Nếu Em Là Truyền Thuyết Của Anh

Quyển 1 - Chương 17: Tiểu đội sinh tồn giả




Người mình cử đi không ngờ đã bị chặt đứt ngón tay?

Nghe được tin này, Quách Vạn Niên chưa từng sợ qua ai bỗng nhiên cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Bên ngoài quán trà, Bao Dụ Dân đang bước lên xe đi rất nhanh.

Quách Vạn Niên nhặt điện thoại lên phát hiện cuộc gọi đã bị ngắt.

Lần này những người mình đã tìm đều là dân lăn lộn, tuy rằng không có liên quan trực tiếp đến Quách Vạn Niên, nhưng những người này đều có quan hệ với tài xế lái xe cho ông ta, lúc cần đến bọn họ ông ta chỉ cần nói một tiếng với tài xế.

Đợi đến lúc ông ta tỉnh ngộ liền ý thức được, mình nên làm cái gì đó để bù lại chuyện này. Những người này đều là nát tử, có thể sử dụng để giải quyết tốt những chuyện mà mình không tiện ra mặt. Nếu sử dụng không tốt bọn họ sẽ tạo phản.

Vì thế ông ta lập tức gọi điện qua cho tài xế của ông ta:

- Anh lập tức đưa họ đến bệnh viện đi, mất bao nhiêu tiền cũng được.

Tiền, đối với cấp bậc cán bộ như Quách Vạn Niên mà nói, không tính là gì.

Chỉ cần có thể dẹp yên xuôi chuyện, những nơi có thể kiếm ra tiền rất nhiều.

Lái xe nhận được chỉ thị của ông ta lập tức đi làm việc.

Hai tên thối đã bị chặt đứt ngón tay, đau đến kêu cha gọi mẹ.

Tài xế đưa họ đến bệnh viện, hai người giận đến nổi chửi tục:

- Mẹ nó, ông đây nhất định sẽ gọi người đến chém chết người phụ nữ có chồng này.

Nghe câu này, tài xế bị dọa đến sợ xanh mặt:

- Các ngươi thấy bị chặt đứt một ngón tay vẫn chưa đủ sao? Chẳng lẽ muốn bị tàn phế cả cánh tay hoặc cái chân mới vừa lòng?

Hai tên thối nói:

- Vậy anh nói phải làm sao đây? Đầu ngón tay của chúng tôi bị chặt đứt một cách vô nghĩa sao?

Lái xe trừng mắt nhìn,

- Làm việc theo quy cũ, tôi đưa các người đến bệnh viện và mỗi người được bồi thường mười ngàn đồng, chuyện này xem như chưa từng phát sinh qua.

- Mười ngàn?

Hai người trợn tròn con mắt, mười ngàn đồng để đổi lấy cái đầu ngón tay?

Lái xe nghiêm mặt lại,

- Sự việc chưa được làm thỏa đáng, đừng có được một tấc mà đời một thước, như vậy đã khoan nhượng lắm rồi. Lên xe đến bệnh viện trước, để xem có thể hay không. Nếu không thể thì coi như các ngươi bị xui xẻo.

Hai người băng bó tay leo lên xe, một người trong đó nảy sinh ác độc nói:

- Không được, cũng phải tìm bà cô kia tính nợ.

Lái xe nhanh chóng hãm phanh lại,

- Mẹ kiếp nói cho các ngươi biết, nếu ai đó lại đi tìm người phụ nữ kia các ngươi cứ chờ chết đi! Xuống xe!

Hai tên thối ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu được trong hồ lô của lái xe muốn gì, vừa rồi kêu hai đứa mình đi gặp người ta, cuối cùng ngay cả mặt cũng chưa thấy đừng nói chi là bóng dáng, bỗng nhiên đã bị người từ phía sau đánh hôn mê.

Sau khi tỉnh dậy thì phát hiện ngón tay của mình đã bị chặt đứt.

Đối phương đội mũ nên không thấy rõ mặt y, chỉ biết người này tràn đầy sát khí. Một cây đao cắt dưa hấu để ở đó, hai cái dao đó hình như là do mình mang theo.

Trên bàn bày hai ngón tay máu tươi đầm đìa.

Đối phương nói một câu:

- Trở về nói với ông chủ của các ngươi, tốt nhất đừng tự cho là thông minh, nếu không tự mà gánh lấy hậu quả đi.

Hai tên thối đã hoàn toàn sợ hãi khí thế của đối phương, lúc đối phương đã đi được một lúc bọn họ mới tỉnh táo lại. Tuy rằng miệng cứ nói là muốn báo thù nhưng thực tế họ chỉ muốn moi thêm chút tiền.

Dù sao cũng đã chặt đứt một đầu ngón tay, mười ngàn thì quá ít.

