Nếu Còn Có Ngày Mai

Chương 19: Hạ sính lễ




Ôn Uyển ngồi trên xe ngựa đến buồn bực liền tự mình xuống xe. Vừa ngắm phong cảnh vừa chậm rãi đi đến ngự thư phòng.

Nội viện hoàng cung vì hoàng đế không ở một năm, trước kia Ôn Uyển không tới, chẳng qua nghe nói hoàng đế không ở đây, hoàng cung lộ vẻ có chút tiêu điều. Nhưng bây giờ hoàng toàn không phải. Từng hàng, từng hàng thị vệ đứng hai bên, trong tiết trời lạnh thấu xương vẫn như tượng điêu khắc, không nhúc nhích. Ngói lưu ly vàng óng lấp lánh chói mắt. Từng tòa cung điện trang nghiêm dựa vào nhau, cao thấp không đều nối tiếp nhau san sát, từ xa nhìn lại khiến người ta muốn cúng bái. Trên mái cong là kim long, kim lân kim giáp rất sống động tựa như muốn phá không bay lên.

Hạ Dao thấy Ôn Uyển vừa đi vừa trầm tư, cười nói: “Quận chúa, sao vậy?”

Ôn Uyển lắc đầu: “Không có gì.” Chẳng qua chỉ cảm thấy cung điện rất xa hoa, còn nữa đó là nó đã khôi phục sức sống.

Đến thư phòng trên trán Ôn Uyển đã có một lớp mồ hôi. Cởi áo khoác, uống một ngụm trà nóng sau đó mới cùng xử lý chính vụ với hoàng đế. Đúng, chính là cùng hoàng đế xử lý chính vụ. Thời điểm không có người, không phải đại sự, Ôn Uyển báo cáo công việc cho hoàng đế, khi có chuyện quan trọng, có đại thần đi vào, Ôn Uyển cùng thính chính (nghe và quyết định). Dĩ nhiên hiện tại Ôn Uyển đang nghe, nửa câu cũng không nói.

Trong thư phòng chỉ có hai người, hoàng đế đột nhiên nói với không khí: “Đi ra!”

Ôn Uyển sửng sốt thấy một người đàn ông phảng phất như từ trên trời rơi xuống, người đàn ông vừa chạm đất liền quỳ lạy Ôn Uyển nói: “Thuộc hạ khấu bái quận chúa.”

Ôn Uyển sững sờ nhìn nam nhân trước mặt, có lầm không, tướng mạo không giống lần trước nhìn thấy còn chưa tính, đến giọng nói cũng không phải. Giọng nói này không thuần hậu, giàu từ tính như nàng thích mà chứa một cỗ khí thế lẫm liệt.

Hoàng đế nhìn người đang quỳ trên mặt đất nói: “Hắn tự tiện chủ trương dùng Minh Duệ và Minh Cẩn làm mồi câu, Ôn Uyển, cậu giao hắn cho cháu trách phạt.” Hoàng đế cũng tương đối bất mãn chuyện Thiên Long làm. Chuyện lớn như vậy Thiên Long không thương lượng với ông mà tự chủ trương, căn bản không biết đến hậu quả của chuyện này.

Hoàng đế rất hiểu Ôn Uyển. Nha đầu này trong lòng không có ý niệm quốc gia đại nghĩa gì, Ôn Uyển mua sản nghiệp lớn như vậy, hàng năm kiếm nhiều tiền cực khổ như vậy cũng là vì Ôn Uyển muốn giúp ông giải quyết chuyện tài chính khó khăn. Nếu không với tính tình Ôn Uyển sẽ không tận tâm tận lực làm việc. Cũng giống vậy, hai đứa con với Ôn Uyển chính là tính mạng, so với Bạch Thế Niên còn trọng yếu hơn. Nếu hai đứa bé xảy ra chuyện gì hoàng đế thực không dám nghĩ đến hậu quả.

Ôn Uyển bĩu môi: “Không phải cháu đã trách phạt rồi sao? Hay là hắn không làm theo lời cháu?” Đã để hắn hít chút thuốc phiện, quá trình cai nghiện rất thống khổ. Có sự trừng phạt này cũng đã đủ rồi.

Hoàng đế lắc đầu cho là phạt như vậy quá nhẹ rồi.

Ôn Uyển khoát tay: “Chỉ cần hắn có thể vượt qua là được. Nói ra chuyện này hắn cũng có khổ lao. Bất kể thế nào Minh Duệ và Minh Cẩn cũng đã an toàn trở về. So với cái gì chuyện này đều quan trọng hơn.” Ôn Uyển trừng phạt Thiên Long bằng cách bắt hắn hít ma túy, đã là tối đa. Lại phạt thêm trong lòng sẽ áy náy. Còn nữa, Thiên Long là người của hoàng đế, hoàng đế nguyện ý cho nàng phạt đã là cho nàng mặt mũi rồi, nàng không thể vuốt mặt không nể mũi.

Thật ra Thiên Long đã hộ tống hai con trai nàng bình an về đến nhà. Nếu không, con trai dù chỉ có một chút thương tích nàng cũng không tha cho Thiên Long. Về phần chuyện của Minh Cẩn là Minh Duệ tạo thành, không liên quan đến Thiên Long. Điểm này Ôn Uyển vẫn phân biệt rõ ràng.

Hoàng đế nói với Thiên Long: “Tự đi lĩnh hai mươi roi.”

Thiên Long nói với hoàng đế và Ôn Uyển: “Tạ hoàng đế, tạ quận chúa.” Nói tạ ơn xong rất nhanh Thiên Long đã biến mất khỏi thư phòng.

Ôn Uyển cười nói: “Thật ra cháu thấy Thiên Long rất đáng thương. Cháu nghe Hạ Dao nói Thiên Long đại nhân chỉ quỳ hoàng đế, giờ không chỉ nhận hình phạt từ cháu mà còn phải quỳ trước mặt cháu nữa. Cũng thật làm khó hắn.” Chức trách của Thiên Long thì khỏi nói, cái ngạo khí này, cứ nhìn Hạ Dao thì biết. Thiên Long còn là vạn người tuyển một, thì càng khỏi nói.

Hoàng đế lườm Ôn Uyển một cái.

Ôn Uyển cười nói: “Cậu hoàng đế, Hạ Dao nói với cháu nàng tin chắc Thiên Long có thể bảo vệ an toàn cho Minh Duệ và Minh Cẩn mới đồng ý kế sách này. Nếu không nàng kiên quyết không lấy an nguy của Minh Duệ và Minh Cẩn ra mạo hiểm.” Đây chính là nguyên nhân Ôn Uyển không tức giân, nàng không tin Thiên Long nhưng nàng tin Hạ Dao. Hạ Dao thương yêu hai đứa bé không kém gì nàng.

