Nếu Được Làm Lại Một Lần Nữa, Tôi Vẫn Quyết Định Hận Anh

Chương 11




Có lẽ cả hai đều lo lắng rằng nếu còn tiếp tục đánh nhau ở đây, chẳng may nội lực sẽ đánh trúng Lạc Tử Dạ khiến nàng bị ngộ thương

Thế nên cả hai cực kỳ ăn ý lao thẳng ra khỏi lều như một cơn gió.

Lạc Tử Dạ ngồi trên giường vài giây rồi mở bao vải mà Phượng Vô Trù ném bên cạnh mình ra, xem đồ vật bên trong

Thật ra nàng cũng không biết băng vệ sinh thời cổ đại trông như nào nên sau một hồi lâu ngắm nghía và nghiên cứu, nàng mới biết thứ đồ trong tay mình rốt cuộc là cái gì.

Lúc này, bên ngoài vang lên âm thanh nội lực va chạm vào nhau

Lạc Tử Dạ vội3liếc nhìn xung quanh, sau khi chắc chắn lúc này không có người đi vào phòng, nàng mới kéo quần lót xuống và đặt băng vệ sinh vào trong! Đặt xong rồi! Trước hết nàng tạm thời giải quyết xong vấn đề cực kỳ nghiêm trọng của bản thân trước đã, rồi mới ra ngoài măng hai người kia một trận vì dám đánh nhau.

Sau khi vội vàng gấp gáp buộc kỹ thứ đồ kia, Lạc Tử Dạ lập tức chạy nhanh ra ngoài

Nàng vừa bước chân ra khỏi cửa đã gặp phải một cơn gió thổi qua mặt! Thậm chí nàng còn sâu sắc cảm thấy lông tơ trên mặt mình dựng đứng hết cả lên, từng sợi từng sợi bị trận gió lớn0này thối rõ đau!

Nàng nhìn quanh

Nơi đây vốn là ốc đảo trên sa mạc, thế nhưng các cây nhỏ ở đây đều bị ảnh hưởng bởi nội lực của hai người này, lập tức để nghiêng ngả.

Giữa không trung toàn là cây nhỏ bay lơ lửng khắp nơi

Người qua đường bị quấy nhiễu bởi tiếng động ầm ĩ bên này, ai nấy đều dừng bước, sợ hãi nhìn sang xem là rốt cuộc bên này đã xảy ra chuyện đáng sợ gì

Vừa đưa mắt nhìn sang, bọn họ lập tức thấy bầu trời gần như tối sầm lại.

Trong luồng không khí ma quỷ lan tràn khắp không gian, mây đen che kín mặt trời

Vậy mà phía đối diện lại gần như không chịu nhường nhịn5một chút nào

Nội tức cả hai bên tạo thành lực sát thương kinh người! Tất nhiên bạn họ đều biết Nhiếp chính vương điện hạ, nhưng còn Doanh Tẩn thì có người biết có người không! Trong lúc hai người giao đấu, Doanh Tần đột nhiên lấy ra một chiếc mặt nạ màu bạc rồi che mặt lại

Lạc Tử Dạ hơi sửng sốt, hiển nhiên nàng không hiểu tại sao Doanh Tần phải làm vậy! Mà Nhiếp chính vương điện hạ thì ngược lại, đương nhiên hắn biết rõ là Doanh Tần không muốn để cho Minh Dận Thanh nhìn thấy mặt mình

Khóe môi Phượng Vô Trù khẽ nhếch lên thành một độ cong đầy khinh miệt.

Về phía Doanh Tần, tấm mặt nạ màu bạc4chỉ che khuất nửa khuôn mặt hắn, còn chiếc cằm thon và đổi mới tựa anh đào vẫn lộ ra

Hắn nhướng mày, bờ môi mỏng khẽ cong lên, giọng nói xen lẫn vài phần mỉa mai: “Sao thế, Phượng Vô Trù? Tiểu Dạ Nhi nói là nhớ ta nên người lập tức hoảng hốt và tức giận có phải không?”

Doanh Tần vừa nói xong, Lạc Tử Dạ lập tức để trán.

Nàng biết ngay là bây giờ không thể giải thích mọi chuyện một cách đàng hoàng được rồi! Rõ ràng là trong lòng Doanh Tần thừa biết nàng nói “nhớ” là có ý gì, thế nhưng hắn lại cố ý nhắc tới chuyện này khiến cho Phượng Vô Trù tức giận

Chuyện đã đến nước này,9cho dù nàng có giải thích thế nào đi chăng nữa thì cũng vô ích mà thôi! Vả lại, lúc nãy Phượng Vô Trù đã nhấn mạnh là hắn không muốn nghe bất kỳ lời giải thích nào, cũng không cần biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Hắn chỉ muốn “lấp rạch” mà thôi! Mà hiển nhiên “cái rạch” trong mắt hắn chính là Doanh Tần.

Doanh Tần vừa dứt lời, vẻ lạnh lùng và tức giận trong cặp mắt ma quỷ của Nhiếp chính vương điện hạ càng thêm kinh khủng

Mái tóc đen nhánh xõa tung, bay loạn xạ

Dường như luồng không khí ma quỷ tối tăm muốn cắn nuốt những người xung quanh

Trong mắt hắn lóe lên tia sáng vàng chói lọi, bộc lộ tâm trạng giận dữ của hắn vào lúc này!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.