Này Vương Ác Thiếu, Chớ Làm Loạn!

Chương 7




Kỳ sát hạch đầu tiên gồm ba ngày tương ứng với ba vòng đấu loại và học viên chỉ cần thắng được hai liền được tính vượt qua nhưng để nhận phần thưởng thì không được để thua bất kỳ ván nào.

Vương Phong không về nhà mà trở lại khách sạn, cần phải tranh thủ thời gian để trau dồi một chút vì chẳng biết đối thủ vào ngày mai của mình ra sao, theo một số thông tin, mặt bằng chung của học viên chính thức vào khoảng lục trọng Nhất Nguyên, còn hạch tâm thì chưa xác định rõ, có hỏi thăm Đại Hùng cùng Thiệu Chí Tâm nhưng chẳng thu được tí gì.

- Thôi, cứ tập trung rèn luyện đã, nếu bản thân cường đại sẽ không sợ gặp đối thủ mạnh.

Mộc hệ theo lý thuyết với tư chất thấp như vậy sẽ không dễ dàng gì tăng trưởng nhưng tốc độ hiện tại quá kinh ngạc, cứ mỗi lần hấp thu Mộc đan của yêu thú thì y như rằng tiêu hóa hết thảy, một chút hỗn loạn theo như người ta nói đều chẳng xảy ra.

- Không biết có loại công pháp hay tâm pháp nào về thuộc tính không nhỉ?

- Dĩ nhiên nhưng ngươi đừng mơ tưởng tới sẽ gặp được ở một quốc gia tầm thường thế này. – Hữu Sinh trả lời

- Vậy sao, chức năng của nó là gì?

- Ví dụ như làm giảm năng lượng nội tại tiêu hao, tốc độ kết pháp chú tốt hơn hay cũng có thể làm năng sức chứa năng lượng trong cơ thể...

- Ồ, người học được hẳn sẽ mạnh hơn ngang cấp rất nhiều.

- Dĩ nhiên, và một điều nữa là tốc độ đột phá của người có tâm pháp hỗ trợ luôn cao hơn bình thường, áp dụng trên người có thiên phú sẵn càng không thể hạn lượng.

Vương Phong gật gù ghi nhớ những giải thích này trong đầu, cả những thông số trước đó tiểu đồng có giảng qua để sau này không bỡ ngỡ và ít nhất có thể đưa ra ý kiến giám định của mình nếu có ai hỏi đến.

Dần dà, trung tâm thị trấn lại một lần nữa lên đèn, không khí phi thường náo nhiệt, Vương Phong tản bộ vài vòng hướng về phía quán phở của Đại Hùng, sinh ý vẫn tốt như trước, có điều hôm nay đặc biệt khuyến mãi giảm 20% vì ông chủ đã thành công thắng lợi một trận ở kỳ sát hạch đầu tiên.

Thấy hắn đến, Đại Hùng hồ hởi chạy ra, sắp xếp một cái bàn trống rồi giao lại công việc cho mấy đứa em, ngồi xuống tiếp chuyện, được một lúc như chợt nhớ đến điều gì đó, Đại Hùng nghiêm mặt nói.

- Quên nhắc cậu, Huyết Hoa đang sinh sống ở ngay Đông Hạ Lâm này, hình như đang tìm một ai đó thì phải, vì vậy tốt nhất phải cẩn thận với mấy người phụ nữ không rõ lai lịch.

Nghe đến đây, trong lòng hắn liền bật lên còi báo động bất an, chẳng lẽ người đối phương tìm kiếm là mình, giết người diệt khẩu chăng?

- Tớ biết rồi, đã vậy chắc phải về sớm, đi khuya hơi sợ.

- Ha ha ha, tớ chỉ nói vậy thôi, cứ ăn thoải mái đi, nghe nói Huyết Hoa nọ chưa bao giờ giết người vô cớ nhưng cái cớ của cô ta cũng khá vô lý, mà chắc không sao đâu. – Đại Hùng cười lớn an ủi nhưng bản thân cũng hơi lưỡng lự nên không giữ lại Vương Phong nữa, kỳ thật những vụ do Huyết Hoa gây ra thông thường đều là buổi tối.

Rời khỏi quán của Đại Hùng, định một mạch trở về tiếp tục nghiên cứu thì Hữu Sinh đã truyền âm ra.

