Nếu Cho Chàng Một Cơ Hội, Là Hạnh Phúc Hay Đau Khổ?

Chương 20: Cầu hỉ thước




Lần cuối cùng Thẩm An Nhược và Giang Hạo Dương cãi nhau, phương án của tổ dự án mà Thẩm An Nhược tham gia cuối cùng cũng đã được đưa vào ứng dụng, vì thế buổi tối tổ trưởng tổ dự án mời mọi người đi uống rượu chúc mừng. Tối hôm đó mọi người uống được kha khá bắt đầu chuyển sang màn chuốc rượu lẫn nhau, An Nhược thấy tình hình không ổn, vội vàng trốn vào nhà vệ sinh.

Cô gọi điện cho Giang Hạo Dương đang đi thực tập dưới vùng quê, mới nói chưa được nửa câu đã thấy không hài lòng, chẳng bao lâu sau thì bắt đầu bực mình khó chịu. Thực ra gọi là cãi nhau thì không đúng, vì cô đã chán cãi vã, giọng nói của Giang Hạo Dương cũng không giữ được kiên nhẫn nữa, chỉ không ngừng lặp lại một câu nói: “Thẩm An Nhược, em đã nói đủ chưa? Bản thân em không thấy quá phiền phức sao? Ngày mai chúng ta nói chuyện tiếp được không, hôm nay anh thật sự rất mệt rồi.”

Cuối cùng Thẩm An Nhược kết thúc câu chuyện: “Giang Hạo Dương, không cần phải đợi tới ngày mai đâu. Chúng ta cứ cố gắng duy trì như thế này làm gì, chỉ khiến cả hai đều cảm thấy không thoải mái. Hay chúng ta chỉ làm bạn bình thường thôi, được không?”

Giang Hạo Dương im lặng trong giây lát, lạnh lùng nói: “Tùy em”, rồi cúp điện thoại.

Lúc Thẩm An Nhược quay lại, đám đồng nghiệp nam đã uống say tới mức không phân biệt được phương hướng, chí có cô là còn tỉnh. Cô nhìn chòng chọc điện thoại của mình, cả buổi tối chỉ mong nó đổ chuông, nhưng từ đầu đến cuối vẫn im thin thít. Cuối cùng không cam tâm, đành tự mình gọi lại, dù đã kết thúc nhưng cũng muốn nói một câu tạm biệt, một cuộc, hai cuộc… đối phương không nhấc máy.

Thẩm An Nhược nói với chính bản thân. Mình chỉ gọi mười cuộc, nhiều nhất là mười cuộc, cũng là cơ hội cuối cùng của cả hai, nếu anh ấy không nhấc máy, như thế sẽ thực sự dừng lại ở đây. Điện thoại đã nóng ran, một lần nữa thông báo: “Thuê bao không liên lạc được”.

Lòng An Nhược mỗi lúc một lạnh lẽo, cô kiên quyết tắt điện thoại, cảm giác tuyệt vọng lan ra khắp cơ thể, bàn chân, lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi, dần dần cả người, trái tim cũng bắt đầu cảm thấy nguội lạnh. Cô mím chặt môi, cảm thấy trong đầu là một mớ bùng nhùng nhưng lại tỉnh táo hơn bao giờ hết, cũng tựa như bị lạc ở một ngã tư vô cùng đông đúc, cuối cùng vẫn phải lựa chọn một con đường để đi tiếp.

Sau đó khi mọi người ra về, Thẩm An Nhược nói: “Tôi còn đợi bạn, lát nữa sẽ gặp nhau ở đây luôn.” Đám đàn ông đã uống nhiều dặn dò cô một hồi nhưng không cảm thấy có điều gì không ổn.

An Nhược ngồi trên ghế cao ở trước mặt quầy bar, gọi người pha chế rượu mang cho mình một ly cocktail. Người đó hỏi cô: “Cô muốn uống loại nào?”

Trước đây cô rất ít khi uống cocktail, lại không thường xuyên đến bar, trong chốc lát lại không nghĩ ra cái tên nào bèn nói: “Tùy ý anh, chỉ cần màu sắc đẹp là được.”

Người đó vui vẻ đáp lại cô: “Tôi mới chế được một loại bảy sắc cầu vồng, từ màu đỏ cho đến màu tím, có bảy kiểu tất cả. Cô muốn uống loại nào?”

“Vậy, mỗi loại một ly đi.” Thực ra An Nhược đã uống khá nhiều, bắt đầu thấy váng vất, suy nghĩ không còn rõ ràng nữa. Cô nhớ bản thân mình trước kia luôn luôn được mọi người khen là con bé ngoan ngoãn dễ bảo, mọi người sẽ chẳng bao giờ biết được đã bao lần cô có ý nghĩ muốn làm chuyện xấu xa. Cô bỏ một ít ớt vào thức ăn của con chó nhà bà Lý vì nó dám bắt nạt con mèo cô thích, cô lén làm hỏng lốp xe của cô Lâm ở lầu năm vì cô ấy chửi chú Triệu tàn tật ở lầu một. Phải rồi, cô còn cùng Hạ Thu Nhạn lập mưu chơi xấu đứa bạn mập ý cùng bàn vì cô ta dám ngang nhiên nói xấu cô ngay trước mặt Thu Nhạn. Lần đó, Hạ Thu Nhạn viết một bức thư tình giấu tên gửi cho cô bạn cùng bàn với An Nhược đó, trong thư hẹn cô ta đến một chỗ nào đó gặp mặt. Cô bạn mập ú ngơ ngơ ngẩn ngẩn nguyên cả ngày, sau đó không thể kiềm được quay sang hỏi ý kiến của An Nhược làm cô cười đau cả bụng. Trò đùa đó thật sự rất độc ác, sau đó An Nhược sợ rằng đã làm tổn thương cô ấy, nhưng may mà không sao, cô bạn đó không những không bị đả kích mà từ đó bỗng trở nên tự tin xinh đẹp hơn, trái lại khiến An Nhược cảm thấy rất khó chịu.

