Nè Lam Trạm, Ta Thật Sự Là Người Tốt

Chương 20: 20: Nhật Noãn Ngọc Sinh Yên Một




“Mang thai?” Đám người đồng loạt kêu lên.

Mẹ Chương tiến lên, hỏi Hạ Lương, “Con có nhầm lẫn gì không? Kha là con trai mà, sao có thai được?”

Hạ Lương liếc nhìn Tần Dữ Hào một cái, sau đó quay sang nói với bà, “Bác gái, kết quả xét nghiệm lát nữa sẽ có, cậu ấy đúng là đã có thai được sáu tuần rồi, do trước đó bị ngạt khói, cộng thêm lần này có sinh hoạt vợ chồng, cho nên thai nhi hơi yếu, gia đình cần phải chú ý hơn một chút.”

Ba Chương vẫn không thể tin hỏi lại: “Con nói thật à?”

Hạ Lương thấu hiểu tâm trạng hiện giờ của ông bà, cũng không phiền gật đầu một cái.

“Trời ạ!” Mẹ Chương nhịn không được than thở một tiếng.

Hạ Lương nhìn Tần Dữ Hào im lặng không nói gì thì lấy làm lạ, tại sao anh không có vẻ vui mừng khi nghe tin được làm cha vậy, lúc nãy bộ dạng lo lắng kia của anh hẳn phải thương cậu trai kia lắm mới đúng chứ? Chẳng lẽ anh cảm thấy đàn ông mang thai rất quái dị, cho nên không muốn nhận?

“Anh rể, kỳ thật trên thế giới vẫn có trường hợp đàn ông sinh con, anh đừng quá tiêu cực, dù sao đứa nhỏ cũng là vô tội.”

“Anh dám không nhận đứa nhỏ? Anh có phải đàn ông không vậy?” Chương Từ nghe thấy mấy lời này liền nổi sùng, đời này anh ghét nhất là loại người vô trách nhiệm, tuyệt đối không thể để em trai vướng phải một tên cặn bã được.

“Cháu trai của tôi không cần anh lo, anh cút về quân khu của anh đi.” Chương Từ càng nói càng quá đáng, nếu là ngày thường, anh sẽ không dễ dàng bỏ qua, nhưng lúc này, anh căn bản không có tâm trạng lý sự với anh ta, toàn bộ tâm trí của anh đều đặt lên trên người cậu rồi.

“Từ, con nói bậy bạ gì vậy, Hào không phải người như vậy.” Mẹ Chương vội vàng can ngăn, sau đó quay sang nói với Tần Dữ Hào, “Hào, con nói gì đi chứ, không lẽ con thật sự không muốn đứa nhỏ sao?”

Anh nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, nghiêng đầu qua nhìn bà, “Tuyệt đối không có.”

Nói xong, anh đi thẳng vào bên trong phòng cấp cứu, Hạ Lương vội ngăn lại, “Anh rể, chờ một lát, trợ tá đang xử lý ở bên trong, đừng vội.”

Bây giờ anh cũng đã hiểu biểu hiện của Tần Dữ Hào là sao rồi, không phải không muốn, cũng không phải bài xích, mà là sốc quá ngu người luôn rồi.

Một lúc sau, Chương Sở Kha nhắm chặt hai mắt nằm trên giường kéo, được hai y tá kéo đi đến phòng hồi sức.

Bốn người nhanh chóng bám sát theo sau.

Bốn người đi vào phòng phục hồi đặc biệt, ba Chương liếc mắt sang nhìn anh, nói: “Cậu về được rồi, chỗ này không cần cậu.”

Anh vẫn giữ vẻ mặt không cảm xúc nói với ông, “Vợ con của con ở đây, con sẽ không đi đâu cả.”

“Cậu còn dám nói, nếu không phải tại cậu, nó có bị động thai hay không?” Ba Chương lại bắt đầu tức giận.

“Cái này là lỗi của con, con sẽ ở lại chăm sóc em ấy, đây cũng là nghĩa vụ của con.”

“Cậu!” Ông tức giận không chỗ trút, lại nghĩ tới sau khi con trai tỉnh lại muốn gặp anh lại không thấy đâu sẽ buồn bã, liền phất tay mặc kệ anh.

Chương Từ nhân lúc không ai để ý, lén chuồn ra bên ngoài, đi tới văn phòng làm việc của Hạ Lương.

