Nếu Anh Chết, Em Có Tha Thứ Cho Anh Không?

Chương 21: Cốt nhục của Tam công tử




Hoàng đế đối với sự cự tuyệt của Ôn Uyển, đã nằm trong dự đoán. Tính tình Ôn Uyển cẩn thận, chuyện này lại đang mang trọng đại. Nếu Ôn Uyển một lời liền đáp ứng ngược lại hoàng đế sẽ cảm thấy kỳ quái.

Hoàng đế nhìn cảnh Ôn Uyển rời đi, trong mắt tinh quang chợt lóe lên. Nếu như Linh Đông được Ôn Uyển nuôi dạy thành tài, có thể học được tất cả bản lãnh của Ôn Uyển, thì Triều Đại Tề cũng coi như có người kế nghiệp. Nếu không thể, vậy cũng không có gì tổn thất. Hiện tại chỉ hy vọng đứa bé kia thật không ngốc như tin đồn.

Lúc trước Hoàng đế có ý nghĩ này, nhưng vẫn một mực do dự. Mãi cho đến chuyện lần này phát sinh. Hoàng đế càng kiên định với ý nghĩ này. Sở dĩ lựa chọn Linh Đông tư chất không tốt, hoàng đế cũng rất bất đắc dĩ. Tại sao? Bởi vì tính tình của Ôn Uyển. Lựa chọn Linh Đông còn có năm phần hy vọng, muốn buộc nàng lựa chọn những long tử Hoàng Tôn khác, lấy tính tình kia của Ôn Uyển thì nửa thành có thể cũng không có. Ôn Uyển mà ầm ĩ lên hắn sẽ nhức đầu. Nhưng như thế cũng tốt, chính là bởi vì Linh Đông tư chất không tốt, sự chú ý có thể sẽ ít hơn. Về phần nói gian nguy, sinh ra ở nhà đế vương, nguy hiểm kia thì giống như ăn cơm. Nên phải biết thích ứng, nếu không thích ứng được, vậy thì chờ bị loại bỏ đi.

Ôn Uyển ở trong xe ngựa, sắc mặt rất nghiêm trọng. Đây là từ lúc Hạ Dao biết Ôn Uyển tới nay, lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng này của Ôn Uyển: “Quận chúa, chuyện gì xảy ra?”

Ôn Uyển đem chuyện mới vừa rồi nói với Hạ Dao: “Ngươi nói chuyện này chỉ đơn thuần là cậu hoàng đế nghĩ hay là Thái Tử Phi ở phía sau đẩy tay?” Hoàng đế nhất định cũng tự mình có cái ý nghĩ này, đẩy Linh Đông ra đó là hành động bất đắc dĩ.

Hạ Dao nhìn Hạ Ảnh, Hạ Ảnh phi thường khẳng định nói: “Nhất định là Thái Tử Phi ở phía sau đẩy một cái.”

Ôn Uyển lầm bầm nói: ” Tại sao Hải Như Vũ có thể nhẫn tâm như vậy? Đó cũng là con trai của nàng. Nàng làm sao lại có thể. . . . . . Làm sao lại có thể hy sinh một đứa, chỉ vì lót đường cho thái tử và Linh Nguyên chứ?” Hải Như Vũ không thể nào không biết, Linh Đông đi theo nàng. Sẽ gặp nhiều nguy hiểm thế nào sao?

Hạ Dao nhìn Ôn Uyển, cúi đầu nói: “Thái Tử Phi lại có thai rồi. Đã hơn một tháng. Nếu ta đoán không sai, thai này hẳn là nam thai.” Đây cũng là tin tức mới vừa lấy được.

Ôn Uyển chỉ kém chưa nói Hạ Dao bị bệnh thần kinh, hơn hai tháng là có thể kết luận nam thai. Tại sao Hạ Dao không đi làm bà cốt?Hiện đại khoa học kỹ thuật cao như vậy, dụng cụ tiên tiến nhất thì năm sáu tháng mới có thể biết hài tử là nam hay nữ. Nàng có mắt nhìn thấu da thịt sao, có mắt nhìn thấu cũng không được.