Lúc này, cô muốn làm chuyện xấu kinh khủng. Các cô gái độc thân trong tiểu thuyết ngồi ở bar nhất định sẽ có người ái mộ, rồi từ đó thêu dệt nên một mối tình lãng mạn. An Nhược nghĩ, cơ duyên đẹp đẽ thì thật sự cô không mong, có điều nếu một người đàn ông nhìn thuận mắt, có thể dựa vào mà xuất hiện bây giờ, không chừng cô sẽ phóng túng một chút, coi như chúc mừng bản thân chính thức thất tình, lần này, cô nhất định sẽ không quay lại.

Bảy ly cocktail đã được xếp thành một hàng, quả nhiên giống hệt như một chiếc cầu vồng tuyệt mỹ. An Nhược hỏi: “Ly màu xanh lá cây tên là gì vậy?”

“Dập dờn sóng biếc.”

“Còn màu tím này thì sao?”

“Sắc tím đam mê.”

An Nhược cười: “Thật sự rất sáng tạo… Đều do tự anh đặt tên hả? Màu đỏ kia không phải là lửa tình rực cháy đấy chứ?”

“Không phải, ly đó gọi là nhiệt huyết sục sôi.”

Cuối cùng Thẩm An Nhược không nhịn được bò ra cười.

Đúng lúc ấy, cô cảm thấy có người đang vỗ nhẹ vào vai mình, cô giật mình quay đầu lại nhìn, thấy một người đàn ông trẻ đang cười với cô: “Tôi có thể ngồi ở đây được không?”

“Xin mời, cứ tự nhiên. Quán bar này đâu phải do tôi mở.” Thẩm An Nhược liếc nhìn người đàn ông kia, không phải Thượng đế nghe thấy lời than thở của cô mà ngay lập tức cử người đàn ông này đến bên cô đấy chứ? Dáng người khá cao ráo, đáng tiếc tư chất yếu đuối chỉ đạt ba điểm, rõ ràng là trông hơi tầm thường.

Thẩm An Nhược cầm ly rượu màu đỏ lên, xoay đi xoay lại ngắm sắc rượu đổi màu, không quan tâm tới anh ta nữa. Nhưng từ khóe mắt cô vẫn có thể nhận ra người đàn ông đó đang nhìn mình.

“Cô tên là gì?”

“Anh đang kiểm tra hộ khẩu của tôi đấy sao?”

“Không, cô dung mạo xinh đẹp, tư chất tuyệt vời, tôi mới nhìn từ xa đã thấy vô cùng ngưỡng mộ, rất muốn làm quen với cô.”

Thẩm An Nhược uống hết một lý, lòng thầm nghĩ thời đại bây giờ còn có kiểu làm quen như thế này sao. Thật đáng thương, thật đáng sợ, người đàn ông này không thể không chấm trượt.

Cô cười miễn cưỡng: “Xin lỗi anh, tôi đang đợi bạn trai.”

“Tôi biết, những cô gái dè dặt và nhút nhát đều lấy cớ này cả. Tôi rất thật lòng muốn làm quen với cô mà…”

Người đàn ông này quá nóng vội, thậm chí còn dám cầm tay Thẩm An Nhược. An Nhược giằng ra nhưng không được.

Quán bar này được dư luận đánh giá rất tốt, trị an cũng không có gì phải phàn nàn, không ngờ lần đầu tiên tới đây lại gặp phải chuyện này, chỉ trách số cô quá ‘may mắn’ mà thôi. Cô nhìn xung quanh, tìm hướng có bảo vệ để đi tới, nếu tình huống bất lợi quá có thể yêu cầu giúp đỡ hay dùng bình xịt trong túi xách để xử lý tên yêu râu xanh này nhỉ? Lúc cô còn đang tính toán thì bỗng nghe thấy giọng của một người đàn ông ở trên đầu mình: “Xin lỗi, phiền anh bỏ tay bạn gái tôi ra.”

Thẩm An Nhược đang ở thế co kéo về phía đằng sau, lại bị người đàn ông bỏ tay ra đột ngột, ngay lập tức theo quán tính ngã ngửa ra sau. Cô nhắm mắt, chuẩn bị tư thế hi sinh trong vinh quang thì lại ngã vào một vòng tay đã đợi sẵn.

Rất nhanh người đàn ông kia đỡ cô ngồi vững, Thẩm An Nhược quay đầu định cảm ơn, nhìn rõ gương mặt của người đó thì lại bật cười: “Ôi, sao lại là anh?”

