Nếu Di Lăng Lão Tổ Và Hàm Quang Quân Có Một Nữ Nhi

Chương 44




Mặt Thẩm Thạc không thay đổi cúp điện thoại, nhẹ nhàng thở dài.

Điền Kiên Quyết vài tội bị phạt, bị khai trừ đảng tịch, còn chịu mấy năm lao ngục. Vì thổi phồng một minh tinh, đắc tội người không nên đắc tội, làm cho mình thân bại danh liệt cuối đời khó giữ được, thật đúng là không phải thua thiệt bình thường.

Khóe miệng Thẩm Thạc hơi nhếch lên, để điện thoại xuống, đi đến phòng họp.

Điền Kiên Quyết bị tạm thời cách chức điều tra, thượng cấp dường như nhận định ông có tội, nhanh chóng bổ nhiệm một người sư trưởng khác đến đây. Sư trưởng mới nhậm không là ai khác, đúng lúc là Triệu Viễn - Đại đội trưởng liên đội mà năm đó Thẩm Thạc được sắp xếp khi làm tân binh nhập ngũ.

Người Triệu Viễn này là tiếu diện hổ điển hình, cả ngày hi hi ha ha cùng thuộc hạ và binh lính, ở sân huấn luyện và trên chiến trường lại có thể vừa cười hì hì nói đùa với bạn, vừa đem xương của bạn phá hủy gắn lại.

Hơn nữa, anh không có việc gì làm lão yêu gây chuyện, không chịu ngồi yên. Không đúng, là không nhìn nổi người khác nhàn rỗi. Này không, mới vừa nhâm chức không bao lâu, đã nói muốn làm diễn tập quân sự, tất cả sư đoàn phân khối theo đoàn để tiến hành, giống như thi đấu thăng cấp, hai đoàn đối kháng chiến thắng đoàn kia sẽ nghỉ ngơi lấy lại sức một tháng sau lại tác chiến với một đoàn chiến thắng khác. Tổng quyết chiến định ở cuối năm, đánh xong vừa lúc có thể trở về nhà lễ mừng năm mới.

Chỉ thị loạn thất bát tao của anh vừa đưa ra, lại lấy được bọn lính nhất trí trầm trồ khen ngợi.

Trước đây, cả ngày huấn luyện tới tới lui lui cứ thiếu hụt biến hóa như vậy, khô khan nhàm chán, thông lệ luận võ cũng chỉ có mấy loại, cũng không nhiều. Mệnh lệnh của quân diễn thăng cấp vừa đưa xuống, tất cả mọi người xoa tay tính làm lớn. Huống chi sau quân diễn sẽ luận công ban thưởng, nên thăng cấp bậc nên ủy nhiệm chức vị tự nhiên thuận lý thành chương.

Nghĩ đến đây, khóe miệng Thẩm Thạc hơi kéo—— này Triệu Đại đội trưởng, a, không đúng, là Triệu Sư trưởng, cả đầu óc đều là đồ chơi ly kỳ cổ quái lại khiến người bội phục.

Thẩm Thạc bên kia vội vàng chuẩn bị quân diễn, Đào Y lại nhận được điều nhiệm, trở thành tân nhậm trợ lý Tổng giám đốc.

Điều lệnh truyền xuống không giải thích được, Đào Y không hiểu hỏi đồng nghiệp HR của công ty, HR nói là cô biểu hiện đột xuất, đúng lúc trợ lý Tổng giám đốc nghỉ sanh, chức vị để trống, Tổng giám đốc liền bổ nhiệm cô làm trợ lý đại diện.

Làm một Cẩu Tử mới đặc biệt đừng nghĩ làm Cẩu Tử đi công tác, đối với loại này khiến rất nhiều người đỏ mắt, Đào Y cảm thấy rất uất ức. Nhưng uất ức thuộc về uất ức, nếu muốn tiếp tục ở lại công ty này, cô phải tiếp nhận an bài của tổ chức, hơn nữa, dù sao chỉ làm trợ lý bốn tháng.

