Nếu Em Là Của Anh

Chương 2: Lý thiếu dương




Aiz! Mới ba ngày không gặp đến Tự Long Hồn, sao lại cảm thấy nhớ hắn nhiều như vậy chứ?

Trong đầu của nàng chỉ có Tự Long Hồn, ánh mắt hắn, giọng nói của hắn dục vọng chiếm hữu mãnh liệt của hắn, cảm giác bất an của hắn, những cái ôm ấp bá đạo của hắn...

Bình thường ở bên cạnh hắn, nàng không hề phát hiện ra, thậm chí còn cảm thấy hơi phiền.

Thu Y nhịn không được cười khổ một tiếng, con người thật kì lạ, lúc mất đi rồi mới cảm thấy nên quý trọng những gì trước kia đã từng có được. Nàng đành phải bắt đầu may quần áo, để dời đi lực chú ý. Nhưng mà sao Giáo chủ Ma Giáo như hắn lại kém cỏi vậy chứ? Người đã bị bọn chúng bắt đi ba ngày, chẳng lẽ hắn không biết nàng bị bắt cóc để đến cứu?

Chờ nàng tự do rồi, để xem nàng dạy bảo hắn ra sao!

Nàng sẽ tức giận đánh cho hắn một trận rồi sau đó... Nàng sẽ ôm chặt lấy hắn, nói với hắn, cuối cùng nàng đã rơi vào tay giặc, cuối cùng vẫn không thể kháng cự mà yêu hắn.

Nàng có thể biết khi hắn nghe được những câu này, sẽ vui vẻ như thế nào.

Nhưng mà hiện tại...Vì sao hắn chưa tới? Hắn không định tới cứu nàng sao? Nàng sắp bị nam nhân đáng ghét trước mắt làm phiền đến nỗi sắp tức chết rồi!

"Lý Nhạn Vân, ngươi không thể lại như vậy, hãy quên Tự Long Hồn đi, hắn là một Ma Vương tàn ác, ngươi và hắn sẽ không có tương lai!"

Thu Y ngẩng đầu, đôi con ngươi đen láy, long lanh nhìn nam nhân trước mắt, một thân mặc bạch y, tóc dài đen nhánh, ngũ quan đẹp đẽ... Nói cách khác, hắn chính nam chính trong phim truyền hình!

Nàng nhe bộ răng trắng đạt tiêu chuẩn, cười nói "Cảm ơn Hàn đại ca đã quan tâm... À, không! Hẳn là phải đổi giọng gọi ngươi một tiếng muội phu (chồng của em gái) rồi."

Thu Y không rõ vì sao đáy mắt của Hàn Liệt lướt qua vẻ thất vọng, chẳng lẽ vì trước kia Lý đại tiểu thư yêu hắn đến điên cuồng, hiện tại nàng lạnh nhạt với hắn, hắn cảm thấy không quen sao?

Nam nhân thật đáng bị coi thường, vô luận ở cổ đại hay hiện đại, thậm chí là ở thời đại không có quyền lực!

Nhưng mà Tự Long Hồn của nàng là ngoại lệ!

Nhìn thấy ánh mắt của nàng tràn ngập vẻ nhu tình, trong quá khứ ánh mắt này luôn thuộc về riêng hắn, hiện tại rất rõ ràng ánh mắt này không thuộc về hắn, mà thuộc về một nam nhân khác. Hơn nữa còn là một Đại Ma Đầu! Hàn Liệt chịu nổi sao?"Ngươi không được quên hắn đã từng đánh bại phụ thân của ngươi..."

"Đó là do tài nghệ của cha ta không bằng hắn, thẹn quá hóa giận à? Không được thì trở về tu luyện thêm, rồi tìm hắn đánh một trận, nếu thật sự không muốn chịu thua, thì đường đường chính chính đánh bại hắn đi, làm đựơc không? Ngươi cũng thấy nếu đấu với hắn thì sẽ không cân sức à? Cho nên ta giúp ngươi giải trừ gánh nặng này, ngươi nên cảm kích ta mới đúng, nhanh chóng thả ta ra đi."

