Nếu Cho Chàng Một Cơ Hội, Là Hạnh Phúc Hay Đau Khổ?

Chương 12: Về Hầu phủ




Thư kí Ngụy vội vàng đi vào văn phòng tổng tài ở tầng cao nhất: "Anh Phong, Diệp Bành Đào xông vào".

Ánh mắt Chu Tử Phong lóe lên, phất tay nói: "Ừ, đã biết, cậu đi xuống đi".

Lời Chu Tử Phong vừa nói xong, rầm một tiếng, Diệp Bành Đào đã đá văng cửa phòng xa hoa, tiến vào, thư kí Ngụy nhìn anh một cái rồi xoay người đi ra, cơ thể Chu Tử Phong hơi ngả ra sau, xoay xoay cây bút ngòi vàng trong tay: “Diệp liên đoàn trưởng đến nhầm nơi rồi, đây không phải sư bộ của cậu đâu".

Diệp Bành Đào châm chọc cười: "Chu Tử Phong anh đang tính toán cái gì bụng dạ khó lường hãm hại tôi, hôm nay tôi tới đây là để hỏi anh, làm như vậy mục đích là gì, nói trắng ra đi, che giấu làm gì nữa, đó không phải tác phong của Diệp Bành Đào tôi".

Khóe miệng Chu Tử Phong nhếch lên nụ cười âm hiểm, đứng lên trước mặt Diệp Bành Đào, thấp giọng, từng chữ một nói: "Mục đích tôi làm như vậy, cậu không phải sớm biết rồi sao, có gì phải nói rõ đâu".

Tuy Chu Tử Phong vẫn mơ ước về Vi Vi, nhưng anh vẫn giấu tận sâu kín, chưa bao giờ nói thẳng ra, Diệp Bành Đào càng giận tím mặt, vung tay đánh một phát, Chu Tử Phong hơi nghiêng người, lùi về sau từng bước, ánh mắt nguy hiểm: "Diệp Bành Đào, cậu nên biết, cậu không phải đối thủ của tôi đâu, cho nên tôi khuyên cậu nên suy nghĩ cho kĩ rồi đi ra cho lành".

Diệp Bành Đào biết anh ta nói đúng, nhưng điều này lại càng thổi bùng lửa giận, anh như không khống chế nổi nữa, đột nhiên nhớ đến một câu danh ngôn mà cậu út rất tôn sùng, không đánh mà thắng mới là thượng sách, hít thật sâu vài hơi, anh nói: "Chu Tử Phong, dù cho anh tính toán hết thảy, tôi cũng có thể khẳng định một điều, cho dù Vi Vi biết, anh cũng không có hi vọng nào đâu, anh không phải muốn ở vị trí anh trai sao, vậy thì nên biết, Vi Vi tính tình phân biệt rõ ràng, tất cả đàn ông trên đời này cô ấy không xem là gì cả, anh cũng chỉ là anh trai mà thôi, đừng nên hi vọng".

Chu Tử Phong cười ha hả, nhíu mi nói: "Tôi cũng không muốn điều gì khác, chỉ cần cô ấy là em gái tôi, vậy là anh trai cả đợi tôi cũng sẽ ở mình bên cạnh cô ây, còn Diệp Bành Đào cậu đã muốn lật tẩy tất cả, thì tôi sẽ giúp".

Nói xong ánh mắt đó trở nên kiên quyết hơn: "Vi Vi dù là em gái cũng được, cái gì cũng được, cô ấy chỉ có thể là của tôi".

Diệp Bành Đào không khỏi bật cười : “Chu Tử Phong anh buồn cười lắm biết không, anh có nghĩ, nếu Vi Vi biết toàn bộ chuyện này là anh làm thì hậu quả thế nào không, tôi thừa nhận anh thủ đoạn, nhưng thủ đoạn của anh chưa từng dùng trước mặt Vi Vi, anh cũng không phải không biết tính Vi Vi, thiện ác phân minh, công bằng, cô nhận anh là anh trai, đó là bởi vì cô ấy không biết mặt thật của anh, nếu có một ngày chuyện đen tối của anh bị phơi bày, anh đoán Vi Vi có nhận một người anh như thế không?"

