Nếu Em Là Truyền Thuyết Của Anh

Quyển 8 - Chương 24: Năm vạn điểm tích lũy!




“…-kun! Kirito-kun!!”

Giọng nói của Asuna, gần như là đang hét lên, khiến tôi tỉnh dậy. Vừa ngồi dậy, cơn đau buốt trong đầu khiến tôi nhăn mặt lại.

“Auuu…”

Tôi nhìn xung quanh và thấy rằng chúng tôi vẫn còn đang ở trong phòng con trùm. Các mảnh vụn màu xanh vẫn đang lơ lửng trong phòng. Có vẻ như tôi chỉ bị ngất đi có vài giây.

Asuna đang quỳ trên mặt đất, khuôn mặt cô ấy ở ngay trước mắt tôi. Lông mày cô ấy nhíu lại, còn môi thì cắn lại. Có vẻ như cô ấy sắp khóc rồi.

“Đồ ngốc…! Tại sao…!?”

Cô ấy hét lên rồi nhảy vào lòng tôi và ôm lấy tôi thật chặt. Tôi bị sốc tới mức quên đi cơn đau trong giây lát, chỉ biết chớp mắt đầy kinh ngạc.

“…Đừng ôm tớ chặt thế. Cậu sẽ khiến chút HP còn lại của tớ biến mất đấy.”

Tôi nói đùa, nhưng Asuna đáp lại bằng nét mặt giận dữ. Cô ấy nhét một chai nhỏ vào mồm tôi. Thứ nước đang chảy ra là một loại thuốc chất lượng cao có vị như là hỗn hợp của nước chanh và trà xanh. Nó sẽ phục hồi toàn bộ HP của tôi trong năm phút, nhưng sự mệt mỏi của tôi thì sẽ không biến mất nhanh như vậy.

Asuna kiểm tra lại cho chắc chắn rằng tôi đã uống hết thứ thuốc đó. Rồi, khi khuôn mặt cô ấy nhăn lại, cô ấy đặt trán lên vai tôi để che giấu điều đó.

Tôi ngẩng đầu lên khi nghe thấy tiếng bước chân và thấy Klein đang đi đến chỗ tôi. Cậu ta tỏ vẻ xin lỗi vì đã làm phiền chúng tôi, nhưng cũng bắt đầu nói.

“Chúng tớ đã hồi máu cho toàn bộ các thành viên còn lại của Quân đoàn rồi, nhưng Cobert và hai người khác đã hi sinh…”

“…ừ. Suốt từ lần chinh phục tầng sáu mươi bảy đến giờ mới lại có người tử nạn trong khi chiến đấu với boss…”

“Mà chuyện vừa rồi còn chẳng thể gọi chiến đấu được. Tên ngốc Cobert đó… Chết đi rồi thì hắn còn làm gì được chứ…”

Klein nói. Thế rồi cậu ta hít một hơi thật sâu, lắc lắc đầu rồi hỏi tôi để thay đổi không khí.

“Quay lại vấn đề chính, cái quái gì vừa xảy ra đấy!?”

“…tớ thật sự phải giải thích ư?”

“Tất nhiên! Tớ chưa từng thấy cái gì như thế!”

Tôi bỗng nhận ra ngoài Asuna ra, tất cả mọi người trong phòng đều đang nhìn tôi, chờ đợi một câu trả lời.

“…đó là một kỹ năng phụ:

Sự ngạc nhiên xuất hiện trên mặt của cả party của Klein lẫn những người sống sót từ Quân đoàn.

Tất cả các kỹ năng vũ khí cần phải được học theo một thứ tự nhất định tùy theo chủng loại. Ví dụ như về kiếm; bạn phải luyện kiếm kỹ kiếm thẳng loại cầm một tay một thời gian trước khi < Liễu kiếm > và xuất hiện trên danh sách.

Đương nhiên, Klein thấy thích thú, và giục tôi kể nốt.

“Và điều kiện để học được nó là?”

“Nếu tớ biết thì đã nói cho mọi người rồi.”

Nhìn tôi lắc đầu, Klein thở dài và lẩm bẩm.

“Cậu nói đúng…”

Kỹ năng vũ khí không có điều kiện xuất hiện rõ ràng được gọi là kiếm kỹ phụ. Chúng đôi khi còn được gọi là đòi hỏi điều kiện ngẫu nhiên. của Klein là một ví dụ. Nhưng không hiếm lắm và xuất hiện khá thường xuyên nếu liên tục luyện kiếm kỹ của loại Kiếm cong.