Thấy lái xe nổi cáu hai người cũng không dám hé răng, Quách Vạn Niên lái xe đưa hai người đến bệnh viện, chỉ dặn dò hai người đừng có nói lung tung ngày mai mình sẽ đến trả tiền.

Quách Vạn Niên còn chờ trong quán trà, nghe xong lái xe báo cáo bỗng nhiên ông ta cảm thấy rùng mình.

Tuy nhiên trước mặt lái xe ông ta chỉ có thể tỏ ra điềm tĩnh.

- Ngươi hãy lập tức đưa bọn họ rời xa nơi này càng nhanh càng tốt. Trước tiên trốn ra ngoài tránh tránh đi.

Lái xe cẩn thận hỏi một câu,

- Ông chủ chẳng lẽ nghiêm trọng đến thế sao?

- Ngươi biết mốc gì.

Quách vạn niên mắng một câu sẵn tiện nói,

- Cho bọn họ chút tiền tốt nhất tối nay nên đi. Đừng ở lại Bắc Kinh để làm xấu hổ.

Lái xe nói:

- Bọn họ nói hai vạn không đủ?

- Hai vạn không đủ thì ba vạn, tự mình ngươi xử lý đi!

Lái xe gật gật đầu,

- Được, tôi lập tức đi, chờ họ giải phẫu xong tôi sẽ đưa bọn họ đi.

Thấy lái xe bỏ đi, Quách Vạn Niên ném tàn thuốc xuống đất, giẫm mạnh lên.

Lái xe chạy đến bệnh viện, hai người đã được giải phẫu xong, ngón tay bình thường rồi chỉ có điều về sau có thể hoạt động bình thường hay không thì khó nói.

Hai tên thối đang muốn ở bệnh viện ăn uống no say không ngờ tên lái xe đã đến và ném cho mỗi người mười ngàn,

- Ông chủ nói các ngươi phải lập tức rời đi, đây là tiền bồi thường của hai người.

- Cái gì? Chúng ta không đi!

- Không đi thì chờ chết đi!

Lái xe hừ một tiếng nhìn hai người với ánh mắt lạnh lung.

Hai tên thối bị ông ta nhìn chằm chằm nên có chút chột dạ, một người trong đó lầu bầu nói:

- Mười ngàn hơi thiếu, tốt xấu gì một ngón tay cũng đã bị phế.

Lái xe lại ném xuống mười ngàn,

- Mỗi người mười năm ngàn đủ rồi chứ? Nửa năm đừng có quay về Bắc Kinh muốn đi đâu thì đi.

Hai người khẽ cắn môi giơ tay cầm tiền quay đầu bước đi.

- Đứng lại

Lái xe hô một câu.

- Có gì không?

- Các ngươi đi đâu?

- Dù sao chúng tôi rời khỏi Bắc Kinh là được, anh quản nhiều quá chi?

- Khốn khiếp.

Lái xe đưa hai tấm vé xe lửa ra,

- Ta đã mua cho các ngươi vé này, còn khoảng bốn mươi phút lập tức theo ta đi nhà ga!

Hai tên thối đều có chung một đặc điểm chính là bắt nạt kẻ yếu, vốn những người như họ cũng không có bản lĩnh gì, đánh nhau chỉ ỷ lại có nhiều người, nếu thật sự gặp phải một nhân vật lợi hại, mốc gì cũng không dám làm. Bối cảnh của lái xe trong lòng hai người rất hiểu nẻn không thể trêu vào.

Vì vậy hai người không còn cách nào khác chỉ biết bước lên xe theo lái xe, xe chạy đến nhà ga lái xe dặn dò,

- Tôi ngồi ở đây nhìn các ngươi lên xe, đừng có mà giở mánh khóe.

- Biết rồi! Bây giờ chúng tôi lên xe là được chứ gì?

Hai người cầm túi đi vào phòng chờ ở nhà ga. Lái xe ngồi trên xe vẫn nhìn, hút một liếu thuốc một hồi thì thấy xa lửa đã hối thúc, ông ta mới khởi động và rời khỏi nhà ga.

Hai tên thối lật bật chạy ra khỏi cửa xe lửa, tiện tay ném vé xe xuống đống rác,

- Hừ! Người như vậy đúng là vô nghĩa, xảy ra chuyện lập tức kêu chúng ta trốn chạy, chúng ta cứ không đi đó.

Người kia nói:

- Con chó Nhật mẹ nó keo kiệt, ông đây tốt xấu gì cũng bị chặt đứt một ngón tay, mười ngàn đồng đã muốn bịt miệng chúng ta.

Người trước đó nói:

- Đi, chúng ta đi xem ông chủ của gã là ai?

Hai người đang muốn bỏ đi bỗng nhiên một âm thanh phía sau vang lên,

- Đứng lại!