Người đàn ông vừa nãy đứng sau lưng cô giờ cũng ngồi xuống bên cạnh, mỉm cười đáp lại, lúm đồng tiền bên má lúc ẩn lúc hiện: “Không phải cô nên nói: Anh già thế nào à?”

Câu này có sự tích của nó. Hai người bọn họ lần đầu gặp nhau tại một đám cưới, họ là bạn cùng học đại học của cô dâu chú rể, vừa hay bị xếp vào chung một bàn, ngoài việc tự giới thiệu qua lại hoàn toàn không biết phải nói chuyện gì. Thật trùng hợp, chỉ hai tháng sau, hai người lại gặp nhau, lần này họ cùng làm phù dâu phù rể. Hành trình ngày hôm đó rất dài, từ nhà chú rể đến nhà cô dâu phải mất đến ba tiếng. Trên xe, mọi người đều cảm thấy buồn chán bèn yêu cầu phù dâu phù rể lần lượt kể chuyện cười. An Nhược không biết kể chuyện gì, suy đi nghĩ lại cuối cùng miễn cưỡng nghĩ ra một chuyện: “How are you? Bạn thế nào? How old are you? Bạn già thế nào?” Câu chuyện cười này hơi nhạt, hình như chỉ có anh cười để giữ thể diện cho cô, vì thế ấn tượng của cô dành cho người đàn ông có lúm đồng tiền này khá sâu sắc. Không ngờ anh vẫn còn nhớ.

Người đàn ông vừa tùy tiện nắm tay An Nhược đã lui mất, An Nhược lấy khăn lau chỗ tay bị tên đó nắm chặt, khẽ nghiêng đầu nói với vị cứu tinh của mình: “Vừa nãy rất cảm ơn anh.”

“Chuyện nhỏ thôi mà. Cô ngồi một mình à?”

“Tôi ngồi với bạn. Anh là Trần… Thiếu…” vừa rồi bị cẳng thẳng, đầu óc Thẩm An Nhược vẫn chưa bình tĩnh trở lại.

“Trình Thiếu Thần.”

“Cái tên này thật trúc trắc, làm người ta khó phát âm rõ ràng.”

“Tôi vô tội mà, tên của tôi đâu phải do tôi tự chọn đâu.” Lúm đồng tiền của Trình Thiếu Thần lại sâu hơn một chút, “Thẩm An Nhược, là tên này đúng không? Cái tên này đọc cũng đâu có dễ dàng, chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân thôi.”

“Cũng không phải do tôi tự chọn mà.”

Thẩm An Nhược bỗng cảm thấy thực ra tối nay mình không hẳn là quá xiu xẻo.

Cô và Trình Thiếu Thần gặp nhau lần thứ ba cũng tại một buổi hôn lễ. Con trai của chủ tịch hội đồng quản trị Nghê thuộc tập đoàn Chính Dương cưới vợ, mấy cô gái trẻ như Thẩm An Nhược cũng tới giúp chạy việc. Cô dâu chú rể vốn đang làm việc ở nước ngoài, bởi thế tư tưởng của họ khá thoáng, lần này về nước chỉ là tổ chức tiệc cưới bù, vì thế chỉ làm một bữa tiệc buffet ngoài trời đơn giản ở một trang trại ngoại ô thành phố. Thẩm An Nhược đứng phía sau chủ tịch Nghê ở lối vào giúp chỉ đường, lúc Trình Thiếu Thần vừa xuống xe cô đã ngay lập tức nhận ra anh.

Khách khứa của ngày hôm đó phần nhiều đều là những vị đã qua tuổi trung niên đầu trọc bụng phệ, Trình Thiếu Thần nhanh nhẹn phong độ lại rất anh tuấn, như thiên nga giữa bầy vịt. Anh bắt tay với chủ tịch Nghê và phu nhân, nói là thay mặt cha mẹ đến dự, chúc mừng hạnh phúc và tỏ ý xin lỗi. Chủ tịch Nghê đối với anh rất nhiệt tình, còn nói lúc nào rảnh rỗi muốn đến thành phố W thăm bạn cũ lâu ngày không gặp.

Thẩm An Nhược đứng ngoài quan sát rất hờ hững, cảm thấy người này thật sự có quá nhiều bộ mặt. Lúc gặp nhau lần đầu tiên, anh chỉ là một thanh niên kiệm lời ít nói, trong ánh mắt có chút buồn bã, hình như không nói câu nào, uống rượu cũng ít nhưng vẫn rất phong độ, lúc người khác nói chuyện thường tập trung nhìn thẳng vào mắt đối phương, chăm chú lắng nghe, khi tiệc tàn còn chủ động chở Thẩm An Nhược và mấy cô gái về. Lần thứ hai khi làm phù rể, anh trở thành một chàng trai nổi bật, ánh mắt dịu dàng ấm áp, nét cười rạng rỡ, vô cùng tích cực giúp chú rể giải vây, còn hóa giải cho anh ấy vô số tình huống mà vẫn tỉnh bơ như không, tư chất ngời ngời, nói năng lại khiêm tốn, là một mẫu hậu bối vừa hào hoa phong nhã vừa lễ độ cung kính.