Tới giờ, hầu hết mười kỹ năng phụ đã được tìm thấy, gồm cả, đều có ít nhất mười người sử dụng. Chỉ có hai ngoại lệ là của tôi và kỹ năng phụ của một người đàn ông khác.

Hai kỹ năng này có lẽ chỉ giới hạn cho một người sử dụng, vì thế cũng có thể gọi chúng là. Tôi đã giữ bí mật về sự tồn tại của kỹ năng độc nhất của mình cho tới giờ. Nhưng từ ngày hôm nay, tin tức rằng tôi là người dùng kiếm kỹ độc nhất thứ hai sẽ bắt đầu được truyền đi khắp thế giới này. Tôi không thể giấu nó được nữa sau khi đã dùng nó trước mặt nhiều người như thế này.

“Tớ thất vọng vì cậu quá Kirito. Cậu không thèm nói với tớ rằng cậu có một kỹ năng tuyệt vời như vậy.”

“Nếu tớ biết điều kiện để nó xuất hiện thì tớ đã nói với cậu rồi. Nhưng tớ thật sự không hiểu được tại sao nó xuất hiện.”

Tôi đáp lại lời phàn nàn của Klein bằng một cái nhún vai.

Không có chút dối trá gì trong những lời tôi nói cả. Khoảng một năm trước, một ngày nọ tôi mở cửa sổ kỹ năng lên và thấy cái tên lù lù ở đấy. Tôi thật sự không có manh mối gì về điều kiện để nó xuất hiện.

Từ đấy, tôi chỉ luyện nó khi không có ai ở xung quanh. Thậm chí ngay cả khi tôi đã luyện gần xong, tôi vẫn hiếm khi dùng nó khi đối đầu với quái vật trừ khi đó là trường hợp khẩn cấp. Ngoài việc dùng nó để bảo vệ mạng sống của mình trong trường hợp khẩn cấp, tôi chỉ đơn giản là không thích kỹ năng này vì nó sẽ thu hút sự chú ý.

Tôi thậm chí còn nghĩ rằng sẽ tốt hơn nếu có thêm một người dùng Song Kiếm khác xuất hiện-

Tôi gãi tai và thì thầm.

“…nếu tin tức là tớ có kỹ năng hiếm như vậy lan ra, không chỉ nhiều người sẽ tới làm phiền tớ để có thêm thông tin…mà nó cũng có thể sẽ thu hút nhiều rắc rối khác nữa…” Klein gật đầu.

“Những người chơi game online rất dễ ghen tị. Tớ thì không như thế vì tớ là một người biết thông cảm, nhưng chắc chắn rất nhiều người sẽ đố kị. Chưa kể đến…”

Klein bỗng nhiên ngừng nói và nhìn Asuna, lúc này vẫn đang ôm chặt lấy tôi, và cười đầy ẩn ý.

“…mà, cứ coi như chịu đựng những chuyện đó là một cách để rèn luyện bản thân đi nhé, nhóc Kirito.”

“Vậy, đối với cậu đây chỉ như là rắc rối của người dưng thôi ư…?”

Klein cúi người và vỗ vào vai tôi, rồi sau đó quay ngược lại và đi về phía những người sống sót của.

“Này, mấy anh, liệu các anh có thể tự mình trở về trụ sở được không?”

Một trong số họ gật đầu trả lời câu hỏi của Klein. Cậu ta nhìn có vẻ vẫn đang ở tuổi thiếu niên.

“Được rồi. Nói với cấp trên về việc xảy ra ở đây ngày hôm nay và rằng họ không nên làm mấy việc ngu ngốc như thế này nữa.”

“Được rồi. …và, ừm…cám ơn.”

“Cám ơn anh chàng kia kìa.”

Klein chỉ về phía tôi bằng ngón tay cái. Những người chơi từ Quân đoàn run rẩy đứng dậy, quay sang Asuna và tôi, vốn vẫn còn đang ngồi trên sàn, và cúi đầu chào trước khi đi ra khỏi phòng. Sau khi đi tới hành lang, từng người một trong số họ dùng pha lê để dịch chuyển khỏi nơi này.

Sau khi thứ ánh sáng màu xanh tan đi, Klein chống tay lên hông và bắt đầu nói.

“À ừ, xem nào… Chúng tớ sẽ đi tiếp lên tầng bảy mươi lăm và mở cổng ở đó. Còn cậu thì sao? Cậu là nhân vật chính của ngày hôm nay mà, có muốn làm việc đó không?”

“Không, nhờ cậu vậy. Tớ kiệt sức rồi.”

“Đành thế vậy…đi về cẩn thận nhé.”

