Này Vương Ác Thiếu, Chớ Làm Loạn!

Chương 13




Một ăn một, tỉ lệ này coi như đã thấp nhất rồi, xem ra tiếng tăm của Ôn Đình Trạm vẫn rất vang dội. Đối với việc này, Ôn Đình Trạm không nói câu nào. Đây là một tập tục, giờ là Giải nguyên, đến mùa xuân năm sau sẽ là đặt Trạng nguyên, sẽ còn náo nhiệt hơn. Triều đình cũng ngầm cho phép kiểu đánh bạc này, mục đích đương nhiên là để tạo danh tiếng cho khoa cử. Càng nhiều người quan tâm đến kì thi, càng có thể tăng chính khí, bất luận sử dụng phương thức gì.

"Ồ, muội cũng đi đặt Trạm ca nhà muội." Dạ Dao Quang nói xong liền xông vào, sau đó cũng không đặt nhiều, chỉ đặt cược một ngàn lượng, thắng thì sẽ được hai ngàn lượng. Trong lòng cô Ôn Đình Trạm đương nhiên thắng chắc, nhưng cô không thiếu tiền, nhà cái cũng chẳng đắc tội gì cô, hà tất cô phải nặng tay? Đơn thuần vì một thú vui, nhân tiện thể hiện sự ủng hộ Ôn Đình Trạm một chút.

"Thế mà vẫn có người đặt chàng xếp thứ hai, thứ ba..." Dạ Dao Quang lấy được phiếu đặt cược xong thì chen ra ngoài, nói với Ôn Đình Trạm: 

"Tên của chàng luôn được cược trong ba người đứng đầu, từ vị trí thứ tư thì không ai đặt chàng nữa. Muội đặt là người đứng đầu, chàng phải cố lên đó, nếu làm muội thua một ngàn lượng thì liệu hồn..."

"Phu nhân ưu ái như thế, vi phu nào dám khiến phu nhân thất vọng." Ôn Đình Trạm vội vàng gật đầu.

Dạ Dao Quang vui vẻ kéo Ôn Đình Trạm chuẩn bị tìm một quán ăn không đông đúc để dùng bữa, mới phát hiện xung quanh vì có rất nhiều thí sinh đến, một số người là đến hỗ trợ, đến giờ cơm quán ăn bận rộn như thể tiểu nhị sắp ngất ở cửa. 

"Chúng ta vẫn nên trở về tự lực cánh sinh thì hơn!" Sau khi đi một vòng, Dạ Dao Quang nói.

"Được." Ôn Đình Trạm tất nhiên nghe lời Dạ Dao Quang.

"Kia chẳng phải là Văn tử sao?" Lúc Dạ Dao Quang quay lại liền thấy Văn Du, bên cạnh hắn có một cô gái đeo khăn che mặt mặc áo bó ngực váy lụa màu hồng nhạt. 

Văn Du đang dẫn cô gái đó đi về phía này, rất nhanh đã thấy cô và Ôn Đình Trạm. Không biết có phải ảo giác của Dạ Dao Quang hay không, khi nhìn thấy cô, Văn Du có vẻ giật mình. Văn Du cũng không có ý gì với cô, dẫn theo phụ nữ thì có gì chột dạ với cô?

Đã nhìn thấy nhau, Văn Du đương nhiên muốn đến chào hỏi. Hắn nghiêng đầu sang nói gì đó với cô gái kia, nàng ấy hình như không muốn, sau đó Văn Du dẫn nàng cùng đi tới: "Doãn Hòa, tiểu Khu, ta vốn định buổi chiều đi tìm hai người, không ngờ lại gặp ở đây."

"Ta còn tưởng cậu phải ở cạnh mỹ nhân nên quên mất chúng ta rồi chứ?" Dạ Dao Quang nhìn lướt qua cô gái mang khăn che mặt, cô luôn cảm thấy có gì giấu giếm. Bọn họ cũng không phải người ngoài, Văn Du lại chẳng định giới thiệu gì. 

"Tiểu nữ Lạc Tầm bái kiến Ôn công tử, Dạ cô nương." Cô gái đứng cạnh Văn Du chủ động hành lễ.

Giọng nói này...

Dạ Dao Quang bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng Văn Du, lạnh lùng nói: "Cô nương họ Lạc? Chứ không phải là họ La?" 

Giọng nói này rõ ràng là của Tầm nhi cô nương năm đó theo đuổi Văn Du trong biệt viện nhà Lục Vĩnh Điềm lúc bọn họ ở dưới chân Long Hổ sơn, cũng chính là biểu muội bị Văn Du từ chối, chứ không phải vị hôn thê họ La của hắn. Thảo nào Văn Du chột dạ lúc nhìn thấy cô, đồng thời biết rõ bọn họ tới, cũng không chịu mang vị hôn thê về giới thiệu. Cô vốn chỉ nghĩ là thịnh tình của La gia không thể từ chối, hiện tại mới biết chuyện căn bản không phải như vậy.

"Tiểu Khu, cậu đừng hiểu lầm, bây giờ ta đang có việc nên mới đi cùng biểu muội, buổi chiều ta đến tìm mọi người giải thích." Văn Du vội vã giải thích một câu rồi dẫn Lạc Tầm rời đi.

Dạ Dao Quang nhìn theo hướng bọn họ rời đi, không khỏi nhíu mày. 

