Nếu Anh Chết, Em Có Tha Thứ Cho Anh Không?

Chương 1: Cường hôn trong nước




Ân ái ngày càng nồng nàn, cả hai người chẳng màng nghĩ tới tương lai, trong mắt chỉ còn có nhau. Hạ Thiên Khoát căn bản không để tâm đến quan hệ của hai người, hết thảy đều thuận theo lẽ tự nhiên mà xảy ra, anh chỉ biết sau này mình không còn bận rộn với công việc, chỉ nôn nóng muốn về nhà, nơi có cô luôn ở đó. Mạc Ưu thì đắm chìm trong hạnh phúc, cũng quên mất đàn chó con đã sinh ra rồi, mình không thể lưu lại nhà anh thêm nữa. Thậm chí, cô còn quên mất cả Bảo Bảo.

Vài ngày sau, Hạ Thiên Khoát vì mớ hàng mới chuyển tới, phải đi đến Châu Âu một chuyến. Nếu như hai người còn đang “giương cung bạt kiếm”, nhất định Mạc Ưu sẽ mừng rỡ như điên vì những ngày tự do ngắn ngủi không có anh. Nhưng, bây giờ vừa nghĩ tới vài ngày không được gặp anh, cô liền cảm thấy hụt hẫng. Trước hôm Hạ Thiên Khoát phải đi một ngày, cô không biết làm thế nào để hóa giải được cái cảm giác trống rỗng này, chỉ có thể kịch liệt dùng nhiệt tình của mình để đáp lại anh, coi như hai người đã không có ngày mai.

Tình cảm mãnh liệt qua đi, cô ghé mình vào bên người anh, đem đầu vùi vào cổ anh không ngừng thở dốc, hai tay chăm chú vuốt ve. Hạ Thiên Khoát chậm rãi điều chỉnh hô hấp, bàn tay nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng nhẵn nhụi , trong tâm cảm nhận được có cái gì đó không đúng.

“Tôi sẽ không ở đây trong một tuần, em phải ngoan ngoãn ở nhà cùng Hỉ Nhạc và chó con, không được chạy loạn, biết không?” Mặc dù ngữ điệu rất nhẹ nhàng, nhưng khí thế rất bá đạo. Hạ Thiên Khoát quanh năm suốt tháng phải bay đến nước ngoài công tác, nhưng lại chưa bao giờ giống như lúc này, không nỡ xa nhà, thực ra là không nỡ xa cô gái nhỏ Mạc Ưu. . . . . .

Tiểu ma nữ này rốt cuộc đã sử dụng ma pháp gì, làm một ma vương như anh khó có thể chống đỡ?

Mệnh lệnh cùng ngữ điệu của Hạ Thiên Khoát như là đang nhắc nhở mình nên chú ý tư cách, địa vị, Mạc Ưu cảm thấy thập phần ủy khuất, không khỏi buồn phiền.

“Em cứ chạy loạn! Anh chân trước vừa đi khỏi, em lập tức chạy đi, cho anh tìm không thấy người!” Hơi thở của cô phả vào cổ Hạ Thiên Khoát, ngữ điệu như là cố ý chống lại anh.

“Nếu em dám chạy loạn, tôi trở về liền đánh vào mông em!” Hạ Thiên Khoát dùng bàn tay nhẹ nhàng vỗ vào mông cô, tỏ vẻ uy hiếp.

“Ừm. . . . . .” Cô đầu tiên là kêu lên một tiếng đau đớn, bả vai bắt đầu run rẩy. Hạ Thiên Khoát cảm nhận được cổ mình hơi ướt, vội vàng trở mình đặt ở cô ở dưới thân, vội vàng hỏi: “Làm sao vậy?”