Klein gật đầu rồi ra hiệu cho đồng đội. Sáu người họ đi tới cánh cổng to ở góc phòng. Đằng sau nó là cầu thang tới tầng tiếp theo. Anh chàng cầm katana đó dừng lại trước cánh cửa và quay lại.

“Này… Kirito. Cậu biết đấy, khi cậu nhảy vào cứu những thành viên của Quân đoàn…"

“…việc đó thì sao?”

“Tớ đã…à thì, rất vui. Tớ chỉ muốn nói thế thôi. Gặp lại cậu khi khác nhé.”

Tôi chẳng hiểu nổi cậu ta đang cố nói cái gì. Khi tôi ngẩng đầu lên, Klein giơ ngón tay cái lên với tôi, rồi sau đó mở cánh cửa và biến mất vào trong đó cùng với party của cậu ta.

Chỉ còn Asuna và tôi ở trong căn phòng rộng lớn của con trùm. Những ngọn lửa xanh cháy sáng lên từ sàn nhà đã biến mất từ lâu rồi, và sát khí vừa tràn ngập trong căn phòng giờ cũng đã biến mất không còn chút dấu vết. Ánh sáng nhạt ở hành lang giờ cũng đã chiếu sáng cả căn phòng này. Không còn chút dấu vết nào của trận chiến vừa nãy nữa.

Tôi nói với Asuna,lúc này vẫn đang gác đầu lên vai tôi.

“Này…Asuna…”

“…tớ đã rất sợ… Tớ không biết mình sẽ phải làm gì… Nếu cậu chết.”

Giọng nói run rẩy của cô ấy yếu ớt hơn tất cả những lần trước đây.

“…cậu nói gì thế? Cậu là người xông vào trước đấy nhé.”

Tôi nói và nhẹ nhàng đặt tay lên vai của Asuna. Cảnh báo vi phạm ứng xử sẽ xuất hiện nếu tôi nắm lấy cô ấy quá mạnh, nhưng giờ thực sự không phải lúc tôi nên lo lắng về việc đó.

Khi tôi nhẹ nhàng kéo cô ấy lại gần, tai tôi suýt nữa không nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ của cô ấy.

“Tớ sẽ rời khỏi guild một thời gian.”

“R–rời khỏi ư… Tại sao?”

“…tớ nói là sẽ đi thành party với cậu một thời gian rồi còn gì… Cậu quên rồi à?”

Ngay khi tôi nghe thấy thế…

Đâu đó bên trong tim tôi, một cảm giác chỉ có thể miêu tả là một khát khao mãnh liệt trỗi dậy. Ngay cả tôi cũng cảm thấy bất ngờ.

Tôi – người chơi solo Kirito – là một người đã bỏ rơi tất cả những người chơi khác nhằm giữ mạng sống của mình trong thế giới này. Tôi là một kẻ hèn nhát đã quay lưng lại với người bạn duy nhất của mình và bỏ chạy cách đây hai năm, vào cái ngày mà tất cả chuyện này đã bắt đầu.

Một người như tôi còn không có quyền để ước có được một đồng đội – nói gì đến thứ gì đó hơn thế.

Tôi đã nhận ra điều này theo một cách rất đau đớn và khó quên. Tôi đã thề sẽ không bao giờ mong ước, không bao giờ khao khát sự quan tâm của người khác.

Nhưng-

Bàn tay trái của tôi, lúc này đã cứng đờ lại, không muốn buông bờ vai của Asuna ra. Tôi không thể kéo bản thân khỏi hơi ấm, dù là ảo, của cơ thể cô ấy.

Tôi chôn chặt sự đấu tranh trong nội tâm tôi với một cảm xúc khó tả, rồi trả lời ngắn gọn.

“…được rồi.”

Nghe thấy lời nói đó, Asuna gật đầu nhẹ nhàng trên vai tôi.

Ngày hôm sau.

Tôi trốn trên tầng hai ở cửa hàng của Agil suốt từ sáng. Lúc này tôi đang ngồi trên chiếc ghế đu, bắt chéo chân và uống một cốc trà có hương vị kì lạ, tôi đoán có lẽ đây là một loại phế phẩm gì đó. Tâm trạng của tôi hiện nay cũng không được tốt lắm.

Toàn bộ Algade – không, có lẽ là toàn bộ Aincrad đang bận bàn tán về sự việc ngày hôm qua.

Lên được tầng tiếp theo, đồng nghĩa với lễ khánh thành một thành phố mới, là đã đủ để khơi mào đủ thứ chuyện phiếm. Nhưng lần này, nhiều tin đồn khác được xen thêm vào, như và … Phóng đại cũng phải có giới hạn thôi chứ.