"Ngươi...Thật sự đã sa đọa đến trình độ này rồi sao, chẳng lẽ hắn cho ngươi ăn cái gì..."

"Sao vậy? Ta không thương ngươi, ngươi không chấp nhận được à? Ta yêu người khác thì nhất định là do bị người đó bỏ bùa sao? Ngươi suy nghĩ kiểu gì vậy? Ta không hiểu trước kia ta bị làm sao mới yêu ngươi nữa!" Lần này Thu Y cũng không khách khí đáp lại.

"Hắn có gì tốt..."

"Cái gì hắn cũng tốt, tốt hơn ngươi rất nhiều! Hắn thương ta, yêu ta, để ý ta, coi ta như bảo bối đặt trong lòng bàn tay, hắn sợ ta lạnh, ta đói bụng, hắn để cho ta biết đến cảm giác được yêu thương che chở, ở trong mắt ngươi, ta chẳng là cái gì chứ đừng nói đến việc ngươi yêu ta, còn ở trong mắt hắn ta là một bảo bối do trời ban ân, ngươi nói, một người yêu ta như yêu tính mạng của mình, ta không lấy chân tâm hồi báo hắn, thì ta còn tư cách gì để nói lời yêu ai?"

"Ngươi rõ ràng rất yêu ta, sao lại có khả năng nói không yêu là không yêu rồi hả? Ngươi..."

"Ngủ ngon." Thu Y mở to đôi mắt ngập nước nhìn hắn, vẻ mặt lạnh nhạt khiến người ta không dám tiến lại gần, giọng nói lạnh lùng như muốn đuổi người.

"Ngươi... Hắn sẽ không tới." Hàn Liệt nghiến răng nghiến lợi nói.

"Sẽ tới." Nàng tin tưởng nhất định hắn sẽ tìm đến.

"Sẽ không, tất cả các môn phái trong võ lâm đều muốn vây diệt cung Yên Lạc, hiện tại đã công phá , chỉ chờ bắt được hắn... Ngươi muốn đi đâu?"

Thu Y không đợi Hàn Liệt nói xong, toàn bộ đồ nghề và bộ quần áo may chưa xong rơi vãi trên mặt đất, nàng liều lĩnh xông ra ngoài.

Không! Sẽ không! Hắn sẽ đến, mới chỉ có ba ngày mà thôi, hắn không có việc gì, không phải hắn luôn nói mình là thiên hạ đệ nhất không ai có thể thể trị được hắn sao? Ngoài trừ nàng thì không có ai có thể làm được điều đó.

Còn có, cung Yên Lạc có hệ thống bảo vệ kém cỏi như vậy sao? Mới như vậy đã bị công phá rồi hả? Nhật, Nguyệt, Quang xảy ra chuyện gì, sao không bảo hộ tốt chủ tử của bọn họ, hay là lại chạy đi rồi hả? Tất cả đều chạy trốn rồi sao?

"Lý Nhạn Vân, không được chạy!"

Nàng đột nhiên bị người bắt được, ngăn cản nàng chạy ra ngoài cửa lớn."Buông ra ta!" Nàng sống chết giãy dụa, "Ta muốn đi tìm hắn, tại sao ngươi lại muốn cản ta? Ta với ngươi đã không còn gì liên quan đến nhau, ngươi đi đường ngươi, ta đi đường ta, chúng ta sau này sẽ không gặp lại, như vậy không tốt hơn sao? Ngươi có thể cảm thấy nhẹ nhàng hơn vì có thể thoát khỏi nữ nhân đáng ghét như ta..."

Hàn Liệt đột nhiên cúi đầu, liều lĩnh hôn Thu Y, ngăn chặn hơi thở và lời nói gấp gáp của nàng.

Đây là... Làm cái gì quỷ vậy? Thu Y ngây ngẩn cả người, nếu như bị ai phát hiện...

"Lý Thu Y!" Một tiếng gầm nhẹ đầy phẫn nộ khiến hai người giật mình.

A! Thật sự có người xuất hiện, sẽ không khéo như vậy chứ? Hơn nữa người kia là người mà nàng không mong muốn hắn nhìn thấy cảnh này.

"Long Hồn?"