Hai người hiểu rõ lẫn nhau cũng có chỗ không tốt. Tỷ như hiện tại Hạ Dao đã đoán được Ôn Uyển nghĩ cái gì: “Quận chúa, nữ nhân hoài thai nhiều hài tử như vậy. Trực giác cũng rất là nhạy cảm. Linh Đông tư chất không cao. Người lại rất bình thường, ưu điểm duy nhất chính là tương đối thuần hậu. Cùng so với Trưởng Tôn điện hạ, Linh Đông căn bản không thể sánh bằng. Nhi tử có thể sinh được, địa vị không giữ được là vấn đề lớn. Vứt bỏ một đứa con trai, đổi lấy địa vị vững chắc. Chuyện có lời như vậy, Thái Tử Phi là người tinh thông tính toán, làm sao sẽ không làm.”

Ôn Uyển mặc dù cũng tức giận. Nhưng những thứ này tất cả đều là suy đoán của nàng. Liền hướng về phía Hạ Ảnh nói: “Ngươi đi chăm chú điều tra thêm, chuyện này Thái Tử Phi có giở trò hay không? Đừng nói với ta những lời khẳng định như vậy.” Mặc dù xác suất không phải là Thái Tử Phi rất thấp, nhưng Ôn Uyển hi vọng nhận được tình báo chuẩn xác nhất. Tình huống chân thật là Ôn Uyển không hy vọng Hải Như Vũ ở sau lưng tính toán.

Hạ Ảnh rất im lặng: “Quận chúa, ta lúc nào không trải qua kiểm chứng đã nói với người. Nếu ta đã nói, là có thể bảo đảm, chuyện này đúng là Thái Tử Phi ở sau lưng ra mưu kế.”

Trong lòng Ôn Uyển thoáng động một cái. Mặt mày cũng không ngẩn lên: “Cụ thể đâu?”

Hạ Ảnh nói: “Cụ thể của Quận chúa, ta không hiểu rõ lắm.” Nhận được tin tức kia, chuyện cụ thể thì nàng không có tra được.

Sau khi Ôn Uyển nghe xong sắc mặt lạnh lại: “Đem đứa bé kia biến thành con cờ, biến thành con cờ mượn hơi của ta đúng không? Không nghĩ tới, ta nhất thời không nhẫn tâm, ngược lại khiến cho hài tử kia bị đặt ở tình cảnh như vậy. Có người làm mẹ thế sao. . . . . .”

Hạ Ảnh không có lên tiếng.

Hạ Ảnh thấy Ôn Uyển trầm mặc, chung đụng nhiều năm như vậy cũng có thể đoán được một chút: “Quận chúa, là Quách thị nói với thái tử, dùng Linh Đông điện hạ mượn hơi Quận chúa. Mượn hơi Quận chúa đối với thái tử mà nói có lợi nhiều hơn hại. Quận chúa, nếu địa vị thái tử khó giữ được, thì Quách thị cái gì cũng không phải.”

Nụ cười mỉa mai trên mặt Ôn Uyển càng đậm: “Cho nên? Cho nên thái tử đã bức bách Thái Tử Phi, đem Linh Đông biến thành một con cờ mượn hơi của ta.” Dùng một Linh Đông sẽ làm cho nàng đánh lên ấn ký Đông cung. Nàng có ngu như vậy sao? Cho dù nàng đồng ý, cũng đừng mong lấy được nửa phần trợ lực của nàng.