Mắt Chu Tử Phong khó lường nhìn chằm chằm Diệp Bành Đào, sắc mặt thâm trầm khó đoán, Diệp Bành Đào liếc anh ta một cái rồi xoay người đi, ra tới cửa, anh ngừng một lát mới nói: “ Vi Vi thực rất coi trọng người anh trai này, tôi thậm chí hi vọng cô ấy đừng bao giờ biết mặt thật của anh, tự giải quyết cho tốt đi, đôi khi quá phận thì điều hiện tại đang có cũng sẽ vĩnh viễn mất đi"

Rầm một tiếng, cửa lớn bị đóng sầm, Chu Tử Phong chậm rãi ngồi xuống, đầu đột nhiên đau lạ, nhấn vào phím nội bộ: “Tiểu Ngụy, mang cho tôi ly cà phê".

Đưa tay bắt lấy mi tâm, xoa dịu đau đớn, Chu Tử Phong hiểu được, Diệp Bành Đào nói không sai, mình chỉ thể hiện vẻ quang minh chính đại trước mặt Vi Vi, đó chỉ là giả tạo, không hề thật, mà anh thì có cái gì nữa, từ rất lâu trước kia, anh đã mục ruỗng lắm rồi, tối tăm như sa vào địa ngục, phật nói biển khổ khôn cùng, quay đầu là bờ, anh đã ở giữa mù mịt biển khổ rồi, tìm mãi cũng không thấy đường, cho dù nhiều lần quay đầu, nhưng vẫn không tìm thấy, đó mới là điều đau khổ nhất.

Tiểu Ngụy đưa cà phê nhẹ nhàng đặt trên bàn, âm thầm nhìn Chu Tử Phong một cái, không biết tên Diêp Bành Đào kia nói gì, người anh phong giờ mệt mỏi như thế, như chịu một gánh nặng không tầm thường, nhịn không được nói : “Anh Phong, anh khỏe không?"

Chu Tử Phong ngẩng đầu lên: “Ừ, không có gì, chỉ mệt thôi, Cổ Tư Mạn rửa tiền khoản tiền đó đến rồi sao?"

Tiểu Ngụy gật đầu : “tới rồi, Chu Tử Nhạc nói chuyện rửa tiền không sao, tên Cổ Tư Mạn đòi vài thứ, khi nào đưa tiền đi?

Chu Tử Phong nói : “Gần đây trong nước gió lớn, Chu Tử Nhạc quá ngu ngốc, thiếu chút đã xuống tay giết tên cảnh sát tổ chuyên án kia, người ta không nhìn vào tập đào này không được, được việc thì không có thất bại thì có thừa, đúng rồi, hắn lần này đi đâu?

Ánh mắt Tiểu NGụy lóe lên không biết có nên nói thật hay không, Chu Tử Phong ngẩng đầu nhìn: “Nói đi, hắn lại làm gì?

Tiểu Ngụy lúc này mới nói: “ Thực ra cũng không có gì, chỉ là có quan hệ ới người quen của Cố tiểu thư, chính là Trương Lệ Na ở câu lạc bộ đêm chúng ta, giờ ở cùng một chỗ với Chu Tử Nhạc, trước mặt Trương Lệ Na đã dọn đến ở chung nhà trọ với Chu Tử Nhạc".

"Trương Lệ Na?"

Chu Tử Phong nhíu mày: “À, là em gái Trương Lệ Hồng, được rồi, đi xuống đi, phái người theo dõi thằng ngu đó đi, nói với hắn hiện tại không được hành động thiếu suy nghĩ, hắn ra đi không nói, chỉ sợ kéo công an theo, tra ra được chúng ta, nhưng mà cùng lắm chỉ tra ra đứa ở trên thôi, rồi sẽ thả ra, đây là cách công tác của bọn họ trước giờ mà".

Tiểu Ngụy gật đầu, đi xuống.

Chu Tử Phong nhìn qua lịch trên bàn, đã ba tháng rồi, chắc cô nhóc Vi Vi kia cũng tới giai đoạn khảo hạch cuối cùng rồi. nghĩ đến Vi Vi không còn chút sức lực nào vẫn miễn cường cười, trong lòng Chu Tử Phong lại ấm áp hơn, như ánh nắng mặt trời bị ngăn cản lâu nay giờ chiếu tới nơi đen tối, cả người đầy thoải mái.

Thực ra Cố Lăng Vi lúc này lại không hề thoải mái chút nào, khảo hạch cuối cùng chia 1 người làm hai đội, đội thứ nhất là Vi Vi làm đội trưởng, ngoài các cô là bốn người, còn 1 người nữa là chiến hữu Quảng Đông, các cô ở tổ 1 nhận nhiệm vụ điột kích khu chỉ huy quân xanh ở rừng núi bí mật, khó khăn không nhiều.