Hai người nhìn lại,

- Ngươi ----

Thấy người kia sắc mặt của hai người lập tức thay đổi, lại là tên sát thủ kia. Người này đúng là người đã chặt ngón tay của hai người, hung ác vô cùng đội cái mũ vành che khuất mày, áo mặc rất cao chỉ có thể thấy hai ánh mắt đằng đằng sát khí.

- Ngươi muốn làm gì?

Người đó nói:

- Các ngươi có muốn bị chặt đứt thêm một ngón tay không?

Hai người bị hù đến sợ hãi, ngẩn người ra đó, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh. Rõ ràng hai người không phải đối thủ của y, chỉ nghe thấy đối phương nói:

- Theo ta đi!

Hai tên thối lập tức ngoan ngoãn theo sau, ba người đến một góc chờ của nhà ga đối phương trầm giọng nói:

- Giao cho các ngươi một nhiệm vụ, nhìn kỹ tên lái xe vửa rồi đã chở các ngươi đến, theo dõi ông tag hi chép lại ông ta làm gì gặp người nào ở đâu. Ít một chuyện sẽ lấy mạng của các ngươi!

Hai người đã bị khí thế của đối phương làm kinh sợ chỉ biết gật đầu liên tục,

- Được, được, chúng tôi nghe theo ngươi.

Đối phương đưa ra một tấm danh thiếp rỗng, phía trên có ghi một số điện thoại,

- Mỗi ngày liên lạc với tôi một lần.

Nói xng đối phương ném một xấp tiền,

- Đây là tiền tháng này của các ngươi, biết nên làm gì rồi chứ?

- Biết, biết!

Hai tên thối liên tục gật đầu với một bộ dạng vâng vâng dạ dạ. Thấy tư thế kia của đối phương sớm đã bị dọa đến nổi đã quên mất món nợ chặt đứt ngón tay.

Trong bóng đêm chỉ nghe đối phương trầm giọng nói:

- Làm việc cho tôi thưởng phạt rõ ràng, nhớ kỹ mỗi ngày lúc này báo cáo tình hình cho ta.

Hai người đã bị chèn ép bởi khí thế mạnh mẽ cứng rắn của đối phương, cùng nói:

- Được, chúng tôi nhất định sẽ nghe theo chỉ dẫn của ông.

Chưa đợi bọn họ ngẩng đầu lên, người ta đã đi xa.

Nhìn bóng dáng của người này đã dọa cho hai người đổ cả mồ hôi lạnh.

- Người kia là ai?

- Không biết!

- Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?

- Còn có thể làm gì? Làm theo lời ông ta nói đi.

Hai tên thối khẽ cắn môi,

- Từ bây giờ trở đi chúng ta phải canh chừng tên lái xe kia. Mẹ nó đừng trách tên khốn khiếp này không nói tình nghĩa.

Hai người vừa nói vừa đi dần dần biến mất trong đêm tối.

Trương Tuyết Phong đang thị sát khu công nghiệp cùng ông chủ và thư ký Đằng, ông chủ đã bận cả ngày rồi vừa mới về khách sạn. Trương Tuyết Phong nhận được cuộc gọi từ vệ sĩ của Liễu Hồng.

- Đội trưởng Trương, hôm nay có hai tên thối theo dõi cô Liễu…

Sau đó anh ta đã đem đầu đuôi chuyện phát sinh trong tối nay kể một lần.

Trương Tuyết Phong nghe xong nói,

- Ừ! Làm không sai, cứ để cho bọn họ nhìn chằm chằm rồi nhìn chăm chú, để xem rốt cuộc bọn họ muốn chơi cái gì! Mặc khác, anh phải bảo vệ an toàn tuyệt đối cho chị Liễu, đừng để sơ xuất chuyện gì!

- Dạ! Tôi hiểu rồi.

Trương Tuyết Phong gác máy điện thoại và đang cân nhắc xem có nên báo cáo với ông chủ, thấy cũng muộn rồi anh ta liền đi tới đi lui trên hành lang. Vừa lúc Đằng Phi từ trong phòng của Trương Nhất Phàm bước ra, thấy Trương Tuyết Phong bồi hồi lo lắng đi đi lại lại nên hỏi.

Trương Tuyết Phong nói:

- Thư ký Đằng, Chủ tịch Tỉnh Trương ngủ chưa?

- Vẫn chưa anh có chuyện thì đi vào nói đi, nhưng mà phải nói nhanh chút đừng có làm phiền ông chủ nghỉ ngơi.

Lúc này Trương Tuyết Phong mới gõ cửa bước vào báo cáo với Trương Nhất Phàm chuyện xảy ra tối nay. Sắc mặt Trương Nhất Phàm trở nên nghiêm trọng,

- Quách Vạn Niên này đúng là không sợ chết mà! Trương Tuyết Phong, ngươi hãy phái người chú ý động tĩnh của bọn họ, đem những tin tức thu được báo cáo với tôi mỗi ngày.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.