Vừa vào bên trong, anh đã không nhịn được chạy thẳng tới trước mặt Hạ Lương, gấp gáp hỏi: “Cậu mau nói chuyện này có phải thật không?”

Hạ Lương không thèm để ý tới anh, tiếp tục làm việc.

Chương Từ vẫn không chịu buông tha, nói tiếp: “Cậu nói có phải cậu và anh rể của cậu cấu kết lừa gia đình chúng tôi hay không?”

Hạ Lương bị làm phiền mà phát bực, dời mắt ra khỏi máy vi tính, nhìn chằm chằm anh, “Cậu không nhớ chuyện của Đông à?”

“Phải rồi há, sao tôi lại quên mất, cậu nhóc kia của Đông cũng mang thai sinh con. Trời ạ, thế giới này đảo điên rồi, đàn ông đều có chức năng đó hết rồi sao?” Chương Từ vẫn chưa thoát khỏi sự kích động, đi tới đi lui trong văn phòng của Hạ Lương.

“Cậu có thể tìm một người đàn ông nào đó để thử, em trai của cậu có thể, biết đâu chừng cậu cũng có chức năng đó đấy.” 

“Không đời nào, tôi sẽ không có chức năng đó, sau này nếu muốn sinh con thì phải do vợ của tôi sinh, ông đây không thèm sinh đâu.” Chỉ cần nghĩ tới cảnh tượng mình vác cái bụng bầu to tướng đi khắp nói thôi, Chương Từ đã cảm thấy da gà nổi toàn thân rồi, thế giới này quả thật quá đáng sợ mà.

Tờ mờ sáng ngày hôm sau, Chương Sở Kha mới mơ màng tỉnh lại, đưa mắt nhìn xung quanh một vòng thì phát hiện người trong nhà đều có mặt ở trong đây, 

Ba mẹ Chương ngủ ở giường bên cạnh, Chương Từ ngủ ở trên sô pha nhỏ ở góc phòng, còn Tần Dữ Hào thì ngủ ngồi trên ghế dựa ở cạnh giường bệnh. 

Nhìn thấy khung cảnh này, hốc mắt của cậu nhịn không được đỏ lên, đời này, cậu quả thật rất may mắn...

Cảm giác được người trên giường di chuyển, anh lập tức mở mắt ra, thấy cậu đang tự mình ngồi dậy liền nhanh tay đỡ lưng cho cậu.

“Sao em không gọi anh một tiếng?” Khi nói chuyện, anh cố gắng đè thấp giọng, tránh để ồn tới mọi người.

Cậu lắc đầu, lại nhìn xung quanh một vòng rồi quay sang hỏi anh, “Sao em lại ở trong này.”

Tần Dữ Hào ngồi ở bên mép giường, yêu thương nhìn cậu, khóe môi cong lên, “Về sau em phải chú ý thân mình một chút, lần này là anh không đúng, về sau anh sẽ chăm sóc hai cha con em thật tốt.”

Cậu nghe anh nói xong liền mở to hai mắt, chớp chớp mắt khó hiểu hỏi: “Hai cha con? Anh nói Thiên Bảo và em sao? Về sau em cũng sẽ cùng anh chăm sóc con.” Cũng lâu rồi cậu không gặp bé con, thật sự rất nhớ rất nhớ bé đó.

Anh mỉm cười, đưa tay sờ bụng cậu, “Về sau anh và Thiên Bảo sẽ cùng chăm sóc em và con.”

Lần này Chương Sở Kha sửng người một hồi, sau đó đưa tay đặt lên bụng mình, lồng ngực phập phồng kịch liệt, giọng run run hỏi anh, “Em, trong bụng em có đứa nhỏ?”

“Đừng kích động, đứa nhỏ còn yếu, em cần phải nghỉ ngơi.” Tần Dữ Hào ngồi lên đầu giường, để cậu dựa vào trong lòng mình.

Nước mắt nhanh chóng rơi xuống, cậu nức nở nghẹn ngào ôm lấy cánh tay của anh nói: “Con của em, em có con, hu hu… Anh ơi… Cuối cùng đứa nhỏ cũng quay về với em rồi…”

“Đừng khóc, đừng khóc, sao đột nhiên lại mít ướt thế này?” Anh đưa tay nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, nhỏ giọng dỗ dành.

