cũng phải đem ngươi xẻ thành trăm mảnh!”

Vừa dứt lời, chợt nghe trên lầu truyện tới một giọng nói mềm mại:

” Khoan, đạn châu là của ta.”

Mọi người đồng loạt quay đầu, chỉ thấy trên thang lầu một nữ tử trẻ tuổi đang đi xuông, nàng có một khuôn mặt trái xoan xinh đẹp nhã nhặn, màu da trắng như tuyết, đôi mắt đen sáng, thật sự là một thiên kim tiểu thư xinh đẹp văn nhã, không hợp với không khí và gươm cung bạt kiếm dưới lầu.

Hàn Dự Trần giật mình, ngạc nhiên nói:

“Quả thật là ám khí của Tư Mã cô nương sao? Chẳng lẽ ngươi. . . . . .”

Tập Ngọc đi tới, nhận viên đạn châu trên tay Cù Tinh, nhìn một chút, gật đầu nói:

“Thật là ám khí của ta, nhưng người không phải ta giết.”

“Con đàn bà thúi! Còn muốn nói xạo!”

La Nhuận Sinh tuy rằng nói thật to, nhưng cũng không thể đối với dáng vẻ khiếp sợ yếu đuối của tiểu nha đầu mà xuống tay, nói thật ra, nàng có dùng hết toàn lực cũng không thể làm xuyên qua yết hầu, huống chi nàng nhìn cũng không phải là cao thủ.

Tập Ngọc nhíu mày, lạnh nhạt nói:

“Ta nói không phải ta giết! Nhưng cho dù là ta giết, các ngươi cũng không có tư cách gọi ta như vậy. Vừa rồi ta cũng nghe qua, các ngươi muốn đi rình coi Hàn công tử, cớ gì phái người đến gây chuyện với ta? Ta với Long Môn phái không có bất kỳ liên quan gì? Cho dù lên quan phủ, cũng sẽ không thể định tội của ta. Trong phòng ta đều là nữ tử, người nãy rõ nam nhân nửa đêm muốn vào đó làm cái gì? !”

La Nhuận Sinh nhất thời im lặng, nhưng lại một lần nữa tức giận rống lên:

“Lão Tử mặc kệ! Giết người đền mạng! Niệm tình ngươi là một nữ tử, ta ra tay vấy bẩn thanh danh, ngươi còn không mau tự vận tạ tội!”

Tập Ngọc không để ý đến hắn, đem Thiết đạn châu ném ra ngoài:

“Dính máu, ta không cần, thật bẩn.”

Nàng xoay người rời đi, nói vọng lại:

“Hàn công tử, hãy đợi một khắc, chúng ta thu dọn xong, liền xuất phát."/b] [Cù Tinh bỗng nhiên trầm giọng nói:

“Vị cô nương này, ám khí là của ngươi, cho dù ngươi phủ nhận không giết người, nhưng chứng cớ vô cùng xác thực, ngươi nói vậy rồi bỏ đi sao? Người Long Môn phái muốn công bằng, ngươi tính làm như thế nào?”

Tập Ngọc quay đầu, mặt không còn nhẫn nại:

“Nói người không phải ta giết, ta cho tới bây giờ chưa từng giết người, nói ra ta cũng không đủ khí lực xuyên thủng yết hầu hắn. Chắc là ai sau đó đã hạ thủ. Ta chẳng liên quan gì? Ta còn chưa nói đến chuyện hôm qua bọn nó lẻn vào phòng, nếu ta cũng vậy muốn công bằng, ngươi tính làm thế nào?

Nàng chưa bao giờ hành tẩu giang hồ, cũng không biết trước mắt là đại nhân vật nào, cho nên không chút sợ hãi, người kia thấy nàng như vậy, càng thêm giận dữ.

Cù Tinh nghiêm mặt nói:

” Xin hỏi cô nương bị thương vào? Lẻn vào làm ngươi thương tổn? Nếu không có, vì sao ra tay độc ác giết người? Ngươi từ nơi nào đến? Cư nhiên kiêu ngạo ngạo khí! Sư phụ ngươi là cao nhân nào? Lão phu muốn mở mang kiến thức!”

Tập Ngọc hừ một tiếng:

“Mắc mớ gì tới ngươi? Ngươi là ai chứ? Nói không phải ta giết, giết hắn còn ngại tay bẩn ta! Sư phụ ta là ai, ngươi hỏi làm cái gì? Chuyện của bổn tiểu thư, đến lượt ngươi chất vấn? !”

