Nếu Được Làm Lại Một Lần Nữa, Tôi Vẫn Quyết Định Hận Anh

Chương 49: Ngoại truyện 2




Nói thật thì thái độ ngạo mạn, ngông cuồng và tự cao của Phượng Vô Trù trước giờ luôn làm cho người ta sôi máu!

Không chỉ có mỗi Long Ngạo Địch nghĩ như vậy, ngay cả Lạc Tử Dạ đang đứng bên cạnh quan sát cũng nghĩ y như vậy

Chẳng những thế, sâu trong lòng nàng còn thật sự khâm phục Long Ngạo Địch, nghĩ rằng hắn ta thể mà lại không bị chọc giận đến mức thất lễ ngay tại đây, đồng thời ném gạch vào mặt Phượng Vô Trù đã là có cách cư xử vô cùng phong độ rồi! Long Ngạo Địch cố gắng đè sự tức giận trong lòng mình xuống

Tiếp đó hắn nhướng mày, lạnh lùng nói: “Thế thì tốt! Nếu Nhiếp chính vương điện hạ thật sự không thèm để3ý thì mạt tướng cũng không cần phải khách sáo nữa!”

Hắn vừa dứt lời liền nghe thấy Lạc Tử Dạ đâm một câu: “Nói giống như người trước giờ khách sáo lắm vậy!” Long Ngạo Địch nghẹn lời, quay đầu nhìn về phía Lạc Tử Dạ

Lúc này trong mắt hắn đã lộ ra một chút tức giận, hắn nghĩ thằng nhóc Lạc Tử Dạ này quả nhiên là một tên tiểu nhân! Chỉ cần có cơ hội là y sẽ lập tức cố hết sức mở miệng chèn ép người ta ngay

Hơn nữa, loại chèn ép và đả kích này thường tận dụng triệt để mọi thứ, làm cho người ta cảm thấy cực kỳ câm nín

Điều này hoàn toàn...

Hoàn toàn không phải là hành vi của quân tử!

Hắn đưa mắt nhìn sang, vô cùng không1khách sáo lên tiếng: “Cho dù ta có khách sáo hay không thì trước khi Nhiếp chính vương đến đây, Lạc Tử Dạ ngươi cũng chỉ có hai con đường để đi là chạy trối chết hoặc là nhận lấy cái chết mà thôi, không phải sao?” Hắn biết Lạc Tử Dạ là người có thói sĩ diện hão, Lạc Tử Dạ chắc chắn sẽ rất tức giận khi nghe hắn nói như vậy!

Thật ra hắn không thể đoán sai, Lạc Tử Dạ vừa nghe hắn nói như thể liền cảm thấy nóng đầu, có điều là nó chỉ xảy ra trong tích tắc mà thôi

Nàng nhanh chóng liếc nhìn đối phương và nói: “Long Ngạo Địch, chính người lấy nhiều đánh ít mà còn có mặt mũi nói như vậy nữa à? Ngươi không chỉ3không tự biết xấu hổ mà còn cười nhạo bản Thái tử chạy trối chết nữa! Chỉ có điều nhắc đến chạy trối chết, không biết lúc trước kẻ nào phải chạy như bay vì lựu đạn của bản Thái tử nổ nhỉ! Hơn nữa tên này còn ngồi xổm xuống trước, làm bộ như mình không tồn tại trước mặt lựu đạn, sau khi bị nổ đen mặt rồi mới quay đầu chạy trốn như gắn hỏa tiễn vào mông vậy! Mới Vào một tiếng là đã bay thẳng ra ngoài rồi, thế mà bây giờ tên này lại dám không biết xấu hổ nói bản Thái tử không chạy trối chết thì phải nhận lấy cái chết! Ngươi đã quên mất bộ dạng chạy trối chết ngu xuẩn của mình rồi à?”

“Phụt!” Đạm Đài3Dục Đường và Đáp Đáp nhịn không nổi, trực tiếp bật cười.

Sắc mặt Long Ngạo Địch chợt tái xanh! Khi đó hắn ngồi xổm xuống là vì lúc lựu đạn nổ, nếu như lựu đạn gần quá, không chạy được thì ngồi xổm xuống và nằm xuống là hai cách có thể giảm tổn thương mà lựu đạn gây ra cho mình xuống tới mức thấp nhất

Thế nhưng sao vào miệng Lạc Tử Dạ liển thành hắn làm bộ như mình không tồn tại trước mặt lựu đạn vậy?

Còn nữa, gắn hỏa tiễn vào mông là sao? Hỏa tiễn là cái gì?

