Nên Gọi Anh Là Thầy Hay Chồng?

Chương 7




“ Là sai lầm

Chính là sai lầm

Một câu xin lỗi có thể xóa nhòa hết sao?

Là nỗi đau mà người mang lại

Thật quá đau lòng rồi

Tôi không hận người

Nhưng vẫn không thể quên đi nỗi đau ấy

Chính là sai lầm mà người cho tôi

Đau lòng lắm…”

--- ---------

“ Mỹ Phượng, cô ấy không hỏi gì về tôi sao?”

“ Anh đi mà hỏi cô ấy “, Mỹ Phượng trề môi khinh thường nhìn người đàn ông tuấn tú trước mắt.

“ Tôi không liên lạc được với cô ấy", Tiên Y bất lực ngồi trên ghế.

Mỹ Phượng bộ dáng đáng yêu, phùng má le lưỡi:” Lêu lêu, đáng đời “.

Cô bước đến vỗ vỗ lên vai anh hai cái, ra dáng người anh em tốt:” Tôi nói anh đừng có theo đuổi cậu ấy nữa. Vô ích thôi".

Tiên Y nhếch lên một nụ cười gượng.

“ Anh có thể thích một người khác mà, chẳng hạn như tôi đây. Một cô gái xinh đẹp, khả ái, lanh lợi không kém", Mỹ Phượng chớp chớp đôi mắt hạnh, vô sỉ nói.

Tiên Y bật cười nói:”Cô đang tự luyến à?”.

Mỹ Phượng liếc anh, nhe hàm răng muốn cắn người:” Máu chó của tôi mà nổi lên thì anh chỉ chó chết".

Tiên Y rùng mình đứng lên, cách xa Mỹ Phượng hai mét.

“ Tố Bạch đã yêu hắn ta đến ngu ngốc rồi. Bây giờ, anh lại ngu ngốc yêu một người không yêu mình. Thật là không hiểu nổi con người".

Tiên Y im lặng nhìn ra ô cửa sổ, chậm rãi nói:” Thật ra tình cảm là thứ không thể dùng lời để hình dung được. Nó có thể đến rất nhanh, nhưng không thể ra đi theo cách mà nó đến. Để quên đi một người mang đến cho mình cảm giác khác lạ ấy thật sự không dễ dàng chút nào".

Mỹ Phượng lắng nghe giọng nói trầm thấp ấy, trái tim lại không tự chủ được mà loạn nhịp. Hình ảnh người đàn ông đứng đó,bên ô cửa sổ, ánh mắt đẹp vươn vấn nét u buồn lại tạo nên một bức họa sinh động mà cô đơn đến lạ lùng.

--- ------ -----

Tại một ngôi biệt thự sang trọng.

“ Phu nhân, mời dùng trà"

Người phụ nữ với nét đẹp mặn mà yên tĩnh ngồi trên chiếc giường rộng lớn.

Khoảng thời gian trước.

Hà Cư nằm ngủ trên chiếc giường này, đột nhiên lại cảm thấy có hơi thở xa lạ phả vào lưng, một cánh tay nhỏ bé đặt lên eo mình. 

Giọng nói non nớt lại vang lên phía sau:” Mẹ  con ngủ với mẹ nhé".

Khi đó, bà đã không do dự đẩy cô ra xa:” Cút ra ngoài “.

Bà nhớ mãi đôi mắt ấy, đôi mắt ngây thơ còn rưng rưng những giọt nước trong suốt. 

Năm cô mười lăm tuổi.

Trong bộ trang phục học đường vui vẻ,cô cầm chiếc bằng khen chạy đến nói:” Mẹ, con được khen là học sinh xuất sắc đấy".

Năm cô mười sáu tuổi.

“ Mẹ ơi,con ốm rồi”, cô chạy nhào vào lòng bà ôm choàng lấy thân thể bà.

Ngày sinh nhật.

Cô mặc chiếc váy màu trắng,trên gương mặt non nớt treo một nụ cười cầm chiếc bánh kem đặt trên bàn nói:” Mẹ à, mẹ thổi nến với con được không?”.

Lúc đó, bà đã đứng dậy rời đi, chỉ để lại một cô bé ngây dại đứng đó run lên bần bật với những tiếng nấc nghẹn ngào.

Năm cô mười bảy tuổi.

Vào một ngày đông, bà ngồi trên chiếc ghế dài nhìn ngắm đám mây xanh. Cô bước đến không tiếng động, nhẹ nhàng như một con mèo ngồi yên lặng ở mép ghế,tựa đầu vào thành ghế cùng bà nhìn ngắm bầu trời. Khi bà phát hiện cô đang ở bên cạnh liền quay lại nhìn cô. 

Tố Bạch rụt rè đứng dậy, cười khan rời đi chỉ để lại tiếng nói thoang thoảng:” Con xin lỗi".

Năm cô mười tám tuổi.

Vào một buổi sáng đẹp trời, bà thức dậy liền trông thấy một hộp quà nho nhỏ trên bàn. 

Một chiếc khăn len màu đỏ, nằm gọn trong chiếc hộp. Một từ giấy nhỏ với dòng chữ xinh đẹp “ Chúc mẹ sinh nhật vui vẻ “. 

Sau này, bà không nhìn thấy vẻ yếu ớt của cô nữa. Cũng không còn thấy cô khóc đến đỏ hoen đôi mắt.

Và không còn trông thấy cô lẽo đẽo theo phía sau gọi “ Mẹ ‘’ nữa.

Hà Cư thở dài, một giọt nước mắt cuối cùng cũng chảy xuống. Hóa ra, bà đã sai, sai nhiều như vậy. Bà yêu người đàn ông đó đến hận thù, chỉ cần nhìn thấy cô bà lại nghĩ đến người bạc tình đã bỏ rơi bà. Điều đó khiến bà đau khổ, bà không thể xóa bỏ đi hình ảnh đó. Nên bà chọn cách từ bỏ cô, bà chút bỏ sự tức giận của mình lên cô.

“ Có phải lỗi lầm của tôi rất lớn không?”, bà bất lực nói 

Người quản gia cung kính đứng bên cạnh:” Phu nhân,thời gian trôi đi chưa bao giờ quay lại. Nhưng việc trong tương lai có thể thay đổi. Phu nhân còn rất nhiều thời gian". 

“ Một người mẹ như tôi thật quá tồi tệ", Hà Cư bật khóc.

Có một số chuyện khi nghĩ lại mới thấy, ta đã lãng phí thật nhiều thời gian. Lãng phí luôn  tuổi thanh xuân của chính mình.

Mất đi rồi mới biết quý trọng. Đến khi quý trọng rồi, mọi thứ có còn như trước chăng?  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.