Trực tiếp đưa các cô đến vùng quê núi rừng không quen, chỉ đưa một bản đồ rất đơn giản, để cho các cô tự lần mọ, đúng là không có gì là dễ dàng cả, hơn nữa từ giờ đến hừng đông phải hoàn thành, trong lúc vùng núi phải hành phân hơn 30km, xuyên qua phòng tuyến nghiêm ngặt của quân xanh với các trạm canh gác và phong tỏa, đúng là hạng mục khảo hạch tổng hợp quá lạ kì.

Cố Lăng Vi đưa bản đồ cho Lý Dĩnh, người rất giỏi đọc bản đồ, Lý Dĩnh nghiên cứu rồi đánh dấu hai đường bộ, bóng đêm bao phủ bốn phía, ngay cả cây cối xung quanh và bóng đêm như muốn cắn nuốt tất cả, nhìn càng rùng rợn, năm người dùng đèn pin chiếu xuống cỏ dài bên đường, cẩn thận nghiên cứu bản đồ, Lý DĨnh chỉ vào một đường, nói: “Nếu đi theo con đường này dễ thoát qua canh gác của quân xanh nhưng đường này là đường núi hình cánh cung, phải đi nhiều hơn một nửa đoạn đường thì địa hình đơn giản, nếu đi theo đường dây cung thì tuy gần không ít nhưng lại phức tạp, giữa còn có một vách núi sâu, không biết có qua được hay không?"

Cố Lăng Vi tính toán một chút, nếu đi theo đường cánh cung, hành quân gấp 60km đúng là các cô có thể lo được, nhưng tốn nhiều thời gian quá, lúc đó thể lực cũng cạn rồi, lúc giao chiến với quân xanh chỉ còn đường chết, nếu đi theo đường dây cung thì bảo tồn thể lực.

Nghĩ đến đây cô kiên quyết chỉ con đường phía dưới: "Chúng ta đi đường dây cung, toàn thể chú ý, theo tôi".

Nói xong dọc theo phương hướng trên bản đồ để đi, phía sau bốn người cũng đuổi kịp, hai giờ hành quân gấp, năm người cuối cùng cũng đến vách núi đen trên bản đồ, giống như rãnh trời thời chiến tranh cổ đại, phía đối diện khá xa, có thể nhìn thấy nhiều ánh đèn dầu, Hà Hiểu Vân dùng kính viễn vọng, nói: "Con đường này đúng là gần, qua vách núi này đối diện là bộ chỉ huy quân xanh không xa".

Trương Lệ Hồng nói: "gần thì có tác dụng gì, nhìn vách núi này đi, không có cáp treo đó, chúng ta thành bướm mà bay qua sao?"

Hà Hiểu Vân cúi đầu, hôm nay trời đầy sao, nên có thể nhìn rõ vách núi đen trước mặt, vách núi trước mặt không tính là sâu nhưng lại hoàn toàn không có cáp treo, hai bên đến sợi dây cũng không có, cô nhíu mi nhìn Cố Lăng Vi, rút dây từ bên hông ra sức khoát tay ném về hướng đối diện, neo bám vào một tảng đá bên kia nhưng không giữ được, cạ vào tóe lửa rồi rớt xuống.

Cố Lăng Vi ném ba lượt, neo cuối cùng cũng bám được một rãnh bên kia, Lý Dĩnh lắp băp nói: "Cái kia,... Lăng Vi, cậu không phải nghĩ chúng ta giống hiệp khách cổ đại chứ, võ nghệ cao cường, kéo cái dây này mà qua, nguy hiểm quá, nếu ngã xuống là chết đó, mình không muốn làm liệt sĩ đâu, huống hồ cái này có khác gì diễn tập đâu, chỉ là một khảo hạch thôi mà, không cần liều mạng chứ".

Cô bé Quảng Đông bên cạnh giọng lạ là cũng phụ họa: "Đúng thế, đúng thế.."

Cố Lăng Vi liếc cô một cái: "Cậu thế mà sợ chết còn làm đặc công là gì, không nghe Hàn đội trưởng nói sao, vào đội đặc công mỗi ngày đều có thể hi sinh vì tổ quốc".

Hà Hiểu Vân nói: "Trước mà chúng ta vẫn chưa phải đội viên đội đặc công, hơn nữa khảo hạch mà mất mạng chẳng phải oan uổng quá sao?"