Ôn Uyển tựa vào trên đệm tơ màu xanh lá mạ: “Hạ Ảnh, ngươi nói một chút. Cậu hoàng đế tại sao đột nhiên muốn ta dạy ra một hài tử.” Thật ra thì chuyện này mấu chốt còn ở chỗ cậu hoàng đế. Đặc biệt là hoàng đế nói một hài tử để cho hắn hài lòng. Những ẩn ý bên trong lời này, Ôn Uyển có thể hiểu. Nói cách khác, hiện tại hoàng tử Long Tôn, không có một người nào để cho hoàng đế hài lòng. Hoàng đế cần Ôn Uyển bồi dưỡng một người để cho hoàng đế hài lòng, sau đó, sau đó do hoàng đế định đoạt.

Hạ Ảnh ngẩng đầu nhìn Ôn Uyển: “Quận chúa, hoàng thượng vẫn luôn coi Quận chúa là nữ nhi ruột thịt. Tình cảnh của Quận chúa thật ra hoàng thượng cũng biết. Bọn họ tính toán Quận chúa như thế, sao hoàng thượng có thể cho họ đắc ý, thật ra đây cũng là một lần cơ hội cho Quận chúa. Quận chúa, những điều này là suy đoán của ta. Mặc dù nói thân là đế vương, không thể có tình cảm. Nhưng hoàng thượng cuối cùng cũng là con người. Quận chúa vì hoàng thượng làm nhiều chuyện như vậy, nên chỉ xem Quận chúa có tự mình cầm chặc cơ hội lần này hay không?” Hạ Ảnh nghĩ rằng hoàng đế cho Ôn Uyển một lần cơ hội. Để nàng có cơ hội đích thân bồi dưỡng một thái tử. Chỉ cần đem Linh Đông bồi dưỡng được, tương lai đăng cơ làm Đế. Ôn Uyển sẽ không thấy lo lắng khi nàng có tuổi, còn phải ở nhà lo lắng (chết rồi thì sẽ không quản ).

Trong đầu Ôn Uyển thoáng hiện qua các loại ý niệm. Hoàng đế đối với nàng đã có tình cảm này. Trong lòng Ôn Uyển có chút ấm áp, nhiều năm bỏ ra như vậy đã nhìn thấy được thành quả rồi. Không có phí công nàng mất nhiều công sức. Nhưng nếu đáp ứng, thì phải chịu trách nhiệm với đứa bé này. Nhưng trách nhiệm này quá nặng. Bồi dưỡng một người thừa kế hợp cách, trước kia Ôn Uyển có nghĩ qua mượn hơi ủng hộ một người thừa kế, lại chưa nghĩ qua mình phải nuôi dạy đi ra một người thừa kế. Trách nhiệm này quá nặng. Phải biết rằng, chuyện này quan hệ đến ánh sang của hàng ngàn hàng vạn dân chúng.

Ôn Uyển vuốt vuốt huyệt Thái Dương: “Ta biết ý của ngươi. Ngươi đi xuống đi, ta còn phải thử nghĩ xem, nếu đồng ý thì có nghĩa là phải đảm đương phần trách nhiệm này. Ngươi để cho ta suy nghĩ thật kỹ đã.”

Ôn Uyển nghĩ đi nghĩ lại, bất tri bất giác ngủ thiếp đi. Lúc Minh Duệ tới đây, nhìn thấy Ôn Uyển cau mày. Hắn biết Ôn Uyển có tâm sự. Nhận quạt mĩ nhân trong tay Hạ Dao, ngồi ở bên cạnh quạt cho Ôn Uyển. Hạ Dao thấy vậy, lén lút lui ra ngoài.

Minh Cẩn đi vào, cũng có bắt chước mà quạt cho Ôn Uyển. Minh Duệ cũng không ngăn. Nhưng Minh Cẩn quạt lúc mạnh lúc yếu. Thoáng cái Ôn liền tỉnh.

Ôn Uyển tỉnh lại, nhìn thấy Minh Duệ và Minh Cẩn ở bên cạnh quạt cho nàng. Lập tức cũng không để ý đến nóng, thoáng một cái ôm hai hài tử hôn một cái: “Đại Bảo Tiểu Bảo thật là cục cưng tốt của mẹ.” Có nhi tử chu đáo như vậy dù có mệt mỏi cũng đáng.

