Nếu Được Làm Lại Một Lần Nữa, Tôi Vẫn Quyết Định Hận Anh

Chương 47: (Kết thúc)




Thế nhưng hắn cũng biết rằng từ xưa đến nay, võ mồm không phải là thứ quyết định thắng thua trong trận chiến giữa đàn ông và kẻ mạnh! Phượng Vô Trù rõ ràng đang khinh thường hắn, dù cho hắn có tức giận phản bác thì cũng không có tác dụng gì

Trừ khi hắn có thể đánh bại đối phương bằng thực lực của chính mình! Ánh mắt hắn lập tức trở nên lạnh lùng, cuối cùng mở miệng nói: “Cũng chưa chắc đâu, Nhiếp chính vương điện hạ chưa thử thì sao biết rằng những người này tuyệt đối không thể đánh bại Nhiếp chính vương điện hạ chứ?”

Hắn vừa dứt lời là lập tức có thêm một nhóm người3xuất hiện

Lần này không chỉ có những kẻ xách cung tên đứng ra mà còn có rất nhiều binh lính xuất hiện ở vị trí còn cao hơn cả nơi nhóm người Lạc Tử Dạ đang đứng và cao hơn mặt biển nữa

Đặc biệt là trước người đám binh lính ấy đều có..

tảng đá!

Đúng vậy, toàn bộ đều là tảng đá.

Hơn nữa đó còn là loại tảng đá lớn chỉ có ở trong núi

Có không ít người đang đứng trên ấy, trước mặt hoặc hai bên của bọn họ đều có vài tảng đá, có người đang đẩy thêm tảng đá cho bọn họ

Điều này làm cho vùng giữa hai hàng lông mày của Lạc Tử Dạ nhíu chặt lại

Tình hình này...

Nếu1như những tảng đá này đập hết lên người bọn họ thì quả thật là hơi đáng sợ! Những tảng đá ấy không chỉ lớn mà còn mang theo động lượng khi rơi từ trên cao xuống, nếu nó đè lên người bọn họ thì dù bọn họ không chết cũng sẽ mất nửa cái mạng

Nếu bọn họ bị đánh trúng thì số phận của bọn họ chắc chắn sẽ không khá khẩm hơn Võ Hạng Dương bị đánh chảy máu khắp miệng mũi kia là bao đâu! Ý nghĩ này làm cho sắc mặt Lạc Tử Dạ tối sầm

Nếu chỉ có một mình nàng ở đây thì dù có thêm bao nhiêu tảng đá cũng sẽ không dễ đập trúng đầu3nàng như vậy

Có điều vấn đề bây giờ là nàng không chỉ có một mình, hiện tại Doanh Tần vẫn còn đang trong trạng thái hôn mê, nàng cần phải bảo vệ Doanh Tần

Vì vậy, ánh mắt của nàng rất tự nhiên chuyển về phía sau lưng của Phượng Vô Trù

Hắn rất cao, vóc dáng không phải loại gầy gò mà là kiểu vừa nhìn liền cảm thấy khôi ngô, làm người ta mê say

Nàng chỉ nhìn bóng lưng dài rộng và mạnh mẽ đang đứng cách mình không xa đấy thôi là đã không khống chế được suy nghĩ của mình rồi, nàng vậy mà lại nghĩ rằng lưng của người trước mặt rất an toàn, rất xứng đáng trở thành3điểm tựa

Nhưng bây giờ..

Nàng suy nghĩ thật nhiều thứ, nhíu mày nhìn Phượng Vô Trù một lát rồi dùng giọng điệu hơi suy sụp nói: “Tiểu Thối Thối, hay là người đi trước đi, dù sao thì gia mới là mục tiêu của bọn họ, nếu có thể thì người mang Doanh Tần và bọn họ đi theo giúp ta luôn được không?”

Nhiều tảng đá và mũi tên như thế, bọn họ lại có nhiều người cần phải bảo vệ như vậy, nàng nghĩ rằng dù Phượng Vô Trù có mạnh mẽ đến đâu thì cũng không thể nào đối phó được! Nếu đã như vậy thì thôi, suy cho cùng người mà kẻ địch muốn giết là nàng, nàng không muốn9làm liên lụy thêm một người nữa!

Nhưng mà hắn lại đột nhiên xoay đầu nhìn nàng sau khi nghe nàng nói xong

Hắn vừa nhìn sang đây liền chợt cảm thấy bộ dạng ôm Doanh Tần đang hôn mê của nàng hơi chướng mắt

Vì thế nên hắn vươn tay xách Doanh Tân đang hôn mê lên và thẳng tay ném về phía Thanh Thành

Tiếp đó, hắn dùng một tay kéo Lạc Tử Dạ đến trước mặt mình.

Thanh Thành lập tức đỡ lấy công tử nhà mình.

Sau đó, gã nghe thấy Nhiếp chính vương điện hạ dùng giọng nói lạnh lùng và bình tĩnh cảnh cáo Lạc Tử Dạ: “Cô đã từng nói với người rằng không nên dây dưa với những tên mỹ nam khác, đặc biệt là Doanh Tần! Đừng khiêu khích sự nhẫn nại của Cô!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.