Cố Lăng Vi nghiêm mặt: "Khảo hạch nếu không qua chúng ta cũng bị trả về, không được, mình thà chết ở đây cũng không về, mình thấy mạng mình lớn lắm, vách núi này không lấy được mạng mình đâu, được rồi, các cậu ném neo qua đi, chúng ta làm nhiều dây bảo hiểm chút là được, buộc vào cây lớn bên này, bên kia neo không rơi bên này không rớt, xem như bảo đảm rồi chứ".

Bốn người khác cũng hiểu được, qua ba tháng huấn luyện nếu bị đưa về không chỉ là mất mặt, mà chủ yếu là không đáng giá, nghĩ đến đây ai cũng ném neo qua, chốc lát sau cáp treo tạo thành bởi năm sợi dây thạo thành, Cố Lăng Vi thử thử sợi dây thừng ngẩng đầu nói: "Ai đi trước?"

Bốn người cậu xem tôi tôi nhìn cậu, nói thật trong lòng ai cũng lo, Hà Hiểu Vân nhìn trái nhìn phải rồi đứng ra: "Mình đi trước, cùng lắm hai mươi năm sau vẫn lưu truyền một mỹ nư".

Cô cố tình bóp méo câu nói, không khí nặng nề nháy mắt vỡ ta, mọi người cũng thoải mái hơn, Cố Lăng Vi buộc đầu dây bên hông cô, lấy thêm một sợi dây thừng vây quanh hai vòng nữa, chặt chẽ trên người cô: "Nếu dây cáp không giữ được thì còn mấy sợi dây này trong tay, cậu cũng không ngã được".

Hà Hiểu Vân cười hắc hắc: "Được rồi, không thành vấn đề, đi đây, vì cách mạng thắng lợi, chị em hôm nay liều mạng nào".

Cố Lăng Vi gõ đầu cô một cái: "Ba hoa".

Nói xong cầm lấy dây kéo cùng Trương Lệ Hồng dùng sức đầy Hà Hiểu Vân qua, bên này cao, bên đối diện lại thấp, độ chênh lệch này giống như trượt cáp treo trên cao, không cần cố sức leo, Hà HIểu Vân còn chưa kịp mạo hiểm đã đến phía đối diện rồi, cô nhức đầu, cúi đầu nói qua microphone: "Lăng Vi, cái kia có thể làm lại lần nữa không, thích lắm a".

Cố Lăng Vi và mấy người khác đều bật cười, nghiêm túc nói: "Không được, đây không phải xe chở cho cậu đâu".

Kế tiếp là Lý Dĩnh, Trương Lệ Hông và cô bé Quảng Đông kia, cuối cùng là Cố Lăng Vi, sau khi đến phía đối diện, Cố Lăng Vi dặn dò những người khác, đến địa bàn quân xanh rồi, phải cảnh gác với đội tuần tra và trạm canh gác của đối phương.

Các cô bắt đầu tiến hành, nhanh chóng biến mất vào bụi gai bên đường, theo sau các cô giám thị chính là Tào Tú Hà và đội viên đội đặc công Vương Yến, Vương Yến tới nhìn cáp treo bên kia núi, không thể không nói: " Cố Lăng Vi này, lúc đầu tôi nghĩ đến đây các cô nhóc sẽ quay về lần nữa, không ngờ lại linh động như thế, nghĩ tới biện pháp này nữa".

Nói xong rút quyển vở bên hông ra chấm điểm, đây là khảo hạch, không coi trọng kết quả, nhưng mà cũng phải cho điểm trong quá trình biểu hiện, nếu điểm đạt tiêu chuẩn mới vào đội đặc công.

Tào Tú Hà nói: "Nói thật, tôi tthay mấy chiến hữu sắp giao chiến với mấy đứa này đổ mồ hôi mất".

Vương Yến nghi hoặc nói: "Đội phó cô lo vô cớ rồi, người đón đầu mấy cô này là cao thủ đánh nhau đội đặc nhiệm chúng tôi, Trương Dĩnh, cũng tương đương Lưu Ngọc Linh đó".

Tào Tú Hà lắc đầu 'Cô lần trước đi sa mạc nhận nhiệm vụ, chúng tôi đưa đội đi hỗ trợ quân khu thành phố B diễn tập, Lưu Ngọc Linh khi đó còn bị bại dưới tay cô nhóc kia, nếu không phải đích thân Hàn đội trưởng ra tay tôi không biết ai mới chế ngự được cô nhóc đó đâu".