Đào Y xách không nhiều đồ gì đó đi đến vị trí trợ lý đối diện bên ngoài phòng làm việc của Tổng giám đốc, để đồ xuống còn chưa dọn dẹp gọng gàng, đã thấy được một người cô không muốn nhìn thấy.

Hạ Nhĩ thật cao nghiêng đầu vểnh khóe môi, dùng giọng cực kỳ nhẹ nhàng nói: “Sau này... Hợp tác vui vẻ.”

Hợp tác vui vẻ?

Đào Y không hiểu nhìn Hạ Nhĩ, Hạ Nhĩ chỉ là cười cười, bộ dạng tiểu nhân đắc chí đi vào phòng làm việc Tổng giám đốc.

Đào Y cho là công việc của Hạ Nhĩ cũng là phục vụ Tổng giám đốc, nên không xem lời của anh là quan trọng. Cô thu thập xong đồ ở bên ngoài, bận rộn hiểu rõ công việc của trợ lý cho đến trưa, đến buổi trưa mới thể được nghỉ. Sau đó, vào lúc này, nội tuyến Tổng giám đốc vang lên, “Trợ lý Đào, phiền cô đi vào một chút.”

Giọng nói này...

Đào Y hơi nghi ngờ, có dự cảm không tốt, nhưng cô chỉ là mặt nhăn cau mày, thu nghi ngờ lại, đứng dậy gõ mở cửa phòng làm việc của Tổng giám đốc, “Tổng giám đốc, ngài...” hai chữ “Tìm tôi” chưa khạc ra, cô đã thấy Hạ Nhĩ sau bàn làm việc dù đang bận vẫn ung dung nhìn cô.

Thì ra là Tổng giám đốc là Hạ Nhĩ.

Nhìn anh có dáng vẻ tiểu nhân đắc chí, Đào Y nhất thời hiểu nguyên do điều nhiệm lần này có tương lai gần với cô.

Anh thật đúng là chưa từ bỏ ý định, muốn lấy công mưu tư, cột cô vào bên trong phạm vi tầm mắt của anh để tiếp tục cố tình gây sự?

Nếu đặt chiêu này trên người những cô gái nhỏ khác đoán chừng trăm thử chính xác, nhưng Đào Y cô không để mình bị đẩy vòng vòng.

“Thật xin lỗi, Hạ tổng, từ hôm nay trở đi tôi không phải là trợ lý Đào. Tôi từ chức.” Đào Y nhìn Hạ Nhĩ giống như thị uy, chỉ thấy nụ cười đắc ý trên mặt anh khiến người chán ghét bỗng nhiên cứng ngắt, hả lòng hả dạ.

“Cô...” Hạ Nhĩ hô từ trên ghế xoay đứng lên, hai tay chống trên mặt bàn nước sơn đen, hung hăng trừng mắt cô, “Tôi không phê chuẩn.”

Đào Y buông tay nhún vai, “Không so cả, dù sao nộp đơn từ chức trước một tháng, tôi tự động giải trừ hợp đồng với công ty.”

Đào Y vừa thốt ra lời kia, thì tiêu sái xoay người mở cửa đi.

Hạ Nhĩ nhanh chóng nhảy ra từ sau bàn làm việc, mấy bước đã đến sau lưng của Đào Y, chỉ tiếc Đào Y đã ra khỏi phòng làm việc, Hạ Nhĩ không thể vay cô ở bên trong, dễ dàng để anh làm chút chuyện nào đó.

Anh giựt mạnh cánh tay của Đào Y vào trong ngực, Đào Y không chú ý không đứng vững, theo sức lực của anh ngã vào trong ngực của anh.

Ót hung hăng dập vào trên ngực cứng rắn, Đào Y rên lên đau đớn, đứng vững bước chân, giãy giụa mấy cái không vùng ra.

“Buông ra.” Đào Y lạnh lùng nói.

“Không buông.” Hạ Nhĩ ôm lấy Đào Y thật chặt, trên mặt luôn luôn bất cần đời chưa từng thật sự nghiêm túc, “Y Y, anh thích em, thật sự. Cho nên, ở lại bên cạnh anh, được không?”