Chào hỏi xong xuôi, anh cười khẽ với Thẩm An Nhược, cô đưa anh tới hội trường, cảm thấy rất vui vì sự trùng hợp này nên khẽ mỉm cười.

Bộ dạng lúc này của Trình Thiếu Thần cũng gần giống như lần thứ hai bọn họ gặp nhau, rất thảnh thơi, ung dung và sáng chói. Anh hỏi: “Lần tới cô sẽ tham gia lễ cưới của ai nữa? Có lẽ tôi cũng quen người đó.”

“Gần đây thì không có.” Thẩm An Nhược cũng mỉm cười, “Gặp lại anh, bỗng dưng khiến tôi nhớ tới một bộ phim…”

“Hả? Phim nào?”

An Nhược định nói Bốn đám cưới một đám ma1, bỗng nhiên nghĩ tới kết thúc của bộ phim đó, nói ra sợ có phần hơi lẳng lơ bèn tìm một chủ đề khác, giả vờ lảng đi.

Bốn đám cưới một đám ma1: Bộ phim của đạo diễn Mike Newell, kể về Charles cùng nhóm bạn chuyên làm phù dâu, phù rể cho các đám cưới. Anh gặp Carrie trong một đám cưới như thế và ngay lập tức phải lòng cô. Tuy nhiên, vì do dự, hoài nghi trước tình yêu sét đánh này mà anh bở lỡ cơ hội cưới Carrie – người mà sau này anh mới nhậ ra là tình yêu đích thực bấy lâu nay anh tìm kiếm…

Hôm nay, bọn họ lại gặp nhau tình cờ hệt như thế. Trình Thiếu Thần chỉ vào dãy ly tách trước mặt Thẩm An Nhược: “Cô định uống hết chỗ này sao?”

“Tôi mời anh, xin cứ tự nhiên lựa chọn cho mình.” Cô đã uống mất ly ‘Nhiệt huyết sục sôi’, lại thuận tay cầm ly màu cam. Trình Thiếu Thần cũng cầm ly màu tím gần anh nhất, ngắm nhìn mấy giây, rồi lại từ từ đặt xuống, đổi sang ly màu xanh, nhấp một ngụm rồi nhíu mày: “Trong này có wishky sao? Tôi còn tưởng cô đang uống nước ngọt.”

“Ai lại tới chỗ này uống nước ngọt chứ? Quái đản quá.”

Trình Thiếu Thần vẫy nhân viên phục vụ lại: “Mang cho tôi một cốc nước lạnh.” Ngừng một chút rồi nói tiếp: “Mang thêm cho cô đây một cốc nữa.”

Thẩm An Nhược chống cằm nghiêng đầu nhìn anh cười khẽ: “Anh biết không, cầu vồng thật ra có hai loại, màu đỏ bên ngoài màu tím bên trong gọi là cầu vồng, màu tím ở ngoài màu hồng ở trong gọi là mây ngũ sắc, ngoài vành của cầu vồng, chúng ta rất ít khi có thể nhìn thấy. Ngày trước cha tôi đã từng nói, hôm tôi ra đời cũng là lúc vừa mưa xong, trên trời có cầu vồng, suýt chút nữa đã đặt tên cho tôi là Thẩm Nghê Hồng. À, mà tại sao anh không uống ly màu tím đó?”

“Đây là lần đầu tiên tôi được nghe chuyện này. Cái tên Thẩm Nghê Hồng rất hay, lại hợp với bộ dạng của cô bây giờ. Cô uống nhiều cũng nói nhiều hơn bình thường thì phải.” Trình Thiếu Thần cầm lấy ly rượu trên tay cô rồi đưa cho cô cốc nước lạnh, “Bao giờ cô định về? Bạn cô ở đâu? Đã rất muộn rồi đấy.”

Hôm đó anh uống thay cô mấy ly cocktail màu sắc bắt mắt, nhất định đợi cho tới khi cô muốn về, rồi lại đi thanh toán, Trình Thiếu Thần nói: “Cho phép tôi được mời cô.” Thẩm An Nhược liếc xéo anh: “Anh à, anh họ gì thế?”

“Tôi họ Trình, tôi tưởng cô vẫn nhớ chứ.” Ở nơi công cộng giằng co nhau thật sự không hay ho gì, anh chặn tay cô lại, ngón tay của anh rất mạnh mẽ, cô giằng ra không được, chỉ đành nhìn anh thanh toán.

Dù Thẩm An Nhược có say rượu nhưng vẫn hệt như lúc bình thường, bước đi rất vững vàng, huống hồ lúc đó cô đã say đâu. Nhưng Trình Thiếu Thần luôn đi sát cạnh cô. Lúc bước ra ngoài cửa, đột nhiên có người bước vào nên đụng phải, An Nhược bị đẩy lại một bước, Trình Thiếu Thần vội đỡ lấy, cô thuận đà ngã vào vòng tay anh. Gió lạnh bên ngoài thổi tạt vào người, hơi rượu dâng lên, thực ra cô uống không nhiều, nhưng vòng tay của người đàn ông này thật sự khiến cho người khác rất an tâm, thậm chí còn có cảm giác thân quen. Cô nghĩ tới ý định tà ác hồi tối, trong đầu hai loại ý tưởng giao tranh nhau.