Hoàng đế thấy Ôn Uyển thật không để tâm cũng không nói nữa. Nhưng còn chưa bàn chính vụ bên ngoài đã có thông báo Hộ Bộ thượng thư đến.

Hoàng đế nghe là Hộ Bộ thượng thư đến sắc mặt liền trầm xuống. Ôn Uyển thấy vui rồi, thời điểm nàng xử lý chính vụ cũng không thích nhìn Hộ Bộ thượng thư nhất. Khụ, quốc khố không còn tiền, Hộ Bộ thượng thư kêu khổ thấu trời, dù là người lãnh đạo nào cũng không vui được. Nói ra Hộ Bộ thượng thư cũng là một nghề khổ bức.

Ôn Uyển liên tiếp bận rộn bốn ngày cuối cùng cũng bàn giao rõ ràng phần lớn công việc. Còn một chút chuyện nhỏ không gấp.

Nhá nhem tối, trên đường về nhà Ôn Uyển gặp Ngọc Phi Dương. Lần này thực là ngẫu nhiên không phải cố ý. Ngọc Phi Dương đang đi đường thì gặp Ôn Uyển.

Ngọc gia vốn có chứng cứ cấu kết với nghịch tặc vô cùng xác thực. Nam đinh trong nhà bất quản là đã trưởng thành hay chưa đều bị xử tử, còn lại nữ nhân không chết thì cũng có kết quả thảm vô cùng. Vốn một chi Ngọc Phi Dương cũng không trốn được, nhưng Ngọc gia lại dưới chiếu phật Ôn Uyển, hữu kinh vô hiểm vượt qua kiếp nạn này. Làm ăn cũng không tổn thất gì. Ngọc Phi Dương thấy rất may mắn. Ban đầu chịu thiệt một chút đúng là đại phúc khí. Ừ, nói đúng ra là làm ăn cùng quận chúa không thiệt thòi.

Ôn Uyển vốn vội về nhà. Thấy thái độ thành khẩn tạ ơn của Ngọc Phi Dương nghĩ một chút liền quyết định thương lượng chút chuyện với Ngọc Phi Dương.

Ngọc Phi Dương chẳng qua là ở trên đường đụng phải Ôn Uyển, Ôn Uyển là đại ân nhân của cả nhà hắn tất nhiên là muốn đi lên bái hội một phen. Không ngờ Ôn Uyển lại muốn mời hắn vào tửu lâu nói chuyện. Điều này khiến Ngọc Phi Dương nhất thời thụ sủng nhược kinh. Ôn Uyển hiện tại và Ôn Uyển lần đầu tiên nói chuyện với hắn khác biệt một trời một vực.

Tửu lâu Ôn Uyển vào tất nhiên là Túy Hương Lâu rồi. Lần này sở dĩ Ôn Uyển tìm Ngọc Phi Dương cũng là vì đột nhiên nhớ đến chuyện hoàng đế nói lúc trước, nói chuyện biên thành bên kia nên xử lý thế nào. Bây giờ Ôn Uyển đã mơ hồ có một biện pháp.

Ngọc Phi Dương nghe Ôn Uyển nói muốn làm chút chuyện ở biên thành, kéo nền kinh tế biên thành đi lên, thì có chút quái dị: “Quận chúa, biên thành không có tài nguyên gì, chúng ta khai phá thế nào?”

Ôn Uyển cười khẽ: “Làm sao lại không có? Một phiến thảo nguyên lớn như vậy có thể nuôi rất nhiều dê, bò, ngựa. Chỉ cần có biện pháp đúng đắn những cái này đều biến thành tiền.”

Ngọc Phi Dương vẫn cảm thấy rất khó.

Ôn Uyển uống một ngụm trà, uống xong mới nói: “Ta chính là để người nghĩ một chút, đây chính là ý nghĩ bước đầu của ta. Chỉ cần kinh tế biên thành phồn vinh, dân chúng ở đó trôi qua tốt mới xem như chân chính vững chắc. Sau này…….”

Ngọc Phi Dương có chút không hiểu được.

Ôn Uyển không nói nhiều với hắn khiến Ngọc Phi Dương suy nghĩ nhiều. Ý nghĩ bước đầu của Ôn Uyển chính là đưa nền kinh tế đi lên, con người không phải nhịn đói nữa. Dân tộc thiểu số tháng tháng năm năm đi cướp bóc như vậy đơn giản là vì ở đó không sống nổi. Nếu kinh tế ở biên thành phồn vinh rồi, có thể ăn no, không bị đói bụng, nào có chỗ cả ngày nghĩ đến chuyện đánh trận.

Đương nhiên triều đình cần xiết chặt cổ họng của bọn họ, để bọn họ biết, nếu thành thành thật thật thì còn những ngày an nhạc (an nhàn vui vẻ), nếu không thành thật thì không chỉ bị đói bụng mà còn không có cuộc sống an bình. Quan điểm của Ôn Uyển là không ai nguyện ý đánh giặc, có cũng chỉ là một bộ phận rất ít, không đủ gây chuyện.

Trên đường về Ngọc Phi Dương cẩn thận suy nghĩ nhưng vẫn không hiểu ý Ôn Uyển là sao. Nhưng căn cứ vào hiểu biết của hắn về Ôn Uyển, không có chuyện gì sẽ không nói những lời này. Có thể nói cho bọn họ cũng có nghĩa là chuẩn bị ủy thác nhiệm vụ nặng nề. Cho nên chuyện này bọn họ chỉ có thể đáp ứng, hơn nữa phải làm tốt. Ân tình khó trả, huống chi lại là ân tình lớn như vậy. Lên núi đao xuống biển lửa cũng phải làm được.

Bận rộn mấy ngày, Ôn Uyển cũng đã ban giao gần hết những việc trước mắt, chỉ còn một chút chuyện vặt. Ôn Uyển lập tức nói muốn nghỉ ngơi với hoàng đế; “Cậu hoàng đế, cháu đã làm việc vất vả nửa năm rồi, một năm này cháu ngủ cũng không đủ. Mỗi ngày phải dậy sớm làm việc, sắp mệt muốn gục rồi. Cậu phải cho cháu một kỳ nghỉ, có câu trước khi thắt cổ cũng phải thở một hơi.” Thiếu chút nữa Ôn Uyển nói mình là một người vợ người mẹ không xứng chức.

Hoàng đế buồn cười: “Dậy từ mờ sáng? Khi nào thì cháu dậy từ mờ sáng?” Mặc dù Ôn Uyển đúng là bận rộn nhưng không khoa trương như vậy. Mỗi ngày Ôn Uyển đều là người đến muộn nhất, con bé còn không biết xấu hổ nói đến từ mờ sáng.