Lúc còn rất nhỏ, từ lần đầu tiên bắt đầu nhìn thấy tiểu nha đầu luôn có tinh thần sáng láng sức sống bắn ra xung quanh, anh đã đặt cô ở trong lòng, vì dẫn đến chú ý của cô, anh không ngừng khi dễ cô, để cô có thể chuyển lực chú ý từ trên người những bạn nhỏ khác đến bên anh. Sau đó, anh thành công. Vì mỗi lần khiến cô thành nhớn nhác, cô luôn luôn trừng mắt thật to hung hăng căm tức nhìn anh, một đôi mắt xinh đẹp đen bóng, đều chứa đầy anh, không có người khác.

Anh ra khỏi nước trước, nhờ cậy bạn tốt Cốc Bình Xyên coi chừng cô, không để cho bất kỳ sinh vật nam không có quan hệ huyết thống đến gần cô. Anh cũng nghĩ cô thích mình, sẽ đợi mình trở về nước tỏ tình với cô.

Nhưng không nghĩ...

Không nghĩ ngờ từ đầu đến cuối vẫn là anh tự mình đa tình, cũng dùng sai phương thức biểu đạt thích rồi, chẳng những không khiến cô thích mình, ngược lại đẩy cô cách càng ngày càng xa.

Ngày đó cô nghiêm túc nói đối lập nhau, cuối cùng anh mới rõ ràng điều này, cũng từ đó bản thân bắt đầu tỉnh lại, suy nghĩ muốn bày tỏ toàn bộ yêu thích của mình cho cô, cưng chìu cô, yêu cô.

Mà điều kiện tiên quyết để làm điều này là để cô bên cạnh mình, để cô nhìn thấy.

Cho nên, anh nghĩ đến để cô làm trợ lý của anh.

“Buông ra.” Đào Y lại lạnh lùng mở miệng, âm điệu càng lạnh nhạt hơn lúc nãy.

Cô đã nói với anh rất rõ ràng, cô thích Thẩm Thạc, không thể nào thích một người khác nữa. Huống chi đối với yêu thích của anh, cô không mảy may cảm giác được, chỉ cảm thấy đó là loại tâm lý biến thái tìm kiếm cái lạ.

Hạ Nhĩ càng siết chặt Đào Y hơn, đầu cũng vùi vào vai của cô, lỗ mũi nhợt nhạt hít mùi thơm trên tóc cô, “Không buông.”

Đào Y cắn răng, chợt giơ chân lên, hung hăng dùng gót giày cao gót ba tấc đạp anh.

“Ừ...” Hạ Nhĩ rên lên, đau đến cúi người xuống.

Đào Y rãnh rỗi, Hạ Nhĩ giống như cá trạch không biến mất chui ra ôm ấp, nhanh chóng tiến vào thang máy, nhấn xuống nút xuống lầu một.

Hạ Nhĩ vừa phát hiện Đào Y chạy trốn, đứng dậy muốn đuổi theo, chỉ là anh mới vừa đi, mu bàn chân đau ray rứt. Động tác chậm một nhịp, trơ mắt nhìn thang máy chở Đào Y đóng cửa lại.

Đào Y trực tiếp vọt ra khỏi thang máy, ngay cả túi tùy thân cũng không kịp cầm. Ở trong đó có điện thoại di động của cô và chìa khóa của nhà trọ, còn có những đồ quan trọng khác. Lần này đúng lúc, cô muốn về nhà cũng là chuyện phiền toái.

Đào Y quay đầu lại nhìn nút tầng cao nhất trên thang máy mà nghiến răng, cô thật muốn biến thân người sói để cắn chết Hạ Nhĩ gieo họa này.

Đào Y uất ức đi ra công ty, mù quán lắc lư ở bên ngoài, mệt mỏi cô sẽ tùy ý ngồi ở chỗ coi như sạch sẻ để nghỉ chân.