- Này, quên nhắc ngươi, nếu muốn tăng tốc độ tu luyện thì có thể sử dụng linh dịch hoặc dan được để hỗ trợ đấy.

- Sao đến giờ ngươi mới nói, sớm một chút không chừng hiện tại ta đã Tam Nguyên rồi đấy.

- Hừm, còn trách ta, nếu chưa xác định rõ được linh thể mà sớm sử dụng đan dược thì có thể để lại khá nhiều rắc rối về sau, tốt nhất vẫn là tu luyện theo phương pháp truyền thống, tuy nhiên theo như ta thấy thì linh thể ngươi rất tốt nên hẳn sẽ không sao.

Vương Phong gật đầu hiểu rồi quyết định sẽ mua dùng thử, lỡ có biến chứng lạ sẽ lập tức ngưng sử dụng, còn nếu linh thể đủ khả năng thừa nhận thì quả thực quá tốt.

Tra cứu ở trên mạng xã hội tìm được một nơi chuyên về đan dược phụ trợ tốt hơn cả Bách Linh thương hội có tên là Tiên Dược Lâu, cũng đồng thời một thế lực trải rộng đa quốc gia nhưng chỉ chuyên môn về linh dược, đan dược mà thôi, hoàn toàn không kinh doanh hay nhúng tay vào bất cứ thị trường nào khác.

Trụ sở Tiên Dược Lâu được xây dựng như kiểu một cái tháp hơn 20 tầng, càng lên cao càng nhỏ lại nhưng diện tích vẫn cực kỳ khổng lồ, sức chứa tầng trệt hẳn không thua gì sàn đấu giá hôm nọ.

- Wow, to nhỉ, hẳn làm đan sư cũng rất giàu có.

Vương Phong rất ngỡ ngàng trong khi tiểu đồng cũng hiện ra đứng bên cạnh lại chẳng mấy kinh ngạc.

- Dĩ nhiên, nhập Đan đạo có thể rất dễ nhưng để phát triển về sau thì ngày càng khó hơn.

- Vì sao? Khó hơn cả Phù sư à?

- Ta không so sánh nhưng bất kỳ Đan sư nào chỉ cần thiếu một trong hai thứ gồm thuộc tính hỏa và linh thức đều không thể tiến xa được.

- À, cái này là liên quan đến việc điều tiết và kỹ thuật khống chế lửa đúng không?

- Ừ, đại khái là như thế, vào thôi, ta sẽ xem giúp ngươi thứ nào tốt.

Cả hai bước song song vào bên trong Tiên Dược Lâu, nơi này mọi kiến trúc, trang trí nội thất và cả nhân viên đều theo phong cách cổ trang, vừa đẹp vừa sang trọng.

- Xin chào hai vị, không biết là cần tìm thứ gì, hoặc có thể dạo một vòng quanh đây để lựa chọn.

Cô gái vừa nói vừa hướng tay về khắp xung quanh, bên trong những khoảng trống âm tường đặt hàng nghìn những chai, lo, hộp thủy tinh, bằng đá các loại... chứa những viên đan dược, linh dược, dung dịch tinh xảo, nhiều lúc thoát ra hào quang thể hiện bên trong chứa rất nhiều dược lực.

- Vâng, cảm ơn.

Vương Phong chào nhẹ rồi cùng Hữu Sinh dạo một vòng, đặt gần mỗi lọ thuốc đều kèm theo một bảng chú thích về công dụng và phương pháp sử dụng, dĩ nhiên tác dụng phụ đều có ghi, cả chống chỉ định nữa, khá tương tự với thuốc Tây ở Trái Đất.

Hữu Sinh chấp tay đi một vòng như một ông già rồi ôn tồn nói.

- Tầm Thủy Dịch hay Bạo Linh Đan đều được nhưng nếu ở đây có Phục Nguyên Đan thì tốt hơn nhiều.

- Phục Nguyên Đan? Tác dụng là gì thế, để ta hỏi thử xem.

- Ta có xem qua, đan dược này đẩy mạnh tốc độ tiêu hóa linh khí, năng lượng được đưa vào cơ thể, vốn dĩ ngươi sử dụng Mộc đan thay cho việc hấp thu linh khí nên thứ này cực kỳ phù hợp.

- À, hiểu, để ta hỏi xem.

Nhân viên nữ rất tận tình, đứng gần nghe thấy hai người bàn tán liền tiến lại chỉ dẫn.