Ôn Uyển mới không quản: “Cậu hoàng đế, phụ nữ vất vả quá độ dễ bị lão hóa, hơn nữa mệt mỏi quá độ sẽ khiến thân thể suy yếu. Cậu hoàng đế, cậu nhìn xem có phải cháu đã quá gầy rồi không, chính là di chứng của việc vất vả quá độ. Nếu không tin cậu có thể hỏi Diệp thái y, cậu hỏi ông ta đi, thân thể cháu bây giờ có phải không tốt bằng trước kia không? Lần trước còn tự nhiên xỉu một lần. Cũng là do mệt mỏi quá độ đó.” Ôn Uyển tin rằng Diệp thái y sẽ nói theo lời của nàng.

Diệp thái y tất nhiên không dám nói dối, lúc trước hoàng đế có hỏi Diệp thái y về tình hình sức khỏe của Ôn Uyển, Diệp thái y nói tương đối mơ hồ, nói đúng là quận chúa mệt mỏi quá độ mới gầy như hiện tại nhưng Diệp thái y chỉ nói gầy không nói suy yếu. Ôn Uyển chú trọng bảo dưỡng như vậy làm sao có thể vì làm chính vụ mà khiến thân thể suy yếu. Nhưng Diệp thái y không dám nói hết lời, không có biện pháp, vạn nhất quận chúa Ôn Uyển thật mệt mỏi mà gục ngã, đến lúc đó xiu xẻo cũng là ông.

Hoàng đế nghe Ôn Uyển nói mình mệt mỏi quá độ mà tự nhiên té xỉu, bỗng nghiêm túc lại. Nhớ năm đó ông cũng từng vô cớ ngất xỉu, nhưng Ôn Uyển mới té xỉu một lần thì vẫn còn tốt, sau khi ông té xỉu thì chút nữa không tỉnh lại. Cho nên về điểm này phải chú ý.

Hoàng đế lập tức đáp ứng yêu cầu của Ôn Uyển, cho nàng về nghỉ ngơi hai ngày.

Ôn Uyển thở dài một cái. Còn hai ngày nữa là ba mươi rồi. Nếu còn bận rộn thì sẽ bận rộn đến nỗi chuyện của phủ quận chúa cũng không quản. Tính như vậy nàng sẽ bận đến ba mươi rồi. Sau ba mươi lại bận rộn.

Ôn Uyển rời cung còn không quên mỏ quạ đen một câu: “Cậu hoàng đế, cậu cũng phải chú ý thân thể, đừng để thân thể quá mệt mỏi, công việc không phải ngày một ngày hai là xong. Thân thể qua trọng hơn.”

Hoàng đế gật đầu: “Ừ, biết rồi. Cháu cũng phải chú ý thân thể.”

Được nghỉ rồi, cả người Ôn Uyển đều buông lỏng. Nụ cười cũng trở lại. Khụ, mệt mỏi một năm cuối cùng cũng khôi phục lại cuộc sống bình thường.

Hạ Dạo nhìn bộ dáng Ôn Uyển chỉ biết lắc đầu.

Ôn Uyển cười hỏi: “Ngươi lắc đầu cái gì? Ta được nghỉ không phải là nên cao hứng sao? Ngày ngày phải chạy đến hoàng cung từ sáng sớm, đến tối mới có thể về nhà, mệt muốn chết. Chồng và con đều có ý kiến.” Chồng không có bao nhiêu ý kiến nhưng con trai có ý kiến rất lớn nha.

Hạ Dạo cười nói: “Nào có không cao hứng, quận chúa bận rộn lâu như vậy rồi, lần này được nghỉ phép, nên điều dưỡng thân thể thật tốt.” Nhìn bộ dáng gầy gò của Ôn Uyển, Hạ Dạo nói không hết được lo lắng. Nếu không phải thái y nói thân thể Ôn Uyển không sao, nàng đã sớm cưỡng chế bồi bổ thân thể cho Ôn Uyển.

Ôn Uyển khoát tay, nàng mới không bồi bổ đâu, như vậy rất tốt.

Ôn Uyển về đến nhà, nghe nói Bạch Thế Niên và con trai còn ở phủ tướng quân chưa về, tâm tình Ôn Uyển tốt không nhịn được trêu chọc: “Một nhà bốn người chúng ta đều bận hết.”

Hiện tại Bạch Thế Niên cũng bận từ sáng đến tối. Chuyện trọng yếu không có nhưng chuyện vụn vặt thì rất nhiều. Ngày thường những chuyện vụn vặt này đều giao cho hạ nhân, hiện tại Bạch Thế Niên muốn cùng thân thích, bằng hữu thăm hỏi một lần, muốn tự mình ra trận. Không chỉ tự mình ra trận còn dẫn theo hai đứa con trai đi gặp người thân.

Trên đường về Ôn Uyển vừa ngủ một giấc, lúc này tinh thần rất tốt đây. Lập tức đi tìm Hạ Nhàn, nói chuyện Hạ Nhàn và Diệp Tuần. Mấy năm này Hạ Nhàn cũng hiểu rõ, ở tuổi này của nàng cũng không nghĩ đến chuyện lập gia đình nữa, nhưng Diệp Tuần vẫn kiên trì nhiều năm như vậy, cũng là thật lòng. Lúc trước Hạ Nhàn cũng có ý đồng ý, nhưng hiện tại Hạ Nhàn lại cự tuyệt.

Ôn Uyển thấy Hạ Nhàn cự tuyệt, vô cùng kinh ngạc: “Vì sao?” Lúc trước không phải rất tốt sao. Sao hiện tại lại không đáp ứng?

Hạ Nhàn dứt khoát nói: “Quận chúa, nếu gả cho Diệp Tuần, ta phải rời phủ quận chúa. Quận chúa, ta không lấy chồng.”

Ôn Uyển im lặng rồi. Làm chủ gia đình không muốn làm gì phải ru rú trong phòng bếp. Những nữ nhân ở bên cạnh nàng đều làm sao vậy, tình nguyện ở trong phủ làm nha hoàn hầu hạ người ta cũng không muốn lập gia đình. Ôn Uyển không có gì để nói, ngoài mặt cũng không biểu hiện gì, thản nhiên nói: “Ngươi uy hiếp ta?”

Hạ Nhàn lắc đầu: “Quận chúa, thuộc hạ không dám uy hiếp quận chúa. Lần này thuộc hạ phạm sai lầm lớn, bất kể quận chúa trách phạt thế nào thuộc hạ đều cam tâm chịu phạt. Chỉ là thuộc hạ không nguyện ý giống Đông Thanh, thành thân vài năm trượng phu sẽ ghét bỏ ta không sinh cho hắn một đứa con nào, đến lúc đó lại phải nạp một kẻ xinh đẹp, trẻ trung sinh con dưỡng cái cho hắn. Lúc đó thuộc hạ phải làm thế nào mới tốt? Ở phủ quận chúa ta còn nắm chắc hòa ly với hắn, nếu rời phủ quận chúa chính là một cây lục bình không rễ. Nếu quận chúa muốn thuộc hạ gả cho Diệp Tuần rồi rời phủ thì thuộc hạ không gả.” Có lẽ với nữ nhân khác mà nói, mình không sinh được thì tìm nữ nhân sinh con nối dõi cho trượng phu nhưng Hạ Nhàn không vậy, nàng không được giáo dục như vậy. Nếu Diệp Tuần làm chuyện gì có lỗi với nàng, nàng sẽ hòa ly. Nhưng sau khi hòa ly thì đi đâu? Nàng vốn là cô nhi, chỉ có phủ quận chúa mới là nơi nàng dừng chân.