Buổi trưa chưa ăn cơm, trên người một đồng tiền cũng không mang, vuốt bụng đói đến kêu thầm thì, Đào Y cảm giác mình thật đúng là nghèo túng. Lại nghĩ đến người khiến cô xui xẻo như vậy, Đào Y nói lảm nhảm lại đem mười tám tổ tông Hạ Nhĩ ân cần thăm hỏi một lần.

Nhớ kỹ nhớ kỹ, trong đầu Đào Y đột nhiên nảy ra một hành trình, nhất thời, trước mắt cô sáng lên, vội vả đến công ty.

Hoàn hảo cô nhớ cũng không tệ, vì biểu hiện mình có khả năng, cô đã đảm nhiệm sơ lược hành trình ba ngày nay của Tổng giám đốc. Xế chiều hôm nay, Hạ Nhĩ sẽ triệu tập hội nghị cấp cao của công ty, thời gian định là ba giờ đến ba giờ rưỡi, trong khoảng thời gian này anh không ở phòng làm việc.

Đào Y len lén trở lại công ty đến tầng chót, một đường chạy đến bàn làm việc mới của mình quả nhiên không thấy Hạ Nhĩ.

Cô mở hộc tủ dưới bàn làm việc ra, cầm túi của mình, lại thuận tay lấy đi con gấu Winnie the Pooh của mình treo ở trên bàn, rồi phủi mông đi.

Hoàn hảo đi làm không bao lâu, cô không để bao nhiêu đồ ở công ty, nếu không đi ra ngoài như vậy, khẳng định khiến người chú ý.

Đào Y đeo túi xách hơi đắc chí, không hề vì mình vừa từ chức công việc không bao lâu mà cảm thấy như đưa đám.

Từ công ty trở lại nhà trọ, Đào Y muốn gọi điện thoại nói cho Thẩm Thạc cô từ chức, muốn đi bộ đội gặp anh.

Ngón tay vừa định ấn lên mấy chữ “Thạc mặt than” này, cô mới nhớ tối hôm qua Thẩm Thạc vừa nói với cô bọn họ muốn tiến hành quân diễn, gần đây sẽ rất bận rộn, điện thoại di động có lúc sẽ không mở máy.

Đào Y sợ quấy rầy đến anh, bỏ đi ý niệm gọi điện thoại cho anh, ngược lại gửi tin ngắn để anh chú ý cơ thể.

Nhất thời không cần làm việc, Đào Y cảm thấy hơi vô ích vắng vẻ.

Dù sao công việc phóng viên giải trí này cũng là cô thích. Vì một Hạ Nhĩ, cô qua nảm cửa ải chém sáu tướng thật vất vả lấy được công việc mới không bao lâu cứ mất như vậy, khó tránh khỏi trong lòng sẽ không thoải mái.

Nhưng Đào Y rất thích xem, cô nhớ lại cuộc sống Cẩu Tử mở cửa không thuận, vui tươi hớn hở gọi điện thoại cho Lục Tiếu.

Lục Tiếu cô nương này đã trăng mật trở lại nhiều ngày, vì công việc ở radio, là tiết mục buổi tối, ban ngày nghỉ ngơi, chéo thời gian nghỉ ngơi với Đào Y, nên chưa từng gặp mặt.

Lúc này Đào Y có thời gian, đúng lúc có thể gọi điện thoại tán gẫu với Lục Tiếu đôi câu, thuận tiện xem có thể cùng nhau ăn một bữa cơm hay không.

Điện thoại kết nối, vị Lục Tiếu này hiền thê đang đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn. Đào Y hàn huyên đôi câu với cô, lập tức đề nghị đến nhà cô xin cơm. Lục Tiếu tự nhiên hớn hở đồng ý.

Tân phòng của Lục Tiếu và Thẩm Dục kết hôn cách nơi ở cũ của Đào Y một khoảng cách, nhưng không tính là xa, Đào Y thuê xe đi tốn hơn hai mươi phút.