Trình Thiếu Thần đỡ cô lên xe, cài dây an toàn giúp cô, còn mở hé cửa sổ. Gió thổi vào làm đầu óc cô thật sự choáng váng, lại nghe thấy tiếng người bên cạnh hỏi: “Cô đang ở đâu?” Thấy cô không trả lời, một lúc sau lại hỏi: “Cô định đi đâu?”

Thẩm An Nhược nghe thấy tiếng của mình hình như từ nơi nào đó rất xa vọng lại: “Đi đâu cũng được.” Cô hơi buồn ngủ.

Giọng của người đàn ông đó hình như cũng ở rất xa, như thể đang cười: “Đây có phải là câu trả lời từ miệng một cô gái ngoan hiền không đây?” Hình như chiếc xe bắt đầu chuyển động, một lúc anh lại nói: “Này cô, đừng ngủ đấy. Cô Thẩm? Thẩm An Nhược? Cô có hiểu là trước mặt đàn ông cô không nên mất phòng vệ như thế này không? Cô sẽ gặp nguy hiểm. Cô không sợ tôi làm gì cô sao?” Bỗng nhiên anh day day tai cô.

Thẩm An Nhược cảm thấy hơi đau, dựa vào một bên cửa xe miễn cưởng mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn anh: “Anh ở một mình với phụ nữ vừa uống rượu cũng rất nguy hiểm đấy. Ôi, lẽ nào anh không nhận ra rằng tôi bây giờ chỉ mong anh ngồi sát vào mình sao?” Cô liếc nhìn anh sóng mắt lả lơi, đáng tiếc kinh nghiệm vẫn còn rất non kém.

Trình Thiếu Thần khựng lại giây lát rồi bật cười lớn: “Đây lẽ nào là kiểu trêu chọc tán tỉnh trắng trọn mà người ta đồn đại sao?”

“Không, đây là kiểu dụ dỗ lộ liễu.” Thẩm An Nhược mơ hồ đáp lại. Hôm nay uống rượu xong cô thật chẳng ra sao, thực ra cô vốn có thể uống nhiều hơn nữa mà vẫn không vấn đề gì.

Trước khi Thẩm An Nhược chìm vào giấc ngủ, cô còn láng máng nghe thấy tiếng Trình Thiếu Thần ngồi bên cạnh khẽ thở dài: “Đầu óc vẫn còn minh mẫn lắm.”

**** ***

Lúc Thẩm An Nhược tỉnh dậy, cô chỉ cảm thấy đầu mình đau như muốn nứt ra, cổ họng khô khốc. Cô ngồi dậy, dần dần hồi tưởng lại câu chuyện xảy ra đêm qua, từng việc từng việc một, thậm chí cả câu nói cuối cùng trước khi ngủ gục. Quần áo của cô vẫn chỉnh tề như cũ, chỉ có áo khoác ngoài và giầy thì được tháo ra, trên người còn đắp thêm một tắm chăn tơ tằm.

Thật đáng buồn biết bao, đến cả quyền được mượn rượu tầm hoan cũng không có, cô vốn tưởng rằng cứ say đến quên trời quên đất như thế, lúc tỉnh dậy thì đã vật đổi sao dời, thế sự xoay vần, mọi chuyện theo thời gian đổi khác hoàn toàn. Cô vốn rất tự hào vì tư duy minh mẫn của mình, lúc này lại chỉ muốn kề đầu mình vào máy chém, chém phăng đầu mình đi.

Xung quanh chỉ toàn là bóng tối, thấp thoáng ánh đèn phía xa khiến lòng người an tâm phần nào. Cô lảo đâỏ bước về phía ánh sáng, bỗng nhận ra mình vẫn có thể bước đi rất vững vàng, thậm chí không chút lọang choạng, chỉ có đầu là vẫn còn đau buốt.

Cách bài trí của căn hộ này rất lạ lùng, hình như không có tường ngăn. Thẩm An Nhược ôm trán ngồi xuống chiếc ghế thấp cạnh cây đèn một lúc, cảm giác trong phòng hình như sáng hơn ban nãy rất nhiều, ngẩng đầu lên thấy Trình Thiếu Thần đang đứng cách mình hai mét, nhìn chăm chú. Anh mặc bộ quần áo ở nhà, tóc vẫn còn ướt, hình như vừa tắm xong.

Thấy cô ngồi đó, mắt anh thoáng chút ngạc nhiên, anh cười: “Cô tỉnh nhanh thật.”

Cô chỉ lặng lẽ nhìn anh. Những lần trước thấy anh đều ở những nơi đông người trang trọng, vận y phục thẳng thớm không một nếp nhăn, giờ nhìn anh trong bộ dạng này lại cảm thấy hết sức bỡ ngỡ. Để che giấu sự bối rồi, có lẽ cô nên đứng dậy la toáng lên. Sao tôi lại ở đây? Để duy trì phẩm giá thục nữ, có lẽ cô nên đưa tay về phía anh cười khẽ: Chào anh, cảm ơn anh đã đưa tôi về đây. Để… cách hành xử nào phù hợp với tình huống hiện giờ đây? An Nhược nghĩ lúc này bộ dạng mình chắc chắn trông rất ngu ngốc, cơn đau đầu ập đến làm cho cô chẳng nghĩ được điều gì.