Ôn Uyển coi như hiểu rõ, cái gì mà rời phủ quận chúa thì như cây lục bình không rễ. Rời phủ quận chúa chẳng nhẽ nàng không làm chỗ dựa cho bọn họ sao, nói đơn giản là không muốn rời phủ quận chúa đi. Hỏa khí trong lòng Ôn Uyển vì chuyện giấu diếm lần trước đã tắt, nhưng thái độ thì vẫn vậy, nếu không có lần một sẽ có lần hai: “Ta đã đáp ứng Diệp Tuần, chờ chọn ngày lành tháng tốt, trong khoảng thời gian này, ngươi cứ an tâm đợi gả đi.”

Thấy Hạ Nhàn còn muốn nói, Ôn Uyển không kiên nhẫn nghe, phất tay cho nàng lui xuống. Tâm tình Hạ Nhàn ủ rũ đi ra ngoài, nói cho cùng thì nàng vẫn không muốn ra ngoài.

Buổi tối Bạch Thế Niên trở về, Ôn Uyển nói chuyện này với Bạch Thế Niên.

Bạch Thế Niên kỳ quái hỏi: “Không phải đã nói tốt rồi sao, là để Hạ Nhàn ở phủ quận chúa. Sao đang yên đang lành lại muốn Hạ Nhàn ra ngoài?” Diệp Tuần cũng làm tốt công tác chuẩn bị để đến phủ quận chúa ở. Sao lại thay đổi rồi, với sự hiểu biết của Bạch Thế Niên về Ôn Uyển, nàng không phải người sớm mưa chiều nắng.

Ôn Uyển thở dài một hơi, kể chuyện thống lĩnh thần cơ doanh tính toán nàng, mấy nha hoàn bên cạnh nàng tất cả đều giấu diếm tin tức nói cho Bạch Thế Niên nghe.

Bạch Thế Niên nghe vậy thì giận dữ, lại dám dùng con hắn làm mồi câu. Hắn nhiều tuổi vậy rồi mới có hai đứa con, vạn nhất xảy ra chuyện gì thì hắn phải làm sao bây giờ? Nghĩ đến đây Bạch Thế Niên u ám nói: “Nàng có xử tử hắn không?” Trừ Ôn Uyển, hai đứa con chính là tử huyệt của Bạch Thế Niên. Những người này cư nhiên dám cả gan làm loạn, thật đáng chết.

Ôn Uyển lắc đầu: “Thiên Long là thống lĩnh Thần Cơ doanh, vì triều đình lập rất nhiều công lao hiển hách, mặc dù tính toán Minh Duệ và Minh Cẩn nhưng con trai được hắn bảo vệ bình an vô sự trở về, ta có thể trách phạt hắn nhưng không thể giết hắn.” Địa vị của Thiên Long quá mức đặc thù, hơn nữa nhân tài như thế không phải nói giết là có thể giết. Đừng nói nàng, ngay cả cậu hoàng đế cũng không nghĩ đến chuyện giết Thiên Long. Tối đa cũng chỉ là trách phạt thôi.

Toàn thân Bạch Thế Niên đều tản ra sát khí.

Ôn Uyển thấy thế vội nói phương pháp nàng phạt Thiên Long ra, nếu không thật không biết Bạch Thế Niên căm phẫn đến khi nào. Thiên Long không phải người Bạch Thế Niên có thể động vào được, nếu không phải do nàng Bạch Thế Niên cũng không biết đến sự tồn tại của Thiên Long.

Bạch Thế Niên nghe biện pháp của Ôn Uyển có thể khiến người ta sống không bằng chết, Ôn Uyển còn nói tỉ mỉ, Bạch Thế Niên rùng mình, phát lạnh. Cái này so với trực tiếp giết Thiên Long còn thống khổ hơn. Tính ra thật không thể đắc tội vợ hắn được. Thiên Long không nói nhưng người bên cạnh Ôn Uyển khiến Bạch Thế Niên rất khó chịu: “Vợ, người bên cạnh nàng không đáng tín nhiệm.”

Thống lĩnh Thần Cơ Doanh tính kế Ôn Uyển, là chuyện Ôn Uyển không biết hơn nữa người như vậy để đạt được mục đích không chừa thủ đoạn nào, điều này cũng có thể lý giải. Nhưng nha hoàn tâm phúc bên cạnh lại kết phường cùng nhau giấu Ôn Uyển, cái này không thể tha thứ. Những người này có thể dùng sao? Bạch Thế Niên vẫn cho rằng người bên cạnh Ôn Uyển đều một mực trung thành, hiện tại mới thấy không đáng tín nhiệm như vậy.

Ôn Uyển cười khổ: “Ba người này đều là cánh tay của ta. Mặc dù bọn họ muốn tốt cho ta nhưng cả đám tự tiện chủ trương giấu diếm ta là phạm vào tối kỵ của ta.”

Bạch Thế Niên không dễ nói chuyện như Ôn Uyển: “Cái gì mà không có công lao cũng có khổ lao? Bọn họ chính là ỷ vào nàng tính tình ôn hòa, mềm lòng, nên mới lừa gạt nàng. Loại chuyện này một khi đã làm thì không thể giữ các nàng lại được. Nàng không nỡ giết thì cũng phải lập tức đuổi đi. Nếu không, có một thì chắc chắn sẽ có hai. Người như vậy không thể giữ.” Thuộc hạ giấu diếm là chuyện tối kỵ, không thể nương tay. Nếu là thuộc hạ của hắn khẳng định là xử tử.

Ôn Uyển cũng biết điều này nhưng muốn nhẫn tâm lại nhẫn không được. Có chút ngượng ngùng nói: “Rốt cuộc vẫn là người theo ta nhiều năm như vậy, bên cạnh lại không có người khác để dùng, nhiều năm qua Hạ Nhàn đều hiểu rõ sở thích của ta cho nên giữ nàng lại tiếp tục giáo dục một phen. Ít hôm nữa, chọn được ngày tốt, gả nàng đi là xong.” Ôn Uyển cũng rất băn khoăn về chuyện này.