“Không cần lo cho em!” Mạc Ưu lấy tay che mặt. Anh gạt tay của cô đặt ở trên gối, liền thấy được một đôi mắt đẫm lệ , cùng cái mũi hồng hồng không chỗ nào trốn chạy. Cô quật cường nhìn về phía khác, nước mắt thừa dịp lăn xuống bên gối. Trong lòng Hạ Thiên Khoát lập tức bị hòa tan, bàn tay khẽ chạm lên gương mặt của Mạc Ưu, làm cô phải đối mặt với mình, anh nhẹ giọng hỏi: “Tại sao lại khóc?” Anh dịu dàng làm cho cô càng giống tiểu cô nữ khóc nức nở lên tiếng:

” Ma vương đáng ghét, chỉ biết bắt nạt người ta.” Ngoại trừ người nhà, cô chưa bao giờ khóc ở trước mặt bất kỳ người nào, nhưng lúc này, nước mắt làm thế nào cũng không thể ngăn lại được, chính cô cũng không biết nên giải thích loại mềm yếu này như thế nào

“Em . . . . . Đã bắt đầu nghĩ tới tôi rồi, đúng hay không?” Anh nhẹ giọng hỏi, cảm thấy vừa kiêu ngạo lại vừa thỏa mãn. Tiểu ma nữ của anh! Anh cũng đã bắt đầu tin tưởng cô. . . . . .

“Em sẽ không nhớ anh! Anh không biết em vui vẻ thế nào đâu, như vậy sẽ không bị anh bắt nạt nữa. . . . . .” Mạc Ưu vừa khóc nức nở vừa ngoan cố không muốn thừa nhận là đã bị anh phát hiện .

“Em muốn thế nào cũng được mà. . . . . .” Miệng mặc dù nói vậy nhưng tâm của cô lại đang phản kháng. làm cho trong lòng Hạ Thiên tràn đầy cảm động, anh cúi người hôn cô.

“Anh sẽ nhớ em.” Chó con đã sinh, nhưng bọn họ đều rất ăn ý không đề cập tới thoả thuận, Hạ Thiên Khoát không thể tưởng tượng nổi bản thân sẽ làm thế nào nếu cô thật sự rời đi? Anh chỉ còn biết đánh cuộc tình cảm của cả hai, đánh cuộc cô hiểu ý anh, cam tình nguyện vì anh mà ở lại! Bởi vì cô đã hứa hẹn ở bên anh. . . . . Cuộc chia tay lần này có thể coi là cuộc khảo nghiệm tình cảm của cô, còn cả tình cảm của anh nữa.

Mạc Ưu thoáng chốc ngừng khóc, liều mạng nuốt nước mắt, muốn nhìn rõ Hạ Thiên Khoát có toan tính gì? Là thật hay giả?

Có thật không? Hạ Thiên Khoát sẽ nhớ cô. . . . . . Cũng như cô nhớ anh mãnh liệt? Dù cho đáy lòng đã bị chân tình của anh làm cảm động, mừng rỡ như điên, nhưng miệng của cô vẫn còn chưa chịu tình nguyện thừa nhận.

“Em sẽ rời đi. . . . . .” Cô ôm chặt cái eo cường tráng, xoay người một cái giang chân đè lên trên người anh, lấy răng cắn nhẹ vào lồng ngực rắn chắc của anh mà tuyên bố: “Em sẽ chạy thoát khỏi anh. . . . . . Ma vương xấu xa!”

Mặc dù trong lòng không tình nguyện, nhưng đã học được trải nghiệm, trong lúc bất tri bất giác cảm nhận được cái vật nam tính của anh ở dưới lớp vải đang vùng vẫy ham muốn . . .Nhưng lúc này cô chỉ biết mình đã rơi vào mật ngọt, thật hạnh phúc. . . . . .

“Em cho rằng có thể thoát khỏi lòng bàn tay của tôi sao? Tiểu ma nữ?. . .” Anh ngữ khí bá đạo, sẵng giọng ,đồng thời dùng đôi tay tráng kiện ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô kéo lên cao, nhẹ nhàng chạm vào hoa tâm, lập tức chuyển tư thế, tiến vào cô.

Mạc Ưu bị làm cho bất ngờ, thét lên một tiếng, còn không kịp thở, thân hình mảnh mai đã lần nữa cùng anh triền miên, không hề có khe hở, ôm trọn lấy anh, toàn tâm toàn ý.

“Ma vương. . . . . .”

Cánh cửa rõ ràng đã mở ra, nhưng Mạc Ưu vẫn ngoan cố đối đầu, quyến luyến không nỡ xa rời.