Lúc đến nhà Lục Tiếu, Lục Tiếu mới từ siêu thị trở lại không bao lâu, đang bề bộn chọn món ăn rửa cá, Đào Y hăng hái bừng bừng vội vàng giúp, Lục Tiếu sợ phòng bếp mới nhà bọn họ sẽ từ mặt trắng biến thành đen mặt, đối với Đào Y xin miễn thứ cho kẻ bất tài. Đào Y không thể làm gì khác hơn là xách ghế ngồi ở trong phòng bếp rỗi rãnh nói chuyện phiếm với Lục Tiếu.

“Cậu nói cậu từ chức?” Lục Tiếu kinh ngạc nhìn Đào Y, hơi dừng động tác chọn món ăn trong tay rồi lại tiếp tục.

Đào Y gật đầu, ném một viên gáo vào trong miệng mới ba lạp ba lạp nói nguyên nhân hậu quả cho Lục Tiếu một lần.

Lục Tiếu nghe cô giải thích Hạ Nhĩ ghê tởm, cũng bén nhạy bắt được chuyện cô nói có người thích, không khỏi hỏi nhiều hơn, “Cậu có bạn trai?”

“Ách... Ừ.” Đào Y ngượng ngùng ho khan, không biết làm sao nói với Lục Tiếu bạn trai của cô cũng là vị hôn phu chính là chú ba của chồng Lục Tiếu.

Lục Tiếu thấy Đào Y nói chuyện ấp a ấp úng, buồn bực nói: “Quả Đào?”

Đào Y để xâu gáo xuống, ngồi đàng hoàng xong, giống như dáng vẻ người bạn nhỏ làm sai chuyện, “Tiếu Tiếu, nếu... Mình là nói nếu, mình thành trưởng bối của cậu, cậu có thể mất hứng hay không?”

Lục Tiếu là người chân thành, nhưng không có nghĩa là cô đần. Chỉ nghe những lời này của Đào Y, liên hệ chuyện của Đào Y phát sinh sau hôn lễ của cô, lại nghĩ đến Thẩm Dục chồng cô mạc danh bát quái về mối tình đầu của chú ba Thẩm Thạc, cô đoán được chút, “Cậu có phải muốn nói cho mình hay không, cậu và chú ba Thẩm Thạc tốt hơn rồi?”

“Khụ khụ... khụ...” Đứa trẻ chết dầm này, tại sao có thể nói chuyện trực tiếp như vậy?

Lục Tiếu nhìn phản ứng của Đào Y, đã biết mình đã đoán đúng.

Nói thật, cô cũng không phản đối Đào Y trở thành thiếm ba của mình. Chỉ cần là người chị em tốt thích, cho dù là thế hệ ông nội của cô, chỉ cần hai bên cảm thấy thích hợp, cô cứ vui vẻ chân thành nhất chúc phúc cho thành công.

Chỉ là...”Chú ba thích cậu sao?” Lục Tiếu quay người lại, vừa xử lý cá trên bàn bếp, vừa tùy ý hỏi.

“Tất nhiên.” Đào Y nói xong lời này, vừa khẩn trương hề hề nói, “Tiếu Tiếu, cậu còn chưa nói cậu khen hay không tán thành mình ở cùng chú ba cậu.”

Lục Tiếu quay đầu lại cười, vứt cho Đào Y đôi mắt xinh đẹp ranh mãnh, “Mình làm sao dám có ý kiến với thiếm ba tương lai của mình?”

“Tiếu Tiếu!” Đào Y chu mỏ, thẹn quá thành giận giậm đi trên đất gãi ngứa Lục Tiếu.

Lục Tiếu vừa tránh, vừa giễu cợt Đào Y mấy câu, hai người làm ầm ĩ một lúc lâu, mới ngừng lại.

Sau khi thấy cười đùa, nói đến Thẩm Thạc, Đào Y trong trắng lộ hồng hiển nhiên lộ ra vẻ mặt co gái nhỏ thẹn thùng, Lục Tiếu hơi cười, nghĩ thầm hoặc giả chú ba đã đi ra khỏi cái bóng kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.