Bạch Thế Niên lườm nàng một cái: “Chẳng nhẽ không có bọn họ phủ quận chúa sẽ sụp đổ sao? Ôn Uyển, ngày mai đuổi hết bọn họ đi. Nàng không nỡ giết bọn họ nhưng cũng không thể giữ lại phủ quận chúa. Đặt trong phủ chính là sinh sự, chọc tai họa.” Cũng vì Ôn Uyển nhớ tình cảm cũ những người này mới lên mặt như vậy. Đổi lại thành hắn, xem ai dám giấu hắn dù là nửa chuyện.

Ôn Uyển cười khổ nói: “Thật ra bọn họ lo lắng không phải không có đạo lý. Nếu ta biết Thiên Long mưu tính, muốn dùng Minh Duệ, Minh Cẩn làm mồi câu ta nhất định sẽ tự mình đi đón con về. Thích Ngọc hận nhất là ta, nếu có cơ hội trừ ta so với giết hai đứa bé càng khiến hắn giải hận.” Ôn Uyển cũng không biết nên làm sao: “Lão công, nếu ta một mình rời kinh thì tính chất cũng giống như nguyên soái thủ thành là chàng lại rời biên thành, đến lúc đó…….. Cho nên bọn họ làm vậy thật ra cũng vì tránh tình huống đó phát sinh.”

Ôn Uyển cũng không biết khi biết Thiên Long dùng Minh Duệ và Minh Cẩn làm mồi dụ nàng sẽ rời kinh hay không. Như ba người Hạ Ảnh lường trước, rời kinh sẽ hậu họa vô cùng, không rời kinh nàng khẳng định chịu không nổi mà gục ngã. Bất kể loại nào cũng không có kết quả tốt như bọn họ giấu diếm.

Bạch Thế Niên nhìn Ôn Uyển thật lâu sau mới hỏi: “Ý nàng là nếu nàng biết hai đứa bé bị tính kế làm mồi câu nàng thật sự sẽ rời kinh đi tìm chúng?”

Ôn Uyển gật đầu.

Bạch Thế Niên nhìn Ôn Uyển chằm chằm, hậu quả Ôn Uyển rời kinh cũng cùng tính chất như hắn không tuân thánh chỉ vì chuyện riêng tự ý rời cương vị công tác.

Người tự ý rời cương vị công tác, giết. Mà hậu quả do việc Ôn Uyển rời kinh tạo ra có thể càng tệ hơn so với việc hắn rời cương vị, làm không tốt chính là diệt tộc. Thật lâu sau Bạch Thế Niên mới cười khổ nói: “Nói như vậy thật đúng là không nên để nàng biết.” Cái kết quả này ai cũng không thể thừa nhận!

Ôn Uyển biết đây là khác biệt giữa nàng và Bạch Thế Niên. Nếu đổi lại thành Bạch Thế Niên cho dù biết con trai gặp nguy hiểm, nhất định sẽ phái người đi cứu nhưng chắc chắn bản thân sẽ không rời đi. Nàng thì khác, Ôn Uyển thừa nhận nàng chịu không được. Thời điểm Ôn Uyển nói tiếp, khí thế đã giảm đi: “Ta cũng chỉ là một người phụ nữ thôi, quản quốc gia đại nghĩa cái gì. Nếu con trai ta có bề gì, ta sống không nổi nữa.” Nếu hai đứa bé có chuyện gì Ôn Uyển sẽ không chịu nổi, nàng sẽ phát điên lên mất.

Bạch Thế Niên ôm chặt Ôn Uyển, như vậy thiếu chút nữa là cả con và vợ đều không còn, quá âm tàn rồi. Được rồi, đây là chuyện không xảy ra, hắn cũng không muốn nghĩ nhiều: “Tính ra nàng coi như đã quyết định xử lý như vậy. Nhưng mà không có lần sau, lần sau nếu còn có người giấu diếm không báo, thì xử tử toàn bộ. Nếu không chuyện này một khi xảy ra nhiều hơn, hậu hoạn vô cùng.”

Ôn Uyển biết nhược điểm của mình, đối với những người không quen biết nàng có thể miễn cưỡng tàn nhẫn, nhưng đối với người bên cạnh chung đụng nhiều năm như vậy, Ôn Uyển không tàn nhẫn được.

Bạch Thế Niên bất mãn nói: “Cũng tốt, dù sao Diệp Tuần cũng coi trọng tay nghề nấu nướng của nàng ta. Cứ để nàng ta hầu hạ Diệp Tuần là được. Còn cái gì Hương kia thì để nàng ta sống cả đời trong nhà hoa là được. Về phần Hạ Ảnh, nàng ta rõ là một kẻ phiền phức?” Bạch Thế Niên biết địa vị Hạ Ảnh đặc thù. Phục vụ Ôn Uyển từ khi nàng sáu tuổi, hai mươi năm a, nói như lời Ôn Uyển không có công lao cũng có khổ lao. Ôn Uyển không nỡ đuổi đi cũng là bình thường. Còn có, ở biên thành một thời gian ngắn Bạch Thế Niên cũng biết nữ nhân này là một kẻ cực kỳ máu lạnh. Dù có công lao lớn hơn nữa cũng nên đuổi đi.

Bạch Thế Niên suy nghĩ: “Nàng tính xử lý Hạ Ảnh thế nào?”

Ôn Uyển cũng không biết nên xử lý thế nào: “Khụ, nàng ta là người theo ta lâu nhất. Những năm này nàng cũng cứu ta nhiều lần, thậm chí vì ta còn khiến bản thân bị tổn thương. Nếu đuổi nàng đi, nàng thực sự sẽ như người mất hồn, ta thực không đành lòng.” Nếu Hạ Ảnh rời khỏi nàng, dù an bài tốt lắm, có cuộc sống giàu sang, nhưng vẫn không phải cuộc sống Hạ Ảnh muốn. Ôn Uyển rất băn khoăn.

Bạch Thế Niên nghe đã cứu nhiều lần, sắc mặt cũng hòa hoãn lại. So với hai người kia, Hạ Ảnh đúng là một đại công thần. Bạch Thế Niên còn không biết Hạ Ảnh hai lần ba lượt tự tác chủ trương, nếu biết tuyệt đối là muốn lập tức tống người này đi.

Ôn Uyển thấy thần sắc Bạch Thế Niên hòa hoãn, nói đến tầm quan trọng của Hạ Ảnh. Hành vi của Hạ Ảnh còn bị ràng buộc bởi hoàng đế, nếu xử lý không tốt sẽ là một phiền toái lớn đối với nhà họ.

Bạch Thế Niên khẽ thở dài: “Vậy cứ để đó đi! Nhưng nếu còn làm chuyện gì có lỗi với nàng thì lập tức tống đi.”

Ôn Uyển gật đầu, quay ra nói lo lắng của Hạ Nhàn.