Hắn còn chưa kịp hé miệng thì Lạc Tử Dạ lại nói tiếp: “Gia trước đây không nói tới những chuyện này, nhưng mà ngươi không tự nhìn lại mình xem, người gì đâu mà9ngu như heo vậy! Phượng Vô Trù vừa đến là Võ Hạng Dương liền bị đánh thành như vậy, hơn nữa hắn ta còn không dám tự tiện nói chuyện nữa

Minh Dận Thanh thì lập tức biến thành kẻ câm điếc, đứng trên cây giả bộ như mình là người vô hình

Ai cũng biết khi cùng đánh chim đầu đàn, kẻ nào lên tiếng thì kẻ đó chắc chắn là đang muốn chết hoặc là muốn đắc tội với nó! Chỉ có mỗi con chim ngu ngốc như người e sợ người ta không biết mình ngu nên nhanh nhảu nhào tới giao đấu trực diện với Phượng Vô Trù thôi

Gia quả thật muốn để cả nước treo cờ mặc niệm cho chỉ số thông minh của ngươi thêm lần nữa đấy!”

Ý đồ khiêu khích trong câu nói của nàng thật sự quá rõ ràng.

Sắc mặt Long Ngạo Địch càng tái mét hơn trước, xanh xanh tím tím không nói nên lời

Lúc này hắn cũng quay đầu liếc nhìn Minh Dận Thanh vẫn luôn đứng ở trên cao không nhúc nhích kia

Nghiêm túc mà nói thì Minh Dận Thanh là người có thân phận cao nhất trong ba người, Minh Dận Thanh là thân vương nhất phẩm, hơn nữa còn có khả năng đoạt ngôi thành công

Thế mà trong thời điểm này, người này lại chẳng nói câu nào mà chỉ đứng sau lưng hắn, làm bộ như mình không hề tồn tại

Nếu như địa vị của hắn ta thua mình thì Long Ngạo Địch sẽ không cảm thấy lạ, thế nhưng thân phận và địa vị của hắn ta hiện nay đều cao hơn mình, điều này..

Trước khi Lạc Tử Dạ nói những lời này, hắn quả thật đã hoàn toàn xem mình như là người lãnh đạo, vậy nên hắn không hề chú ý tới vấn đề này

Dù sao thì Võ Hạng Dương cũng đã bị thương nặng, hắn có thể hiểu vì sao hắn ta không khiêu khích Phượng Vô Trù nữa, thế nhưng Minh Dận Thanh...

Lúc đó Minh Dận Thanh bị nổ đen mặt, nhờ cố gắng lau nên bây giờ mặt hắn đã sạch sẽ rồi

Hắn lập tức đen mặt khi nhìn thấy ánh mắt Long Ngạo Địch nhìn mình, đồng thời hơi tức giận liếc nhìn Lạc Tử Dạ

Thật ra hắn cũng muốn đứng ra chống lại Phượng Vô Trù, thế nhưng kết cục khi mình tính đánh lén Phượng Vô Trù tại một ngõ hẻm trong kinh thành cách đây không lâu vẫn còn hiện ra sờ sờ trước mắt hắn!

Điều này khiến cho hắn cảm thấy xương sườn trong lồng ngực mình đau nhức ngay khi vừa muốn lên tiếng

Đặc biệt là trong khoảng thời gian này, có đôi khi nằm mơ giữa đêm mà hắn vẫn có thể nghe được giọng nói uy nghiêm và nặng nề của Phượng Vô Trù vang dội bên tại mình, hắn nghe thấy hắn ta nói: “Minh Dận Thanh, bản lĩnh không lớn những lá gan lại không nhỏ đây!”

Sau đó hắn bị dọa tới mức chảy đầy mồ hôi lạnh rồi tỉnh dậy luôn

Bây giờ hắn còn thấy Võ Hạng Dương bị đối phương đánh thảm đến như vậy chỉ trong vòng ba chiêu thì sao dám lên tiếng nữa chứ! Thế nhưng những lời nói vừa rồi của Lạc Tử Dạ..

Ngay lúc này, Phượng Vô Trù đột nhiên ngước mắt lên, đôi mắt ma quỷ của hắn nhìn về phía Minh Dận Thanh

Hắn nhướng mày rồi dùng giọng nói uy nghiêm, bá đạo xen lẫn mỉa mai nói: “Xem ra lần trước dạy dỗ không làm cho ngươi thông minh hơn!” Minh Dận Thanh run rẩy, sắc mặt tái nhợt...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.