Nàng tức giận, tính tình nóng giận bộc lộ ra, giọng điệu kiêu ngạo, cũng làm cho Cù Tinh nhất thời không nói được gì.

“Con đàn bà thúi!”

La Nhuận Sinh bất kể nàng là nữ tử, lửa giận tấn công, mất hết nhân tính! Hắn cầm ghế lên, dùng sức ném vào nàng.

Tập Ngọc trừng mắt, lạnh lùng nói:

“Làm cái gì? ! Muốn đánh nhau phải không? Ta sẽ tiếp!”

Nàng kêu lên, không thể giũ thái độ bình tĩnh, vẻ mặt đầy giận dữ như một hung thần. Thấy ghế dựa sắp đụng trúng mình, Tập Ngọc vung quyền lên, tính đá nát ghế , ai ngờ phía trước bỗng xuất hiện một bóng người, bắt lấy ghế dựa, cất cao giọng nói:

“La tiên sinh, đối với nữ tử động thủ thật sự không phải điều nam nhân nên làm! Tại hạ nguyện ý thay Tư Mã cô nương lĩnh giáo cao chiêu của ngươi!”

Là Hàn Dự Trần, hắn nhẹ nhàng đẩy Tập Ngọcvề sau đi, nói nhỏ:

“Tư Mã cô nương lui ra phía sau một ít, quyền cước không có mắt, cẩn thận làm bị thương.”

Tập ngọc nhíu mày,

“Đây là chuyện của ta, ngươi xen vào làm gì? Ta không nợ ai nhân tình. Tránh ra!”

Hàn Dư Trần thật sự không thể tưởng được một thiên kim tiểu thư như nàng tính cách lại nóng nảy như vậy, một chút đạo lý cũng không có, nhất thời chỉ có thể cười khổ, nhưng muốn hắn tránh ra xem một nữ tử khuê các cùng đại nam nhân đánh nhau, loại chuyện vô lý như thế này hắn làm không được.

Hai người đang tranh cãi, chợt nghe phía sau một thanh âm khác vang lên:

“Hai vị trước đừng tranh cãi, La tiên sinh cũng đừng tức giận. Cù huynh, việc này không thể nói là Tư Mã cô nương làm, nhưng cũng không thẻ khinh suất nói nàng không làm. Tiểu đệ có một ý kiến, không biết mọi người có nguyện ý nghe một chút không.”

Mọi người quay đầu, đã thấy tứ đệ trong Chung Nam Tứ lão đang nói, Tả Trường Phong. Hắn từ trước đến nay nổi tiếng bình tĩnh cơ trí, ngay cả Cù Tinh bình thường cũng kính trọng vị tiểu đệ này, vội vàng hỏi:

“Tứ đệ có ý kiến gì, cứ nói đừng ngại!”

Tả Trường Phong lạnh nhạt nói:

“Tiểu đệ có ý như này, người hành hung chắc chưa rời khỏi Lâm Tuyền, các huynh đệ Long Môn phái chuyên tâm đi tìm hung thủ, về phần Tư Mã cô nương cùng Hàn tiểu đệ, tạm thời trong lúc tìm hung thủ chưa rời khỏi Lâm Tuyền. Đoàn người ở lại Lâm Tuyền, Thiên Thanh kiếm quyết cũng xuất hiện ở đây, hỗ trợ nhau tìm kiếm hung thủ, Tư Mã cô nương cùng bọn họ giải sầu, chẳng phải là cách như vậy tốt hơn đả thương nhau sao?”

Cù Tinh cười nói:

“Tứ đệ quả nhiên thông minh, đại ca ta cảm thấy không bằng. Mọi người xem, chủ ý này thế nào?”

La Nhuận Sinh cũng sợ sau này trên giang hồ truyền ra Long Môn phái khi dễ nữ tử yếu điếu, lùi một bước, gật đầu nói:

“Nếu Tứ lão đều nói như vậy, Long Môn phái nhất định nghe theo. Các huynh đệ, trở về đi! Nhất định đem giết tên hung thủ nhất định! Báo thù cho huynh đệ!”

Hắn nói vậy, nhưng ánh mắt vẫn hung tợn, trừng mắt nhìn Tập Ngọc, tựa hồ nhận định nàng chính là hung thủ.

Tập ngọc làm sao có thể yếu thế, một mặt hung hăng trừng trở lại, một mặt há mồm phản đối, ai ngờ Hàn Dự Trần xen vào:

“Cái chủ ý này rất hay! Vừa vặn được ngắm cảnh Lâm Tuyền, nơi này cuối mùa thu phong cảnh rất đẹp, không xem quả có tiếc. Tư Mã cô nương, không bằng tạm lưu mấy ngày, làm như du sơn ngoạn thủy thôi. Dù sao bản thân cũng trong sạch.”