Bạch Thế Niên nghe Ôn Uyển nói chuyện này, chờ chuyện trong phủ xong hết sẽ an bài đơn giản thỏa đáng. Nhưng Ôn Uyển có chút không đồng ý: “Nữ nhân cả đời chỉ có một lần. Dù thế nào ta cũng không muốn Hạ Nhàn xuất giá có tiếc nuối.”

Đối mặt với thê tử như vậy Bạch Thế Niên cũng chỉ biết thở dài. Ôn Uyển có thể làm nhiếp chính quận chúa, địa vị không ai cao bằng, tuyệt đối là thái hậu nương nương và nhạc mẫu ở trên trời phù hộ. Tuyệt đối là vậy.

Bạch Thế Niên nghĩ đến đây thì thở phào nhẹ nhõm. Cũng may hai đứa con trai không học đức tính này của mẹ, bằng không hắn sẽ sầu muốn chết. Được rồi, so với vấn đề lớn này của vợ, chút tật xấu của con trai thật không đáng để mắt đến: “Nàng đi hỏi Diệp Tuần, chờ sau khi thành thân sẽ để vợ chồng họ sống ở phủ tướng quân.” Vốn Bạch Thế Niên chuẩn bị cho Diệp Tuần đến phủ quận chúa ở, bây giờ nhìn lại vẫn là quản chế Hạ Nhàn ở phủ tướng quân thì hơn.

Ôn Uyển gật đầu cho Bạch Thế Niên gọi Diệp Tuần tới trước mặt hắn nói ra lo lắng của Hạ Nhàn.

Những năm này Diệp Tuần trải qua quá nhiều sinh tử, mãi mới tìm được người phụ nữ muốn sống chung cả đời, tất nhiên là muốn hiểu rõ mọi vấn đề: “Ngài yên tâm, chuyện này ta đã nghĩ tới, lúc đó thu nuôi một đứa bé để nó chăm sóc vợ chồng ta vào lúc tuổi già, lo ma chay cho vợ chồng ta.” Ở tuổi này của Hạ Nhàn không thể nào sinh con. Không có con bên mình về già sẽ cô độc, cho nên hắn tính tìm một cô nhi nuôi dưỡng. Sau này chăm sóc, lo ma chay cho vợ chồng hắn.

Ôn Uyển hài lòng về câu trả lời chắc chắn này: “Diệp Tuần, ta nói trước, nạp cát, nạp thái, nạp chinh, tam môi lục sính là không thể thiếu, bằng không ta không đáp ứng.” Hôn lễ của Hạ Nhàn khẳng định không long trọng như Hạ Dao, nhưng Ôn Uyển không muốn hôn lễ của Hạ Nhàn quá đơn giản. Những trình tự vốn có là không thể thiếu.

Diệp Tuần cười ha ha: “Ngài yên tâm, sẽ không thiếu, tuyệt đối không ủy khuất Tiểu Nhàn.”

Ôn Uyển nhìn nét mặt già nua của hắn cười tươi như hoa, nghiêng đầu coi như không thấy. Mấy nha hoàn bên cạnh Ôn Uyển đều lục tục lập gia đình, phần lớn đều gả cho thị vệ trong phủ, cuộc sống đều không tệ. Hôm nay giải quyết xong Hạ Nhàn là chỉ còn Hạ Hương.

Hạ Nhàn biết đã đến lúc mình phải đến phủ tướng quân, cũng không nói thêm cái gì. Nàng biết có nói cũng vô ích. Nàng không giống Hạ Ảnh, nghĩ lại ở phủ tướng quân tốt hơn ra bên ngoài rồi. Về phần sau này, chuyện tương lai để tương lai nói.

Hạ Ảnh và Hạ Nhàn đều có bến đỗ của riêng mình, chỉ có Hạ Hương cũng không thể để Hạ Hương thật cả đời sống trong phòng hoa.

Ôn Uyển thấy nếu gả Hạ Hương ra ngoài cũng được. Ôn Uyển suy nghĩ sau đó hỏi Hạ Hương có nguyện ý gả cho vị giáo úy kia không: “Vị giáo úy kia muốn cưới kế thất……” Ừ, Ôn Uyển không nói được nữa. Làm kế thất cho người ta thật không phải chuyện tốt đẹp gì! Nhưng nếu Hạ Hương nguyện ý Ôn Uyển cũng sẽ thành toàn.

Hạ Hương đã biết cái gì gọi là gậy ông đập lưng ông. Kiên trì nói mình nói bậy bịa đặt lung tung chính vì để Ôn Uyển không nghi ngờ mình.

Lập tức Ôn Uyển cười không được tức không xong. Người bên cạnh hiểu rõ mình cũng là một sự phiền toái. Xem đi, dùng kế sách này rất hữu dụng nha! Trực tiếp nắm bẩy tấc của nàng! ( túm đúng điểm yếu)

Hạ Hương bị nụ cười nhếch miệng của Ôn Uyển dọa sợ. Vốn tưởng rằng Ôn Uyển muốn đuổi nàng ra ngoài, không ngờ chỉ cho nàng lui xuống.

Bạch Thế Niên mang hai con trai trở về, người một nhà dùng bữa. Ôn Uyển nhìn Minh Cẩn từ lúc về nhà liền nhìn mình với ánh mắt chờ mong. Một bộ muốn nói ra suy nghĩ của mình nhưng lại không dám nói. Thấy vậy Ôn Uyển thật muốn cười. Kể từ khi Bạch Thế Niên trở lại, nàng thấy Minh Cẩn đáng thương hơn rất nhiều.

Ăn tối xong Minh Duệ dẫn Minh Cẩn ra khỏi chủ viện. Trước khi đi Minh Cẩn còn quay đầu lại nhìn Ôn Uyển, chỉ thiếu là nói mẹ, chờ mẹ qua con có lời muốn nói với mẹ.

Ôn Uyển cười gật đầu với Minh Cẩn.

Động tác nhỏ của Minh Cẩn sao giấu được Bạch Thế Niên. Nhưng Ôn Uyển còn ở đây hắn không tiện trách mắng con trai. Chờ sau khi con đi, Bạch Thế Niên mới lên tiếng: “Chờ Minh Cẩn tố khổ với nàng, nàng cũng không được chiều con.”

Ôn Uyển cười đáp ứng: “Nói không nhúng tay vào việc chàng quản con, ta sẽ không nuốt lời.”
Ôn Uyển đi thăm con, Minh Cẩn vừa thấy Ôn Uyển liền nhào vào ngực nàng: “Mẹ.” Trong giọng nói chứa rất nhiều ủy khuất.

Thật ra Minh Cẩn cũng không phải chịu ủy khuất gì, chính là hắn không muốn cùng cha đi phủ tướng quân. Đối mặt với những người đó hắn tình nguyện ở nhà học tập cùng tiên sinh: “Mẹ, mẹ nói với cha là con không đi. Ngày mai con ở nhà học cùng tiên sinh, con còn muốn thi trạng nguyên đó!”