Không biết bằng cách nào mà họ đã tìm ra được nơi tôi sống. Thành ra các kiếm sĩ và những người bán thông tin đã vây quanh nhà tôi từ sáng sớm. Cuối cùng tôi đành phải dùng pha lê dịch chuyển để trốn thoát.

“Tôi sẽ chuyển nhà… Tới một tầng nào đó siêu ít người, tới một ngôi làng nào đó mà họ sẽ không bao giờ có thể tìm ra tôi…”

Khi tôi đang không ngừng lẩm bẩm mấy lời phàn nàn, Agil đi tới chỗ tôi với một nụ cười trên mặt.

“Này, đừng như thế chứ. Nổi tiếng một lần trong đời là tốt mà. Sao cậu không làm một buổi diễn thuyết? Tôi sẽ lo vụ vé vào và nơi trình bày…”

“Không đời nào!”

Tôi hét lên và ném chiếc cốc trong tay phải, nhằm vào khu vực bên phải cách đầu của Agil năm mươi cm. Nhưng tôi vô tình vào tư thế kích hoạt kỹ năng Ném vũ khí theo thói quen và ném mạnh chiếc cốc. Chiếc cốc để lại một vệt sáng trước khi đập mạnh vào tường, gây ra một tiếng động lớn. May mắn thay, căn phòng này là đồ vật không thể phá hủy, vì thế không có gì xảy ra ngoài sự xuất hiện của dòng chữ hệ thống (Đối tượng bất tử). Nếu tôi ném trúng một đồ đạc nào đó, chắn chắn nó đã bị phá hủy.

“Á, cậu định giết tôi đấy à!?”

Trước tiếng kêu đầy cường điệu của anh chàng chủ cửa hàng, tôi giơ tay phải để ra hiệu xin lỗi rồi lại ngả lưng vào chiếc ghế.

Agil hiện tại đang xem xét những món đồ quý mà tôi nhận được từ trận chiến ngày hôm qua. Thỉnh thoảng anh ta lại gây ra âm thanh kì quặc nào đó, như thế chắc có nghĩa là có món gì đó có giá trị ở trong đó.

Tôi định chia đôi số tiền có được sau khi bán chỗ đó với Asuna, nhưng đã quá giờ hẹn vậy mà cô ấy vẫn chưa tới. Tôi đã gửi tới cô ấy một tin nhắn bạn bè nên chắc cô ấy đã biết tôi ở đâu…

Hôm qua chúng tôi tạm biệt nhau ở cổng dịch chuyển ở con phố chính của tầng bảy mươi tư. Cô ấy nói cô ấy sẽ nộp đơn xin nghỉ và đi tới trụ sở của của HKS ở thành phố Grandum tại tầng năm mươi lăm. Tôi hỏi cô ấy liệu tôi có nên đi cùng, sau rắc rối với Cradil và cả những chuyện khác. Nhưng cô ấy mỉm cười và nói không sao, vì thế tôi bỏ suy nghĩ đó đi.

Đã trễ hơn hai tiếng so với giờ hẹn. Nếu cô ấy muộn tới mức này, như thế có nghĩa là có chuyện gì đã xảy ra chăng? Đáng ra tôi nên đi với cô ấy? Tôi uống một ngụm cạn cốc trà trong tay để làm dịu sự lo lắng trong lòng lại.

Ngay khi tôi vừa uống hết cốc trà trước mặt, và Agil đã xong việc xem xét đống item của tôi, tôi nghe thấy tiếng chân chạy lên cầu thang. Rồi cánh cửa bật mạnh ra.

“Này, Asuna…”

Tôi suýt nói rằng “cậu đến muộn” nhưng dừng lại. Asuna đang mặt bộ đồng phục như mọi khi, nhưng khuôn mặt cô ấy trắng bệch với sự lo âu hiện rõ trong đôi mắt. Cô ấy nắm hai tay trước ngực, cắn môi hai ba lần, rồi nói:

“Chúng ta nên làm gì đây …Kirito-kun”

Cô ấy gắng gượng nói ra với giọng nói như sắp khóc.

“Một chuyện…tệ hại đã xảy ra…”

Sau khi uống một ít trà mới đun, khuôn mặt của Asuna đã trở nên tươi tỉnh hơn, và cô ấy bắt đầu giải thích một cách ngập ngừng. Agil đã đi xuống tầng một sau khi nhận ra bầu không khí có vẻ không ổn.