Minh Duệ nhỏ giọng nói: “Mẹ, người có tâm sự sao?”

Ôn Uyển sờ sờ đầu Minh Duệ: “Ông cậu bảo mẹ dạy biểu ca Linh Đông của con. Mẹ đang nghĩ đến biện pháp giải quyết. Cục cưng, mẹ không có nói cho con biết là không hi vọng con lo lắng cho mẹ. Con bây giờ vẫn là đứa bé, bất kể con thông minh thế nào, hiện tại con là hài tử thì không thể mệt nhọc.”

Minh Duệ ghé vào trong ngực Ôn Uyển, mềm nhũn nói: “Con biết rồi.”

Ôn Uyển một tay ôm Minh Cẩn đang không hiểu. Trong lòng Ôn Uyển âm thầm thở ra, tin tức Hạ Ảnh nói là nói xong. Nàng cũng tin tưởng hoàng đế là suy nghĩ vì nàng. Nhưng trên thực tế, trên thực tế hoàng đế cũng có suy tính của mình a!

Ôn Uyển tùy ý hai hài tử làm nũng, sau đó hỏi Minh Cẩn: “Nói với mẹ một chút, hôm nay học gì có nhớ hết không?”

Minh Cẩn vừa nói hôm nay học đều nhớ, sau đó nãi thanh nãi khí (giọng điệu ngây thơ trẻ con) theo sát Ôn Uyển vừa kể chuyện nông phu và rắn. Còn có chuyện Khổng Dung nhường Lê.

Ôn Uyển cũng để cho Minh Cẩn so sánh đồ mới học với đồ đạc. Sau đó để cho hắn nhớ kỹ những câu chuyện xưa này. Hài tử đối với học Thiên Tự Văn không có hứng thú, nhưng đối với chuyện xưa đều cảm thấy rất hứng thú. Trí nhớ khắc rất sâu.

Ôn Uyển vẻ mặt đầy tươi cười lại tới hôn nhẹ “Tiểu Bảo thật là lợi hại, hôm nay học được nhiều thứ như vậy. Thật là cục cưng thông minh của mẹ. Vì để thưởng cho sự thông minh của Tiểu Bảo, mẹ hôm nay tự mình xuống bếp, làm món ăn Tiểu Bảo thích có được hay không?” Minh Duệ và Minh Cẩn thích nhất Ôn Uyển xuống bếp làm bánh ngọt cho bọn hắn. Nói làm so với Hạ Nhàn ăn còn ngon hơn. Đối với chuyện này Ôn Uyển rất đắc ý. Có thời gian rảnh rỗi thì tự mình xuống bếp làm một chút bánh ngọt.

Minh Cẩn nghe vui vẻ không dứt: “Mẹ, con muốn ăn bánh trứng ( bánh tart trứng).(hình ảnh : http://www.sdskjx.com/eWebEditor/UploadFile/2012128144636487.jpg)

Minh Cẩn thích ăn bánh trứng Ôn Uyển làm nhất, thơm thơm, trơn bóng. Là Minh Cẩn thích nhất. Ngay cả Minh Duệ gần đây không ăn đồ ăn vặt, cũng có thể ăn được không ít.

Minh Duệ ở bên cạnh nhìn Minh Cẩn mừng rỡ khua tay múa chân, trên mặt cũng hiện lên nụ cười nhàn nhạt. Đây mới là nhà, gia đình tràn đầy nụ cười vui vẻ.

Ôn Uyển đem chuyện nói cùng Hạ Ảnh, nói với Hạ Dao: “Ngươi thấy chuyện này thế nào?” Lời Hạ Dao, Hạ Ảnh nói…, trong lòng Ôn Uyển đã tin sáu phần. Hoàng đế dù như thế nào đi nữa. Rốt cục cũng là con người. Nàng vì hoàng đế làm nhiều như vậy, hoàng đế cho nàng một lần cơ hội cũng không phải là không có. Thật ra từ nơi này cũng có thể nhìn ra. Hoàng đế thật sự chán ghét mà vứt bỏ thái tử rồi. Cũng giống nhau, đối với những hoàng tử phía dưới cũng không có hài lòng. Muốn Ôn Uyển dạy dỗ ra một người để cho hắn hài lòng là rất bình thường.