Ôn Uyển không chiều theo Minh Cẩn: “Trước kia mẹ không tiện mang các con ra ngoài tiếp xúc với nhiều người, giờ cha các con về, dẫn con ra ngoài kiến thức là muốn tốt cho con. Học thì không vội, chờ sau tháng giêng lại học cùng Phương tiên sinh.” Ôn Uyển còn tính qua thời gian này sẽ đưa Minh Cẩn đến thư viện!

Minh Cẩn lầm bầm trong miệng tỏ vẻ bất mãn.

Ôn Uyển cười hỏi Minh Duệ: “Minh Duệ, con thấy thế nào?”

Minh Duệ suy nghĩ sau đó nói: “Đây là chuyện tất yếu phải làm. Qua một khoảng thời gian nữa là tốt rồi.” Vẫn trong phạm vi tiếp nhận của hắn, nếu vượt qua điểm mấu chốt của hắn, hắn cũng có ý kiến.

Ôn Uyển cười gật đầu một cái: “Thấy ca ca con nói chưa. Mẹ không tiện cho các con tiếp xúc với nhiều người, hiện cha các con về, thì các con phải nghe lời cha, ngoan ngoãn đi theo cha con.”

Minh Cẩn tức đầy một bụng.

Ôn Uyển về chủ viện nghe nói Bạch Thế Niên đang tắm, cười khẽ một tiếng, trừ ngày đầu tiên, mấy ngày này Bạch Thế Niên đều rất quy củ. Cũng làm khó hắn, kiềm chế rất cực khổ.

Bạch Thế Niên đang tắm trong phòng, nghe tiếng bước chân có chút không nhịn được: “Không phải nói không lên tiếng thì không được phép tiến vào sao.” Nói xong tiếng bước chân dừng lại, Bạch Thế Niên có chút bực mình.

Trước kia còn cảm thấy nha hoàn bên cạnh Ôn Uyển rất đắc dụng, hôm nay nghe Ôn Uyển nói liền cảm thấy những nha hoàn này đều là tâm lớn, đến chủ nhân ra lệnh cũng không nghe. Tất nhiên Bạch Thế Niên không nghĩ chuyện có nha hoàn bò lên giường gì gì đó. Chỉ đơn thuần là phiền chán.

Ôn Uyển vòng qua bình phong mĩ nhân, chỉ thấy vẻ mặt Bạch Thế Niên tức giận nhìn mình chằm chằm, Bạch Thế Niên vốn tưởng là nha hoàn không ngờ lại là Ôn Uyển.

Ôn Uyển mặc bộ quần áo như ý màu xanh nhạt, áo ngực cùng quần lụa mỏng màu đỏ thẫm, sắc đỏ của áo ngực nổi bật trên da thịt nhẵn nhụi, trắng mịn, phảng phất như khoác lên một lớp ánh sáng.

Bạch Thế Niên vẫn chưa phục hồi tinh thần, thốt lên: “Sao nàng lại vào đây?” Mấy ngày nay Ôn Uyển phòng bị hắn như vậy, đến phòng tắm trong phòng ngủ cũng không dùng mà dùng ở bên ngoài, hôm nay sao lại tiến vào phòng tắm rồi.

Trong lòng Bạch Thế Niên rất buồn bực, mặc dù trở về chuyện vợ chồng cũng có nhưng Bạch Thế Niên cảm thấy Ôn Uyển không nhiệt tình với chuyện vợ chồng. Như hôm trở về hắn phải dụ dỗ, lừa gạt cùng ăn quỵt mới được. Hiện tại thái độ của Ôn Uyển với chuyện này là không nhiệt tình, khiến Bạch Thế Niên cảm thấy có phải mình già thật rồi không, không còn mị lực nữa. Nhớ ngày đó thành thân, Ôn Uyển rất nhiệt tình đó!

Bạch Thế Niên vẫn tự nói với mình phải kiên nhẫn chút, an ủi mình là do Ôn Uyển quá bận, tinh lực không đủ cho nên mới không nhiệt tình với chuyện vợ chồng. Chờ sau khi hết bận là tốt rồi. Cho nên hai ngày này hắn đều thuận theo Ôn Uyển, không dám dùng sức mạnh nhưng dù thuận thế nào, buổi tối ôm Ôn Uyển nói được hai câu thì Ôn Uyển đã thiếp đi rồi, một mình hắn nhìn nóc giường thật lâu mới ngủ được. Cảm giác rất thống khổ!

Ôn Uyển để đồ trên tay xuống bàn, đi tới bên cạnh Bạch Thế Niên: “Ta tới đây có cần giật mình thế không? Mang quần áo đến cho chàng thôi.” Bạch Thế Niên là một đại nam nhân tiêu chuẩn, quần áo gì đó cũng phải là hạ nhân chuẩn bị tốt.

Bạch Thế Niên cười nói: “Vậy nàng đến đây chà lưng cho ta. Đúng lúc với không tới!” Ôn Uyển khó có khi hưng trí, không cụt hứng.

Ôn Uyển nghĩ ngày mai được nghỉ, cũng không cần cảnh giác, phòng bị cứng nhắc, giữa vợ chồng không thể túng dục nhưng cũng không thể không hài hòa, lạnh băng như vậy được.

Nhìn những vết sẹo khủng bố, dữ tợn trên người Bạch Thế Niên, tương lai con trai sẽ theo con đường của cha nó, đoán chừng cũng không ít hơn là bao, Ôn Uyển nghĩ thôi đã thấy sợ. Ôn Uyển khẽ thở dài một hơi nhưng lại nhanh chóng che dấu. Con trai muốn đi con đường này nàng sẽ không ngăn cản.

Lúc Ôn Uyển kỳ lưng cho Bạch Thế Niên, nước bắn ra không ít, đều bắn lên người. Phòng ngủ của Ôn Uyển có đốt địa long, phòng tắm liền với phòng ngủ, hơi nước tràn ngập phòng tắm, nhiệt độ quá cao làm hai gò má Ôn Uyển ửng đỏ như hai trái đào, người dính nước, áo ngực đỏ dính sát vào người, bên trong chỉ có một cái yếm, đường cong như ẩn như hiện, hết sức hấp dẫn.

Bạch Thế Niên vốn được đôi tay mềm mại không xương của Ôn Uyển lướt qua mà cảm thấy tâm viên mã ý, nhưng thái độ của Ôn Uyển trong thời gian này khiến hắn phải tự kìm nén, chờ xoay người muốn nói chuyện với Ôn Uyển, nhìn Ôn Uyển quyến rũ động lòng người, liền nuốt vài ngụm nước miếng. Đây mới là khảo nghiệm định lực.

Ôn Uyển thấy yết hầu Bạch Thế Niên trượt lên trượt xuống, nhưng không dám có động tác gì, trong lòng bật cười. Nhưng ngoài mặt vẫn cực kỳ nghiêm chỉnh nói: “Chà lưng rồi, còn chỗ nào muốn chà không?”