“Hôm qua…sau khi trở về trụ sở ở Grandum, mình đã báo cáo mọi việc xảy ra cho thủ lĩnh. Rồi mình nói rằng mình muốn nghỉ công tác guild một thời gian và trở về nhà… Tớ nghĩ đề nghị đó sẽ được chấp thuận trong buổi họp hàng sáng…”

Ngồi đối diện tôi, ánh mắt của Asuna trùng xuống, rồi cô ấy nắm chặt lấy cốc trà trước khi tiếp tục.

“Thủ lĩnh...nói rằng tớ sẽ có thể rời khỏi guild một thời gian. Nhưng với một điều kiện... Anh ấy nói rằng...anh ấy muốn đấu với cậu..với Kirito-kun...”

“Sao…?”

Tôi không thể hiểu được ngay những gì cô ấy nói. Đấu...có nghĩa là đấu tay đôi ư? Mà đấu tay đôi với tôi thì liên quan gì đến việc Asuna xin nghỉ?

Khi tôi hỏi những câu hỏi này...

“Tớ cũng không biết...”

Asuna lắc đầu, ánh mắt cô ấy vẫn dán xuống sàn nhà.

“Tớ đã cố gắng thuyết phục rằng việc xin nghỉ không có ẩn ý gì hết...nhưng anh ấy không hề nghe tớ...”

“Nhưng... phiền phức rồi đây. Anh ta bỗng dưng lại đặt ra một điều kiện như vậy...”

Tôi lẩm bẩm và hình ảnh về thủ lĩnh của HKS hiện lên trong đầu tôi.

“Mình biết chứ. Thủ lĩnh thường mặc kệ bọn tớ ngay cả trong việc lên kế hoạch để vượt tầng, chứ nói gì tới hoạt động hằng ngày của guild. Nhưng tớ không biết tại sao lần này anh ta bỗng...”

Dù rằng thủ lĩnh của HKS rất có uy tín, và nhận được sự nể phục từ không chỉ thành viên trong guild mà còn hầu hết mọi người trên tiền tuyến, nhưng anh ta lại chẳng bao giờ hướng dẫn hay ra lệnh gì. Tôi đã kề vai chiến đấu cùng anh ta vài lần trong mấy đợt đánh boss và rất ngưỡng mộ khả năng duy trì đội hình mà không nói lời nào đó.

Một người như anh ta lại đưa ra điều kiện là một trận song đấu với tôi, rốt cuộc chuyện này là sao?

Cho dù bản thân tôi cũng hoàn toàn bối rối, tôi vẫn nói vài câu để giúp Asuna bình tĩnh lại.

“...ừm, chúng ta cứ tới Grandum đã. Tớ sẽ thử nói chuyện trực tiếp với anh ta.”

“Ừ... Xin lỗi. Tớ lại gây rắc rối cho cậu rồi...”

“Tớ sẵn sàng làm mọi thứ cho cậu, vì cậu là...”

Asuna nhìn tôi trông đợi khi tôi dừng lại giữa câu.

“...một đồng đội quan trọng.”

Asuna bĩu môi bất mãn, nhưng rồi nở một nụ cười ấm áp.

Người mạnh nhất, Huyền thoại sống, Thánh kị sĩ vân vân – thủ lĩnh của Huyết Kị Sĩ có nhiều danh hiệu tới mức bạn không thể đếm được hết trên đầu ngón tay.

Tên anh ta là Heathcliff. Trước khi của tôi được mọi người biết đến, anh ta được biết đến là người có kỹ năng độc nhất duy nhất trong số sáu nghìn người chơi ở Aincrad.

Kỹ năng đặc biệt của anh ta là sử dụng kết hợp kiếm và khiên, cả hai đều có dạng chữ thập, cho phép người sử dụng thoải mái chuyển đổi giữa tấn công và phòng ngự. Tên nó là. Tôi đã tận mắt nhìn thấy kỹ năng này vài lần và nhận ra rằng điểm tuyệt vời nhất của nó là sức phòng thủ khủng khiếp. Có tin đồn là chưa ai từng nhìn thấy HP của anh ta giảm xuống tới mức vàng. Trong trận chiến với con boss tầng năm mươi, một trận chiến khủng khiếp đã để lại số lượng thương vong lớn cho lực lượng phá đảo game, anh ta đã một mình giữ vững chiến tuyến trong mười phút liền. Chiến tích này đến giờ vẫn còn là một chủ đề được bàn tán sôi nổi.

Không có vũ khí nào có thể xuyên qua được chiếc khiên chữ thập của Heathcliff. Đây là một trong những nguyên tắc đã được mọi người chấp nhận ở Aincrad.