Thu Y vừa thấy người đến thì lo lắng không thôi, nhưng sau đó lại vui vẻ muốn chạy đến gần hắn, lại thấy Tự Long Hồn lui về sau. A a, quả nhiên hắn đã hiểu lầm rồi.

"Long Hồn..." Nàng chần chờ gọi hắn, sợ hãi hắn sẽ tưởng chuyện vừa xảy ra là thật, ghen lồng ghen lội, ngay cả lúc ăn cũng ghen thì sao?

Nhưng khi nhìn thấy bộ dáng thống khổ của hắn, lòng của nàng nhịn không được lại càng sợ hãi hơn.

Nàng sợ hắn vì thứ tình cảm mãnh liệt này, mà hận nàng một cách sâu sắc.

"Ta lo lắng cho ngươi đủ ba ngày ba đêm, không có một giây nào là không lo lắng, chỉ nghĩ đến chuyện ngươi có bị bọn chúng tra tấn hay không, ngay cả khi ta bị trọng thương ta cũng không dám nghỉ ngơi, thầm nghĩ muốn cứu ngươi thoát khỏi nơi này, mà ngươi, lại đối xử với ta như vậy sao? Ngươi... Ngươi rất đáng giận rồi!"

Tự Long Hồn nói xong, xoay người phẩy tay áo bỏ đi.

Thật sự bị nàng đoán trúng, hắn chính là người như thế! Thu Y thất thần tại chỗ thật lâu, dù thế nào cũng không thể hoàn hồn, Hàn Liệt còn đang ôm nàng, hắn hơi lo lắng nhìn nàng.

"Ngươi..."

Nàng nhẹ nhàng đẩy hắn ra, dùng giọng nói lạnh như băng mà trước nay chưa từng có nói: "Sau này ta không muốn gặp lại ngươi."

"Tại sao lại là hắn? Ngươi muốn trả thù ta..."

Nàng chậm rãi quay đầu nhìn hắn, gằn từng tiếng nói: "Ta nói lại lần nữa, đã từng có một nữ nhân trong sáng, thuần khiết, dùng hai tay dâng tình yêu nóng cháy nhất, chân thành nhất đến trước mặt ngươi, nhưng ngay cả ngó ngươi cũng không thèm ngó một cái, hiện tại nói mấy câu đó còn có nghĩa lý gì?"

Thu Y đi về phía trước một bước, lại bị Hàn Liệt bắt được.

"Nhưng hắn là Đại Ma Đầu, hắn sẽ không cho ngươi hạnh phúc."

"Thì sao?" Nàng cảm thấy dù là đàn gảy tai trâu, trâu nghe vẫn có thể hiểu được một ít, nhưng nam nhân thời cổ đại, thực sự còn không bằng con trâu!

"Kể cả hắn có giết chết người trong thiên hạ thì đã làm sao? Các ngươi lúc nào cũng tính kế tiêu diệt Hỗn Thế Đại Ma Vương, khôi phục cái gọi là hòa bình thế giới, nhưng là, bất luận kẻ nào cũng biết, chỉ cần con người còn sống, thế giới này vĩnh viễn không thể hòa bình tốt đẹp."

"Chỉ cần giết hắn, tuyệt đối sẽ có ngày đó."

"Một khi đã như vậy, thì ngươi không cần phải tốn công phí sức đâu, có tin không, ta chỉ nói một câu, trên đời này sẽ mất đi một Đại Ma Vương."

"Dựa vào cái gì mà ngươi lại tự tin nói rằng hắn sẽ vì ngươi mà thay đổi?"

Chỉ thấy nàng nở một nụ cười cực đẹp, cực kì động lòng người."Bởi vì yêu!"

Đêm đã khuya, thời điểm này dân chúng đang nghỉ ngơi, nhưng lại có một nơi cực kì náo nhiệt.

Đèn hoa vừa lên. Nơi này, đúng là một thanh lâu có tiếng tăm! Chiêu Kim Lâu.

Càng thêm quan trọng là, Chiêu Kim Lâu là sản nghiệp trên danh nghĩa của cung Yên Lạc, tuy rằng cung Yên Lạc bị công phá, nhưng rất nhanh Tự Long Hồn đã dẫn theo thuộc hạ công chiếm trở về. Nói cách khác, người trong chính phái đã phí công rồi.