Tập Ngọc thấy hắn đồng ý rồi, nàng tính tình mặc dù nóng nảy, nhưng cũng không phải cố tình gây sự với người ta, đành phải yên lặng gật đầu. “Tại sao phải nghe lời bọn chúng! Khoan! Nhất bang đại nam nhân cư nhiên khi dễ nữ nhân! Thật không biết xấu hổ!”

Ở trong phòng Lưu Vân chửi ầm lên:

“Vụng trộm lẻn vào phòng người ta còn không nhận tội! Đây là cái gianh hồ quỷ gì? Một chút đạo lý cũng không biết!”

Tập Ngọc vừa giúp Niệm Hương chải đầu, vừa nói:

“Không có cách khác, Hàn Dự Trần đã muốn đồng ý, ta cũng không muốn gay náo động. Dù sao đó cũng là uy tín của ông ta, không làm theo, cũng là bất kính.”

Nàng đem nom nửa tóc Niệm Hương cột lại, dùng dây buộc xanh nhẹ nhàng buộc vào, nhìn không còn rối, mới tiếp tục nói:

“Hơn nữa nếu có đánh nhau, ta cnhất định đánh không lại bốn lão nhân kia, Long Môn phái cái gì đó, căn bản không cần so đo. Ta nghĩ, chờ Thiên thanh kiếm quyết xuất hiện, bọn họ cũng không còn tâm trạng nghĩ tới việc này, coi như ở đây du ngoạn đi, dù sao rất nhanh cũng có thể đi khỏi đây.”

Lưu Vân liếc nàng một cái:

“Làm ơn, đại tiểu thư ngươi phun từ nho nhã một chút được không? Đấy không gọi là đánh nhau, được kêu là tỷ thí hoặc luận võ! Ta đây không có võ công cũng biết!”

“Đều giống nhau, chẳng lẽ không phải đều dùng quyền đấm cước đá sao? Đấy không gọi là đánh nhau thì gọi là gì? Sư phụ ta đã nói đây là đánh nhau.”

Tập Ngọc thay niệm hương mặc vào áo khoác, cười nói:

“Đi thôi, hôm nay thời tiết tốt, đi ra ngoài chơi. Nghe nói món ăn ở Lâm Tuyền rất nổi danh, chúng ta đi ăn!”

Ba người xuống lầu, còn chưa đi tới cửa, chợt nghe Cù Tinh hỏi:

“Ba vị muốn đi chỗ nào?”

Lão già xen vào chuyện người khác! Lưu Vân tức giận quay đầu, vứt cho một cái nhìn khinh thường, ôn nhu nói:

“Đi chơi, không được sao?”

Cù Tinh trầm giọng nói:

“Gần đây LâmTtuyền sự tình tương đối nhiều, Long Môn phái kẻ thù không ít, ba vị đang ở đây đợi sự thật. Các huynh đệ Long Môn phái đều tính tình nóng nảy, khó tránh khỏi va chạm ba vị, chẳng phải làm mất hứng thú đi chơi?”

Tập Ngọc lông mày dựng lên, nhất thời tức giận, một bên Hàn Dự Trần bỗng nhiên đứng lên cười:

“Cù lão, ta cùng với bọn họ đồng hành, khó được tới Lâm Tuyền một lần, không đi xem phong cảnh thật sự đáng tiếc. Có ta đi cùng, Cù lão yên tâm đi. Buổi tối nhất định đem bọn họ bình yên trở về khách sạn.”

Cù Tinh thấy hắn ra mặt, cũng không nói gì nữa, chỉ im lặng nhìn bọn họ rời đi. Gần đây, trên giang hồ thiếu niên càng ngày càng khó lường rồi, tạm thời không nói này tên Hàn Dự Trần thân phận khác thường, vị tiểu thư xinh đẹp yếu điếu kia cũng không phải dễ trêu. Xem động tác đi của nàng, đã tràn ngập quý khí, chắc thiên kim quý tộc nhà nào đó, cũng không biết từ nơi nào, cha mẹ lại có thế cho nàng hành tẩu. Xem nàng cùng người tuổi trẻ kia thân mật khăng khít, rõ là vợ chồng son, nhưng thiếu niên này. . . . . . Rõ ràng là kẻ ngốc, chính là cái khuôn mặt kia mặt. . . . . . Cảm giác, cảm thấy giống như đã nhìn thấy ở đâu, tựa hồ lại không thể nhớ.