Khi tôi có mặt ở tầng năm mươi lăm với Asuna, tôi cảm thấy lo lắng kinh khủng. Tất nhiên tôi không hề có ý định đọ kiếm với Heathcliff. Tôi sẽ chỉ đơn giản xin anh ta đồng ý với yêu cầu tạm nghỉ của Asuna; đó là mục tiêu của tôi.

Grandum, khu vực dân cư ở tầng năm mươi lăm, được mệnh danh là. Grandum được gọi thế vì không giống như các thành phố khác được xây dựng bằng đá, kiến trúc ở nơi này hầu hết là các tòa tháp khổng lồ được làm bằng thép đen sáng bóng. Vì thành phố này có rất nhiều thợ rèn nên mật độ người chơi ở đây cũng khá cao. Tuy nhiên, việc không hề có chút cây cối nào ở hai bên đường khiến cho ta có cảm giác nơi này rất khắc nghiệt trước những cơn gió mùa đông.

Chúng tôi đi qua quảng trường gần cổng thành và đi dọc theo con đường được làm bằng những tấm sắt được đóng chặt xuống bằng đinh tán. Tiếng bước chân của Asuna nghe dường như rất nặng nề; có lẽ là bởi vì cô ấy sợ rằng sẽ có chuyện xảy ra.

Len lỏi giữa những tòa tháp bằng thép khoảng mười phút, một tòa tháp còn lớn hơn nữa hiện ra trước mắt chúng tôi. Những mũi giáo bạc nhô ra từ bên trên chiếc cổng lớn, trong khi đó những lá cờ có biểu tượng chữ thập đỏ phấp phới trong gió lạnh. Đây là trụ sở của Huyết Kị Sĩ.

Asuna dừng lại trước mặt tôi.Cô ấy nhìn lên tòa tháp một lúc rồi nói:

“Trước kia, trụ sở còn là một căn nhà nhỏ ở một ngôi làng ở tầng ba mươi chín. Mọi người luôn phàn nàn rằng nó quá nhỏ và đông đúc. Mình không phản đối việc mở rộng guild…nhưng thành phố này quá lạnh, và tớ không thích nó…”

“Hãy giải quyết việc thật nhanh gọn, rồi sau đó chúng ta có thể đi ăn món gì đó ấm một chút.”

“Cậu lúc nào cũng nói về ăn uống.”

Asuna cười và đưa bàn tay trái ra đan chặt lấy bàn tay phải của tôi. Cô ấy còn chẳng hề nhìn tôi, người đang lúng túng vì hành động kì lạ này, và cứ đứng như thế vài giây.

“Rồi, đã đủ!”

Rồi cô ấy thả tay tôi ra và bước nhanh về phía tòa tháp. Tôi vội vã theo sau cô ấy.

Sau khi đi lên cầu thang, chúng tôi đi qua hai cánh cổng mở rộng, dù rằng có hai lính gác trang bị trọng giáp cầm một cây thương khá dài đứng ở hai bên. Asuna đi tới chỗ họ, gót giày cô ấy kêu lách cách khi đi trên mặt đất. Khi Asuna tiến lại gần, cả hai người lính gác chào cô ấy bằng cách giơ cao cây thương lên.

“Cám ơn vì đã làm việc chăm chỉ.”

Giọng nói của cô ấy đầy dứt khoát và tự tin, thật khó mà tin được đây chính là cô nàng vừa mới ủ rũ ở cửa hàng của Agil một tiếng trước. Tôi đi theo sát Asuna, đi qua hai người lính gác và bước vào tòa tháp cùng với cô ấy.

Giống như mọi kiến trúc khác ở Grandum, tòa tháp này cũng được xây dựng bằng thép đen. Tầng trệt là một đại sảnh lớn, nhưng hiện giờ không có bóng người nào ở đây.

Thầm nghĩ rằng tòa nhà này còn lạnh lẽo hơn cả bên ngoài, chúng tôi bước đi trên mặt sàn lát kiểu carô, được xây dựng tỉ mỉ kĩ càng từ vô số những miếng sắt, và đi tới một cầu thang xoắn.

Chúng tôi đi lên cầu thang, tạo ra tiếng bước chân vọng lên khắp sảnh. Cầu thang cao tới mức một người với chỉ số thể chất (vitality) thấp sẽ gục ngã khi đi được nửa đường. Sau khi đi qua vô số cánh cửa, tôi bắt đầu lo rằng không biết còn phải đi thêm bao lâu nữa. Rồi bỗng Asuna dừng lại trước một cánh cửa sắt lạnh lẽo.