May thay Trình Thiếu Thần không đứng ở đó lâu, anh đi qua chỗ An Nhược ngồi, chí nói đơn giản: “Cô muốn uống nước không? Nước nóng hay lạnh?”

“Nước ấm đi, cảm ơn anh.” Thẩm An Nhược nghe thấy mình điềm tĩnh nói.

Thẩm An Nhược uống vài ngụm, vẫn cảm thấy ngại ngùng không biết chui vào đâu. Tiết mục đã suy tính tối qua, giờ cô cũng chẳng còn đủ dũng cảm mà diễn tiếp nữa, đành giả vờ ngốc: “Tối nay phiền anh quá. Tôi nghĩ mình nên về thôi.”

“Ở lại đây đi, đã ba giờ rồi.” Giọng Trình Thiếu Thần vẫn bình thản như không.

Thẩm An Nhược thấy tim mình đập thình thịch, lại nghe thấy anh nói tiếp: “Tôi mệt lắm rồi, không thể lái xe đưa cô về được nữa. Trong khu này cũng rất khó gọi taxi cho cô.”

“Tôi có thể gọi…”

“Không an toàn đâu.” Anh vừa nói hết câu, bỗng nhớ ra điều gì đó liền bật cười, bổ sung thêm, “Không chừng ở cùng với tôi lại an toàn hơn.”

Thẩm An Nhược đang cố gắng tiêu hóa những ý trêu chọc trong câu nói của anh, lại nghe anh nói tiếp, “Cô có thể đi tắm, tôi đã đặt quần áo ngủ, khăn mặt và bàn chải mới trong phòng tắm.” Khi ngẩng đầu lên thì anh đã cầm gối và chăn đi mất.

Thẩm An Nhược đi rửa mặt, rồi mặc bộ đồ cũ quay về giường nằm, Trình Thiếu Thần vẫn để đèn để cô có thể nhìn thấy đường. Không gian và ánh sáng của căn hộ này được thiết kế rất kì lạ, cô không biết Trình Thiếu Thần đang ở đâu, đến cả tiếng thở của anh cô cũng không nghe thấy. Cô chỉnh lại đèn đầu giường, hạ ánh sáng yếu đi một chút.

Trong phòng vô cùng yên tĩnh, ngoài tiếng tim đập của cô, còn có âm thanh của máu đang chảy trong huyết quản. Rõ ràng im ắng như vậy nhưng cô lại cảm giác như có thiên binh vạn mã đang lao rầm rập tới, khiến cho tai mình ù đặc. Cô lấy gối úp lên đầu mình, cứ như thế trằn trọc cho tới tận lúc trời bắt đầu hửng sáng mới có thể ngủ thiếp đi.

Lần thứ hai tỉnh dậy đã gần giữa trưa, cũng may hôm nay là thứ Bảy. Cuối cùng Thẩm An Nhược có thể nhìn rõ căn hộ, thì ra toàn bộ là một không gian mở, tất cả các phòng chức năng đều chỉ phân biệt bằng trần nhà và mặt sàn, phòng ăn, phòng đọc sách hoặc phòng khách đều chỉ ngăn cách bằng một bức bình phong bằng giấy trắng, màu sắc đường nét đều hết sức đơn giản, đồ dùng trong nhà cũng ít, không giống như một căn hộ đang có người ở. Một không gian rộng lớn với cách bố trí như thế này thật sự quá xa xỉ.

Trình Thiếu Thần vẫn đang ngủ, cuộn tròn trong chăn nằm dài trên sofa, tay chân hở cả ra ngoài, môi hơi mím lại trông như một cậu bé, hoàn toàn không giống với dáng vẻ nho nhã, đứng đắn của anh thường ngày. Cô rón rén đi qua, vệ sinh cá nhân xong xuôi bước ra thấy anh đã tỉnh dậy, dụi dụi mắt hỏi: “Cô có biết làm bữa sáng không?”

Gian bếp của Trình Thiếu Thần vô cùng sạch sẽ, tất cả các thiết bị điện tử và đồ dùng đều có đủ, thậm chí đến cả bột gạo và gia vị cũng có, chỉ có điều phần lớn đều chưa mở bao bì, trong tủ lạnh cũng còn có một ít rau cải tươi. Thẩm An Nhược cảm thấy con người này thật kì lạ. Cuối cùng cô quyết định làm bánh trứng và cháo kê, dùng cải trắng và dưa chuột trộm làm hai loại salat. Sau khi dọn dẹp ngăn nắp, lúc cô chuẩn bị ra về thì Trình Thiếu Thần đã thay quần áo xong: “Tôi đưa cô về.”

“Không cần phiền anh thế đâu, tôi đi taxi là được rồi.”

“Cô đang sống ở khu mới à? Hôm nay tôi có việc ở chỗ đó, cũng thuận đường.”

