Nên Gọi Anh Là Thầy Hay Chồng?

Chương 16




Mỗi người nên có nguyên tắc của mình, chỉ cần chính mình cho rằng không sai, thì không cần xin lỗi ai cả, bất kể là ai.

Thanh Ti mím môi, mũi cay cay, ghé vào trên bả vai Du Dực, quả nhiên ba bênh vực nó, nó không sai.

Nó khóc nói: "Ba, con đau chân..."

Thanh Ti khóc lòng Du Dực đều xoắn cả lại, anh nói: "Ba ba bế con, con không phải đi, một hồi liền hết đau."

Đợi một hồi, hiệu trưởng vội vàng tới rồi, cô giáo Tôn cũng xụ mặt đi tới. Cùng đi còn có cả thầy giáo vừa lên lớp ban nãy.

Nhìn thấy hiệu trưởng không đợi ông ta nói gì, Du Dực nói thẳng: "Phiền hiệu trưởng, mời phụ huynh Chu Giai Oánh đến."

Hiệu trưởng: "Thế nhưng..."

Du Dực không để ông nói hết: "Nửa giờ đủ chứ?"

Hiệu trưởng chống lại ánh mắt của Du Dực, căn bản không dám nói không, "Vâng, vâng..."

Cô giáo Tôn ở một bên hừ lạnh: "Ỷ thế hiếp người."

Du Dực liếc mắt đảo qua cô giáo Tôn, cố nén sự kích động muốn đạp cô ta ra ngoài: "Cô chính là cái cô chủ nhiệm không phân biệt tốt xấu, chẳng phân biệt được đúng sai, quát mắng con gái tôi, còn dùng hình phạt thể xác với con bé đúng không?"

Cô giáo Tôn ngẩng đầu, "Tôi không phân biệt đúng sai thế nào, con gái anh sai rồi còn không..."

Cô ta chưa nói xong, Du Dực đột nhiên cầm hộp phấn viết trên bàn giáo viên đập tới, làm cô ta sợ hãi hét ầm lên, hộp phấn viết bay sát qua đầu cô ta.

Du Dực muốn đánh cô ta, thế nhưng ở trường học, anh nhất định phải suy nghĩ vì Thanh Ti.

Nếu như ở chỗ này đánh người, về sau tất cả các thầy cô đều có thái độ khác với Thanh Ti, cho nên, vừa rồi anh mới không đập vỡ đầu cô ta.

Anh cười lạnh: "Loại người như cô cũng xứng làm gương cho người khác sao?"

Cô giáo Tôn sợ hãi che đầu, cắn răng, giận mà không dám nói gì.

Hiệu trưởng hắng giọng: "Tôi nghĩ, chúng ta có nên nói rõ ràng mọi chuyện trước không?"

Thầy giáo Ngô đứng bên cạnh nói: "Tôi nghĩ, chuyện này tôi cũng có quyền lên tiếng, lúc đó tôi đang ở trong phòng làm việc.”

Cô giáo Tôn lạnh lùng lườm anh ta: "Nịnh hót, hùa theo mà nịnh hót...."

Thầy giáo Ngô như không nghe thấy, nói hết toàn bộ sự việc xảy ra trong phòng làm việc, không có thiên vị một ai cả, chưa hề thêm mắm dặm muối, vô cùng bình tĩnh kể lại một lần.

Bọn họ lúc đó ai nói cái gì, anh đều kể lại không sai một chữ, khiến cô giáo Tôn đều không có gì để nói, nói cho cùng, đó chính là cô ta nói, người ta cũng không có nói sai.

Du Dực giận đến biến sắc, hai mắt âm trầm, chỉ muốn đánh luôn cả hiệu trưởng.

"Người như thế còn không đuổi luôn đi, giữ lại làm hại những thế hệ sau sao?"

Hiệu trưởng khiếp sợ nhìn cô giáo Tôn: "Cô... cô, tôi thực sự quá thất vọng về cô, cô là một cô giáo sao có thể nói ra lời như vậy?"

Cô giáo Tôn vẫn không thấy mình sai: "Tôi nói sai sao? Ai chẳng biết nó đi cửa sau, dựa vào quan hệ để vào..."

"Bốp", cô ta còn chưa nói xong, mặt liền trúng một cái tát.

Hiệu trưởng nghiến răng nghiến lợi mắng: "Cô cho rằng cô vào bằng cách nào, cô nghĩ vì sao tôi lại mời một sinh viên sư phạm vừa tốt nghiệp như cô? Còn không phải là ba cô kéo thân thể bệnh nặng đến nhà tôi cầu tôi, để tôi mời cô, tôi thương tình ba cô sắp mất rồi mới đồng ý, không thì, chỉ với trình độ học vấn của cô, có tư cách đến trường chúng tôi sao? Cô đi đi, trường chúng tôi không thuê nổi cô."

Cô giáo Tôn lắc đầu, vẻ mặt không dám tin: "Tôi không tin, tôi không tin..."

Du Dực chế nhạo: "Trước khi cút, để cô ta đưa Chu Giai Oánh học sinh ngoan của cô ta ra phơi nắng đi, con gái của tôi bị phạt đứng bao lâu, con bé sẽ phải đứng nhiều gấp ba lần."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.