Một cánh tay trắng như ngọc giơ lên, nhẹ nhàng vuốt ve chỗ cô nhíu mày: "Văn tử không phải là người cầm lên được mà không bỏ xuống được, huống hồ vị biểu muội này của hắn đã thành hôn từ lâu rồi, Văn tử không lý nào lại đi tranh giành cô gái đã có chồng. Chắc chắn có chuyện trong đó, buổi chiều chúng ta thử nghe Văn tử giải thích rồi hẵng nói."

"Chàng nghĩ muội không biết cách làm người của hắn ư?" Dạ Dao Quang trầm giọng, cô tận mắt chứng kiến Văn Du từ chối Lạc Tầm, lúc chưa cưới còn đành lòng, huống chi là hiện tại. Văn tử là một người rất biết chừng mực, sẽ không bị chuyện nhi nữ thường tình ràng buộc.

"Vậy sao nàng lại không vui?" Ôn Đình Trạm kéo Dạ Dao Quang về. 

"Muội vừa thấy một cây đao treo trên đầu Văn tử." Vẻ mặt Dạ Dao Quang nặng nề.

"Trên đầu chữ sắc có một cây đao?" Ôn Đình Trạm hơi buồn cười.

"Đúng vậy." Dạ Dao Quang dừng lại, nghiêng đầu nghiêm túc nhìn Ôn Đình Trạm: 

"Là đào hoa đao!"

Thấy Dạ Dao Quang không phải giận dữ theo cảm tính, Ôn Đình Trạm cũng nghiêm túc hỏi: "Đào hoa đao là sao?"

"Đào hoa đao chính là một loại đào hoa sát." Dạ Dao Quang giải thích cho Ôn Đình Trạm: 

"Dần Ngọ Tuất gặp Mão, Tỵ Dậu Sửu gặp Ngọ, Thân Tý Thìn gặp Dậu, Hợi Mão Mùi gặp Tý. Tức người tuổi Dần, Ngọ, Tuất gặp năm Mão, tháng Mão hay giờ Mão chính là phạm phải đào hoa sát; người tuổi Tỵ, Dậu, Sửu gặp năm Ngọ, tháng Ngọ, giờ Ngọ chính là phạm phải đào hoa sát; người tuổi Thân, Tý, Thìn gặp năm Dậu, tháng Dậu, giờ Dậu chính là phạm phải đào hoa sát; người tuổi Hợi, Mão, Mùi gặp năm Tý, tháng Tý, giờ Tý chính là phạm phải đào hoa sát. Mùa xuân từ tháng giêng tới tháng ba là mùa hoa đào; tháng bốn tới tháng sáu hoa đào ra quả, gọi là đào hoa phiến; tháng bảy tới tháng chín là thu vàng, dính đến kim loại, cổ danh là đào hoa đao, chính là tháng tám bây giờ!" Ngừng một chút Dạ Dao Quang tiếp tục nói:

"Văn tử sinh ngày Canh Dần tháng Mậu Dần năm Canh Dần, nếu muội đoán không sai, vị biểu muội bên cạnh hắn nhất định là sinh tháng Mão."

Văn tử sinh vào mùng tám tháng giêng, là đợt nghỉ tết nên bọn họ chưa bao giờ cùng nhau tổ chức sinh nhật cho Văn tử. 

"Người tuổi Dần, Ngọ, Tuất gặp năm Mão, tháng Mão, hay giờ Mão chính là phạm phải đào hoa sát. Văn tử sinh ngày Dần, vì sao nàng chắc chắn biểu muội của hắn sinh tháng Mão mà không phải sinh năm Mão hay giờ Mão?" Ôn Đình Trạm khiêm tốn hỏi.

"Bởi vì hoa đào ở người sinh năm đó xuất hiện trên đầu và xảy ra với người còn bé; ở người sinh tháng đó thì nằm ở ngực và vai đối với thanh niên; ở người sinh ngày đó xuất hiện ở bụng đối với trung niên; ở người sinh giờ đó sẽ nằm ở chân và xảy ra với người già. Văn Du năm nay mới tròn hai mươi, chính là thanh niên, đào hoa sát của hắn đương nhiên ở người sinh tháng đó, vị biểu muội kia chắc chắn là sinh vào tháng Mão." Dạ Dao Quang cũng kiên nhẫn giải thích cho Ôn Đình Trạm, càng giải thích sắc mặt càng thêm nặng nề:

"Mà vị trí của đào hoa sát nếu nằm ở tháng hay năm thì gọi là hoa đào trong tường; nếu nằm ở giờ thì gọi là hoa đào ngoài tường." 

"Hoa đào trong tường lại là ý gì?" Xét trên mặt chữ, Ôn Đình Trạm cảm thấy một người phụ nữ có chồng trở thành hoa đào trong tường của một người đàn ông có vẻ có hơi không đúng lắm, nên Ôn Đình Trạm hơi chần chừ rồi hỏi.

"Hoa đào trong tường cũng không khác lắm so với những gì chàng nghĩ." Dạ Dao Quang cũng hiểu được ý của Ôn Đình Trạm phần nào, vì vậy nói:

"Hoa đào trong tường, người không thể hái, người gặp phải thì phu thê ân ái, gia đình hòa thuận nhưng không thích hợp gặp xung, nếu gặp xung gặp phá sẽ biến thành hung. Vì Tý Ngọ Mão Dậu là cánh cửa của nó, tường bị xung bị phá, dễ thành người lẳng lơ. Năm nay là năm Kỷ Dậu, chính là năm gặp xung." 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.