Mặt Ôn Uyển lộ vẻ châm biếm. Những người này đều quên, ở trước mặt người thông minh, đặc biệt là cấp trên thông minh, ngàn vạn lần đừng đùa bỡn thông minh nhỏ nhặt. Một hai lần không ảnh hưởng toàn cục, nhưng nhiều lần thì sẽ sinh chán ghét.

Hạ Dao suy tư một chút: “Quận chúa, ta cảm thấy được đây là một lần cơ hội. Quận chúa đã từng nói, người làm vua không cần thông minh tuyệt đỉnh. Chỉ cần lòng chứa được mọi thứ, tri nhân thiện nhậm ( hiểu biết và có thể quản lý) là tốt. Mặc dù ta cũng cảm thấy tư chất Linh Đông không tốt, nhưng đứa nhỏ này tâm địa không tệ lắm. Quận chúa dạy tốt, tương lai sẽ có cơ hội quang vinh trèo lên Đại Bảo. Hơn nữa Hạ Ảnh suy đoán cũng có bảy tám phần đúng. Hoàng thượng cho Quận chúa cơ hội này. Nếu Quận chúa đem Linh Đông điện hạ dạy dỗ đi ra ngoài. Để cho hoàng thượng hài lòng, thì cơ hội càng lớn.”

Ôn Uyển mặt lộ vẻ cười khổ: “Điều ngươi nói ta làm sao không biết. Nhưng là ngươi phải biết rằng, Linh Đông không giống với Minh Duệ và Minh Cẩn. Minh Duệ và Minh Cẩn có thông minh đi nữa, tương lai cũng là thần tử, chỉ cần không muốn cùng ta kết thù thì sẽ không động đến bọn hắn. Nếu Linh Đông xuất sắc rồi, không, chỉ sợ hắn không xuất sắc. Mà đi theo bên cạnh ta, cũng sẽ lâm vào trong nguy cơ. Có lẽ, đường tương lai của hắn có thể so với đường ta đi còn khó khăn hơn.” Một khi nàng thật sự nuôi dạy Linh Đông, nàng chính là trợ lực lớn nhất của Linh Đông. Nàng cho Linh Đông trợ lực lớn nhất, đồng thời cũng mang đến cho Linh Đông nguy hiểm lớn nhất. Trước kia nàng trải qua ám sát, giết bằng thuốc độc những thứ chuyện xấu xa này, nhất định phải ở trên người hài tử này tái diễn. Ôn Uyển có chút không đành lòng. Ôn Uyển trước kia cũng có nghĩ tới bồi dưỡng Linh Đông, nhưng không phải phương thức như thế. Phương thức như thế, cũng giống với đem đứa bé Linh Đông này trở thành mục tiêu. Trừ thái tử và Linh Nguyên, những người khác đều sẽ đem đứa bé này coi là uy hiếp. Không đúng, có lẽ, một ngày nào đó, đến thái tử và Linh Nguyên cũng sẽ coi đứa bé này là đại họa trong lòng, muốn xử lí cho thống khoái. Đều là người làm mẹ, sao có thể nhẫn tâm nhìn hài tử đi một con đường gian nguy như vậy.

Hạ Dao im miệng không nói, Quận chúa lại tái phát tật bệnh tâm từ thủ nhuyễn rồi. Dựa theo Hạ Dao mà nói, nếu Linh Đông đều bị cha mẹ chính mình từ bỏ. Quận chúa nguyện ý tiếp nhận, đó là phúc khí của đứa bé này. Hạ Dao tin tưởng, nếu thật sự để Quận chúa dạy dỗ, thì sẽ đối đãi hắn giống như với Minh Duệ và Minh Cẩn vậy. Vốn so với sống ở Đông cung lạnh như băng tốt hơn nhiều. Nhưng làm ra quyết định này chính là Ôn Uyển, Hạ Dao cũng chỉ có chờ Ôn Uyển hạ xuống quyết tâm cuối cùng.