Ngoại trừ ngày đầu tiên đến thăm Bảo Bảo ra, thời gian còn lại cô đều cảm thấy rất lười khi phải rời nhà.

Bà La rốt cục cũng đi làm lại, hơn nữa thái độ trái ngược lúc trước, không cho Mạc Ưu làm một chuyện gì, còn chủ động giúp cô một ngày chuẩn bị ba bữa cơm.

Phần lớn thời gian, Mạc Ưu với Hỉ Nhạc đều ở trong phòng cùng đàn chó con, nhưng tâm tư lại đặt ở phương xa, nhớ tới lúc Hạ Thiên Khoát ở bên cạnh mình, nghĩ xem bây giờ anh đang làm gì. . . . . .

Trước đây chưa bao giờ cô biết thế nào là nỗi nhớ nhung. Mười giờ tối, Mạc Ưu vẫn chưa muốn vào phòng ngủ. Vì sau khi Hạ Thiên rời đi, mỗi buổi tối cô đều ngủ trên giường của anh , khoác lên cái áo ngủ của anh coi như an ủi nỗi tưởng niệm hơi thở của anh, nhưng sự vắng vẻ này vẫn làm cho cô cảm thấy thật khó chịu.

“Còn ba ngày. . . . . .” Bên cô là Hỉ Nhạc đang cùng nằm trên ghế sôfa, đàn chó con thất thần nhìn mẹ nhúc nhích bên người, chúng nó đã có thể mở mắt, nhưng chưa tập đi được.

Việc cô ở cùng với Hạ Thiên Khoát đã giúp những đứa trẻ này lấp đầy chỗ trống trong lòng! Đứa thứ nhất là anh cả, tên Ưu Ưu; đứa kế tiếp là chị hai, tên Nhạc Nhạc, cái tên dành để kỷ niệm chú chó đầu tiên Hạ Thiên Khoát nuôi dưỡng; thứ ba là cậu nhỏ Thiên Thiên; thứ tư là cô bé Hỉ Hỉ; cuối cùng là bé út với mái tóc trời sinh giống Bảo Bảo, cho nên lấy tên là Bách Bách.

Cô hi vọng anh có thể kịp nhìn thấy đàn chó con tập tành đi những bước đầu tiên, cùng cô chia sẻ niềm vi được nhìn thấy chúng trưởng thành trong vui sướng. Không có ai nói cho cô biết cảm giác mong chờ này lại khó khăn đến vậy, ngay cả một giây cô cũng không chờ nổi nữa rồi. . . . . .

Dù cho thân thể mệt mỏi , nhưng cô vẫn không muốn trở về phòng ngủ, sẽ chỉ làm cho cô càng thêm nhớ tới Hạ Thiên Khoát, cùng anh ôm nhau ngủ thật ấm áp.

“Lạnh quá. . .” Cô ôm đệm, thân thể co rúm lại, cảm giác được mí mắt càng lúc càng trĩu nặng, lâm vào tình trạng mơ màng ngủ, không nghe thấy được tiếng động cơ của xe đang truyền tới bên tai.

Hành trình vốn kéo dài đến một tuần, nhưng Hạ Thiên Khoát không thể nhịn được khi không thấy cô ở bên, cố gắng trở về sớm hơn ba ngày.

Khi đứng ở sân bay, anh lại có chút cảm giác e sợ. Trên đường đi, anh hết sức kiềm chế để không gọi điện thoại về nhà, để tránh nghe được tin tức Mạc Ưu đã rời đi.

Trong lòng anh càng thấp thỏm lo âu. Tình cảm của hai người giờ đây đã gắn bó hơn lần đầu tiên. Lúc trước, anh chỉ cảm thấy mất mát, thất lạc, nhưng, tâm tình giờ này, có thể nói là bất an tựa như mất đi một bộ phận quan trọng nào đó trên cơ thể.

Anh nhanh chóng rảo bước đến cổng, phân phó A Xương đem hành lý đặt ở cửa trước. Tuy chậm rãi đi vào đại sảnh nhưng lòng lại đang run sợ, bất chợt phát hiện ánh đèn yếu ớt từ phòng khách phát ra làm cho tâm tình anh trầm xuống.