- Hai vị tìm Phục Nguyên Đan thì mời lên tầng hai ạ.

- Vâng, cảm ơn rất nhiều.

Tầng hai của Tiên Dược Lâu tuy nhỏ hơn nhưng lại sang trọng và đặt nhiều vật quý giá hơn rất nhiều, đặc biệt mỗi loại trưng bày đều có số lượng rất ít, nếu muốn mua thì phải đến quầy để hỏi, nhiều khi phải đặt trước mới có.

Vương Phong nhanh chóng tiến lại quầy quản lý tầng hai hỏi ngay, đỡ phải đi vòng vòng nữa.

- Xin hỏi có Phục Nguyên Đan không?

- Quý khách thật may mắn, Tiên Dược Các còn đúng một lọ 10 viên với mức giá 1 Lục Tinh mỗi viên, không ngài cần bao nhiêu?

- Cứ lấy hết thảy. – Vương Phong hào sảng trả lời, tính ra đây là lần đầu tiên kể cả 

- kiếp trước hắn mới được trải nghiệm cảm giác phú nhị đại a, không tệ.

Thình lình, một nhóm nam thanh nữ tú tiên lại, người mở lời là một thiếu niên đi trước.

- Tôi muốn mua Phục Nguyên Đan, còn không quản lý?

Quản lý nhìn mặt thiếu niên liền nhận ra thân phận nhưng cũng thật khó xử ngay lúc này.

- Thưa Quy thiếu, Phục Nguyên Đan đã hết hàng, nếu ngài muốn mua thì lần sau ghé thăm hoặc để lại địa chỉ để chúng tôi mang hàng đến khi có.

- ...

Vương Phong cũng không để ý làm gì, cầm lấy lọ Phục Nguyên định rời khỏi thì đột nhiên cô gái đi giữa đội hình cất lời.

- À, vị huynh đệ này, không biết có thể để lại cho ta lọ Phục Nguyên đan của cậu hay không?

Thầm nghĩ cô gái này quả thực đẹp, ăn mặc đơn giản, khí chất trang nhã đúng kiểu con nhà gia giáo lại có hành động này, thật đáng tiếc, đồ trên tay người khác thì khi muốn đến mức quá cần thiết cũng chỉ nên xin để lại mấy phần chứ chẳng ai đời lại bảo lấy hết cả.

- Tôi rất cần thứ này, xin thứ lỗi. – nói rồi hắn quay mặt đi.

Có điều sự việc lại chẳng bao giờ dễ dàng như thế, thông thường những kẻ được bảo bọc thành thói luôn có trong đầu một ý nghĩ rằng bất kể ai địa vị thấp hơn mình đều phải nghe sai bảo, thiếu niên kia mạnh miệng nói.

- Này thằng kia, không nghe Từ tiểu thư nói gì sao, bảo để lại thì tốt nhất ngoan ngoãn để lại, không thì đừng trách?

- Ấy ấy, Thiếu Vinh ca không cần lớn tiếng như vậy, chắc người này muốn đùa giỡn cho vui thôi.

Vương Phong nửa miệng cười mỉa mai, chả hiểu trong đầu cô gái và tên điên kia là đang nghĩ cái gì, nói chuyện như thể cả thế gian này mắc nợ, dĩ nhiên tốt nhất không nên phản ứng nên hắn vẫn tiếp tục lũi đi.

- Chó má, thứ dân hèn mọn không biết trời cao đất rộng...

- Tốt nhất ngươi ngậm miệng lại, đừng để gia đây bực mình, còn không... chết. – Hữu Sinh nhìn thằng vào mặt đối phương, truyền âm gầm từng chữ một lại còn không quên làm một bộ dạng cao thủ thế gian khiến kẻ kia không dám tiếp tục càng quấy.

Quy Thiếu Vinh quả thực là bị tiểu đồng trước mặt làm cho kinh sợ, bản thân hắn cũng từng nghe đến những người có thể vận dụng truyền âm đều không phải đơn giản, đừng nói bản thân trêu vào ắt không thể sống mà lỡ xui xui ảnh hưởng đến gia tộc thì lúc đó chết chắc...

Nhìn một màn đặc biệt vi diệu khiến Vương Phong không nhìn nổi cười nhưng vẫn ráng đi xa một đoạn mới ôm bụng phá lên.

- Khặc khặc ghê, ghê nha... sao trước giờ ngươi không làm như vậy, đỡ phải cực.