"Bên ngoài lại có nữ nhân đáng thương đến tìm tướng công của mình rồi." Kỹ nữ trang điểm xinh đẹp nói chuyện với các tỷ muội đứng bên cạnh.

"À, loại chuyện này đừng để ở trong lòng, chỉ cần lấy được tiền của nam nhân là tốt rồi. Sao vậy? Có cái gì khác lạ mà ngươi chú ý vậy?" Một nữ tử khác thấy có gì đó không đúng, hỏi.

"Cũng không có gì, chỉ là nhìn nàng ta rất nhếch nhác, giống như phải bôn ba đường dài mới đến được đây, trang phục bị che kín bởi bụi, ngay cả đôi giầy thêu cũng dính đầy bùn đất, càng làm cho người ta cảm thấy không đành lòng hơn là bộ dạng cố nén nước mắt của nàng, cũng không biết nam nhân nàng cần tìm ở chỗ nào trong Chiêu Kim Lâu?"

"Aizz! Ở đây chuyện như vậy còn thiếu sao?" Nữ tử xinh đẹp đứng cạnh đó cũng nhịn không được thở dài.

"Nhưng mà, bộ tóc của nàng ta rất đặc biệt."

"Đặc biệt thế nào?"

"Không bới lên giống chúng ta, mà thả rối tung xuống dưới, mà tóc của nàng ta còn hơi cuộn sóng (tóc uốn xoăn ý mà), rất đẹp mắt..."

Ngay tại lúc nử tử còn chưa nói xong, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, chỉ thấy một nam tử tuỵêt mỹ không giữ được bình tĩnh, sốt ruột ép hỏi: "Nữ nhân các ngươi vừa nhắc đến hiện đang ở nơi nào?"

"Tú bà không cho nàng đi vào, chắc là vẫn còn đang đứng ở ngoài cửa" Hoa Đào vừa nói vừa mới nhìn xuống dưới, nam tử nhanh chóng tông cửa xông ra ngoài, để lại một đám người ngơ ngác nhìn nhau.

Chưa từng gặp qua chủ tử nào như vậy, không khống chế được bản thân, chẳng lẽ... Hắn chính là trượng phu vô lương tâm của nữ tử kia?

Tự Long Hồn lao ra ngoài, không hề để ý khách quan và các mỹ nhân ở xung quanh, chỉ nhìn đến một bóng dáng đang đứng lẳng lặng ở một góc, cả người nhếch nhác, giống như là đã đi bộ vạn dặm xa xăm đến đây mà không hề dùng ngựa.

Nàng tìm đến đây vì cái gì? Là tới tìm hắn sao?

"Ngươi... Ngươi tới nơi này làm cái gì?" Hắn không nghĩ nàng lại có bộ dạng này, nhưng khi nghĩ đến cảnh nàng và kẻ thù của hắn ôm ôm ấp ấp, tên đó còn hôn nàng nữa hắn lại tức giận.

"Ta một ngày một đêm không ngủ không nghỉ đi tìm ngươi, trước kia ta đã dạy dỗ ngươi một lần, sao ngươi vẫn không học đựơc?" Thu Y nói thì thào, nước mắt đột nhiên rơi xuống.

Nhìn những giọt nước mắt như trân châu của nàng, hắn lại không thể kiềm chế được rồi.

"Tại sao ngươi muốn tới đây? Không ngươi đã lựa chọn tên Võ Lâm Minh Chủ thanh cao kia rồi sao? Ngươi còn tới tìm ta làm cái gì?" Hắn cố ý nói như vậy để tổn thương nàng, hắn đã thành công rồi.

Nàng nghe vậy, xoay người rời đi, để lại hắn trợn mắt há hốc mồm, nàng không kháng nghị cũng không tranh cãi ầm ĩ khiến hắn hoảng ý loạn, chân tay luống cuống.

Nhìn nàng thong thả mệt mỏi kéo bước chân, bóng lưng lung lay sắp đổ... Giống như chỉ sau một giây, nàng sẽ biến mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.