Mỗi khi nhìn những người trẻ tuổi này, hắn luôn có một cảm giác bi thương. Hắn thật sự già, già rồi. . . . . . Nhớ hai mươi năm trước, danh hiệu Chung Nam Tứ lão này từng làm bao anh hùng võ lâm run sợ! Mà nay, nếu người họ Hàn kia tỷ thí, chỉ sợ cơ hội thắng thật xa vời. Chung Nam Tứ lão, cuối cùng là muốn rời khỏi giang hồ, trở thành Chung Nam sơn ẩn cư.

” Người được gọi Hàn Dự Tràn, chỉ sợ tên là giả.”

Tả Trường Phong bỗng nhiên toát ra một câu như vậy, khiến Tam lão đều ngạc nhiên nhìn hắn. Cù Tinh ngạc nhiên nói:

“Tứ đệ cớ gì nói ra lời ấy?”

Tả Trường Phong lạnh nhạt nói:

“Ngày hắn đánh gẫy đao nhét lê, ta nhìn kỹ thân pháp của hắn, không thuộc về bất kỳ môn phái nào của Trung Nguyên. Chỉ sợ không phải từ phía tây, mà là người phương bắc.”

“Cực tây. . . . . . Nơi đó chỉ có người Hướng Hạc cung. Ngươi chẳng lẽ cho là hắn là Hạc công tử ?”

Trong Chung Nam Tứ lão tam đệ Lục Trọng Nhân đối với võ học sâu xa từ trước đến nay hiểu biết, vừa nhắc tới ba chữ Hạc công tử, cũng nhịn không có chút biến sắc:

“Động tác của hắn rất nhanh, bản thân ta không nhìn ra là chiêu thưc Hướng hạc cung. Hạc công tử nơi đó sở trường về loan đao, ra tay tất nhiên nếu so với dùng đao kiếm nhanh nhẹn hơn rất nhiều, nhưng hắn trên người cũng không loan đao. Tứ đệ, bản thân ta cảm thấy hắn người phương Bắc Ngọc Phong ly.”

” Ngọc Phong ly hỏa cung sử dụng kiếm, bình thường trên giang hồ hành tẩu sinh sự, Hàn Dự Trần cũng rất cao ngạo, cảm giác không giống.” Tả Trường Phong thản nhiên nói xong. “Hắn nói chuyện không mang có khẩu âm [ giọng địa phương], cũng không biết từ nơi nào đến. Nhưng ngày ta thấy hắn gọi một mâm lê, cho nên hoài nghi hắn là người phía tây. Nay cuối mùa thu ấm áp, Lâm Tuyền ở phương bắc , bình thường mọi người sẽ chọn dưa và trái cây … Hắn nói với tiểu nhị không cần dưa và trái cây , muốn một mâm quả lê. Tây Phương khô ráo, mùa đông thì lạnh mùa hạ thì nóng, thừa thãi dưa gang, quả lê là vật hiếm. Bởi vậy ta suy đoán ra hắn là người phía tây, chỉ sợ vẫn là người địa vị cao trong Hướng Hạc cung.”

Ông dừng một chút, lại nói:

“Đương nhiên, ta chỉ là phỏng đoán mà thôi, Tam ca nói hắn đến từ phương bắc, cũng có khả năng này, nói không chừng là Ngọc phong ly cung có ý bảo hắn cao ngạo, để tránh hoài nghi.”

Cù Tinh hít một tiếng:

” Ngọc phong ly, Hướng hạc cung. . . . . . Nay giang hồ, không còn là của chúng ta. Chỉ cần Hàn tiểu đệ là một chính nhân, như vậy giang hồ cũng ít chút tranh chấp.”

Mấy người bọn hắn lão nhân thảo luận về Hàn Dự Trần, trong khi hắn đang cùng bọn Tập Ngọc ngồi ở quán nhỏ ven đường vui vẻ ăn, đột nhiên liên tục hắt xì nhiều cái. Lưu Vân ra vẻ lo lắng nhìn hắn:

“Hàn công tử bị sao thế? Có phải cảm lạnh rồi? Nếu không thoải mái, hãy đi về trước nghỉ tạm đi.”

Hàn Dự Trần lắc lắc đầu, vuốt cái mũi cười nói:

“Là ai nói xấu ta sau lưng! Sau lưng tán chuyện, thực là hành vi vô lễ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.