- Ha ha ha, là tại thằng oắt con đó ngáo thôi, cứ nghĩ một quốc gia như này thì làm sao tạo ra được thần đồng bảy, tám tuổi biết sử dụng truyền âm cơ chứ. – Hữu Sinh cũng không nhịn được cười lớn, quả nhiên cảm giác làm cường giả thực thích thú.

- Cũng phải, mà thôi về, tranh thủ luyện tập một chút.

Đến khách sạn, Vương Phong mau chóng bước vào giới chỉ, nơi này trở thành tụ điểm hắn ở nhiều nhất trong suốt khoảng thời gian gần đây, ngồi trên tụ linh sàn, lấy ra một viên Phục Nguyên Đan chứa đầy năng lượng bỏ vào miệng.

Tiểu đồng một bên nghịch điện thoại vừa được, chính xác hơn là đòi Vương Phong mua cho, kể cả Tiểu Mộc Youko, Titania và Zamato đều có một cái để đọc tin tức, chơi game cho đỡ chán các kiểu. Ở một thế giới hiện đại thì ngành công nghiệp cũng phát triển tương ứng, những trò chơi điện tử còn có thể kết nối với não hải để điều khiển bằng ý nghĩ... tiền tệ bên trong cũng được quy đổi thành Gol hoặc Bạch Tinh và ngược lại, thậm chí tồn tại một số vật phẩm hiếm thấy, thực tế mà ít nơi nào tìm được và nhóm bốn người bọn họ chính là đánh chủ ý những thứ như vậy, có điều nào phải dễ.

Vương Phong ở một bên tận hưởng cảm giác năng lượng Mộc hệ được bổ sung nhanh chóng vào cơ thể, lần lượt được chuyển hóa và nâng cao năng lượng nội tại của bản thân lên, tốc độ so với bình thường ít nhất gấp 1.2 lần, quả nhiên kỳ diệu.

...

Lúc này tại Đông Hạ học viện, hơn ngàn vị giáo sư đang có mặt tại căn phòng hội nghị lớn nhất xây dựng ngay giữa khu vực hành chính, bình thường nghiêm cấm học viên tiến vào phạm vi này nửa bước.

Đông Hạ học viện không phải một thế lực riêng mà trực thuộc về lực lượng hoàng thất nhưng cũng được phân chia cấp bậc rất nghiêm khắc gồm có Viện trưởng, Viện phó, hai Đại giáo sư, giáo sư chính thức và tập sự. Để bước vào hàng ngũ này chỉ có thể là từ hoàng thất cử xuống hoặc chính học viên sau khi tốt nghiệp xin ở lại phục vụ cho học viện, ngoài ra không nhận bất cứ ngoại nhân nào.

Người ngồi ghế chủ tọa dĩ nhiên là viện trưởng, người này vóc dáng cao lớn, trung niên, không hề có nửa điểm bạc trắng, tuy nhiên nếu so ra thì ông là người lớn tuổi nhất nơi này nhưng nhờ vào tu vi cực kỳ thâm hậu mà thời gian đối với ông vô nghĩa.

Viện phó lại trông hiền hậu hơn, bộ dạng trung niên nhưng gương mặt hòa nhã, trang phục đơn giản, còn lại hai vị đại giáo sư nhìn qua là lớn tuổi nhất, nếu Vương Phong có ở đây thì sẽ nhận ra một trong hai chính là tiên ông cầm gậy phất trần trong buổi đấu giá kia.

Một vị giáo sư từ phía cuối dãy cầm trên tay một bảng báo cáo, nghiêm túc chỉnh giọng rồi nói.

- Kính thưa các vị, tôi xin thay mặt giám khảo của kỳ sát hạch báo cáo đánh giá thực lực mười học viên nổi bật nhất ngày đầu tiên.

Thứ nhất: Lăng Huyền, Nhị Nguyên cửu trọng - Bán Hư Hỏa, Chiến lực đạt S, Tốc lực đạt S, Ngự lực đạt S, thức tỉnh Quyền đạo, thực lực cường hãn, kết chú phi thường tốt, tính tình lãnh tĩnh, ít nói nhưng hành động quyết đoán, một chiêu đánh bại đối thủ.

Thứ hai: Thiệu Chí Hồng, Nhị Nguyên thất trọng – Linh Phong cửu đẳng, Tốc lực đạt S, Ngự lực đạt B, phong cách chiến đấu kết hợp vũ khí và pháp chú để tối ưu hóa tốc độ của mình.