Thẫn thờ trong giây lát, Hạ Thiên Khoát nhẹ nhàng hướng tới phòng của Hỉ Nhạc. Vừa thấy được thân ảnh đang nằm trên ghế sôfa làm cho anh nặng nề mà thở phào một hơi, cảm nhận được một cổ tâm tình mãnh liệt đang phản kháng trong lồng ngực hướng tới cuống họng.

Anh lẳng lặng ngồi xổm bên người Mạc Ưu, lòng bàn tay dịu dàng vỗ về cô gái suy yếu mệt mỏi này, làm cho anh không khỏi đau lòng.

Mặc dù động tác nhu hòa nhưng Mạc Ưu vẫn bị đánh thức. Mí mắt hé mở, nhìn thấy thân ảnh mà cô ngày ngày nhớ đến, không tự giác mà giương môi tạo ra một nụ cười ngọt ngào.

“Anh đã về rồi. . . . . .” Gương mặt tươi cười chào mừng anh về của cô lúc này so với những cái ôm đối với anh còn ấm áp hơn.

“Tại sao không vào trong phòng ngủ?” Anh khẽ chạm vào gò má lạnh băng của cô, lông mày hơi nhíu lại.

Mạc Ưu dùng thân mình ôm trọn bàn tay của anh, kiều mị mà phàn nàn: “Anh hại em ngủ không được. . . . . .”

“Để tôi ôm em vào phòng . . . . . .” Hạ Thiên Khoát duỗi hai tay ra, cô tự nhiên mà bám chặt ở cổ anh.

Nhẹ nhàng kéo áo ngủ lại, cô lười biếng ngáp một cái, vùi sâu vào lòng anh hơn, mí mắt lần nữa khép lại.

“Em rất nhớ anh. . . . . .” Cô mơ hồ lầu bầu một tiếng nhưng Hạ Thiên Khoát lại có thể nghe thấy rõ ràng .

“Tôi cũng vậy…….rất nhớ em.” Trong lòng Hạ Thiên Khoát lúc này đang xuất hiện một loại vui sướng khó nói nên lời.

Sáng sớm hôm sau, Mạc Ưu bừng tỉnh. Cô phút chốc đứng dậy, vội vàng dọn dẹp giường ngủ, cảm giác được đã có người nào đó lặng lẽ nằm bên. Chẳng lẽ cô đang nằm mơ? Tối hôm qua hình như cô mơ màng thấy anh đã về nhà. . . Không kịp mang vào đôi dép lê, cô vội vã nhảy khỏi giường, lao thẳng người xuống dưới lầu. Chợt thấy phòng khách không có một bóng người, Mạc Ưu đành nén lại cảm giác cô đơn đi vào nhà bếp, chợt thấy Hạ Thiên Khoát đã chuẩn bị bữa sáng, xem báo chí, hình ảnh này làm mắt cô đỏ hoe.

Mạc Ưu thẫn thờ đứng lại một chỗ, phút chốc hốc mắt lại thêm phiếm hồng, Hạ Thiên Khoát thấy thế, nhẹ nhàng đặt tờ báo xuống mà ân cần hỏi: “Sao em không ngủ thêm chút nữa?”

Mạc Ưu không nói không rằng, xoay người rời đi cùng với nước mắt đang chảy xuống , luống cuống trở về phòng của mình.

Sự thật là cô cũng rất muốn chạy tới lòng ngực của anh mà thổ lộ hết tâm tình mình đã trải qua mấy ngày nay, nhưng cô không làm được, cũng không thể làm như vậy. . . . . . Vì nhận thức được điều này nên cô cảm thấy bất đắc dĩ, tâm trạng lâm vào tình cảnh khó chịu không biết nên làm như thế nào, buồn khổ.

“Không thích nhìn thấy tôi trở về sao?” Hạ Thiên Khoát lập tức theo sát cô vào trong phòng, nhìn thấu được nội tâm của cô đang giãy dũa đem giấu tại đáy mắt.