Ôn Uyển vẫn lắc đầu: ” Hãy để cho ta suy nghĩ một chút.” Chuyện này, nàng phải nghiêm túc suy nghĩ kỹ càng mới có thể đưa ra lựa chọn. Hoàng đế có thể ném một hài tử đi ra ngoài nói là cho hài tử cơ hội, thật ra thì cũng đem hài tử xem như lốp xe dự phòng . Nhưng nàng không thể làm như vậy. Nếu thật sự chuẩn bị tiếp nhận dạy đứa bé này, nhất định phải đem hết toàn lực ra.

Ôn Uyển vẫn là câu nói kia, nếu không làm thì thôi, đã làm phải làm đến tốt nhất.

Hạ Dao suy nghĩ sau đó nói: “Thật ra thì, ta cảm thấy được hoàng thượng cho Quận chúa cơ hội này. Còn có một ý nữa bên trong. Hoàng thượng thấy Quận chúa dẫn dạy Minh Duệ và Minh Cẩn quá tốt.”

Hài tử là nghịch lân của Ôn Uyển, cho nên Ôn Uyển đối với lần này vô cùng nhạy cảm. Ôn Uyển lập tức phản xạ có điều kiện mà lạnh giọng hỏi: “Ngươi có ý gì?” Nếu như hoàng đế đánh chú ý hài tử, nàng sẽ. . . . . .

Hạ Dao nhìn Ôn Uyển phảng phất như dựng lông nhím lên: “Quận chúa, ý của ta. Hoàng thượng thấy Quận chúa dạy Minh Duệ và Minh Cẩn tốt như vậy, hài tử hoàng thất không có mấy người vượt qua hai đứa bé. Nên đã động tâm, muốn Quận chúa bồi dưỡng một người thích hợp đi ra ngoài.” Nàng không nghĩ tới Ôn Uyển quá nhạy cảm đến vậy. Xem ra, Quận chúa thật sự đối với hoàng thượng có phòng bị rất nặng. Khụ, có phòng bị là tốt, có phòng bị mới có thể an toàn. Ngu ngốc cái gì cũng đều tin tưởng mới là tai nạn. Thật ra thì Hạ Dao đối với hoàng đế cũng có phòng bị.

Đây chính là sự khác nhau của Hạ Dao và Hạ Ảnh. Hạ Dao đối với Ôn Uyển là trung tâm như một ( Ôn Uyển: phản nghịch gì mà nói cho Hạ Dao thì bằng không ), cho nên sẽ đứng đầu phỏng đoán ác ý của hoàng đế, làm ra phòng bị. Còn lại là Hạ Ảnh thì chỉ nghĩ tốt cho hoàng đế.

Ôn Uyển hòa hoãn tâm tình, không thể trách nàng đề phòng như vậy. Thật ra thì nội tâm nàng thật sự có lo lắng này. Thân phận của hai vợ chồng bọn họ quá mức nhạy cảm, nếu Minh Duệ và Minh Cẩn quá xuất sắc. Hoàng tử Long Tôn không ai với tới được. Đến lúc đó đối với hoàng quyền tạo thành uy hiếp, Ôn Uyển cũng không tin tưởng hoàng đế sẽ hạ thủ lưu tình. Đến lúc đó hoàng đế giết nhi tử của nàng, ánh mắt tuyệt đối sẽ không chớp cái nào.

Ôn Uyển nghĩ tới đây, tâm tình càng phát ra hỏng bét. Cho nên nói, người bình thường có chỗ tốt của người bình thường. Ít nhất không cần mâu thuẫn như hiện tại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.