Bạch Thế Niên nhịn, lại nhịn: “Nàng bóp vai cho ta đi! Gần đây vai có chút đau.”

Ôn Uyển đứng lên, một đôi tay mềm mại khẽ ấn. Bạch Thế Niên hít sâu một hơi, tự nói với mình, cần ổn định, cần ổn định. Được rồi, nhịn nữa cũng không nhịn được.

Ôn Uyển thấy Bạch Thế Niên một mực hít sâu, lén cười. Một đôi ngọc thủ không an phận đi xuống dưới.

Ôn Uyển cảm giác được thân thể Bạch Thế Niên đều căng thẳng rồi, tuy vậy vẫn chưa có động tác gì. Ôn Uyển biết Bạch Thế Niên đang kìm nén, trong lòng Ôn Uyển có cảm động, cũng có vui mừng. Không nhịn được ôm hắn từ phía sau, mặt dán mặt, giọng nhỏ như muỗi lẩm bẩm: “Chàng ngốc.” Có một người chồng như thế vợ còn cần gì hơn.

Bạch Thế Niên cố nén kích động, hắn bây giờ thật hận không thể đè vợ xuống dưới thân, yêu thương một trận. Nhưng mà lúc này hắn còn chút ý chí: “Vợ, mai nàng còn rất nhiều việc đó!” Dù sao ngày mai phải gặp hoàng đế, nếu lại dậy muộn, chung quy vẫn không tốt. Làm gì cũng không được để lỡ chính sự.

Ôn Uyển khẽ cười nói: “Ngày mai ta được nghỉ.”

Lời này khiến Bạch Thế Niên triệt để giải phóng. Nghe xong lời này Bạch Thế Niên đứng lên, kéo Ôn Uyển vào thùng tắm, cúi đầu cắn môi son, Ôn Uyển nhiệt tình đáp lại.

Nụ hôn giống như ngọn lửa thiêu đốt toàn thân, lan thoe huyết dịch, thiếu đốt mãnh thú ẩn núp dưới đáy lòng Bạch Thế Niên. Mấy ngày này vẫn một mực ẩn nhẫn, lại ẩn nhẫn, hôm nay rốt cuộc có thể giải phóng.

Quần áo không cần cởi, trực tiếp xé, giật xuống, ném ra ngoài thùng tắm, hai người rất nhanh trần trụi đối diện nhau , Bạch Thế Niên lầm bầm nói: “Vợ, nàng thật đẹp.”

Có sự giáo huấn lần trước, Bạch Thế Niên cũng sợ hắn làm Ôn Uyển đau đớn, cho nên động tác cực kỳ ôn nhu, đáng tiếc đến cuối vẫn không khống chế được.

Sau khi hoan ái xong Ôn Uyển ôm hắn thật chặt, không nỡ buông ra.

Lúc này nước không lạnh nhưng cũng không còn nóng, Bạch Thế Niên biết da mặt Ôn Uyển mỏng, cũng không gọi thêm nước, dựa vào thùng tắm, lấy khăn lông lau thân thể hai người rồi ôm Ôn Uyển về phòng.

Bạch Thế Niên đặt Ôn Uyển bám dính lấy mình không nỡ buông ra xuống, vừa trải qua một cuộc hoan ái, toàn thân Ôn Uyển phiếm hồng, ánh mắt mê ly nhìn hắn không nói hết được sự quyến rũ, xinh đẹp. Bạch Thế Niên lại không an phận rồi.

Bạch Thế Niên khàn giọng nói nhỏ: “Vợ, chúng ta lại một lần nữa nhé!”

Ôn Uyển không nói, chỉ hôn môi Bạch Thế Niên, đầu lưỡi mở môi Bạch Thế Niên ra, lẻn vào trong, thân thể mềm mại còn cọ cọ vào người Bạch Thế Niên. Bạch Thế Niên rất hưởng thụ sự chủ động của Ôn Uyển, vừa định đặt Ôn Uyển xuống dưới thì nhận thấy sự phản kháng của Ôn Uyển.

Ôn Uyển chậm rãi hoạt động trên người Bạch Thế Niên, khẽ cắn, vuốt ve cổ, xương quai xanh, bả vai hắn. Nàng muốn chủ động.

Bạch Thế Niên thích là người khống chế nhưng cũng không bài xích Ôn Uyển chủ động, nhiệt tình. Nhưng đến cuối, Bạch Thế Niên không thấy đủ thỏa mãn, liền biến bị động thành chủ động, Ôn Uyển mơ hồ thế nào đến cuối lại để Bạch Thế Niên chủ đạo. Xem ra muốn ở trên giường chủ khống là không thể.

Ôn Uyển rất nhanh bị từng đợt va chạm mãnh liệt vùi lấp tinh thần. Đến cuối, Ôn Uyển mềm mại nằm úp sấp trong ngực Bạch Thế Niên.

Ôn Uyển cuộn trong ngực Bạch Thế Niên, ngọt ngào, nũng nịu kêu: “Lão công.” Nam nhân và nữ nhân không chỉ cần tâm linh kết hợp mà còn phải thể xác hòa tan mới thật sự hoàn mĩ.

Được rồi! Ôn Uyển cảm thán, vẫn chưa xong, ánh mắt Bạch Thế Niên vẫn lập lòe tỏa sáng nhìn nàng. Ôn Uyển thất thanh kêu lên: “Lão công, không phải chàng…….”

Bạch Thế Niên khẽ cười, cắn cổ Ôn Uyển một cái: “Vợ, ngày mai nàng được nghỉ, hôm nay chúng ta tận hứng đi, được không?” Thấy Ôn Uyển chưa trả lời, liền cắn tai Ôn Uyển nói: “Vợ, còn nhớ ở thôn trang chúng ta vô tận ân ái không?”

Ngực Ôn Uyển run lên, năm đó ở Ôn Tuyền thôn trang, hai người hoan ái như vô cùng vô tận, cũng chính vì quá hoàn hảo mà nhớ lại ngực đã nảy lên không bình thường. Nhìn vẻ mặt chờ đợi của Bạch Thế Niên, Ôn Uyển không nhịn được cúi đầu, cắn cổ Bạch Thế Niên: “Nhớ, vẫn luôn nhớ nhưng mà không dám nghĩ đến.”

Lần này Ôn Uyển đã không còn lý trí, quên mất tự kiềm chế, Bạch Thế Niên cho rằng ở nhà mình căn bản không có ý tứ muốn che dấu, hai người quên mình cùng lên cao trào.

Đến nỗi âm thanh như khóc như than khiến Thu Hàn hầu hạ bên ngoài đỏ mặt, đứng ngồi không yên. Cuối cùng rốt cuộc không chịu được phải ra khỏi phòng tìm Hạ Ảnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.