Lưng cô cứng đờ, lại không muốn đối mặt với Hạ Thiên Khoát vì sợ anh nhìn thấy hết tâm tư của mình, sợ anh biết được cô đã động tâm với anh nên chỉ có thể khẩu thị tâm phi nén giận mà kể lể: “Đây là nhà của anh, anh muốn trở về thì trở về, ai có thể ngăn được anh!” Ngữ khí không vui, tâm tình vì anh mà phập phồng bất định, càng tức chính mình thương anh như thế, nên không khống chế được mà nổi giận!

Hạ Thiên dịu dàng đi đến sau lưng cô, nhẹ nhàng mà ôm trọn lấy cô, đem đầu tựa ở bả vai Mạc Ưu, toàn bộ cơ thể đều dán lên cô, thâm tình mà nói:

“Không có ai bắt tôi về nhà. . . Nhưng có một người phụ nữ có thể khiến tôi bước ra khỏi nhà rồi lại vội vã quay về, hại tôi bay đến Châu Âu cố gắng hoàn tất chính sự cho sớm rồi lập tức ngồi lên máy bay hai mươi tiếng đồng hồ, hiện tại mệt mỏi muốn chết. . . . . . Em nói xem tôi nên tìm người nào chịu trách nhiệm đây?”

Ngữ khí lên án của anh lại như một lời thân mật nhẹ nhàng thoáng qua bên tai Mạc Ưu, làm khóe miệng cô vụng trộm cười, trong nội tâm không kìm nén được một dư vị ngọt nào.”Không hề liên quan đến tôi. . . . . .”

“Còn nói không liên quan đến em?! Em, tiểu ma nữ này chỉ biết khẩu thị tâm phi. . .” Ngón tay càng quấy mà bám lấy cô, hơi thở dịu dàng phả vào bả vai, cánh tay lại đem cô giữ càng chặt hơn.

“. . . . . . Anh muốn thế nào? Đại ma vương!” Cô nũng nịu hỏi lại, thân thể lại không ngừng hướng trong lòng ngực của anh mà dựa vào.

“Nhiệm vụ của tiểu ma nữ không phải là hầu hạ ma vương sao? Kể cả trên giường. . . . . .” Anh ôm lấy cô hướng tới bên giường ,hành động này thập phần mờ ám.

“Đừng! Bây giờ còn là ban ngày. . . . . .” Mạc Ưu nũng nịu kháng nghị, biểu lộ nhăn nhó còn mang theo ngượng ngùng. Bọn họ chưa bao giờ giữa ban ngày mà thân mật, cô thật đúng là có chút ít không quen, huống chi bà La còn đang ở đây. . .

“Anh chỉ muốn ôm em một lát thôi, em nghĩ đi đâu vậy?” Hạ Thiên Khoát cố ý giễu cợt cô.

Mạc Ưu xấu hổ phản bác, “Anh thật đáng ghét. . . Cố ý trêu cợt em!”

“Không trêu cợt em, anh còn xứng là ma vương sao?” Anh nhanh chóng đem Mạc Ưu đặt ở dưới thân, dịu dàng nuốt lấy cánh môi đang lải nhải của cô, nhẹ giọng hỏi: “Bé ngoan…ngủ với anh một lát được không?”

Giờ phút này anh là lực bất tòng tâm, chỉ có thể tạm thời nghỉ ngơi dưỡng sức sau đó giành lại quyền lợi với cô cũng chưa muộn mà!

Mạc Ưu chân thành”Ừ!” một tiếng.

Hạ Thiên xoay người một cái đem cô ôm vào trong ngực, hai người chăm chú dựa vào nhau, Mạc Ưu rất nhanh liền cảm giác đỉnh đầu truyền đến tiếng hít thở đều đều.

Anh thật sự mệt muốn chết rồi. . . . . . Cô nhấc chăn bông phủ lên hai người, nhìn gương mặt đang ngủ say kia, mới biết được tận trong đáy lòng đang trải nghiệm một cảm giác mang tên “Hạnh phúc”.

