Nếu Được Làm Lại Một Lần Nữa, Tôi Vẫn Quyết Định Hận Anh

Chương 2




Nàng có thể nói cả hai câu trả lời đều khiến nàng tò mò sao? “Hay người trả lời hết nhé?” Nàng liếc xéo hẳn.

Nhưng trong lúc bọn họ nói chuyện, Nhiếp chính vương điện hạ còn chưa kịp đáp lại thì Diêm Liệt đột nhiên đứng ngoài cửa xin chỉ thị: “Vương!” Hắn đã mang quần áo tới.

Nhiếp chính vương điện hạ không hề quay đầu lại, đáp một tiếng: “Vào đi!” “Vâng!” Sau khi Diêm Liệt bước vào liền nhìn thấy cảnh tượng ở bên giường, Thái tử ở trong lòng Vương, dáng vẻ khá là ngoan ngoãn

Hắn giả vờ như không nhìn thấy gì, trong tay nâng hai bộ quần áo: “Vương, đây đều là quần áo của ngài, thuộc họ cảm thấy Thái tử có thể miễn cưỡng dùng tạm!”

Hắn nói xong lời này, Lạc Tử3Dạ nhớ lại chuyện lúc trước, khóe miệng lập tức giật giật.

Nàng sẽ không quên, lần đầu tiên Diễm Liệt bảo nàng mặc quần áo của Phượng Vô Trù, còn bảo nàng đến tạ ơn

Hôm nay cuối cùng biết là miễn cưỡng rồi hả? Nàng khen ngợi nói: “Diễm Liệt, người ngày càng biết lễ độ đó!”

Khóe miệng của Diêm Liệt giật giật, sau đầu xuất hiện mấy vạch đen.

Hắn cảm nhận được ánh mắt của chủ nhân nhà mình đang đặt lên người hắn, thế là lại càng cảm thấy bối rối hơn

Hắn rất muốn nói rằng chuyện hắn tùy tiện và không biết lễ độ lúc trước đã là chuyện quá khứ rồi, hy vọng Vương đừng cho rằng hiện giờ hắn vẫn không lễ phép với Thái tử

Hơn nữa, hắn còn hy vọng Vương đừng vì lấy0lòng vợ mà xử lý người trung thành tận tâm như mình.

Thế là hắn lập tức mở miệng nói: “Đa tạ Thái tử đã khen ngợi, sau này thuộc hạ nhất định sẽ càng hiểu lễ độ hơn, khiến cho mỗi lần Thái tử đến phủ Nhiếp chính vương đều xem nơi này như là nhà! Nhưng mà, Thái tử điện hạ, thuộc hạ có thể trao đổi với ngài một chuyện không?”

“Chuyện gì?” Nàng kéo quần áo trong tay hắn.

Sau đó nàng phát hiện ra là hai bộ quần áo, tiếp đó lại trông thấy trên quần của Phượng Vô Trù cũng có dính vết máu, thể là hiểu hắn cũng phải thay! Hai bộ quần áo về cơ bản không có gì khác biệt, đều là màu đen, nàng tiện tay nhét cho hắn một bộ, còn mình5thì lấy một bộ.

Diêm Liệt nhìn tình huống này, mở miệng nói: “Thuộc hạ muốn nói, ngài có thể cân nhắc để Vân Tiêu Náo dọn đến phủ Nhiếp chính vương hay không?”

“Sao thế? Ngươi không thể đợi được nữa sao?” Lạc Tử Dạ nghi ngờ nhìn chằm chằm vào hắn, mặc dù nàng vẫn luôn cảm thấy Diễm Liệt có chút hứng thú với Vân Tiêu Náo, nhưng sâu trong lòng nàng không hề cảm thấy Diêm Liệt là một người gấp gáp như vậy! Nàng vừa hỏi vậy, Diễm Liệt suýt nữa thì rơi nước mắt, gần như là bi phẫn nói: “Thái tử điện hạ, ngài biết thuộc hạ đã phải giữ danh hiệu người đàn ông bị thảm nhất chốn kinh thành chứ? Ngài có biết vì chuyện của ngài và Vương, còn cả chuyện của4Vân Tiêu Náo nữa, ta đã phải nhận sự đồng cảm của cánh đàn ông trong kinh thành biết bao lâu không? Ngài nào có biết...! Nhưng thuộc hạ cảm thấy, mình đã không còn cách nào để tiếp tục đổi mặt với ánh mắt của mọi người nữa rồi!”

“Chuyện..

Chuyện gì?” Lạc Tử Dạ hơi mờ mịt.

Diêm Liệt nhìn Nhiếp chính vương điện hạ bằng vẻ mặt đáng thương, dùng ánh mắt hỏi dò đối phương xem liệu mình có thể nói hay không

Suy cho cùng thì cũng là chuyện có liên quan đến Vương! Nhiếp chính vương điện hạ quay lại nhìn hắn

Trong con ngươi thần bí hiện lên sự đồng cảm, tỏ ý đối phương có thể nói

Sau đó Diệm Liệt suýt chút nữa thì phát điện, người có chỉ số cảm xúc thấp giống như Vương mà9cũng bắt đầu đồng cảm với hắn, thế thì hắn sống còn có ý nghĩa gì nữa chứ? Hắn nhìn về phía Lạc Tử Dạ, tiếp tục mở miệng nói: “Khởi bẩm Thái tử, có thể ngài không biết, tin đồn giải trí trong kinh thành về ta lúc này chỉ có hai chuyện! Chuyện thứ nhất là cho rằng ngài và Vương ở bên nhau, nhưng thuộc hạ vẫn luôn..

vẫn luôn quyến rũ Vương hòng chiếm vị trí Vương phi, mà thuộc hạ thì hoàn toàn đấu không lại ngài, cho nên thất bại hoàn toàn!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.