... (Thiệu Chí Tâm, Quy Thiếu Thiện, Lăng Kiều Như, Cát Trọng, Cát Phương, Bạch Tĩnh)

Thứ chín: Vương Phong, Nhị Nguyên nhất trọng – Phàm Mộc ngũ đẳng, Chiến lực đạt SR, một chiêu đánh bại đối thủ, không có điểm nổi bật nào khác.

Thứ mười: Đại Hùng, Nhất Nguyên ngũ trọng – Phàm Thổ tam đẳng, Ngự lực đạt S, chủ yếu là lực phòng ngự quá mạnh nên dễ dàng khiến đối thủ kiệt sức, biết nhẫn nhịn đợi thời cơ

Kể hết một lượt, những người khác đều rất chăm chú nghe rồi quay sang luận bàn với nhau, thông thường những vị giáo sư có thâm niên và đặc biệt bốn người đứng đầu sẽ có quyền lợi thu lưu học viên để làm đệ tử riêng, vẫn có thể tiếp tục ở học viện nhưng ưu đãi dĩ nhiên người bình thường không thể so sánh được.

Một sấp giấy ghi thông tin chi tiết từng người được truyền tay nhau giữa các vị giáo sư, vị viện trưởng lúc này mới bắt đầu phát biểu.

- Học viên đạt Chiến lực SR sao lúc này mới báo cáo, ta cần một lời giải thích chõ rõ ràng?

Tâm trạng của ông lúc này cực kỳ tồi tệ, điều này đã không biết bao nhiêu năm chưa từng đến với Đông Hạ, lần này xuất hiện thì các cấpphía dưới lại trì hoãn, chả hiểu nổi.

Một vị giáo sư nghe thấy liền đứng dậy trả lời.

- Thưa viện trưởng, lý do là bởi học viên này lần trước xảy ra sự cố ở Ma Sinh cốc, bị giáng đoạn, báo danh trễ nên lúc này mới nhận được tường thuật.

- Thôi được rồi, các vị giáo sư ở đây cố gắng chiếu cố một hai cho những thiên tài thế hệ mới của Đông Hạ chúng ta, chất lượng lần này rất tốt nhưng còn phải xem qua hai ba ngày nữa, cuộc luận bàn thế hệ trẻ tuổi lần này ở Vũ Môn Thành chắc chắn chúng ta sẽ giành được một vị trí nhất định. – Viện phó thấy các giáo sư sợ xanh mặt nên mỉm cười nói thay, tính tình anh mình ông hiểu rõ nhất, hơi nóng tính chứ không có ý xấu

- Viện phó cứ yên tâm, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.

Nói rồi những vị giáo sư nhanh chóng lui ra, để lại trong phòng còn đúng bốn người có cấp bậc cao nhất. Viện trưởng trầm ngâm rồi tiếp lời.

- Tống huynh thấy thế nào? Có muốn thu nhận ai hay không?

Người được hỏi đến chính là tiên ông trong buổi đấu giá.

- Ta còn chưa muốn nhận đệ tử, người thức tỉnh Trí lực thì nhiều mà tư chất hơi kém lại càng không có ý định trau dồi.

- Ha ha, tại Tống huynh đòi hỏi hơi cao thôi. – viện phó nhẹ giọng cười nói.

- Có gì đâu, Trí lực đòi hỏi con người rất nhiều, khó luyện tập mà hiệu quả thực tế ở những bước đầu tiên quá thấp, ít ai đủ kiên nhẫn theo đuổi.

Vừa nói, vẻ mặt lão tiên ông buồn xuống hẳn, thấy vậy vị đại lão sư còn lại liền cười cười đổi chủ đề.

- Ta thấy người có Chiến lực SR cũng không tệ, rất lâu rồi Đông Hạ không có bất kỳ nào thức tỉnh được nó, để xe biểu hiện mấy vòng sau, nếu thuận mắt thì không chừng ta sẽ thu đồ đệ này.

- Ha ha ha, được Nghiêm huynh để ý chính là phúc phần của tiểu tử kia rồi.

Bốn người hăng say đàm luận về những thiếu niên nổi bật trong lớp trẻ của học viện, mỗi người mỗi ý khiến cho cuộc đối thoại kéo dài liên miên không dứt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.