“Đây là…?”

“Ừ…”

Asuna gật đầu, nét mặt cô ấy nhìn rất miễn cưỡng. Nhưng có vẻ cô ấy cũng đã ngay lập tức đưa ra quyết định. Cô ấy đưa tay phải lên, gõ mạnh lên cánh cửa, rồi mở nó ra mà không cần đợi câu trả lời. Tôi nheo mắt vì ánh sáng chói phát ra từ bên trong căn phòng.

Phía trong là một căn phòng hình tròn chiếm toàn bộ diện tích của tầng. Bốn bức tường bao quanh đều được là cửa kính trong suốt. Ánh sáng đi qua chúng chiếu rọi căn phòng với một màu bạc đơn điệu.

Một chiếc bàn bán nguyệt nằm giữa căn phòng; đằng sau nó là năm người đàn ông đang ngồi trên ghế. Tôi chưa nhìn mặt của bốn người ở hai bên, nhưng tôi nhận ra quá rõ người ở giữa. Anh ta chính là thánh kị sĩ Heathcliff.

Anh ta nhìn không có vẻ oai hùng cho lắm, có lẽ vào khoảng hai mươi lăm tuổi. Nét mặt anh ta sắc sảo như một học giả, với một sợi tóc bạc rủ xuống trán. Chiếc áo choàng màu đỏ rực khoác lên cơ thể cao gầy khiến anh ta trông giống một pháp sư, thứ vốn không tồn tại trong thế giới này, hơn là một kiếm sĩ.

Nhưng điểm nổi bật nhất chính là đôi mắt của anh ta. Đôi mắt màu đồng tỏa ra một sức hút mạnh mẽ lấn át mọi người. Đây không phải là lần đầu tiên tôi gặp anh ta, nhưng nói thật là, tôi vẫn cảm thấy bị hăm dọa.

Asuna lại gần chiếc bàn, tiếng bước chân của cô ấy vang vọng khắp căn phòng, và nói lời chào một cách bình thản.

“Tôi đến để nói lời tạm biệt.”

Heathcliff cười khổ não:

“Không việc gì phải vội. Cứ để tôi nói chuyện với cậu ta trước đã.”

Anh ta vừa nói vừa nhìn về phía tôi. Tôi bỏ mũ trùm ra và tới đứng cạnh Asuna.

“Đây là lần đầu chúng ta gặp nhau ngoài trận đấu trùm phải không Kirito?”

“Không…chúng ta đã từng nói chuyện một lúc tại buổi họp tác chiến ở tầng sáu mươi bảy.”

Tôi trả lời với giọng trịnh trọng mà bản thân cũng không hề nhận ra.

Heathcliff gật đầu nhẹ và nắm hai tay lại trên mặt bàn.

“Trận đấu đó quả là khó khăn. Guild chúng tôi suýt nữa đã có thương vong. Dù rằng họ gọi chúng tôi là guild mạnh nhất, chúng tôi vẫn luôn gặp phải cảnh thiếu nhân lực. Vậy mà giờ cậu lại cố gắng lấy đi một trong những chiến binh cấp cao quan trọng của chúng tôi.”

“Nếu cô ấy quan trọng vậy, sao các anh không suy nghĩ thêm trước khi chọn vệ sĩ cho cô ấy.”

Nét mặt của người đàn ông ở góc ngoài cùng biến sắc, anh ta định đứng dậy khi nghe lời vặn lại của tôi. Nhưng Heathcliff ngăn anh ta lại bằng một cái vẫy tay đơn giản.

“Tôi đã ra lệnh cho Cradil trở về nhà và xem xét lại lỗi lầm của mình. Tôi phải xin lỗi vì rắc rối chúng tôi đã gây ra. Nhưng, chúng tôi không thể mặc kệ cho cậu lấy mất phó thủ lĩnh của chúng tôi được. Kirito–”

Anh ta bỗng gườm tôi; đôi mắt sắc lạnh tỏa ra một thứ ý chí kiên định.

“Nếu cậu muốn có cô ấy – hãy giành lấy bằng thanh kiếm của chính mình đi, bằng. Nếu cậu đấu với tôi và thắng, thì Asuna có thể đi với cậu. Nhưng nếu cậu thua, thì cậu sẽ phải gia nhập Huyết Kị Sĩ.”

“…”

Tôi nghĩ là tôi đã hiểu ra một chút ít về người đàn ông bí ẩn này.

