Nè Lam Trạm, Ta Thật Sự Là Người Tốt

Chương 18: 18: Kinh Hồng Lược Ảnh Chín




Hình xăm Sắc Vi màu vàng, là do Nữ Vương Margaret, trước lễ trưởng thành 15 tuổi của Isabela công chúa đã tự tay thay nàng xăm lên.

Ý của nó, Isabela dự định sẽ được kế nhiệm ngai vàng Simda.

Điều này làm cho tỷ tỷ thân sinh của Isabela - Lucycard hết sức ghen ghét.

Tuy rằng ngọn lửa ghen ghét trong lòng tràn đầy, nhưng tại tiệc tối, Lucycard nhưng lại không thể không ăn mặc đẹp đẽ để tham dự.

Chỉ cần vũ hội có Isabela, Lucycard nàng, vĩnh viễn sẽ bị viên minh châu Simda này che lấp.

Trên thuyền lớn, một phòng y hương tấn ảnh, suốt đêm thịnh yến.

Lucycard nhưng lại không sau cầm làn váy, biểu hiện kỹ thuật nhảy uyển chuyển mê người cùng thân hình cùng ưu nhã xinh đẹp.

Ngược lại, đầu ngón tay bưng Champagne, đôi mắt đẹp ở một bên  lưu chuyển qua ‘Isabela’ trong sàn nhảy....

‘Isabela’ ăn mặc một bộ váy bồng cung đình, hoa văn phức tạp tầng tầng lớp lớp, theo cùng thân sĩ trẻ tuổi anh tuấn nhảy múa xoay quanh, ở giữa không trung tạo nên đường cong duyên dáng.

Một khắc khiêu vũ này, đẹp phải làm mọi người mờ mắt, trở thành tiêu điểm toàn trường chú mục.

Lucycard cảm thấy rất kỳ quái.

Nàng thân là tỷ tỷ Isabela, có thể nói là người trên thế giới này hiểu rõ Isabela nhất.

Không phải có một câu nói như vậy sao.

Người hiểu rõ ngươi nhất, nhất định là địch nhân của ngươi.

Lucycard luôn coi vị muội muội này như địch thủ, biết rõ Isabela là một người như thế nào ——

Từ nhỏ được mẹ của các nàng -  Margaret Nữ Vương, coi như người kế  nhiệm mà bồi dưỡng, tuổi còn nhỏ mà lại có được khí chất tôn quý cùng phong độ của Nữ Vương.

Isabela căng ngạo, ưu nhã, tôn quý.

Tuyệt không giống như trước mắt...

Bất kì thân sĩ trẻ tuổi nào mời múa cũng không có cự tuyệt, vẫn luôn cùng các nam nhân khác khiêu vũ.

Trong mắt Lucycard hiện lên một tia ám sắc lưu quang, đầu ngón tay nhẹ giơ lên, đem ly Champagne đến bên đôi môi đỏ mọng.

Nhẹ nhàng che giấu nụ cười quỷ quyệt nơi khóe môi.

...

Buổi dạ vũ này, một mực tiếp diễn đến lúc mặt trời mọc.

Cung điện ở đáy biển.

Phong Hoa yếu ớt tỉnh lại, hôn lên môi tiểu mỹ nhân ngư: “Sáng sớm tốt lành, Mascezel.”

Một nụ hôn, lại để cho gương mặt trắng nõn của Mascezel hiện lên nhàn nhạt đỏ ửng: “... Sáng sớm tốt lành, Nữ Vu đại nhân.”

Phát giác được hai tay bên hông vẫn đang tiếp tục vuốt ve, Phong Hoa mi tâm nhăn xuống, hỏi: “Mascezel, ngươi không phải giúp ta xoa một buổi tối đấy chứ?”

Mascezel có chút rủ lông mi xuống, nhẹ nhàng nói: “Nữ Vu đại nhân người không nói cho Mascezel biết lúc nào thì dừng lại...”

Tiểu mỹ nhân ngư thật sự là quá đơn thuần.

Nghe vậy, nữ hoàng bệ hạ không khỏi cảm thán, đồng thời trong nội tâm lần đầu tiên sinh ra một cỗ cảm giác tội ác nhàn nhạt.

Tiểu mỹ nhân ngư dễ thương như vậy, nàng lại khi dễ hắn, tối hôm qua còn...

“Dừng lại đi. Không cần xoa nữa.”

Phong Hoa đem tay Mascezel kéo qua, thấy đầu ngón tay có chút phiếm hồng.

“Có mệt hay không?”

“... Ân.”

Mascezel sẽ không nói khoác, vì vậy nhẹ nhàng gật đầu.

Phong Hoa một bên vuốt vuốt xoa nắn lấy ngón tay hắn, một bên dùng thanh âm khàn khàn nói với Mascezel.

“Ma pháp đem đuôi cá của ngươi biến thành hai chân nhân loại, chỉ có thể duy trì 12 giờ. 12 giờ vừa đến, sẽ lần nữa khôi phục thành đuôi cá mỹ nhân ngư.”

“Không nên hỏi ta, vì cái gì ma pháp này chỉ có thể duy trì đến 12 giờ. Ta nghĩ tiểu mỹ nhân ngư ngươi chắc có lẽ cho rằng... Mỗi một bước đi đều như ở trên mũi đao đó chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.