Trình Thiếu Thần lái xe nhanh nhưng vẫn rất cẩn thận. Thẩm An Nhược lại cảm thấy đau đầu trở lại, cô nhớ ra từ tối hôm qua đến giờ điện thoại vẫn tắt, sợ công ty có chuyện bèn mở máy. Điện thoại của cô vừa mở, chỉ vài giây sau, một chuỗi các tin nhắn ồ ạt đến. Cô mở tin nhắn ra xem, có rất nhiều cuộc gọi nhỡ của Giang Hạo Dương, tổng cộng là sáu cuộc, từ mười hai giờ đến hai giờ sáng. Thẩm An Nhược ngớ người ra một lúc rồi khẽ thở dài, bấm nút xóa toàn bộ tin nhắn và số điện thoại. Khi dòng chữ ‘xác nhận xóa’ hiện lên, cô do dự một chút, từ đáy lòng có gì đó khẽ nhói lên, nhưng vẫn kiên quyết xóa đi.

Quãng đường không ngắn, Trình Thiếu Thần lái xe rất chuyên tâm, hai người suốt cả quãng đường đều im lặng, Thẩm An Nhược bỗng nhiên rất cảm kích sự kiệm lời của Trình Thiếu Thần.

Đúng vào lúc ấy, chuông điện thoại bỗng nhiên lại vang lên, An Nhược đang mải nghĩ bị giật mình, lỡ tay làm rơi chiếc điện thoại xuống gầm xe. Trình Thiếu Thần cúi người giúp cô nhặt lên làm cô hơi khó xử. Tiếng chuông vẫn reo ầm ĩ, mặc dù tên người đã biến thành một dãy số dài dằng dặc nhưng cô vẫn có thể nhận ra vì đã thuộc nằm lòng. Cô thấy mắt mình cay cay, có lẽ do dãy số cứ nhấp nháy không ngừng đập vào mắt.

An Nhược cảm thấy hình như Trình Thiếu Thần đang quay đầu sang nhìn, bèn cười với anh: “Cuộc gọi quấy rầy thôi, gọi không biết bao nhiêu lần rồi.” Cuối cùng tiếng chuông cũng tắt, rất lâu sau không thấy gọi lại nữa. Thẩm An Nhược mới khẽ thở phào nhưng trong lòng cũng có chút thất vọng không giải thích được, lại tắt điện thoại. Cô không biết Trình Thiếu Thần ngồi bên cạnh có thể quan sát được mấy phần, chỉ thấy bắt đầu khó xử.

Không khí yên lặng trong xe thật sự khiến người ta cảm thấy bức bối. Trình Thiếu Thần bỗng nhiên mở lời: “Cô cứ mở điện thoại rồi gỡ pin ra, tổng đài sẽ thông báo thuê bao hiện tại đang ngoài vùng phủ sóng. Nếu cô không muốn sau giờ làm cũng bị công ty quấy rầy, chi bằng thử cách này xem.”

“Thật sao? Bây giò tôi mới biết chuyện đó.”

“Ừ, bộ phim mà cô nhắc đến lần trước, tôi biết là phim nào rồi.”

Không ngờ anh lại chuyển chủ đề nhanh như vậy, Thẩm An Nhược hơi lúng túng nhưng cũng rất bình tĩnh hỏi lại: “Đàn ông các anh mà cũng xem ‘Cô dâu chạy trốn’ sao?”

“Ủa, hóa ra là bộ phim đó hả? Tôi vẫn cứ tưởng là phim ‘Bác sĩ hóa thân’”.

Thẩm An Nhược ngớ người một lúc, vài giây sau mới hiểu ra anh đang có ý trêu chọc hành động lạ thường của cô tối hôm qua. Cô không biết nói gì, chỉ mím môi quay đầu liếc Trình Thiếu Thần, thấy anh cùng lúc đó cũng quay đầu lại mỉm cười vô tội với cô.

Hôm nay anh mặc áo len cùng màu với áo khoác ngoài, trông trẻ trung hơn nhiều, anh cũng cười nhiều hơn, hoàn toàn không giống với ấn tượng của cô về anh trước đây. Anh mới chính là người có thể đóng vai đa nhân cách chứ không phải là cô.

Cuối cùng đã đến nơi. Thẩm An Nhược nói cảm ơn rồi đành xuống xe thì bỗng nhiên nghe thấy Trình Thiếu Thần nói: “Nếu em có thời gian, tôi mời em ăn cơm.”

“Hả?” Cô vừa mới đứng dậy, cảm thấy đầu óc bỗng chuếnh choáng, trong một chốc vẫn chưa kịp định thần.

“Cảm ơn vì sáng nay đã làm bữa sáng cho tôi.”

Thẩm An Nhược đã đứng ở bên ngoài, Trình Thiếu Thần vẫn chưa xuống xe, vì thế cô không thể nhìn thấy gương mặt anh lúc bấy giờ.

Cô như nghe thấy chính mình đáp lại: “Lẽ ra phải là tôi mời anh mới đúng. Bao giờ anh rảnh thì gọi điện cho tôi.”

Mãi cho tới khi xe của Trình Thiếu Thần đã đi rất xa, cô vẫn đứng nguyên chỗ cũ. Lúc đó mặc dù là mùa đông, ánh nắng rực rỡ đến chói mắt, cô cảm thấy đầu óc quay cuồng, không mở nổi mắt ra nữa.

**** ***

Từ: Blog của Thẩm An Nhược.

Chế độ xem: Không công khai.

Hạ Thu Nhạn sau khi đọc xong một cuốn tiểu thuyết đã từng nói: Luôn có rất nhiều những lý do bất đắc dĩ khiến hai người yêu nhau phải chia ly, sống một đời tiếc nuối.