Buổi tối đêm nay , Mạc Ưu đang ở phòng bếp chuẩn bị bữa tối. Cô chủ động làm bữa tối cho Hạ Thiên Khoát rồi đợi anh về nhà cùng ăn. Nghe được tiếng động cơ truyền đến, còn tưởng rằng là Hạ Thiên Khoát đã về tới nhà, không khỏi nhếch lên nụ cười hạnh phúc. Mặc dù muốn đi ra ngoài cửa nghênh đón anh, sau đó trao cho anh một cái ôm nhiệt tình, nhưng Mạc Ưu vẫn thấy hay là nên nhịn xuống đi . Dù sao bà La còn đang ở nhà, cô không biết vị quản gia này đã tìm thấy manh mối gì rồi, bởi vì trước mắt, cô dù sao vẫn đang trong vai trò người hầu, hơn nữa, cô không muốn làm cho tên ma vương kia quá đắc ý!

Cô nhịn xuống tâm tình vui vẻ, đang tung tăng như chim sẻ mà chuyên tâm vào nấu bữa tối, lẳng lặng chờ anh vào. Hạ Thiên Khoát vừa về tới nhà chắc sẽ lập tức hướng tới phòng bếp, len lén ôm cô, sau đó trộm hôn một cái, nhẹ giọng nói : “Anh đã trở về.”

Đột nhiên, cửa phòng bếp bị đẩy bật ra, hình ảnh Hạ Thiên Khoát nhanh chóng lảng đi, sau đó xuất hiện Lưu Anh Mị với động tác ngang nghạnh, phía sau cô là một đám đầu bếp nịnh nọt , mỗi người trong tay đều bưng một thùng đồ.

“Chỉ còn hai tiếng, các ngươi phải nhanh lên một chút, sáu giờ khách khứa sẽ đến.” Lưu Anh Mị ra lệnh một tiếng, cả đám đầu bếp xem ra lai lịch không nhỏ rất nhanh liền bắt tay vào việc, đem Mạc Ưu đang chuẩn bị cơm tối mà đẩy ra, càng chẳng để ý tới cô.

“Cái này. . . Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Lưu Anh Mị kiêu ngạo làm cho người ta nhìn không được, Mạc Ưu cũng sẽ không để cho người phụ nữ này lấn át, bởi vì bà La từng lơ đãng kể ra thân phận của Lưu Anh Mị trước mặt cô, làm cho nghi kị trong lòng cô cũng tan thành mây khói.

Lưu Anh Mị liếc xéo Mạc Ưu, ngoắc ngoắc ngón trỏ, ý bảo Mạc Ưu đi ra phòng bếp.

Không hiểu tại sao Mạc Ưu vô cùng hiểu ý mà đi khỏi, lập tức bị cảnh tượng trước mắt hù dọa. Không biết từ chỗ nào mà đến cả đoàn tạp vụ thân vận toàn màu đen đang chiếm cứ lấy phòng ăn, cầm khăn trải bàn, bài trí như một nhà hàng cao cấp.

Lưu Anh Mị đi theo sau Mạc Ưu, cùng với vẻ mặt không tài nào giải thích được của bà La, mặt của hai người đều đờ đẫn, không biết vị đại tiểu thư này đang chơi trò gì.

Lưu Anh Mị đứng ở trước mặt, khí thế giống như là một nữ chủ nhân.”Hôm nay là sinh nhật ba mươi tuổi của anh Thiên, tôi giúp anh ấy làm một bữa tiệc sinh nhật, muốn cho anh ấy một bất ngờ. . . . . .”

Sinh nhật ba mươi tuổi của anh? Mạc Ưu có chút kinh ngạc.

“Nhưng cô cũng không thể ở đây mà làm loạn!” Mạc Ưu thật sự không quen nhìn người phụ nữ này phách lối. Lúc trước, cô ta làm loạn như thế còn không sao, nhưng bây giờ tình huống khác rồi. . . . . .

“Cái gì? Đây là nhà của cô à? Chỗ này đối với tôi quen thuộc như là nhà của mình. Bà La, bà nói có phải không?” Lưu Anh Mị cố ý ở trước mặt Mạc Ưu mà tỏ vẻ đương nhiên,vô tư, hận không thể đem Mạc Ưu dẫm nát dưới lòng bàn chân.

Bà La liếc nhìn Mạc Ưu, khó xử gật đầu.