Vương Yến sửng sốt, không tin nổi: "Lợi hại như thế sao, chờ cô ấy đến đội đặc công tôi phải cùng bàn luận với cô ấy đã".

Tào Tú Hà vỗ vai cô: "Thôi đi, nếu thua lại mất mặt mũi lão binh".

Vương Yến bĩu môi không cho là đúng, trong lòng hạ quyết tâm phải đánh với Cố Lăng Vi.

Cố Lăng Vi giờ đang mang người hành quân mấy km, thế nhưng một người cũng không thấy đừng nói là đội tuần tra, ngay cả bóng cũng không thấy, Hà Hiểu Vân thấp giọng: "Mình thấy không đúng, hay là bị lừa rồi, thực ra không phải để chúng ta đánh bất ngờ bộ chỉ huy quân xanh mà là để chúng ta bị lừa đến đây, chờ bị bắt, sau đó trực tiếp tiêu diệt?"

Lý Dĩnh chu miệng: "Không thể đâu, đội tập huấn còn 10 người chúng ta thôi, nếu khắc nghiệt như thế thì ai cũng không đạt tiêu chuẩn, chẳng phải uổng phí mấy tháng luyện sao?"

Trương Lệ Hồng thở dài: "Nói thật mình thấy đội đặc công giờ không thiếu người, thực tế họ mượn chúng ta tới luyện tập thì có".

Nghe trộm các cô nói chuyện Tào Tú Hà và Vương Yến suýt nữa phun nước miếng, thầm nghĩ mấy đứa này sớm bất mãn rồi, Cố Lăng Vi cầm kính viễn vọng nhìn ra xa, phía trước 5km có 1 bãi đất trống, có thể nhìn thấy có ánh đèn lóe, đó là mục tiêu đánh dấu trên bản đồ, nhưng một đội tuần tra cũng không thấy, đúng là rất lạ, cô phất tay nói: "Đừng nói nữa, dù sao cũng tới đây rồi, sống chết cũng trận này thôi, trước khi quân diễn mình và Hiểu Vân một viên đạn cũng không có cơ hội bắn ra, vẫn làm họ náo loạn cả thôi, nhưng vẫn là thua, mình cũng không thể để họ tiện nghi thế được, phật chắn giết phật, cùng lắm thì đồng quy vu tận, ai cũng đừng nghĩ thoát".

Lý Dĩnh cười hắc hắc: "Lăng Vi nói rất đúng, lần trước mình không trải qua, lần này phải làm chuyện lớn".

Vài người nói lầm bầm rồi cười vui vẻ, Vương Yến không khỏi chán nản nói:"Tào đội phó, tôi nói này, các cô lần trước không để là sĩ diện cho đội đặc công sao, mấy cô nhóc thôi mà, để cho họ náo thế, cô xem bọn chúng cuồng chưa kìa".

Tào Tú Hà liếc cô một cái: “ Tôi không cản cô chờ mấy cô nhóc kia vào đội đặc công rồi so chiêu đâu, đánh nhau kịch liệt cũng được, bắn cũng được, nếu cô thắng được tôi cho cô một tháng tiền trợ cấp, sao nào?"

Mắt Vương Yến sáng lên: "Cô nói phải giữ lời".

Tào Tú Hà tức giận: "Tôi sợ cô đến lúc đó tiền không lấy được còn thể diện cũng mất luôn, trộm gà không được còn mất gạo".

Vừa nói xong đã nghe tiếng súng vang lên, trong đêm tối cực kì rõ ràng, hai người vội qua theo.

Các cô Cố Lăng Vi vừa đến bãi đất, từ sau tảng đá đối diện xuất hiện nòng súng nhắm đến, trực tiếp bắn, may mà mọi người đề phòng, phát hiện không ổn nên nhanh chóng tránh vào lùm cây, mất dạng.Vương Yến và Tào Tú Hà vừa đến đã sớm không thấy người, Tào Tú Hà nhăn mặt: "Toàn là mũi nhọn quân tập huấn, hành quân vùng núi như đi đường bằng, còn có cả Cố Lăng Vi dẫn đầu, không biết làm chuyện gì rồi, nhanh, thông báo bên chiến hữu, vây mấy cô nhóc lại, không để cho mấy đứa này nhanh thế đã làm loạn được, người ta chỉ có 5 tân binh, nếu mà họ thành công đội đặc công chúng ta mặt cũng xám như tro".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.