Này Vương Ác Thiếu, Chớ Làm Loạn!

Chương 14




"Văn tử không phải người không biết kiềm chế." Mặt Ôn Đình Trạm hơi biến sắc.

"Nếu biết kiềm chế thì sao lại là đào hoa đao?" Dạ Dao Quang hỏi ngược lại.

"Ý của Dao Dao là Lạc Tầm sẽ mang đến tai họa cho Văn tử?" Ôn Đình Trạm lập tức sầm mặt. 

Nếu Văn Du là người có thể kiềm chế được thì đã không phạm phải đào hoa sát. Nhưng bây giờ chẳng những đã phạm phải mà còn là đào hoa đao, điềm đại hung. Chứng tỏ có người cố ý muốn hãm hại Văn Du. Văn Du tất nhiên có tình cảm không bình thường với Lạc Tầm mới giúp đỡ, chỉ có điều không có hành vi vượt quá giới hạn. Nhưng nếu Lạc Tầm lợi dụng tình cảm này quay lại hại Văn Du…

"Chưa chắc đã là Lạc Tầm, nhưng là do Lạc Tầm." Rốt cuộc là Lạc Tầm cố tình muốn hãm hại Văn Du hay Lạc Tầm cũng là một quân cờ của người hãm hại Văn Du, điều này Dạ Dao Quang cũng chưa đoán được.

"Chúng ta về trước đi, buổi chiều đợi Văn Du tới rồi nói tiếp." 

Vốn hai người đi chơi rất vui vẻ, vậy mà trở về tâm trạng lại nặng nề. Lục Vĩnh Điềm và Tần Đôn hôm nay không ra ngoài, nhìn thấy dáng vẻ hai người như vậy đều không hiểu lắm, còn tưởng là hai người xảy ra mâu thuẫn, cũng không dám nhiều lời, sợ tự rước lấy họa.

Mãi đến khi dùng xong bữa trưa, hai người ngủ trưa dậy thấy họ vẫn bàn bạc với nhau, lúc nói chuyện cũng không có từ gì lạnh nhạt và không khí bất hòa nên hai người liền buồn bực. Tần Đôn thấy họ thật sự không giống đang chiến tranh lạnh hay cãi nhau, mới cố lấy dũng cảm hỏi một câu.

Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm tất nhiên cũng không giấu giếm, hai người nghe xong lòng đầy căm phẫn. Vốn lúc đó Văn Du chỉ giới thiệu qua loa về Lạc cô nương, bọn họ cũng không biết Văn Du có một biểu muội họ Lạc, chỉ biết là vị hôn thê của Văn Du họ La, hơn nữa nguyên quán La gia trùng hợp là ở đây. Văn Du rõ ràng biết bọn họ hiểu lầm mà cũng không giải thích. 

"Tiểu Khu, đừng để ý tới cậu ta, cho cậu ta tự làm tự chịu!" Tần Đôn bực tức nói.

"Đúng, không để cậu ta đau một lần, cậu ta sẽ không biết chừng mực!" Lục Vĩnh Điềm cũng giơ hai tay tán thành.

Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm cũng không tiếp lời, ai cũng không phải thánh nhân, thất tình lục dục không thể ngăn chặn, thường sẽ vướng phải chuyện tình cảm. Bất kể là tình yêu, tình bạn hay thậm chí tình thân, trong lòng đều sẽ lệch lạc, đều sẽ không tự chủ được, chỉ cần không phạm phải sai lầm trên nguyên tắc đều đáng được tha thứ và khoan hồng. 

Ăn trưa xong, bốn người Dạ Dao Quang uống trà nói chuyện phiếm trong sân, không lâu sau Văn Du quả nhiên đến đúng hẹn. Dạ Dao Quang nhìn tướng mặt hắn, đào hoa sát ngày càng đậm.

Thấy sắc mặt mấy người họ đều không tốt, Văn Du vội vã thẳng thắn xin khoan hồng: "Biểu muội năm kia đã xuất giá, là ta năn nỉ mẹ làm chủ tìm được một gia đình thư hương, trong nhà có chút sản nghiệp nhỏ. Ta và biểu muội cũng đã hai năm chưa từng liên lạc, lần này chồng của nàng ấy cũng muốn tham gia thi Hương, chúng ta gặp nhau trên đường. Trong lòng chồng nàng không nắm chắc đối với kì thi Hương, ta sinh ra trong đại gia tộc, vợ chồng bọn họ tới tìm ta, hy vọng ta chỉ điểm cho chồng nàng, chia sẻ một số trọng điểm mọi khi chúng ta làm bài, ta sao có thể từ chối? Lòng ta rất bình thản, tuyệt đối không có ý đồ không an phận với biểu muội."

"Lòng cậu bình thản mà cậu còn giấu giấu giếm giếm, để hai người chúng ta hiểu lầm sao?" Lục Vĩnh Điềm bất mãn nói. 

"Lúc đó ta thật sự có chuyện gấp nên mới không có cơ hội nói rõ cho hai người, là lỗi của ta, mong hai người đại nhân đại lượng khoan thứ ta một lần." Thái độ Văn Du rất thành khẩn.

"Được, chúng ta cũng không tính toán với cậu." Tần Đôn gật đầu:

"Cậu có biết cậu bây giờ sắp sửa gặp đại họa rồi không?" 