Mạc Ưu biến sắc, Lưu Anh Mị tiếp tục được nước mà lấn tới.”Huống hồ, tuần trước tôi cùng anh Thiên cùng đi Châu Âu một chuyến để tham gia nghi lễ lần này, quan hệ của chúng tôi. . . . . . đã đi đến giai đoạn không cần phân chia ranh giới với nhau rồi. . . . . .”

Từ xưa tập đoàn Hải Thiên đã là một trong những cổ đông lớn nhất,vừa nghe nói Hạ Thiên muốn tham gia kiểm tra mớ hàng cùng nghi lễ lần này, Lưu Anh Mị lập tức tỏ ý muốn đi cùng, nói là cô cũng thuộc một trong những cổ đông lớn. Hạ Thiên vốn không muốn để ý tới Lưu Anh Mị nữa, ai ngờ Lưu Anh Mị và cha lại tạo áp lực với Hạ Thiên, không lay chuyển được Lưu Anh Mị và lời cầu khẩn dây dưa của bác Thế, anh đành phải cố gắng mang cô cùng đi.

Ai ngờ anh sau khi tham gia hết nghi thức, liền vội vàng bay trở về Đài Loan, quăng cô một mình ở lại Châu Âu, cô đoán anh lần này vội vã quay về đều là do Mạc Ưu giở trò , vì vậy hôm nay đặc biệt xuất đòn ra oai phủ đầu trước.

“Có lẽ. . . . . . không lâu nữa tôi sẽ trở thành nữ chủ nhân của cái nhà này không chừng!” Lưu Anh Mị tiếp tục đổ dầu vào lửa, Mạc Ưu vừa nghe sắc mặt càng thêm tái nhợt. Hoá ra anh và Lưu Anh Mị cùng đi Châu Âu. . . . . . Thật nhiều ngờ vực vô căn cứ cùng dấu chấm hỏi đang trở mình quấn lấy cô, Mạc Ưu không muốn tin rằng Hạ Thiên Khoát gần đây đối với cô quyến luyến chỉ là giả vờ. Mặc dù anh chưa bày tỏ gì với cô, nhưng đáy mắt thâm tình như vậy rõ ràng là. . . . . .

Mạc Ưu nhịn xuống , đột nhiên trong người cảm thấy choáng váng, tay vịn vào thành sô pha để cân bằng thân thể. “Nếu thật là như vậy, chúc mừng cô.” Cô hít sâu một hơi, cố gắng tỏ ra lạnh nhạt tựa như mọi chuyện đều không liên quan tới mình, lại càng cố kìm chế bản thân không xúc động để Lưu Anh Mị phát giác.

“Ha ha, hi vọng là cô thật lòng. . . . . .”

Miệng dù nói vậy, nhưng Mạc Ưu vô cùng bình tĩnh làm cho Lưu Anh Mị không khỏi kinh ngạc, không ngừng hoài nghi suy đoán của mình đã sai.

Nhưng Lưu Anh Mị vẫn đem Mạc Ưu trở thành kình địch, không buông tha cơ hội làm nhục Mạc Ưu, cũng nhân cơ hội trả thù chuyện lần trước.”Hôm nay cô không cần nấu cơm, trước tiên vào phòng bếp hỗ trợ, sau bữa tiệc phải rửa chén, thu dọn.”

Mạc Ưu không muốn cùng Lưu Anh Mị cãi cọ, dù sao thân phận của cô coi như chỉ là người hầu, cô cứ tiếp tục làm tròn nhiệm vụ đúng như thân phận của mình là được rồi, Hạ Thiên Khoát cũng đâu có phân trần thân phận của cô hay công khai quan hệ của hai người.

“Đã biết.” Mạc Ưu nhàn nhạt trả lời một câu liền tiến đến phòng bếp, bà La cũng đi theo để phụ giúp, hình như cũng muốn thanh minh với cô về quan hệ của Hạ Thiên Khoát.

“Hừ, đã là người hầu thì nên giữ bổn phận, đừng ra vẻ cùng bổn tiểu thư tranh cái gì!” Lưu Anh Mị hừ nhẹ một tiếng, đồng thời đi về hướng nhà ăn, dáng điệu như là một nữ chủ nhân chân chính.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.