Mình nói: Đó rõ ràng là vì yêu nhau không đủ. Nếu không có thứ gì quan trọng hơn tình yêu thì dù họ không thể sống cùng nhau nhưng vẫn cò thế chết cùng nhau.

Hạ Thu Nhạn nói mình bị kích động, mình bôi nhọ tình yêu.

Thực ra mình chỉ đang phân tích thực tế mà thôi. Làm gì có thứ tình yêu vĩ đại đến nỗi không gì có thể thay thế được. Nếu yêu đến độ khó có thể chia lìa nhưng vẫn không có cách nào để ở bên nhau thì đó là do luôn luôn có thứ quan trọng hơn tình yêu: tiền bạc, danh lợi, tình thân, tình bạn, thậm chí cả sự bình yên trong lòng… Nhiều vô số kể.

Hồi nhỏ hay đọc truyện kiếm hiệp, thích nhất là nhân vật Lý Tầm Hoan2 trượng nghĩa hào hiệp, tình sau nghĩa nặng, mỗi lần đọc tới đoạn chàng đau đớn khắc gương mặt người chàng yêu lên một tấm gỗ rồi chôn vùi trong trận tuyết trắng xóa là mình lại rơi nước mắt. Sau này lớn lên mình hiểu ra rằng, năm đó chàng nhường lại Lâm Thi Âm có lẽ cũng chỉ vì đối với chàng, tình bạn vẫn quan trọng hơn tình yêu. Chàng đã thực hiện ước nguyện khiến lòng mình thanh thản, cũng rời xa người mà người bạn thanh mai trúc mã với chàng đang theo đuổi. Để rồi cuối cùng chính suy nghĩ của chàng lại khiến cả ba người đều không hạnh phúc. Điều này thực ra cũng không ngăn được việc mình tiếp tục thích chàng, chỉ có điều hình ảnh của chàng trong trái tim mình không còn hoàn mỹ được như trước nữa.

Lý Tầm Hoan2: là một nhân vật hiệp khách lãng tử do nhà văn Cổ Long xây dựng nên trong bộ truyện ‘Đa tình kiếm khách, vô tình kiếm’ của ông. Lý Tầm Hoan dưới ngòi bút của Cổ Long là một gã thanh niên học rất giỏi, từng đỗ Thám hoa, tinh thông võ nghệ, nhất là tài phóng phi đao ‘không bao giờ trượt’(lệ bất hư phát) đã lấy mạng khá nhiều kẻ thù khiến cho các hảo thủ giang hồ có phần kiêng nể khi muốn giao chiến với chàng. Chàng nổi tiếng trong giang hồ cũng vì thành thạo cả tửu và sắc. Đây cũng là một nhân vật gặp phải nhiều đau khổ trong cuộc sống, bắt đầu bằng việc nhường người mình yêu là Lâm Thi Âm cho huynh đệ kết nghĩa Long Tiểu Vân, song chính điều này lại mang đến đau khổ cho cả ba người họ. Long Tiểu Vân vì gờn ghen mà sinh đố kị, rắp tâm hãm hại Lý Tầm Hoan, Lâm Thi Âm vì yêu Lý Tầm Hoan mà không bước ra thế giới bên ngoài, còn Lý Tầm Hoan vì nhớ thương nàng mà làm bạn với rượu và bệnh lao.

Điều mình ghét nhất trong tiểu thuyết là hình ảnh nhân vật nam chính khí phách hiên ngang, có được thiên hạ, mất đi tình yêu rồi lại thổn thức nhớ nhung. Tình yêu vốn không phải là thứ quan trọng nhất, hà tất phải tôn sùng nó đến thế, rõ ràng là quá đầy đủ sung túc rồi nên mới rảnh rỗi mà đem tình yêu ra để ca ngợi, thật buồn cười. Nếu họ thực sự đối mặt với chuyện cơm áo gạo tiền bán mạng để kiếm sống, chỉ sợ rằng cũng chẳng dám quay đầu lại mà nghĩ về người mình đã từng yêu.

Ngay từ nhỏ mình đã nghĩ rằng cái gọi là tình yêu chẳng qua chỉ là một loại cảm giác, cũng giống như cái núm vú cao su của trẻ con, cái nạng của người bị đau chân hay thuốc phiện của người nghiện. Khi trẻ con lớn lên, người bệnh lành chân, người nghiện cai được thuốc… thì lúc đó họ không cần đến nó nữa, khi đó nó sẽ chẳng còn nghĩa lý gì cả. Bây giờ thì mình càng hiểu rằng tình yêu chẳng qua cũng chỉ là một thứ đồ trang sức, giống như khuyên tai, đeo nó vào có thể khiến cho bạn đẹp hơn một chút nhưng cũng có lúc khiến bạn đau đớn, thậm chí còn khiến tai bạn sưng lên, khổ sở không nói nên lời. Từ trước đến giờ chưa bao giờ mình nghĩ đến chuyện xỏ khuyên, tai mình dễ bị dị ứng, mình cũng không thích đeo khuyên tai, chưa bao giờ vì chuyện đó mà cảm thấy thiếu đi thứ gì. Vậy thì, mình hà tất phải cần đến tình yêu?

Hết chương 4

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.