Văn Du sửng sốt, hắn vội vã nghiêng đầu nhìn tiểu Khu.

"Trên đầu treo một cây đào hoa đao sắp sửa rớt xuống rồi." Dạ Dao Quang bưng chén nước lên nhấp một ngụm nước trà, giải thích lại lời nói ban ngày nói với Ôn Đình Trạm cho Văn Du nghe.

Văn Du nghe xong cả người run lên, hắn có chút thất thần lẩm bẩm: "Biểu muội quả thật sinh tháng Mão..." 

"Văn tử, nữ sắc hại người!" Tần Đôn không nhịn được nặng nề nói:

"Nếu cậu đã đính hôn, lại chuẩn bị đại hôn vào mùa đông, cho dù trong lòng không có La cô nương, cậu cũng không được khiến nàng thất vọng."

"Ta há lại là người như vậy?" Văn Du tức giận nói. 

"Cậu không phải người như vậy, biểu muội của cậu cũng sẽ biến cậu thành người như vậy!" Lục Vĩnh Điềm phản bác.

"Biểu muội cũng tuyệt đối không làm chuyện như vậy." Văn Du không chịu tin cô gái lớn lên cùng hắn từ nhỏ, luôn được hắn che chở trong lòng, cô gái lung linh xinh đẹp trong mắt hắn lại là người như thế.

"Vậy cậu nghi ngờ tiểu Khu bịa đặt sao?" Tần Đôn lại hỏi. 

"Cậu đừng có khích bác ly gián." Văn Du lườm Tần Đôn.

"Ta chưa hề có ý này. Tiểu Khu không phải cũng đã nói biểu muội có thể đã bị người khác lợi dụng."

"Cũng chỉ là có thể." Dạ Dao Quang không thể không vô tình hắt một chậu nước lạnh. 

Bởi vì theo cô, sự cố chấp của một cô gái với một người đàn ông sẽ biến thành ma quỷ. Lạc Tầm là kiểu phụ nữ nào, từ chuyện nàng có thể không để ý danh tiết, theo đuổi từ Tương Dương đến Long Hổ sơn, chính là một cô gái cố chấp có lòng dũng cảm có sự quyết đoán. Cô gái như vậy chắc chắn có lòng kiêu ngạo từ trong xương tủy, nhưng nàng lại nói với Văn Du nàng tình nguyện làm thiếp, điều này chứng tỏ sự cố chấp của nàng đối với Văn Du rất sâu.

Căn cứ vào phân tích của Dạ Dao Quang, nhìn từ hành động của Lạc Tầm, nàng là một cô gái có can đảm thách thức với thế tục, cô gái như vậy tuyệt đối không cam lòng làm kẻ dưới, chỉ e trở thành thiếp của Văn Du chỉ là bước đầu tiên của nàng. Cũng may Văn Du thật lòng yêu nàng, luôn suy nghĩ cho nàng, không thuận thế nạp nàng, nếu không gia đình chắc chắn sẽ không yên. Mà xét về tình cảm, Văn Du chắc chắn sẽ thiên vị nàng.

Đối với chuyện này, Dạ Dao Quang đã có kết luận về tính cách của Lạc Tầm: Một cô gái tâm cơ thâm trầm, giỏi nhẫn nại, không tiếc bất cứ giá nào để đạt được mục đích. 

Cô gái như vậy có thể không liên lạc với Văn Du hai năm, tuyệt đối không phải thực sự vứt bỏ quá khứ, càng không phải là không sợ Văn Du quên mất nàng, mà là sự chuẩn bị cho một lần hành động hôm nay. Đúng như Văn Du nói, hôn nhân của Lạc Tầm là hắn năn nỉ mẹ tìm cho, vậy nếu Lạc Tầm không được sống tốt hoặc địa vị nhà chồng không cao, chỉ cần thoáng lộ ra, Văn Du tự nhiên sẽ áy náy trong lòng. Nếu không giúp sức thì trong lòng hắn sẽ mãi mãi không được nhẹ nhõm.

"Ta sẽ cẩn thận." Im lặng một lúc, Văn Du nói.

"Vợ chồng biểu muội của cậu ngoài nhờ cậu chỉ bảo sách vở thì không còn chuyện gì khác muốn nhờ nữa sao?" Dạ Dao Quang tiếp tục truy hỏi, cô không thể không cẩn thận một chút. Quan hệ giữa bọn họ và Văn Du không hề nông, một chút sơ sẩy thì sẽ liên lụy đến bọn họ. Cho dù không dính dáng đến, lẽ nào Văn Du xảy ra chuyện, bọn họ có thể ngồi nhìn mà mặc kệ? 

"Không còn." Văn Du rất chắc chắn.

Nhưng trong lòng Ôn Đình Trạm khẽ động: "Chồng biểu muội cậu là người thế nào?"

"Có hơi khôn vặt, thích lợi dụng người khác nhưng bản chất không xấu, cũng có tình cảm với biểu muội." Văn Du đánh giá rất thành thật: 

"Còn về học vấn... e rằng lần này rất khó có tên trên bảng."

Nghe Văn Du nói xong, Ôn Đình Trạm lại hỏi một câu: "Hắn bình thường tìm cậu hỏi những gì?"

"Đều là một số thơ văn, ý nghĩa của Tứ thư và Ngũ kinh, mấy ngày gần đây tìm được mấy đề thi tới hỏi." Văn Du trả lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.