Heathcliff là một người bị ám ảnh bởi việc đấu kiếm. Hơn nữa, anh ta có sự tự tin rất vững chắc về kĩ năng của bản thân. Anh ta là một kẻ vô vọng không thể vứt bỏ niềm kiêu hãnh là một game thủ dù rằng đang bị kẹt trong trò chơi tử thần không lối thoát này. Nói cách khác, anh ta cũng giống như tôi.

Sau khi nghe những lời của Heathcliff, Asuna vốn yên lặng từ nãy đến giờ quyết định mở miệng và nói như thể cô ấy không thể chịu đựng thêm được nữa.

“Thủ lĩnh, tôi không nói rằng tôi sẽ bỏ guild. Tôi chỉ muốn tạm nghỉ, để đi xa và nghĩ về một số thứ…”

Lúc này lời của cô ấy trở nên kích động hơn. Tôi đặt tay lên vai Asuna và bước lên phía trước. Tôi nhìn thẳng vào mắt của Heathcliff, và lên tiếng cứ như là miệng tôi tự động nói vậy.

“Được rồi. Nếu anh muốn nói chuyện bằng kiếm, vậy thì tôi không từ chối. Chúng ta sẽ quyết định việc này bằng một trận đấu.”

“Oaa--!!! Đồ ngốc đồ ngốc đồ ngốc!!!”

Chúng tôi đã trở về Algade, và đang ở trên tầng hai cửa hàng của Agil. Sau khi đuổi gã chủ cửa hàng tò mò xuống tầng một, tôi cố gắng trấn tĩnh Asuna.

“Tớ đã rất cố gắng để thuyết phục anh ta, thế mà cậu lại nói như thế à!!!”

Asuna đang ngồi lên trên tay vịn chiếc ghế tôi đang ngồi và dùng nắm đấm ghì lên người tôi.

“Tớ xin lỗi! Tớ rấấấấttttt xin lỗi! Tớ chỉ nói theo hoàn cảnh thôi, thế là...”

Cô ấy cuối cùng cũng bình tĩnh lại sau khi tôi nhẹ nhàng nắm lấy nắm đấm của cô ấy; nhưng giờ cô ấy lại đang bĩu môi. Tôi đã phải rất cố gắng để nhịn cười trước sự khác biệt giữa cô ấy lúc ở trụ sở của guild và bây giờ.

“Không sao. Tớ và anh ta quyết định sẽ đấu theo luật Trúng chiêu trước, vì thế không có nguy hiểm gì đâu. Hơn nữa, đâu phải chắc chắn là tớ sẽ thua…”

“Uu------…”

Asuna kêu lên giận dữ và ngồi vắt chéo đôi chân dài, thon trên tay ghế.

“…khi tớ nhìn thấy của Kirito-kun, tớ nghĩ rằng kỹ năng của cậu ở đẳng cấp hoàn toàn khác. Nhưng của thủ lĩnh cũng tương tự như vậy… Có thể nói là sức mạnh của anh ta mạnh tới mức phá hủy sự cân bằng của game. Thật lòng thì tớ không biết ai sẽ thắng… Nhưng cậu định làm gì? Nếu cậu thua thì tớ không được nghỉ cũng chẳng sao, nhưng mà cậu sẽ phải gia nhập HKS đấy, Kirito-kun.”

“Thì, có thể nói là tớ vẫn sẽ đạt được mục tiêu, tùy vào cách cậu nghĩ về nó.”

“Ơ? Tại sao?”

Tôi phải cố mở miệng ra trả lời.

“À, thì, miễn… miễn sao là được ở cạnh Asuna, gia nhập guild cũng không sao hết.”

Trong quá khứ, tôi sẽ không bao giờ nói những lời như thế này, dù rằng để cứu mạng chính mình. Asuna mở to mắt ra bất ngờ, và mặt cô ấy đỏ như trái táo chín. Rồi, vì lí do nào đó, cô ấy im lặng, đứng dậy khỏi tay vịn và đi về phía cửa sổ.

Qua vai của Asuna, tôi có thể nghe thấy âm thanh của cuộc sống hằng ngày tại Algade trong ánh hoàng hôn.

Những gì tôi vừa nói là sự thật, nhưng tôi vẫn cảm thấy miễn cưỡng về việc trở thành một thành viên của guild. Khi tôi nhớ lại cái tên của guild duy nhất tôi từng gia nhập, mà giờ đã không còn nữa, tim tôi nhói đau.

‘Ừm, mình cũng không định thua đâu…’

Tôi thầm nghĩ, rời khỏi ghế và đi về phía Asuna.

Rồi sau đó, Asuna nhẹ nhàng tựa đầu lên bờ vai tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.