Đúng lúc này, ba mẹ Chương và cả Chương Từ nghe tiếng nói chuyện thì đều tỉnh dậy, sau đó lại nhìn thấy Chương Sở Kha ngã vào trong lòng Tần Dữ Hào khóc nức nở thì lập tức đi tới trước giường bệnh.

Ba Chương nhìn con trai một cái, sau đó quay sang trừng mắt nhìn Tần Dữ Hào, “Cậu lại làm gì con trai của tôi rồi?”

Mẹ Chương trách móc ông, “Cái ông này, mới sáng sớm đã cau có rồi, qua hỏi thăm con nó đi.”

Bà quay sang nhìn cậu, nhẹ giọng hỏi: “Kha à, con làm sao vậy?”

Chương Sở Kha đưa đôi mắt đẫm lệ nhìn bà, khẽ lắc đầu, “Chỉ là con quá vui thôi.”

“Ai, vậy thì tốt rồi…” Bà khẽ mỉm cười, vuốt đầu cậu, “Con cũng đừng quá áp lực, cả nhà sẽ luôn ở bên cạnh con.”

“Dạ.” Cậu rút vào trong ngực anh, không có cách nào diễn tả được sự kích động trong lòng mình, sau cùng chỉ có thể im lặng đưa hai tay ôm chặt lấy eo anh. Thật quá tốt rồi, cuối cùng cậu cũng có thể sinh cho anh một đứa nhỏ rồi.

Tới gần giữa trưa, dưới sự khuyên nhủ của mẹ Chương và Chương Sở Kha, ba Chương và Chương Từ mới không cam tâm trở về nhà, trong phòng bệnh chỉ còn anh và cậu.

Đang lúc anh đang gọt táo cho cậu ăn thì cửa phòng bệnh lại mở ra, lần này người vào chính là cha mẹ của Tần Dữ Hào, còn có bé Thiên Bảo.

Vừa vào bên trong, bé Thiên Bảo đã chạy tới giường bệnh, hai mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm cậu, đôi môi mấp máy muốn nói gì đó nhưng lại không nói thành tiếng được.

Cậu thấy bé con chạy tới lập tức nở nụ cười, đưa tay đón lấy bé, thấy bé cứ nhìn mình không nói chuyện, cậu có chút khó hiểu, thử gọi bé, “Thiên Bảo, con sao vậy?”

Bé con níu lấy tay áo của cậu, ngập ngừng gọi: “Ba, ba ba.”

“Ngoan, ba ba rất nhớ con.” Cậu giang tay ôm lấy bé, dù sao cũng đã sống chung với nhau mấy tháng, hơn nữa cậu còn thật lòng coi bé là con trai, cho nên tình cảm tất nhiên sẽ dễ phai nhạt, bây giờ ôm con trai vào lòng, cảm giác ấm áp này thật sự khiến cậu rất hạnh phúc.

Ba mẹ Tần đứng ở bên cạnh thấy một màn này, trong lòng cảm động không thôi, nghe con trai nói lại mọi chuyện, ông bà còn tưởng rằng cậu trai này sẽ xa cách đứa nhỏ, dù sao cũng đâu có máu mủ gì.

Bây giờ thấy cậu vẫn yêu thương cháu nội như vậy, trong lòng ông bà cũng thấy an tâm, xem ra sau này cháu nội sẽ không chịu thiệt khi sống với cậu rồi.

Mẹ Tần đi tới bên cạnh giường bệnh, cười cười, “Con đã khỏe chưa?”

Lúc này, cậu mới phát hiện trong phòng bệnh còn hai người nữa, mỉm cười gật đầu với bà một cái rồi đưa mắt khó hiểu nhìn Tần Dữ Hào.

Anh đưa miếng táo đã gọt xong cho cậu, ôn tồn nói: “Gọi ba mẹ đi.”

“A.” 

Cậu không ăn miếng táo đó mà vội vàng đứng dậy, nhưng chưa kịp hành động thì đã bị Tần Dữ Hào đè xuống, “Đừng làm rộn, bây giờ em là đối tượng chăm sóc đặc biệt, không cần mấy lễ nghi đó.”

Ba mẹ Tần đứng ở bên cạnh giật giật khóe miệng, đây thật sự là con trai của bọn họ sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.